HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


"Tuyết Di, chẳng lẽ em còn chưa tin anh? Anh là người bạn đáng tin cậy nhất..." Hoàng Kỳ Anh nói :"Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy em, anh đã quyết định phải che chở cho em cả đời. Cho dù em không coi anh là bạn, anh cũng không từ bỏ ý nghĩ này trong đầu..."

"Vì sao lại giúp tôi? Đừng hy vọng bởi vì chuyện này mà tôi sẽ yêu anh..." Phương Tuyết Di ngẩng đầu nói.

"Tuyết Di, tuy rằng anh không phải là người cao thượng, nhưng cũng có vài đạo lý anh vẫn hiểu được... Yêu một người không nhất định là ở cùng một chổ với người đó.. Yêu và được ở cùng là hai chuyện khác nhau.. Anh yêu em, nhưng anh không nhất định sẽ đến với em. Cũng là câu nói kia, anh không hy vọng xa vời gì, anh chỉ hy vọng em có thể coi anh là bạn, cho dù là loại bạn bình thường nhất, thì trong lòng anh cũng vui vẻ..."

Nghe Hoàng Kỳ Anh nói vậy, phòng tuyến tâm lý trong lòng Phương Tuyết Di cũng từ từ hạ xuống : "Cảm ơn!"

"Không có gì!"

Hoàng Kỳ Anh mỉm cười : "Quen biết em lâu như vậy, đây là lần đầu tiên em khách khí với anh, nhẹ nhàng nói chuyện với anh đấy. Anh có cảm giác vừa sợ vừa vui..."

Không đợi Phương Tuyết Di nói gì, Hoàng Kỳ Anh đã tiếp tục nói : "Tuyết Di, nói với anh đi...Anh sẽ giúp em phân tích suy nghĩ trong lòng em. Đây là một loại bệnh, không được tốt, anh sẽ giúp em chữa khỏi căn bệnh tâm lý này..."

Phương Tuyết Di há mồm, nhưng cuối cùng lại không nói gì cả.

Loại chuyện này đúng là không thể nói ra được.

"Tuyết Di, to gan một chút, không cần phải sợ hãi gì cả, em cứ coi anh là bác sĩ...." Hoàng Kỳ Anh tự tin nói : "Không nói gạt em, anh đã sớm lấy chứng nhận cố vấn tâm lý rồi... Tin tưởng anh, anh nhất định có thể giúp em. Anh nghĩ em cũng không muốn tiếp tục mối tình đơn phương không có khả năng này..."

"Ừ!"

Phương Tuyết Di gật đầu.

Trên thực tế, đối với Phương Tuyết Di mà nói, cô rất si mê Phương Hạo Vân, nhưng về phương diện khác cô lại không hy vọng mình tiếp tục trầm mê.

Bởi vì cô rất rõ, tình yêu của cô là sai lầm. Là một chuyện không có khả năng.

Nhưng mà cô không thể vứt bỏ được tình yêu và sự si mê của cô dành cho Hạo Vân, lúc trước, cô cũng đã từng hạ quyết tâm vô số lần, nhưng cuối cùng đều không làm được gì. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Bóng dáng của Phương Hạo Vân đã cắm rễ rất sâu trong đầu cô. Mặc kệ là ban ngày hay ban đêem, thì trong lòng của cô đều là bóng dáng của Phương Hạo Vân.

Có đôi khi, cô thậm chí còn mơ đế những cảnh mờ ám, và làm ra những chuyện vui vẻ trong mơ ấy.

"Hạo Vân có chổ nào đáng để em si mê?" Vấn đề này, Hoàng Kỳ Anh đã muốn hỏi từ sớm rồi, hôm nay hắn rốt cục đã nói ra.

Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút rồi nói : "Hắn là người đàn ông làm tim tôi đập nhanh... Hắn có thể cho tôi cảm giác an toàn..."

"Ồ!"

Hoàng Kỳ Anh đáp một tiếng, âm thầm suy nghĩ, tim đập nhanh và cảm giác an toàn là điều kiện cơ bản của đàn bà đối với đàn ông. Có hai thứ này, thì sự xuất hiện của tình yêu sẽ lớn hơn.

