HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI







Giống như lúc Đông Triều gài bẫy gian tế của Cửu A ca, Dận Chân đã lừa tri huyện khai ra tên kẻ nhờ vả ép cung một cách êm thắm. Giờ cả ba ngồi ở tiểu đình nói chuyện điều tra vụ án. Tình hình khá nghiêm trọng, người ép cung, kẻ bị tình nghi là một viên quan phụ trách việc tu bổ Hành cung, nắm trong tay toàn bộ kinh phí tu bổ, họ Mai.



-Chuyện này càng lúc càng rắc rối. – Dận Tường thở dài.



-Ta có cảm giác như việc này có liên quan đến một vụ tham ô nào đó. – Dận Chân nói. – Cát để tu bổ đều kém chất lượng so với lần trước.



Đông Triều không nói gì, lật tập hồ sơ vụ án liên tục. Đông Triều hỏi :



-Tứ gia, Tứ gia đã hỏi được gì từ chỗ mấy người ở Phúc phủ chưa ?



Phúc phủ là nơi Dận Chân dùng tiền tích cóp của mình xây nên, biết được chuyện đó, Đông Triều cũng thông cảm cho tính keo kiệt của Dận Chân. Tuy nhiên, Dận Chân có thể hỏi thăm tình hình quan lại triều đình thông qua những người này. Lâu lâu họ lại đón một vài người trong giang hồ về chơi, qua đó cũng biết được tin tức ngoài giang hồ.



Dận Chân nói :



-Đã điều tra được Lý Bình, thật ra hắn là một tên đại bịp, chuyên gạt lấy tiền mấy người đi phu nhẹ dạ. Tên thật của hắn là Trương Túc. Nhưng do cách hắn lừa quá ngoạn mục và lặp lại nhiều lần nên mọi người nhận ra ngay.



Dận Tường nói :



-Bức chân dung cô mô phỏng lại khuôn mặt nạn nhân là một tên trộm khác tên là Bá Hiền, hắn nổi tiếng là đạo tặc có lòng nhân, chuyên lấy trộm của người giàu cho người nghèo.



Đông Triều đã quan sát nét mặt của nạn nhân, tạm thời mô phỏng lại. Nạn nhân và Lý Bình là hai người hoàn toàn khác nhau. Đông Triều ngẫm ngợi :



-Việc ta cần làm đầu tiên là giải cứu cho Khúc Tam Lang. Giao Lý Bình à không Trương Túc cho quan là xong chuyện. Nhưng quan trọng là bắt hắn bằng cách nào. Hắn thay danh đổi tính liên tục. Nếu biết được khuôn mặt của hắn thì tốt biết mấy.



Dận Tường hào hứng đưa ra một tờ giấy có vẽ mặt một nam nhân :



-Mặt hắn đây ! Hắn đang bị truy nã khắp nơi.



Đông Triều trông nét vẽ phải dừng lại một chút rồi vẽ tiếp nhưng nét vẽ rất nhanh. Nàng đoán người này cũng phải nghe miêu tả rồi mới vẽ nên. Nét vẽ có phần chồng lên nhau, người này phải nghe miêu tả từ rất nhiều người. Đông Triều cười khẩy :



-Xem ra hắn đắc tội với khá nhiều người. Trò vui sắp diễn ra rồi đây.



Dận Chân khoanh tay nhìn Đông Triều :



-Nha đầu có vẻ vui, có kế gì à ?




Đông Triều gật đầu rồi quay qua Dận Tường, nói :



-Thập tam gia, tôi cần ngài viện trợ đấy. Bảo đảm tôi sẽ trả lại sau mười ngày.



Dận Tường đang phởn chí, định gật đầu, chợt nhớ là Đông Triều không cầu cứu viện trợ gần nhất của mình. Dận Tường hỏi :



-Sao không phải là Tứ ca ? Đừng thấy huynh ấy cần kiệm mà tưởng nghèo, huynh ấy giàu hơn cả ta đấy.



Đông Triều nói với tông nhỏ nhất :



-Vay mượn không quan trọng chủ nợ giàu hay nghèo, quan trọng là chủ nợ có hào phóng hay không.



Dận Chân cũng đáp trả :



-Cho vay không quan trọng con nợ thích mình hào phóng hay không, quan trọng là con nợ đúng hẹn.



Đông Triều hoài nghi :



-Ngài cho tôi vay ? Một nghìn lượng cũng cho sao ?



Dận Chân gật đầu :



-Nhưng phải nhớ là vay mượn khác với chuyện xin tiền tiêu vặt.



Đông Triều đưa tay lên, một kiểu hứa danh dự của nàng ở thời hiện đại. Đông Triều nghiêm mặt, hứa danh dự :



-Bảo đảm sau mười ngày sẽ hoàn trả lại cho Tứ gia, không thiếu một đồng.



Dận Chân nheo mắt :



-Không trả được thì sao ?



Đông Triều nhe răng cười :



-Tôi sẽ đấm lưng cho Tứ gia mỗi ngày mà không đòi công.



Dận Tường chen vào :



-Thôi thôi, Đông Triều, cô không sợ sóng gió nổi lên à ?



