HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


"Anh ấy hả? Không được đâu!" Phương Hạo Vân vênh mặt ngạo mạn nói.

"Thử rồi mới biết…" Anh Long hét lên lấy thế, nhún một cái đã bay lên không trung, tung cú đá sấm sét nhắm thẳng vào giữa ngực Phương Hạo Vân đá tới. Phương Hạo Vân đã đá bay thuộc hạ của hắn nên cú đá này là để trả lễ, anh Long mạnh nhất là ở đôi chân, cú đá đương nhiên có uy lực kinh hồn.

Phương Hạo Vân lắc đầu chán nản, chiêu thức tuy hơi bay bướm, dùng biểu diễn thì được, đá yếu như thế sao làm hắn bị thương được.

Cú đá chớp mắt đã bay tới trước mặt, Phương Hạo Vân đột nhiên ra tay nhanh như tia chớp, vỗ cái nhẹ vào chân anh Long, anh Long lập tức mất trọng tâm sém chút là ngã lăn ra đất.

"Khá lắm, xem ra hôm nay tôi gặp được cao thủ rồi…" Anh Long sau khi gặp bất lợi, máu nóng trong người cuồn cuộn dâng trào. Hắn gầm lên như hổ dữ, khí thế trong tích tắc mạnh lên rất nhiều, cơ bắp cũng săn chắc hơn, gân cốt thậm chí phát ra tiếng răng rắc ghê rợn.

"Đỡ tiếp nè!" Anh Long thét lên một tiếng, lao tới như điện xẹt, ánh mắt không hề giấu vẻ hung tợn, chân phải quét ngang một cú cực mạnh vào đối phương.

Phương Hạo Vân vẫn lắc đầu chán ngán, dù anh Long dữ tợn cỡ nào, khoảng cách giữa hai người vẫn quá lớn, lần này Phương Hạo Vân cũng giơ chân lên tung một cú đá tiếp chiêu.

"Bình!" một tiếng vang lên, chiêu thức hai người chạm nhau, toàn thân anh Long văng ra xa, khuỵu một chân xuống đất, gân cốt chân phải đau nhói như bị kim đâm, sắc mặt trắng bệch tỏ ra vô cùng đau đớn.

Còn Phương Hạo Vân xem ra vẫn bình thản như không có gì xảy ra, sắc mặt hí hửng như đang đùa giỡn.

Anh Long được mấy tên thuộc hạ đưa tay ra đỡ mới đứng vững được, hằn học nhìn vào Phương Hạo Vân, nói: "Anh bạn, rốt cuộc anh là ai? Công phu của anh khá lắm, tôi xin chịu thua… nhưng nếu hôm nay anh cố tình đến gây sự thì nói thế nào cũng không ra khỏi căn phòng này được đâu, công phu có giỏi đến đâu chắc anh không chống lại được súng đạn chứ?"

Dứt lời, anh Long nháy mắt ra hiệu, lập tức có hai tên bảo vệ móc súng ra lên đạn lách cách, chỉ thẳng vào Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân vẫn giữ nụ cười khinh miệt, tuy hắn đang đứng rất gần họng súng, nhưng hắn tuyệt đối đủ sức lấy mạng cả bọn trước khi chúng kịp nổ súng, tất nhiên đám người này không phải thứ đại gian đại ác, họ chẳng qua chỉ làm việc kiếm miếng cơm mà thôi, Phương Hạo Vân sẽ không lấy mạng chúng, cùng lắm hắn chỉ ra tay dạy cho một bài học là đủ.

"Dừng tay!"

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, một giọng nói quen thuộc với Phương Hạo Vân vang lên, hắn nhìn về phía cửa theo phản xạ, thấy người vừa xuất hiện chính là Kim Phi.

Cùng xuất hiện với Kim Phi còn có vài tên vệ sĩ, họ nhanh chóng lao tới vây lấy Phương Hạo Vân, ánh mắt dữ tợn, hiển nhiên chúng định hợp sức trừng trị kẻ quấy rối này.

"Dừng tay, A Long, bảo người của anh cất súng hết đi…" Kim Phi ngẫu nhiên đi ngang qua nghe tiếng Phương Hạo Vân nên bước vào xem thử.

Khi cô nhìn thấy Phương Hạo Vân bị người ta dùng súng uy hiếp liền thất kinh hồn vía, cô hiểu rõ hơn ai hết thủ đoạn của tên ác ma này, dù ai đó chỉa súng thẳng vào đầu hắn cũng không chắc giết được hắn đâu.