Trác Nhã tiếp tục núp trong bếp nghe hai người nói chuyện. Con gái hiếm khi nào chịu mở lòng ra, bà đương nhiên là không thể bỏ qua cơ hội tốt này.

Cái này gọi là tâm bệnh cần có tâm dược.

Trác Nhã cảm thấy rằng muốn sửa lại ý tưởng không thực tế trong lòng con gái là không được gấp, cái này phải từ từ, phải có bài bản.

"Tuyết Di, thật ra phần lớn đàn ông đều có thể làm cho tim của đàn bà đập nhanh.... Anh từng nghiên cứu về em, phát hiện ra vấn đề lớn nhất của em chính là tiếp xúc quá ít với người khác phái" Hoàng Kỳ Anh phân tích : "Bởi vì em tiếp xúc với nam giới quá ít, cho nên mới dẫn đến sự khát vọng và chờ mong ở nam giới... Vấn đề của em không khó giải quyết, chỉ cần em tiếp xúc nhiều với người khác phái một chút, thì lực chú ý của em sẽ không còn tập trung lên người của Hạo vân nữa..."

"Hoàng thiếu gia, cảm ơn anh đã nói chuyện với tôi, nhưng mà.... Thôi được rồi, hôm khác chúng ta nói chuyện sau, hôm nay tôi mệt rồi, tôi muốn nghỉ sớm..." Phương Tuyết Di nói.

Hoàng Kỳ Anh cũng không ép Phương Tuyết Di, hắn gật đầu nói : "Vậy được rồi, vậy em nghỉ ngơi trước đi, hôm khác chúng ta tán gẫu..."

Phương Tuyết Di rời khỏi phòng khách xong, Trác Nhã liền nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hoàng Kỳ Anh.

Hoàng Kỳ Anh lễ phép nói : "Dì, con đi trước, hôm khác con lại đến..."

"Khoan đã!"

Trác Nhã gọi Hoàng Kỳ Anh lại, nói : "Dì muốn nói chuyện với con..."

Hoàng Kỳ Anh cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nói : "Dì, con và Tuyết Di nói chuyện, dì đã nghe?"

"Ừ!"

Trác Nhã cũng không giấu diếm, nói : "Dì muốn biết, người kia rốt cục là ai? Nếu dì đoán không sai, người kia chính là con, căn bản là không tồn tại cái người mà con đã diệt khẩu, đúng không?"

Gừng càng già càng cay.

Hoàng Kỳ Anh gật đầu nói : "Dì, dì thông minh hơn Tuyết Di nhiều, không sai, người mà con nói rằng đã diệt khẩu rồi căn bản không có tồn tại. Là con, con quan sát thấy tâm tính của Tuyết Di không bình thường. Nhưng mà dì cứ yên tâm, xin dì tin tưởng con, con không có ác ý. Con chỉ muốn giúp Tuyết Di, đơn giản vậy thôi..."

"Dì tin con!"

Trác Nhã nghiêm mặt nói : "Kỳ Anh, cái khác dì không nói, tóm lại con chỉ cần cố gắng lên là được..."

Sau khi trở về phòng, Phương Tuyết Di hơi đau đầu, trong lòng cũng rất bối rối. Cô tuyệt đối không ngờ rằng bí mật của mình lại bị người ta biết.

Cô cũng không biết Hoàng Kỳ Anh sẽ làm gì với mình.

Một cái tát kia, ngay cả Phương Tuyết Di cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, nhưng mà Hoàng Kỳ Anh không nói gì, thậm chí cũng không tức giận.

Sự kềm chế của hắn, khí độ của hắn quả thật rất phi phàm.

Chỉ là mỗi khi Phương Tuyết Di lấy người đàn ông khác ra so sánh với , Phương Hạo Vân thì lại phát hiện ra rằng, đàn ông trên đời này không ai được như Phương Hạo Vân.

Bởi vì hắn là có một không hai.

Bình luận

Truyện đang đọc