HOA TRONG MỘNG - CẢ ĐỜI VÌ EM


“Phu nhân của chúng tôi không phải để cho bà bàn ra hay nói vào đừng để tôi nghe những đều không hay đó”.
“Vâng vâng.”
Hắn ta thu súng lại rồi tiếp tục ăn cơm của mình, lão đại đã từng nói phu nhân của họ là người không được để ai nói xấu hay phỉ báng một câu nào.
Người không muốn muốn nghe được những lời không hay nói về phu nhân.
Chứng kiến cảnh vừa rồi, ngay cả người buôn bán nhỏ cũng sợ vỡ mật luôn rồi, đám người này giữa ban ngày mà lại dám dùng súng.
Thật là kinh sợ mà!
Động tác ăn cơm của Tuyết Thanh hơi chậm lại, anh vẫn bảo vệ mình như vậy.

Khoé môi hơi nhếch lên, cô ghi một mảnh giấy nhỏ sau đó đặt ở dưới ly nước của mình.
“Tính tiền”.

Cô lấy tiền ra.
Nhưng bọn họ sợ quá rồi cho nên lại không hề có phản ứng gì.
“Tính tiền đi ạ”.

Giọng hơi vang lên một chút.
“À à”.

Cô nhân viên chạy lại.

Tuyết Thanh nói một tiếng cảm ơn rồi rời đi.
Các người khác thấy cảnh hung dữ như vậy mà không dám hó hé gì, duy nhất có cô gái nhỏ này lại dám rời đi.
Đám người thuộc hạ đó cũng thấy có gì không đúng, nhưng là không đúng ở đâu?
Mọi người tiếp tục ăn cơm, khi ăn xong chuẩn bị đi thì cô nhân viên ban nãy dọn dẹp chén dĩa thì thấy một mảnh giấy nhỏ.
Tò mò liền mở ra xem.
“Em sống rất tốt, anh thu người về cả đi, khi nào thích hợp thì em sẽ về.

Những người không nhận ra em cũng không có gì sai? Anh đừng trách tội họ”.

Một câu nói như vậy thôi không đầu không đuôi, cũng không biết gửi cho ai.
“Cái gì vậy.” Cậu thanh niên tò mò ghé đầu vào đọc xem? Ủa? Cái gì vậy?
Có hiểu lầm gì không nhỉ?
“Không biết nữa, tự nhiên có mảnh giấy này, lại còn nhắn đừng đi tìm, khó hiểu quá”.


Cô nhân viên vứt đi ngay, nhưng lại bị một bàn tay khác nắm lại.
Cô ta nhìn thấy là đám người lạ đó! Mặt mày tự nhiên biến đổi, không nói thành sợ.

Quên đi cả phản ứng.
Bọn hắn định rời đi rồi, nhưng khi lời của cô gái này nói cho nên đứng lại để nghe.
Hắn ta muốn biết xem đó có phải là phu nhân gửi đến hay không mà thôi.
“Đưa mảnh giấy đó cho tôi”.
“À dạ…dạ”.

Cô ta đưa cho hắn.
“Cảm ơn”.

Hắn ta nhận lấy xong rồi mở ra đọc, liền biết ngay đây chính là phu nhân rồi.

Phu nhân ở ngay trước mặt bọn họ nhưng lại không nhận ra!
Sợ lão đại trách tội phu nhân không quên nhắn lại với lão đại!
“Đuổi theo cô gái vừa rồi”.

Hắn ta nói.

Mong là không quá muộn.
“Rõ”.

Hai tên nhận lệnh chạy đi ngay.
Tên đó hắn lấy điện thoại ra, do dự một hồi cuối cùng hít một hơi sâu gọi ngay cho Thanh Phong!
“Phong chủ”.
“Có tin của phu nhân không”.

Thanh Phong hỏi qua điện thoại.
“Mong lão đại tha thứ, chúng tôi…chúng tôi…”.

Hắn ta không dám nói.
“Không sao! Tiếp tục tìm đi”.
“Nhưng chúng tôi nhận được một mảnh giấy lạ, không biết đó có phải là phu nhân gửi không”.

“Mảnh giấy lạ? Nội dung là gì”.