Dận Chân viện trợ cho Đông Triều được một ngàn lạng. Đông Triều mượn danh Dận Chân đến chùa trước đây của Huệ Đạt xin trụ trì phát chẩn cho người nghèo, tiêu chuẩn mỗi người một bao gạo. Ngày thứ nhất trôi qua. Ngày thứ hai trôi qua. Ngày thứ ba trôi qua. Đến ngày thứ tư, đột nhiên Đông Triều chụp lấy tay một người, Đông Triều nhón chân lên, giật bộ râu của hắn ra. Mấy người trong Phúc phủ liền chạy ào ra trói hắn, thêm mười người nữa, lôi về Phúc phủ. Mọi người trong Phúc phủ chờ bốn ngày nay, chuẩn bị chày đầy đủ. Đông Triều vừa dắt tên kia về là xông ra vung chày lên ngay. Mấy tên đó thụp lạy liên tục. Đông Triều nói :



-Mấy tên kia muốn xử thế nào cũng được, Trương Túc thì trói lại, tôi có chuyện muốn hỏi hắn.



Dù thế, mấy người trong Phúc phủ cũng không tha, không đánh được thì họ dùng cách khác. Họ lấy dây thừng loại thô nhất, trên dây lại dính đầy mật để trói Trương Túc lại. Đông Triều đạp hắn vào phòng điều tra, có Dận Chân và Dận Tường đang chờ ở đó. Trương Túc lầm bầm :



-Quỷ tha ma bắt, không ngờ lại có ngày bị bắt.



Đông Triều nói :



-Nếu ngươi không tham lam, nhận gạo đến hai lần thì đâu có bị bắt.



Trương Túc nhắm mắt, nói sang sảng như tướng sa cơ thất thế :



-Ta lỡ rơi vào tay các người rồi, muốn chém muốn giết gì tùy.



Đông Triều gật đầu rồi hỏi vọng ra ngoài :



-A Năng ! Nhà xí đã cọ chưa vậy ?



Một đứa bé nói vọng vào :



-Chưa ạ !



Đông Triều cười nói :



-Có một cái giẻ lau ở đây, có muốn dùng không ?



Trương Túc vội vàng sụp lạy :



-Thôi thôi. Tôi xin tha tội ! Tôi xin cô nương mở lượng hải hà !




Đông Triều ngồi xuống ghế, nói với Trương Túc :



-Sẵn sàng nếu ngươi có thể giúp ta một chuyện.



Đông Triều kể cho hắn nghe vụ án oan của Khúc Tam Lang, yêu cầu hắn đứng ra minh oan cho chàng ta. Đông Triều rất giỏi dùng lời nói để thuyết phục người. Câu chuyện đơn giản mà Đông Triều đã làm cho Trương Túc cảm động đến chảy nước mắt. Đông Triều nói :



-Vì tính tham lam, bất nghĩa của ngươi mà chàng ta mới lâm nạn. Ngươi định bỏ mặc sao ?



Trương Túc lau nước mắt, nấc lên :



-Thật ra sau khi cầm được tiền, tôi có nghe huynh ấy bị mắc án oan nên không đành lòng. Nhưng... tôi sợ nếu ra mặt thì không thể bảo toàn được tính mạng.



Dận Tường tặc lưỡi :



-Tội ghê, lừa người nhiều, lúc muốn hoàn lương thì sợ bị tù.



Dận Chân nói :



-Ngươi phải giúp Khúc Tam Lang, còn mạng của ngươi ta đảm bảo sẽ không vào tù, chỉ giao cho những người ở Phúc phủ thôi.



Trương Túc run rẩy :



-Ôi, tôi còn gì là người sau khi ở đây.



Đông Triều nói :



-Ít ra ngươi cũng sẽ được có cơ hội làm lại từ đầu, được nghe những lời khuyên. Trong ngục ngươi sẽ chẳng có gì ngoài bốn bức tường.



Trương Túc ngẫm ngợi một hồi rồi chấp nhận giúp. Đông Triều lấy ra một xấp giấy, một cây viết. Nàng bắt đầu hỏi Trương Túc :



-Ngươi với cai đội có thân thiết lắm không ?



Trương Túc ngẫm ngợi :



-Có, tôi thường rủ ông ấy đánh bạc. Tôi chơi ăn gian nên thắng liên miên.



-Hắn có nợ ngươi không ?



-Không bao giờ, hắn lấy tiền của phu để trả cho tôi và thường xuyên kiếm cớ phạt tiền tôi.



Đông Triều hỏi :



-Ngoài ngươi ra, hắn có chơi với ai không ?



Trương Túc lắc đầu :



-Hắn tức với tôi nên chơi với tôi suốt ngày.



Đông Triều ngẫm nghĩ một hồi rồi nói :



-Tên cai này tới số rồi.



