HOÁN KIỂM TRỌNG SINH


Phương Hạo Vân mỉm cười, đưa tay véo một cái lên mông của cô, nói : "Đừng đi xe thể thao, thứ này đang là vật hiếm lạ ở Thiên Phạt thành..."

"Đây là tiền thưởng của em..." Hương Hương cười nói : "Tin tình báo lần trước của anh đã làm cho em được thăng chức, còn được thưởng nữa..."

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười, nói : "Không tồi, đây là mở đầu tốt đẹp, hy vọng cô có thể tiếp tục cố gắng... Nhớ kỹ, cô nhất định phải đến được tầng cao nhất, chỉ có như vậy mới lấy được những thứ tôi cần..."

"Em biết!' Hương Hương mỉm cười hỏi : "Lái xe chở em đi được không?"

"Vinh hạnh đến cực điểm..."

Phương Hạo Vân đi đến chổ người lái, nhìn cái chìa khóa đã cắm sẵn, khởi động xe, nói : "Lên đi, tôi đưa cô đến một chổ tốt..."

Hương Hương liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, lúc này mới cười nói : "Anh không phải là muốn đưa em đến chổ gì đó để làm chuyện gì đó chứ?"

"Cô nói sao?" Phương Hạo Vân hỏi lại một câu, đồng thời cũng nhấn ga, chiếc xe gầm rú lên một tiếng, và lao đi.

Người đi đường vội vàng tránh qua một bên, có một số người thậm chí còn chỉ vào chiếc xe mà mắng, dường như không hài lòng vì đã lái xe ở một chổ đông người.

Hương Hương ngồi ở vị trí cạnh người lái thỉnh thoáng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh khiến cho mình mê loạn này. Người đàn ông cường tráng, cường đại này đã khiến cho cô động tâm, tim đập nhanh.

Lúc ban đầu khi trở thành nô lệ của Phương Hạo Vân, trong lòng cô ít nhiều gì cũng có chút bất mãn, hoặc nói rõ hơn là oán hận, nhưng càng về sau, khi càng được thoải mãn về thể xác lẫn tiinh thần, cô càng cảm thấy vui vẻ.

Phương Hạo Vân ngồi lái xe mà tay không thành thật chút nào cả, tay đưa tay đặt lên bộ ngực cao ngất của cô mà xoa nắn.

Giảm tốc độ của xe lại, Phương Hạo Vân cười hắc hắc nói : "Cởi ra đi..."

Hương Hương liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, tức giận nói : "Lái xe cẩn thận đi, em không muốn bị tai nạn xe đâu..."

"Chúng ta tìm một chổ đi..." Phương Hạo Vân dùng một tay lái xe, tấp vào một rừng cây nhỏ, lúc này mới đưa cái bản mặt dâm đãng của hắn đến gần lổ tai của cô, nói : "Bây giờ thì không còn sợ bị tai nạn nữa... chúng ta đáp ứng nhu cầu lững nhau... Tôi làm cho cô sung sướng, cô cho tôi tin tình báo.... "

Trong khi nói chuyện, tay của Phương Hạo Vân cũng không có rãnh rỗi, sờ soạng lên trên vạt áo của cô, hơn nữa còn chậm rãi vuốt ve da thịt mịn màn như gấm lụa.

Hương Hương cố làm ra vẻ từ chối, nói : "Anh chậm rãi một chút.... kéo cửa kính lên đi... nếu để cho Nguyệt thành chủ của anh mà biết, anh và em đều phiền toái..."

Phương Hạo Vân không để ý đến lời nói của cô, dùng phương pháp dã man xé rách cái váy áo của cô.

Khi vạt áo bị rách, Hương Hương lập tức cười nói :"Em thích anh cuồng dã như vậy..."

Phương Hạo Vân nghe thấy thế, nuốt nước miếng cái ực, và hai tay nhanh chóng cởi sạch đồ trên người cô, rồi cởi quần ra, và tìm tòi tiến nhập vào thân thể của cô.

Hai người lần đầu tiên làm trong xe, cảm giác vô cùng kích thích, rồi đến cuối cùng, Hương Hương đã dùng miệng nuốt sạch chất ngọt của Phương Hạo Vân.

