Dì Bạch đối với việc Hạo Vân tới dường như có hơi ngoài ý muốn, vốn bọn họ hẹn nhau sáng mai gặp mặt, sau đó cô phái người đưa hắn tới chỗ khu rừng nơi Trần Thanh Thanh chấp hành nhiệm vụ.
" Hạo Vân, lòng con rối loạn..." Dì Bạch chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra trạng thái của Hạo Vân.
Phương Hạo Vân gật gật đầu thản nhiên nói: "Dì, lòng con thực rất loạn... con không biết nên làm gì bây giờ."
"Là bởi vì Đinh Tuyết Nhu?" Dì Bạch mở miệng ra là nói ngay trọng điểm.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt: "Sao dì lại biết... đúng rồi, cô ấy bị máu trắng, dì biết chưa? Dì, con biết y thuật của dì cao siêu, dì có thể chữa được không?"
" Không được!"
Dì Bạch đi tới, nắm tay Hạo Vân dẫn hắn ngồi lên sô pha, chậm rãi nói: "Tình huống của Đinh Tuyết Nhu dì biết trước con một ngày, lúc Vương Hà tìm con khắp nơi thì con đang ở Tây Hải... Mấy ngày nay dì đã cẩn thận nghiên cứu rồi, nếu dùng Đông y thì không thể chữa trị hoàn toàn bệnh máu trắng được... Kỳ thật trị liệu hóa chất của Tây y cũng chỉ làm giảm bớt thống khổ của bệnh nhân mà thôi, nếu muốn giải quyết triệt để thì phải cấy ghép tủy sống. Hạo Vân, dì hỏi con, con có định tha thứ cho cô ấy không?"
"Con không biết!"
Đó là nguyên nhân khiến cho lòng Hạo Vân rất loạn.
Cho dù nói thế nào, Đinh Tuyết Nhu cũng đã cải biến cuộc sống của hắn. Tình yêu năm đó là khắc cốt ghi tâm, cho nên, mối hận đó cũng là khắc cốt ghi tâm.
"Đó là nguyên nhân khiến con rối loạn à?" Dì Bạch chậm rãi nói: "Hạo Vân, tuy rằng ngoài miệng con không thừa hận, nhưng mà theo ý dì, con đã tha thứ cho cô ấy rồi, nếu không thì lòng con cũng sẽ không loạn đâu..."
" Như vậy đi, sau khi con cứu được Thanh Thanh trở về thì đi nước Anh một chuyến đi, con tiếp xúc với Đinh gia... nghĩ biện pháp để cho cha con họ Đinh đi thử tủy. Dì đã tra rồi, trong phạm vi toàn thế giới không có tủy phù hợp với Tuyết Nhu đâu..." Dì Bạch chậm rãi nói.
" Đúng rồi dì Bạch, ở đây con có một phương thuốc, dì xem xem có dùng được không?" Phương Hạo Vân lấy ra phương thuốc của bác sĩ Đỗ.
Dì Bạch chỉ nhìn lướt qua đã xé luôn phương thuốc đó đi: "Hoang đường... thứ thuốc hổ lang này sao có thể để Tuyết Nhu dùng... lang băm à..."
Phương Hạo Vân thấy thế không khỏi âm thầm kêu may, nếu không phải dì Bạch là thánh thủ Trung y thì đề nghị của bác sĩ Đỗ có thể đã hại chết Tuyết Nhu rồi.
" Hạo Vân, chuyện này thế đã. Gần đây dì nghiên cứu được một phương thuốc có thể giảm đi tác dụng phụ của hóa chất... Ngoài ra thì dì cũng hết cách..." Dì Bạch lấy ra một phương thuốc trên mặt bàn.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng mừng rỡ: "Dì, thế thì tốt quá... Nếu Tuyết Nhu biết được thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa. Cô ấy không chịu trị liệu là vì sợ rằng mình sẽ bị trọc đầu..."
"Chuyện đó dì biết, cho nên mới nghiên cứu phương thuốc này... Hạo Vân, có phải con đã ngầm thừa nhận thân phận của mình?" Dì Bạch trầm giọng hỏi.
"Tuy rằng không nói rõ, nhưng mà cũng đã tám chín phần mười..." Phương Hạo Vân thở dài một tiếng: "Cũng không còn cách nào, ai bảo cô ta cố chấp như vậy..."
"Thôi, không nói nữa... Dì, con muốn đi luôn tối nay..." Phương Hạo Vân cười khổ một tiếng: "Lòng con không bình tĩnh nổi, con muốn tới rừng cây sớm một chút, có thể ở trong thiên nhiên tâm tình của con sẽ tốt lên..."
"Không cần gấp như vậy, sáng mai đi... Giờ con về nghỉ ngơi đi, sáng mai xuất phát, chiều là con có thể vào rừng rồi. Thời gian không còn sớm, con về đi... lòng của con loạn, không ai có thể giúp con, chỉ có thể dựa vào chính con thôi..." Dì Bạch có ý muốn đuổi khách.
Phương Hạo Vân cũng không kiên trì, nói tạm biệt rồi bước đi.