Anh Long trố mắt kinh ngạc, vẻ mặt ngơ ngác không hiểu, vội thông báo tình hình: "Bà chủ Kim, tên này đến phá rối đó, chúng tôi đang tiến hành biện pháp hiệu quả…"

Kim Phi hít thở nặng nhọc, sắc mặt trở nên lạnh lùng, gằn giọng: "Bây giờ tôi lấy tư cách bà chủ ra lệnh cho anh bảo thuộc hạ dẹp hết súng đi và biến khỏi đây mau…"

Tất cả những người có mặt trong phòng không ai hiểu rõ Phương Hạo Vân hơn Kim Phi, nhỡ mà chọc giận tên ác ma này, hậu quả tuyệt đối là tàn khốc, Mặt Sẹo chính là tấm gương còn để đó.

Nghe Kim Phi nói thế, anh Long cũng thở phào nhẹ nhõm, nói thật lòng, chưa đến bước đường cùng hắn cũng không muốn dùng súng giải quyết vấn đề, cho dù người ta đúng là tới đây phá rối, hắn cũng không dám bắn chết người, đây là xã hội có pháp luật rõ ràng, việc gì cũng không thể làm quá đáng.

"Chúng ta đi!" Anh Long hét một tiếng, quay lưng lui ra khỏi phòng, trước khi đi, hắn quay lại nhìn thẳng vào Phương Hạo Vân, ánh mắt tràn ngập vẻ thán phục.

Hôm nay đã gặp đối thủ mạnh, anh Long thua tâm phục khẩu phục. Nếu không phải vì đứng ở hai phe khác nhau, hắn thậm chí rất muốn kết giao với anh hùng hảo hán như Phương Hạo Vân.

"Mấy anh cũng lui ra ngoài đi, chuyện ở đây tôi sẽ xử lí…" Kim Phi quay sang ra lệnh tiếp cho đám vệ sĩ đi theo bảo vệ cô.

Đám vệ sĩ không ai do dự, nhanh chóng quay lưng ra khỏi phòng.

Đóng cửa phòng lại, Kim Phi bước tới mỉm cười giả lả với Phương Hạo Vân, có thể nhận ra cô đang thấp thỏm không yên. Kim Phi lựa chọn ngồi đối diện Phương Hạo Vân, mấp máy môi nói: "Phương thiếu gia, thật là có lỗi quá, tôi không biết là anh tới đây chơi, nếu sớm biết tôi đã ra tận cửa đón tiếp rồi, đích thân sắp xếp tiết mục cho anh."

"Thế nào? Cô cũng học theo anh mình, muốn làm con chó của Tần gia hả?" Phương Hạo Vân khinh khỉnh hỏi, rõ ràng hắn không thèm nể nang gì Kim Phi.

Kim Phi nghe lời này sắc mặt tối sầm lại, câu nói của Phương Hạo Vân mang ý sỉ nhục nặng cả hai anh em cô, nhưng cô vẫn cố nín nhịn vì cô hiểu rõ tính cách của hắn, nếu chọc giận hắn sẽ không có ích lợi gì.

"Phương thiếu gia, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, hộp đêm Đế Hào này tôi chiếm đến 51% cổ phần, nói cách khác, tôi chính là bà chủ nắm quyền quản lí hộp đêm này, không liên quan gì đến Tần gia đâu." Kim Phi vội vàng lựa lời giải thích.

"Nếu nói như vậy nghĩa là cô đã cấu kết với Tần Tử Kiếm rồi à. Khá lắm, nồi nào vung nấy, thứ đàn bà như cô xem ra khá xứng với Tần Tử Kiếm đấy… Nhưng sao tôi lại nhớ hình như cô đang tìm hiểu với Tưởng Đại Phát mà… Chồng cô mới chết chưa được bao lâu mà cô nôn nóng vậy rồi à…" Từng câu từng chữ của Phương Hạo Vân đều mang ý sỉ nhục nặng nề. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Kim Phi tức giận sôi gan, cô lạnh lùng nói: "Phương thiếu gia, tôi biết anh hôm nay cố tình đến đây phá rối, nhưng có việc này tôi xin phép nói trước, trên thương trường có quy tắc hành xử của thương trường, anh làm bừa là không được đâu, đừng tưởng việc gì cũng có thể dùng vũ lực giải quyết…"

"Cô sai rồi, tôi không phải đến đây gây sự, hôm nay tôi chỉ muốn vui vẻ chút thôi, chỉ là hộp đêm này dám đưa cho tôi một con điếm chẳng ra gì, tôi không vừa ý." Phương Hạo Vân rít qua khẽ răng.

