HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


"Phương Hạo Vân nhíu mày nói : "Chị cho rằng chị là Thanh Hà tiên tử à... cho dù chị là Thanh Hà, em cũng không phải là Chí Tôn Bảo..."

"Hì hì!"

Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Không ngờ em cũng xem phim này.... Được rồi, từ hôm nay trở đi, em sẽ trở thành Chí Tôn Bảo của chị.... cái tên Chí Tôn Bảo này, từ giờ trở đi chị có thể kêu..."

"Ặc!"

Phương Hạo Vân choáng váng : "Chị gái xinh đẹp, chị thật mãnh liệt.... bây giờ em mới nhận ra được, nếu không thì đã sớm bị chị tra tấn đến chết rồi..."

"Hừ!"

Nguyệt Nha Nhi tức giận nói : "Còn nói nữa, nếu chị mà sớm quen em, em còn dám hoa tâm như vậy sao... Hừ, từ giờ trở đi, chị muốn bắt đầu dạy dỗ em..."

"Nữ vương?"

Trong đầu của Phương Hạo Vân hiện lên hình tượng nữ vương, trong lòng âm thầm suy nghĩ : "Về sau mình đã hiểu thế nào là đau khổ rồi..." Có điều nói đi thì phải nói lại, có được một hồng nhan tri kỷ như Nguyệt Nha Nhi, coi như là một loại may mắn.

"Chị gái xinh đẹp, đã xem qua phim nữ vương chưa?" Phương Hạo Vân đột nhiên hỏi.

Mặt của Nguyệt Nha Nhi đỏ lên, làm nũng : "Ghét quá, sao em lại hỏi đến vấn đề này chứ, người ta đương nhiên đã xem qua rồi, mà còn xem rất nhiều tập nữa..."

Phương Hạo Vân giật giật cái miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì, hắn vốn cho rằng Nguyệt Nha Nhi ở một nơi đào nguyên thế ngoại như Thiên Phạt thành thì sẽ thuần khiết hơn được một ít, nhưng không ngờ là người ta còn đen hơn cả kênh Nhiêu Lộc nữa.

Đầu năm nay, ai thuần khiết hơn ai nhĩ?

Quạ trong thiên hạ nhìn nhau con nào cũng đen như nhau.

"Chí Tôn Bảo, em nghỉ ngơi trước đi, chị ra ngoài chuẩn bị một chút, giúp em làm một bàn đồ ăn..." Nguyệt Nha Nhi hạnh phúc giống như một cô vợ nhỏ vậy, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng hạnh phúc.

Phương Hạo Vân gật đầu nói : "Đừng để mệt mỏi quá, để cho người hầu đi làm được rồi... Chị ngồi nói chuyện với em đi"

"Không được!"

Nguyệt Nha Nhi nhếch miệng nói : "Em là người đàn ông của chị, chị đương nhiên sẽ tự tay nấu ăn cho em... Được rồi, em ở đây nghỉ ngơi đi, chị đi trước..." Nguyệt Nha Nhi đi đến hôn lên trán của hắn một cái, sau đó lắc người đi ra ngoài.

Vừa tỉnh ngủ dậy, cho nên trên người Phương Hạo Vân không hề có cảm giác mệt mỏi, tinh thần cũng trở nên thư thái thoải mái hơn. Suy nghĩ một chút rồi bắt đầu vận hành thực khí trong cơ thể. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Hơn nữa, Phương Hạo Vân còn phát hiện ra một vấn đề, lần này sau khi tỉnh lại, hắn và Thiên Phạt dường như đã có liên hệ chặt chẽ hơn. Hắn vội vàng vận dụng một chút chân khí, chạy một vòng trong kinh mạch, hơn nữa, còn dừng lại tại Thiên Phạt ở đan điền, và Thiên Phạt lập tức trở nên sống động hơn.

"Lực lượng của Thiên Phạt đã trở nên cường đại hơn rồi... Chẳng lẽ là nhờ Nguyệt Nha Nhi?" Phương Hạo Vân dường như đã cảm nhận ra một số vấn đề.

"Hẳn là như vậy... Đàn bà Bạch gia cùng Thiên Phạt có liên hệ chặt chẽ..." Có được mối quan hệ này, Phương Hạo Vân không khỏi cảm thấy tốt. Hơn nữa thân thể cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, miệng của hắn không khỏi xuất hiện một nụ cười.

Đại khái là hơn một tiếng sau, Nguyệt Nha Nhi mang theo mười người đến đây, và trong tay ai cũng là những món ăn tỉnh xảo, mùi thơm nồng nàn, khiến cho người ta vừa ngửi đã chảy nước miếng rồi.

"Chí Tôn Bảo thân yêu, đến đây nếm thử một chút đi, đồ ăn hôm nay đều là do một tay chị nấu đấy, thử xem có hợp khẩu vị của em không?" Nguyệt Nha Nhi thản nhiên cười, ngoắc tay về hướng Phương Hạo Vân.

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, vội vàng bước qua, cầm lấy một cái chén lên, mùi thơm ngon lập tức xộc vào mũi của hắn.

Đây là cả một bàn đồ ăn toàn thịt, hương sắc hấp dẫn, khiến cho hắn chảy nước miếng ròng ròng, thậm chí là đũa cũng không kịp cầm, hắn đã dùng tay bốc lên mà ăn rồi.

"Ăn tử tử thôi, chị không có giành đâu..." Hành động của Phương Hạo Vân làm cho mọi người hầu như đều nghĩ đến một nhân vật trong Tây Du, Trư Bát Giới.

Đương nhiên, đồ ăn trước mắt này chỉ một mình hắn ăn mà thôi, không có ai giành với hắn.

"...on á... ừ... òn ữa ông ..." (Ngon quá... ừ... còn nữa không) Do Phương Hạo Vân nhét một đống đồ ăn vào miệng cho nên nói chuyện cũng không rõ ràng nữa, và hành động của hắn khiến cho mọi người bật cười.

"Không cho cười!"

Nguyệt Nha Nhi chống nạnh, vẻ mặt tức giận, chỉ vào mọi người nói : "Không cho cười, không ai được phép cười, cũng không được phép nói ra cái mình thấy hôm nay, nếu không, tôi sẽ cho mọi người đẹp mắt..."

Bình luận

Truyện đang đọc