Lúc ra khỏi cửa, hắn nghe thấy dì Bạch nói: "Hạo Vân, kỳ thực con cũng đã tha thứ cho Tuyết Nhu... không nên tự lừa mình dối người..."
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, không nói gì nữa mà bước đi.
Sau khi về khu Lam Tâm Hoa Viên, Trương Mỹ Kỳ không thấy, chỉ thấy Kỳ đang ngồi xem TV một mình, mặc một bộ áo ngủ màu trắng, lộ ra hai chân trắng mịn, rất là đáng yêu.
" Hạo Vân anh về rồi, anh ăn cơm chưa... Nếu chưa ăn thì để em làm cho anh..." Tối Trương Mỹ Kỳ còn tăng ca ở tập đoàn Thịnh Hâm, Hạo Vân cũng không về nên Bạch Lăng Kỳ định không nấu cơm, chỉ ăn linh tinh là được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
Truyện FULL chấm cơm.
" Chưa ăn, có điều anh không đói..." Nhìn thấy Kỳ đáng yêu, tâm tình của Phương Hạo Vân dễ chịu hơn, buồn bực phía trước như được quét bay.
"Vì sao lại không đói?" Bạch Lăng Kỳ ngốc nghếch hỏi.
"Ngắm người đẹp thay cơm!"
Phương Hạo Vân cười hì hì nhìn Bạch Lăng Kỳ, ám muội nói: "Kỳ, anh muốn ăn em..."
"Đáng ghét!" Bạch Lăng Kỳ khẽ gắt một tiếng, có điều cô lại chủ rộng rúc vào lòng của người yêu, một đôi bàn tay như phấn như ngọc nhẹ nhàng ôm lấy cổ hắn, làm nũng: "Mai phải đi sao?"
"Ừm, mai phải đi." Phương Hạo Vân nâng hai má Kỳ, dịu dàng nói: "Đừng lo lắng, trong vòng một tuần anh sẽ về."
"Kỳ, mùa xuân ngắn lắm, chúng ta đi nghỉ ngơi đi..." Nói xong, Phương Hạo Vân liền hôn vào cổ cô gái, chỉ nghe chụt một cái, ở trên cái cổ trắng ngần của cô gái đã xuất hiện vài vết hôn đỏ tươi.
Bạch Lăng Kỳ dường như ý thức được gì đó, vội vàng lấy gương ra cẩn thận nhìn nhìn, ở cổ đã có ba vết hôn cỡ như móng tay.
" Hạo Vân, anh đáng ghét quá" Bạch Lăng Kỳ lại ôm lấy Hạo Vân, quẹt miệng hầm hừ: "Anh làm em như vậy rồi, làm sao em gặp người khác được."
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân cười dâm đãng, sau khi ôm chặt cô gái, một tay vói vào trong áo ngủ của cô xoa nắn ngọn núi, Bạch Lăng Kỳ gắt giọng: "Chỉ biết bắt nạt em..."
"Sáng mai anh phải đi, chẳng nhẽ em không muốn mình vỗ về nhau một chút?" Miệng nói xong, đôi bàn tay của Phương Hạo Vân đã bóp nhẹ mấy cái vào bờ mông của cô gái, mịn màng mềm mại thật thoải mái.
Phương Hạo Vân rốt cục cũng được nếm thử cảnh 'một rồng hai phượng' chờ mong bấy lâu, cùng chơi đùa với Trương Mỹ Kỳ và Bạch Lăng Kỳ. Hai cô nàng gần như là thay nhau lên trời, dù vậy Hạo Vân vẫn mạnh mẽ kiên trì tới phút cuối, khiến cho hai cô kêu lên không ngớt...
Sau khi xong việc, Mỹ Kỳ không hề dùng biện pháp tránh thai nào... cô hy vọng có thể mang thai...
Dựa theo ý của Hạo Vân thì lúc về mới thực hiện... có điều kế hoạch không cản nổi biến hóa, một đêm điên cuồng chị Mỹ Kỳ đã động tình tới cực điểm, khả năng thụ thai là rất lớn nên Hạo Vân cũng không ngăn cản...
Đối với việc này Bạch Lăng Kỳ hình như có hơi hâm mộ, có điều cô cũng biết mình còn nhỏ, còn nhiều thời gian, tương lai thiếu gì thời gian, thiếu gì cơ hội.
Sáng sớm rời giường, Phương Hạo Vân trái ôm phải ấp, hai thiếu nữ xinh đẹp bất đồng phong cách quấn chặt lấy hắn, nếu không phải đã tới giờ, nói không chừng còn phải làm thêm một lần.
" Chị Mỹ Kỳ, Kỳ, hai người không cần xuống giường... Tối hôm qua mệt vậy, giờ chắc vẫn mệt, tối hẵng đi làm..." Dặn dò một tiếng, Phương Hạo Vân liền xoay người rời đi.
Phỏng chừng Phương Hạo Vân đã ra khỏi cửa, Bạch Lăng Kỳ kéo chăn quây lấy thân mình, bước tới cửa sổ ngóng đầu ra, yên lặng chăm chú nhìn theo bóng dáng của người đàn ông mình yêu.