Ánh mắt Kim Phi bắn ra tia sáng xảo trá, đột nhiên cười phá lên, đề nghị: "Phương thiếu gia, nếu như anh không chê, tôi muốn mời anh đến phòng làm việc của tôi ngồi chơi…"

"Được thôi, tôi đang có ý định đó đây…" Phương Hạo Vân hiểu ý, nhìn chằm chằm vào cặp núi đôi trước ngực Kim Phi.

Phòng làm việc của Kim Phi khá rộng rãi, trang thiết bị đầy đủ như phòng vip ở khách sạn 5 sao, ghế sofa cao cấp ngoại nhập từ Italia, ti vi và dàn loa hifi đều của Nhật, thậm chí còn có một phòng vệ sinh riêng khanh trang.

Kim Phi vừa bước vào phòng đã bật cây đèn trần ánh sáng màu hồng dịu, cho người ta một cảm giác ấm áp êm đềm.

"Phương thiếu gia, cứ ngồi tự nhiên đi!" Kim Phi tươi cười giả lả, tiện tay cởi chiếc áo khoác ra, để lộ đôi vai trần trắng nõn, khẽ liếc mắt đưa tình.

Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhếch mép, ngồi vắt chân thoải mái lên ghế sofa, đôi mắt dán chặt vào ngực Kim Phi, làm ra vẻ đang nôn nao lắm.

Kim Phi khấp khởi mừng thầm, giọng nói ngọt ngào rót vào tai: "Phương thiếu gia, nếu hôm nay anh đến đây là để tìm niềm vui, hay là để tôi mang niềm vui đến cho anh nha…"

Vừa nói Kim Phi vừa ngún nguẩy bước tới ngồi xuống bên cạnh Phương Hạo Vân, bàn tay từ từ di chuyển đến dưới quần của hắn, tuy cử chỉ của Kim Phi có hơi giống cô ả Tiểu Lan vừa nãy, nhưng Phương Hạo Vân vẫn miễn cưỡng chấp nhận, dù gì thì đây không phải lần đầu hắn làm chuyện này với Kim Phi, thêm vào đó cô ta còn là một góa phụ xinh đẹp, dùng làm công cụ giải phóng dục vọng rõ ràng là một chọn lựa không tệ chút nào…

Tất nhiên, ngoài việc ấy ra, Phương Hạo Vân vẫn còn một số tính toán riêng, hắn còn rất xem trọng Kim Gia, sau này nếu thông qua Kim Phi thu phục được Kim Gia cũng là việc tốt.

Kim Phi lại ngấm ngầm nuôi ý định nếu như có cơ hội, cô sẽ cắn đứt của nợ kia của Phương Hạo Vân, cô là loại phụ nữ mang nặng thù hận, một khi lòng dạ phục thù xuất hiện sẽ không dễ gì từ bỏ.

"Nào, để tôi cho cô thỏa mãn, nhìn mặt cô thểu não như thế là biết thiếu thốn lâu ngày rồi đúng không?" Phương Hạo Vân đẩy Kim Phi ngã xuống ghế sofa, bàn tay xộc vào váy bắt đầu nghịch ngợm.

Kim Phi vừa mới đây còn toan tính làm sao để trả thù, nhưng bàn tay ma quái của Phương Hạo Vân làm cô dần dần mất đi ý thức, ngoài tiếng rên xiết khoan khoái ra, cái cô còn biết làm lúc này chính là ưỡn thân tới phối hợp với người đàn ông.

Từ sau khi có quan hệ xác thịt với Phương Hạo Vân, Kim Phi đã không còn hứng thú với những người đàn ông khác nữa, nên kể từ lần trước thân mật với Phương Hạo Vân cho đến nay, ngoài tự an ủi ra cô không có tìm bất kì người đàn ông nào.

Hôm nay, sau khi được bỏ đói lâu ngày, Kim Phi phát hiện tự an ủi và một người đàn ông thứ thiệt khác biệt nhau quá lớn, cảm giác phấn khích do người đàn ông mang lại lớn gấp nhiều lần, nhất là người đàn ông kĩ thuật điêu luyện như Phương Hạo Vân.

Một trận mây mưa qua đi, Phương Hạo Vân đẩy tấm thân mềm oặt đang ôm chặt lấy mình ra, toàn thân lõa lồ đi vào phòng vệ sinh mở vòi nước nóng tắm rửa.

Tắm xong, hắn quấn một chiếc khăn lông trắng bước ra ngoài ngồi trở lại ghế sofa, thở một hơi nhẹ nhõm, lúc này khuôn mặt Kim Phi vẫn ửng đỏ e thẹn, ngay cả ánh mắt nhìn vào Phương Hạo Vân cũng trở nên đắm đuối.