Cái ấy của Phương Hạo Vân có vị rất là ngọt ngào, khác hẳn so với người khác.

Sau khi tình cảm mãnh liệt trôi qua, Phương Hạo Vân nằm dựa dài trên ghế, bàn tay cũng xoa nắn lên ngực của cô : "Với quyền hạn của cô bây giờ, hẳn là cũng điều tra được một ít manh mối rồi"

Ngẩng đầu nhìn người đàn ông đã khiến cho mình tâm phục khẩu phục, Hương Hương đột nhiên nói : "Phương thiếu gia, trong tay em có danh sách của tám người..."

"Haha!"

Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, bàn tay cũng chạy dài từ ngực xuống môn, ngón tay vuốt ve giữa khe mông vài cái, nói : "Không tồi... Tôi sẽ không ngừng cung cấp tin tức cho cô, để cô thăng chức liên tục..."

"Cảm ơn Phương thiếu gia..." Cô mỉm cười, cái mông hơi nhích lên, nói : "Phương thiếu gia, bí mật của tộc trưởng, quả thật rất khó kiếm... Trừ phi em có thể vào được hàng ngũ của võ si trung tâm, hơn nữa..."

Nói đến đây, Hương Hương hơi do dự : "Em đã tìm hiểu qua rồi, trừ phi em giết chết một thành viên quan trọng của Thiên Phạt thành, nếu không thì trong vòng thời gian ngắn, em không có khả năng vào được trung tâm..."

Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Haha, không tồi... trong các thành chủ chỉ còn lại Hoa Thiết Thụ, giết chết hắn, cô có thể được thăng chức rồi"

"Giết Hoa Thiết Thụ?" Hương Hương há miệng, dường như muốn nói thêm cái gì nữa, cuối cùng đem những cái muốn nói nuốt vào trong miệng.

"Sao thế?' Phương Hạo Vân cười nói : "Cô cảm thấy giật mình à? Trong mắt tôi, Hoa Thiết Thụ vốn đã là một xác chết..."

Hương Hương nghe thấy thế, liền nở một nụ cười không còn kinh ngạc gì, chỉ thản nhiên nói : "Em nghe theo sự thu xếp của anh, có điều chuyện này cần phải làm cho tốt, không thể để cho người ta nhìn thấy sự hợp tác của mình... Em có dự cảm, có người đang quan sát em..."

Cười cười một tiếng, Phương Hạo Vân mới nói tiếp : "Không sao, tôi tự mình làm, tuyệt đối không để cho người ta nhìn ra được sự hợp tác của chúng ta..."

Hương Hương nghe thấy thế, trong lòng thở phào một hơi, lúc này mới tiếp tục nói : "Phương thiếu gia, lần này đưa anh danh sách, anh cũng đừng nóng vội, nếu không thì dễ dàng bị phát hiện"

Phương Hạo Vân đưa tay lên vỗ vỗ mông của cô, nói :"Yên tâm đi, việc này căn bản là không cần lo lắng, tôi tự có chừng mực... Đúng rồi, tôi sẽ phối hợp cô, khiến cho người ta cho rằng tôi đã thuần phục dưới váy của cô, nói như vậy càng tiện cho chúng ta hành động"

Hương Hương nghe thấy thế, ánh mắt trở nên sáng lên, sau đó cười yếu ớt nói : " Em không dám... em đã quen làm nộ lệ của anh rồi..."

Phương Hạo Vân cười nói : "Không sao... trước mặt công chúng, cô hoàn toàn có thể tỏ ra mạnh mẽ một chút... Tôi không để ý đâu. Cũng là câu nói ấy, chỉ cần cô không hai lòng, thì cô sẽ nhận được sự sung sướng. Thiên đường hay địa ngục..."

........................................... Nguồn: http://truyenfull.vn

Tuy rằng Trần Thanh Thanh đã nhận được một số ám chỉ của Phương Tử Lân, nhưng khi cô gặp mặt Phương Tuyết Di, cũng không nhịn được phải nói về chuyện của Phương Tuyết Di và Phương Hạo Vân.

Bình luận

Truyện đang đọc