Đến khi thân ảnh của Hạo Vân biến mất, Bạch Lăng Kỳ mang theo chút phiền muộn lo lắng nói: "Chị Mỹ Kỳ, chị nói xem Hạo Vân đi làm gì vậy?"
"Chị cũng không rõ lắm, có điều chị tin tưởng Hạo Vân sẽ không có việc gì... Kỳ, đừng lo, ngủ thêm chút đi, lát nữa còn phải đi làm... Hiện giờ việc chúng ta có thể làm là giúp Hạo Vân để ý tập đoàn Thịnh Hâm..."
Trong hai nàng, Trương Mỹ Kỳ lớn tuổi hơn, có vẻ ổn trọng hơn, Bạch Lăng Kỳ dù sao cũng còn trẻ, tuy rằng cô đã bộc lộ tài năng kinh doanh thiên phú, có điều ở phương diện đối nhân xử thế vẫn còn hơi kém.
"Vâng, chị Mỹ Kỳ, chị nói đúng, em nhất định sẽ cố gắng..." Bạch Lăng Kỳ nắm tay nói.
"Chúng ta cùng nhau cố gắng."
........
Ánh sáng ở trong rừng cây vẫn ảm đạm như vậy, những tán lá cây rậm rạp đã che kín hết cả, rất hiếm có ánh mặt trời có thể chiếu lên mặt đất.
Mặt trời không chiếu được xuống, không có nghĩa là trong rừng không có sự sống. Ngược lại, sự sống trong rừng còn vô cùng sôi nổi, một vài con chim đủ màu sắc không ngừng kêu vang, ở trên nhánh cây tìm sâu ăn.
Từ những tiếng kêu vui sướng ta có thể thấy, những con chim này đã tìm ra bữa sáng.
" Thanh Thanh, thật đúng là ứng với câu, sáng sớm chim chóc có sâu ăn..." Hác San San mặc đồng phục tác chiến rằn ri, trên mặt cũng được bôi màu mè sặc sỡ nói một tiếng với Trần Thanh Thanh.
"Sáng sớm sâu bị chim ăn..." Trần Thanh Thanh cũng giống như Hác San San, mặc một bộ rằn ri và vẽ lên mặt màu sắc sặc sỡ. Lúc này các cô đang dựa vào một gốc đại thụ, nếu mà không ở gần thì sẽ không thể thấy rõ được bóng dáng của hai cô.
"Ha ha!"
Hác San San mỉm cười nói: "Hình như là có đạo lý này!"
"Trong rừng cây luôn tràn ngập nguy cơ, ngay cả sâu, chim chóc cũng không ngoại lệ..." Trần Thanh Thanh chớp chớp mắt nhìn lên những chú chim trên cành cây, chỉ thấy con chim tung cánh mấy cái, một vài giọt sương trên lá cây liền rơi xuống. Dưới ánh mặt trời yếu ớt ánh lên đầy màu sắc.
"Đẹp quá!"
Trong rừng đương nhiên là nguy hiểm, nhưng cũng có mặt xinh đẹp của nó.
"Gu... gu...!"
Cách đó không đột nhiên vọng tới tiếng chim hót, Hác San San sắc mặt căng thẳng, thấp giọng nói: "Thanh Thanh, đại đội trưởng phát tín hiệu, bảo chúng ta dựa theo kế hoạch tới khu số 3 tập kết..."
"Ừm, chúng ta đi...!"
Trần Thanh Thanh đáp ứng, liền tiến về phía Đông Nam, Hác San San đi sát phía sau cô, tốc độ hai người không nhanh không chậm, có điều người ngoài nhìn vào thì thấy hai người như là đang bay vậy.
Đại khái là khoảng một tiếng, hai người tới tập kết ở địa điểm số 3 sớm hai mươi phút, tìm một chỗ bí mật ẩn náu, cẩn thận đánh giá tình hình bốn phía.
" Thanh Thanh, chúng ta đến sớm à, đại đội trưởng bọn họ còn chưa tới?" Vẻ mặt Hác San San rõ ràng là có vài phần tự hào, có thể đến sớm hơn những nam binh kia hai mươi phút, đối với cô mà nói chính là một chuyện đáng tự hào.
" San San... đây là địa điểm mai phục, cho nên tôi lo rằng kẻ địch cũng sẽ đến sớm... từ hiện giờ, chúng ta sẽ tiến vào trạng thái đề phòng." Trần Thanh Thanh dặn dò một tiếng, lập tức liền cẩn thận quan sát đích tình chung quanh.
Ước chừng qua mười phút, các đồng đội ở các nơi cũng đã lần lượt tới vị trí chỉ định. Trong bộ đàm truyền tới tiếng của Hà Trác Tiếu: "Thanh Thanh, chúc mừng các cô, các cô là người đầu tiên tới vị trí tập kích, căn cứ theo nguyên tắc, thành tích của các cô sẽ được tăng lên..."
Hác San San vui vẻ nói: "Cám ơn đội trưởng."