"Đàn ông không một ai tốt cả, chỉ biết sướng một mình, không thèm quan tâm cảm giác của người khác…" Kim Phi phụng phịu, cô rất muốn được vuốt ve sau khi lên đỉnh, nhưng Phương Hạo Vân không thèm để tâm cảm xúc của cô.

Phương Hạo Vân uể oải tựa lưng vào ghế sofa, tự rót cho mình một ly rượu vang, đưa lên môi thưởng thức, không hề nhìn vào Kim Phi.

Hắn tìm đến Kim Phi chỉ đơn thuần là giải tỏa dục vọng, không hề có tình cảm yêu thương, thỏa mãn xong rồi tất nhiên không còn cảm giác gì nữa… Nhưng phải công nhận một điều, vùng mông của Kim Phi kể cũng không đến nỗi nào, trắng nõn săn chắc, có độ đàn hồi cao…

"Cô nói thử tại sao tôi phải quan tâm cảm giác của cô nào? Đừng tưởng tôi không biết ý đồ của cô nhé…" Phương Hạo Vân đưa tay vỗ cái bạch vào mông Kim Phi, lạnh lùng nói: "Từ khi bước vào cửa tôi đã biết cô đang nghĩ gì rồi, cô muốn nhân cơ hội này trả thù tôi chứ gì, nhưng cô có làm được không? Tôi không hề phòng bị gì hết mà cô đã tự đê mê mất đi lí trí chỉ biết tận hưởng cảm giác khoan khoái rồi, cô đã bỏ lại thù hận sau lưng vì dục vọng trong lòng. Người ta nói phụ nữ thiên về lí trí, là động vật dùng bộ óc để suy nghĩ, nhưng cô không phải, cô là một đồ khác người chỉ biết dùng thân dưới để suy nghĩ thôi. Ha ha…"

"Anh… đồ vô liêm sỉ…" Trước những lời sỉ nhục của Phương Hạo Vân, Kim Phi không còn nín nhịn được nữa.

Phương Hạo Vân vỗ thêm một cái vào mông Kim Phi, ánh mắt trở nên sắc lạnh uy hiếp tinh thần cô ả, gằn giọng: "Thật ra cô tự hiểu rõ hơn tôi, những gì tôi nói đều là sự thật."

"Anh…" Kim Phi mấp máy môi định nói gì, nhưng cuối cùng cô lựa chọn bỏ cuộc, ấm ức ngậm miệng lại.

"Nể tình cô đã hầu hạ tôi chu đáo, tôi báo cho cô biết một tin, tôi và Tần Tử Kiếm không đội trời chung, đấu đến một mất một còn mới thôi, nếu cô cảm thấy hắn có thể giết được tôi trả thù giúp cô thì cứ theo giúp hắn đi." Giọng nói của Phương Hạo Vân càng lúc càng lạnh băng.

Kim Phi cắn chặt răng, hậm hực nói: "Chỉ cần là kẻ thù của anh đều sẽ trở thành bạn của tôi. Phương thiếu gia, anh đừng đắc ý quá sớm, Tần Tử Kiếm không giống với Tần Tử Hoa, hắn không dễ đối phó đâu. Nể tình anh vừa làm tôi vui vẻ, tôi cũng nhắc nhở anh một câu, hắn là con rể của gia tộc Morgan, đây đã là sự thật trăm phần trăm. Tôi thừa nhận anh rất lợi hại, nhưng so với gia tộc Morgan anh còn kém rất xa…"

"Vậy sao?" Phương Hạo Vân cười gằn, nửa đùa nửa thật nói: "Không giấu gì cô, một trong những ứng viên gia chủ đời tiếp theo của gia tộc Morgan, Edward cũng là kẻ thù của tôi, nên tôi cũng sẽ đối phó hắn…"

Kim Phi nghe xong thở dài ngao ngán, xem ra niềm hy vọng của mình lại tan tành mây khói rồi, muốn trả thù thì phải dựa vào chính mình thôi…

Nghĩ như vậy, Kim Phi đột nhiên thay vào một bộ mặt hớn hở giả tạo, mê hoặc nói: "Phương thiếu gia, có thể cho tôi thêm một lần không?"

Trước tình hình này, Phương Hạo Vân tất nhiên không từ chối, giải tỏa dục vọng chỉ có ích chứ không có hại đối với tác dụng phụ của Thiên phạt, còn về kế hoạch phục thù của Kim Phi hắn không thèm quan tâm, cô ả này khi vào cuộc mây mưa là phiêu diêu như lạc vào cõi tiên, đừng nói là trả thù, dù có bảo cô ta đập đầu vô tường chắc ả cũng cam tâm tình nguyện làm theo.

Một lát sau, trong phòng một lần nữa vang vọng tiếng rên rỉ sung sướng…

Bình luận

Truyện đang đọc