Đông Triều dò hỏi biết vài quán rượu tên cai quái quỷ đó hay tới nhậu. Đông Triều dẫn Trương Túc tới, Đông Triều thì thầm vài lời vào tai hắn rồi đá hắn vào quán rượu. Trương Túc lồm cồm bò dậy, thầm hỏi không biết cô nương này ở đâu mà lại mạnh như thế. Trương Túc thấy tên cai ngồi ở kia liền chạy tới khóc toáng lên :



-Trả nợ cho tôi ! Trả nợ cho tôi ! Tên khốn !



Dận Chân ngồi quán bên cạnh, rất khâm phục khả năng diễn xuất của Trương Túc và thiên bẩm viết kịch bản của Đông Triều. Trương Túc vừa khóc, vừa kể hàng trăm tội của tên cai ra làm mọi người xung quanh chăm chăm hàng trăm cặp mắt vào tên cai. Tên cai nóng mặt :



-Lý Bình ! Ngươi muốn gì ?



Dận Tường cũng đang dẫn tri huyện đi dạo một vòng, nghe tiếng ông ổng là biết cá đã cắn câu. Dận Tường giả bộ nói :



-Ở đây nhiều Lý Bình quá nhỉ ?



Tri huyện run rẩy :



-Vâng thưa Thập tam gia.



Trương Túc vừa khóc vừa nói :



-Tôi muốn ông trả tiền cho tôi ! Một trăm quan chứ ít gì ?



Tên cai hét lên :




-Ta nói cho ngươi nghe, ta biết là ngươi chơi gian rồi ! Lý Bình, ta sẽ cho ngươi một trận ! Nặng hơn cả những lúc ngươi làm rơi gạch đó !



Trương Túc rống lên :



-Ôi ôi, ngài đánh lưng tôi đầy vằn vện vì làm rơi gạch, giờ còn đánh tôi vì đòi tiền nữa ! – Trương Túc nhảy cẫng lên, đến nỗi rơi tấm thẻ bài đi phu ra.



Dận Tường bước đến nhặt tấm thẻ bài, nói với tri huyện :



-Thế là thế nào ?



Tri huyện lấm la lấm lét, không nói nên lời. Dận Tường ra lệnh giải Trương Túc và tên cai về phủ. Trương Túc khai đúng mọi chuyện. Dận Tường hỏi chuyện tên cai bằng phương pháp chuyên nghiệp ở bộ Hình, chưa được tuần trà mà hắn đã khai ra hết. Dận Tường phán tên cai bị phạt tiền, phạt đòn, thả Khúc Tam Lang ra. Còn Trương Túc do trốn phu lại lường gạt nhưng có lòng hối cải, phạt mười roi.



Đông Triều đón Trương Túc ở cửa, kéo tay hỏi nhỏ :



-Cái quần với mớ bông gòn nhét ở trong hiệu quả chứ ?



Trương Túc gật đầu, chạy như bay về Phúc phủ. Từ xa có hai người cầm dây thừng đón hắn. Đông Triều mỉm cười. Vậy là mối gỡ đầu tiên đã xong, Khúc Tam Lang được vô tội và trở thành nhân chứng cho vụ án thứ hai. Thật nhờ cái đầu vô dụng của tên cai, nếu hắn không chóng quên và nóng tính thì khó gài bẫy. Cần phải đón Khúc Tam Lang cùng vợ về Phúc phủ, như vậy thì an toàn hơn, phòng trường hợp bị khử. Vừa đi vừa suy nghĩ, Đông Triều va phải Dận Chân. Dận Chân búng trán nàng :



-Tiểu tử, có gì sao ?



Đông Triều hỏi :



-Phúc phủ đã đón Khúc Tam Lang về rồi ạ ?



Dận Chân gật đầu. Đông Triều thở phào :



-Giờ thì đến bước thứ hai. Chúng ta sẽ vào nhà của họ Mai để khám xét.



Dận Chân nói :



-Hôm bữa ta đưa những tin tức về họ Mai và căn nhà của hắn, muội đọc rất kỹ, muội có cao kiến gì chưa ?



Đông Triều đi đến một tiệm may gần đó :



-Đương nhiên là có.



-Theo như mọi người nói thì hắn là người đa nghi, ít giao du với ai, khó mà vào nhà xem xét được.



Đông Triều vẫn tự tin nói :



-Muội chắc chắn sẽ thành công. Thành công hơn mong đợi nữa.



-Ta không quen hắn, làm sao vào nhà hắn được ?



Đông Triều nói :



-Có một loại người chắc chắn sẽ được hắn mời vào.



Dận Chân nhớ lúc đọc hồ sơ của Phúc phủ về tên quan họ Mai đó, Đông Triều rất chú tâm, còn nhờ chàng hỏi giùm về căn nhà của hắn. Đông Triều vào tiệm may lấy ra một tay nải. Dận Chân nhìn tay nải với đôi mắt đầy nghi vấn. Đông Triều nói :



-Muội tới tiệm may trước khi phát chẩn.



Dận Chân nói :



-Ta biết. Và muội biết ý ta không phải vậy.



Người thợ may nói vọng ra :



-Nếu vị đạo trưởng ấy mặc không vừa thì nói với tôi nhé, tôi sẽ sửa cho, không lấy tiền.


Bình luận

Truyện đang đọc