Thanh Phong chịu đau do vết thương mang lại mà hỏi.
“Em sống rất tốt, anh thu người về cả đi, khi nào thích hợp thì em sẽ về.

Những người không nhận ra em cũng không có gì sai? Anh đừng trách tội họ”.

Hắn ta lập lại những lời có trong mảnh giấy đó.
Thanh Phong nghe được liền biết đó là phu nhân rồi, chỉ có người biết được nếu như không tìm được cô về nhất định các thuộc hạ sẽ bị trách phạt.
“Tôi sẽ đến nơi đó của các cậu, lão đại cũng sẽ đến ngay.

Tạm thời đừng để người nào đi cả”.
"Rõ ".
Hắn ta tắt máy.

Nhìn một lượt người dân đang đứng ở đây.
“Ở đây có camera không”.

Hắn ta hỏi chủ quán
“Không…không…quán ăn nhỏ thôi mà”.

Làm sao có thứ đó được.
“Có ai ở đây quay được cảnh tôi đe doạ uy hiếp người khác không”.

Hắn ta lại hỏi tiếp.

“Sẽ không trách mọi người.”
Không ai lên tiếng cả! Hắn ta thất vọng không thôi.

Xem ra khi lão đại đến đây bọn họ không ai thoát được tội hết rồi! Nhiều khi còn bị nặng hơn Phong chủ nữa.
Hôm trước hai tên thuộc hạ canh gác kia bị phu nhân đánh ngất xỉu sau đó còn bị lão đại đánh cho một trận dở sống dở chết!
Rồi còn ném ra ngoài đường đi tìm phu nhân nữa, không tìm được thì đừng mong về lại Hắc Phong!

Xem ra…bọn họ cũng sắp như vậy rồi! Đúng là ngu ngục mà! Phu nhân ở trước mắt nhưng lại không nhận ra!
Ngu thật chứ! Hắn ta bực dọc bức tóc mình!
Thanh Phong nghe cấp dưới báo lại về mảnh giấy đó thì lê thân người bị thương đi tìm lão đại.
Đúng như dự đoán khi Minh Hoàng Lễ biết tin được thì liền rời đi ngay.

Nhưng lại không cho Thanh Phong đi, bảo anh ta ở nhà tịnh dưỡng chỉ gọi Thanh Giao đi cùng mình mà thôi.
Thanh Phong vội vàng cảm ơn lão đại nhà mình!
Trong lúc nghĩ ngơi một hình ảnh của cô gái kia hiện ra trong đầu anh ta! Khi ở Singapore cô ta cười thân thiết như vậy! Xem ra là từ bỏ thật rồi!
Như vậy cũng rất đúng thôi.

Họ hoàn toàn không xứng với nhau mà, hắn chỉ là một thuộc hạ mà thôi, còn cô chính là thiên kim cao quý hàng người mê.

Chẳng qua họ vô tình dính với nhau mà thôi.
Hôm đó Thanh Phong vô tình gặp Mộ Thiên Thiên ở khách sạn.

Vốn dĩ hôm đó anh ta đi theo Minh Hoàng Lễ đến sảnh tiệc nhưng giữa chừng lại thay đổi đi.

Cuối cùng cũng chỉ có một mình anh ta đến mà thôi, lão đại phải ở bên phu nhân mà.
Không ngờ lại bị một người dám bỏ thuốc vào trong ly rượu của anh ta, khiến cho Thanh Phong mơ màng đi vào phòng khách sạn của mình nhưng lại đi nhằm vào một phòng khác.
Lúc này Mộ Thiên Thiên cũng đã uống rất say, cho nên hai người họ quấn lấy nhau suốt cả một đêm đó.
Từ trước đến nay, Thanh Phong cứ nghĩ mình không có thất tình nhục d*c chứ, nhưng không ngờ lại có một ngày anh lại hăng say miệt mài như vậy.
Lần đầu l@m tình mà cứ như hai người đã trải qua nhiều lần ân ái cùng nhau.
Họ hiểu nhau một cách lạ thường, từ khi làm đến giờ d*c vọng của Thanh Phong chỉ tăng chứ không có giảm, thậm chí tăng lên một cách đầy dữ dội.
“A…đau…nhẹ một chút…a…”.
“Đau…hu hu…đau mà…”.
Thanh Phong hơi dừng lại, đợi cô thích ứng được rồi lại đi vào.
“Nhanh…nhanh lên…a…”.
Thanh Phong tuy bị trúng thuốc nhưng không ngờ lại không tự chủ được mà nhìn chằm chằm vào nhũ h0a màu hồng kia, khóe miệng khẽ giật giật, đầy đặn, to lớn, Thanh Phong x0a nắn một bên, còn một bên kia nhịn không được ngậm lấy nó ra sức m.út m.át.
Thiên Thiên lần đầu được trải nghiệm, nên rất mẫn cảm cho nên thân thể không ngừng uốn éo nó.
“Thoải mái…”.
Thanh Phong tách chân của cô ra, ngón tay đưa vào thăm dò, h.oa h.uy.ệt cũng chảy ra rất nhiều d.âm dị.c.h.
Sau đó cảm thấy vô cùng c.ăng tr.ướng cho nên đã đưa c.ự v.ật vào trong Thiên Thiên.
“A… sướng… quá”.

Thiên Thiên rên rĩ, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng kêu lên.
Thanh Phong ra sức ngày một nhanh, và mạnh còn lại sâu vô cùng.
Thiên Thiên ở dưới thân anh, cũng kêu la thảm thiết, âm thanh vô cùng quyến rũ.
Thiên Thiên bị đâm cho nên không khỏi hít sâu một hơi.

“A…đừng…đừng mà…nhanh quá…”.

“Chậm lại…chậm lại một chút…aaaa”.
Thanh Phong chậm lại rồi rút ra, sau đó lật người Thiên Thiên lại.
“Ngoan.

Đưa mông ra cho tôi”.

Thanh Phong bóp m ông của cô nàng, Thiên Thiên chống hai tay xuống giường sau đó ưỡn mông mình nhô cao lên.
Thanh Phong được đạt ý nguyện, cho nên trực tiếp đâm vào một cái thật sâu.
“A…”.

Tư thế này khiến đi vào rất sâu, Thiên Thiên không khỏi ngẩng cao đầu lên mà rên một tiếng thật dài…
Thanh Phong hôn lên gáy cô, sau đó hôn dần xuống đến lưng…đến bờ m ông kia.

Anh ma sát nó, độ đàn hồi rất tốt.
Khi lật úp Mộ Thiên Thiên lại, mông tròn của cô nàng bị Thanh Phong không ngừng x0a nắn hôn hít còn vỗ bốp bốp mấy cái, khiến cho nơi đ ẫy đà đó run lắc dữ dội.
Với tư thế này Thanh Phong càng đi vào sâu thêm, cũng không biết bắn biết bao nhiêu lần vào trong người cô ấy.
Quấn quýt triền miên cả một đêm! Không biết đêm đó họ đã làm bao nhiêu tư thế h0an ái, nhưng Thiên Thiên ngất xỉu thì anh ta vẫn còn miệt mài ra vào.
Thanh Phong vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng Mộ Thiên Thiên nằm dưới thân anh ta mà r3n rỉ, một giọng nói vô cùng quyến rũ và mê người.

Khiến cho anh ta không thể ngừng lại được.
Đôi chân dài miên man của cô quấn lấy hông anh ta, hỏi cùng nhau chuyển động liên hồi.
“Đừng…em mệt…quá…nghĩ một chút đi”.

Mộ Thiên Thiên tóc tai rối bời van xin anh.
“Ngoan nào…”.

Thanh Phong lại đâm sâu vào trong cô ta một cái.

“Tôi vẫn còn muốn em”.
Bạch bạch.
Ph.ịch ph.ịch.

Những âm thanh đầy nhạy cảm vang lên rất rõ ràng trong căn phòng im ắng đó.
Bao nhiêu năm nay Thanh Phong chưa từng có một người phụ nữ, bên cạnh anh ta cũng chỉ có Thanh Nguyệt mà thôi.

Bây giờ mới biết được mùi vị của phụ nữ nên ta không thể dừng lại được.
Không biết qua bao lâu, Thanh Phong mới tr.iệt để rút ra mọi thứ.
Sau đó ôm Thiên Thiên vào lòng mà ngủ một giấc thật ngon..


Bình luận

Truyện đang đọc