HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI







Dận Chân trò chuyện với Dận Nhưng không được lâu. Tối đến, Dận Chân dùng bữa với gia đình. Chàng liếc nhìn qua Đông Triều. Nàng và cơm ăn ngon lành, còn gắp thức ăn cho Thu Nguyệt và Hoằng Quân nữa. Vậy là nàng đã chép xong kinh và bắt đầu sáng tác tranh. Cứ nhắc đến mèo là mắt nàng sáng rỡ như thế. Xong bữa, Đông Triều xếp chén đũa gọn gàng, cúi đầu xin phép Phúc tấn :



-Xin phép Phúc tấn cho muội về phòng trước.



-Muội cứ tự nhiên. – Tiểu Uyển mỉm cười.



Đông Triều kêu :



-Xảo Tuệ, chúng ta về phòng thôi.



Xảo Tuệ run rẩy :



-Phu nhân, chẳng lẽ... phu nhân lại...



-Đi thôi nào !



Xảo Tuệ lầm lũi đi theo chủ về phòng. Dận Chân nghĩ Đông Triều đang làm việc gì khủng khiếp mà Xảo Tuệ không dám nhìn. Lý thị cười khẩy :



-Phúc tấn, Nữu Hỗ Lộc muội thật chu đáo, biết hôm nay đến lượt gia đến thăm nên về sớm đấy.



Lời nói móc mỉa kia lại nhắc nhở Dận Chân rằng hôm nay tới lượt Đông Triều. Nhưng Dận Chân không thích tới vào hôm nay. Phòng Đông Triều có một thứ mà chàng ghét cay ghét đắng. Dận Chân nói khẽ với Phúc tấn :



-Phúc tấn, hôm nay gia không được khỏe, nàng nói với Liên Nhi rằng hôm nay ta ở thư phòng.



Tiểu Uyển nhíu mày :



-Gia, gia đã ở thư phòng mấy ngày nay rồi.



-Hay là đêm nay ta ở chỗ nàng vậy.



-Gia...



Dận Chân đành ép dạ đến phòng Đông Triều. Nhưng Dận Chân không vào phòng ngủ mà mang sách vở, tấu thư đến ngồi ở phòng khách, chờ khi nào Đông Triều tắt đèn đi ngủ thì vào. Đông Triều thức đêm không thua gì Dận Chân, trăng đã chui vào mây ngủ, Đông Triều và Dận Chân vẫn chong đèn, chấm mực. Xảo Tuệ bình thường được miễn hầu sớm nhưng có Dận Chân đến thì phải đứng hầu, hai chân muốn rã ra.




-Đứng hầu gia chán lắm à ? – Dận Chân hỏi.



Xảo Tuệ quỳ xuống, dập đầu :



-Nô tỳ không dám.



-Thôi được rồi.



Dận Chân xếp sách vở, tấu thư lại, sai Cao Vô Dung mang về để trong thư phòng. Chàng thổi tắt đèn, vào phòng ngủ. Cửa vừa mở, Dận Chân thấy một bóng đen lao tới, giương móng vuốt ra như muốn xé rách cổ họng chàng. Dận Chân tung cú đấm. Nắm đấm của chàng không cảm nhận da thịt mà là giấy.



-Gì thế này ?



-Tứ ca ? Muội xin lỗi !



Dận Chân nghe tiếng Đông Triều trên nóc tủ. Dận Chân ngước lên. Đông Triều ngồi vắt vẻo trên nóc tủ, tay cầm sợi dây cước dùng để thả diều, sợi dây cước kia nối liền những bức tranh, chỉ cần một chuyển động là các bức tranh sẽ chuyển động ngay. Đông Triều nhảy xuống, các bức tranh theo sợi dây cước thành tập dày, khoảng mấy mươi tấm.



-Huynh thấy kiệt tác của muội thế nào ?



-Kiệt tác của muội ? – Dận Chân nhìn tập tranh.



Đông Triều mở tập tranh cho Dận Chân xem. Tất cả các bức tranh đều vẽ Hắc Hổ đang giương vuốt săn mồi, mỗi bức tranh, vị trí của Hắc Hổ khác một chút.



-Huynh xem đây !



Đông Triều lật nhanh tập tranh, Hắc Hổ với nét vẽ sống động như thật, thêm ảo giác chuyển động làm Dận Chân cứ ngỡ Hắc Hổ đang lao ra từ tập tranh, nhe răng, ló vuốt, định xé cổ họng kẻ thù. Dận Chân hỏi :



-Muội sáng tác ra cái này làm gì ?



Đông Triều đáp :



-Muội nghĩ cứ vẽ tranh cho có thì thường quá, mèo lại là đề tài muôn thuở nên tận dụng hết khả năng mới đúng.



-Tác phẩm của muội để chống trộm rất tốt nhưng trong cung làm gì có trộm ?



-Trong cung không có trộm nhưng có người muốn thưởng thức nghệ thuật. Huynh không thấy giống thật sao ? Xảo Tuệ đã sợ chết khiếp đấy.



Dận Chân thở dài :



-Thảo nào...



Ngoài tập tranh kia, Đông Triều còn sáng tác thêm tập tranh động vẽ mèo trắng, mèo vàng, mèo mướp. Phải đến bảy ngày sau Đông Triều mới cho tất cả vào hộp son, nhờ Dận Chân đưa cho Dận Nhưng. Dận Chân rất bực chuyện nàng vẽ mấy con mèo nhưng vẫn thầm khen nha đầu này giỏi, những suy nghĩ ngô nghê kia dễ dàng qua mặt Dận Nhưng, xóa tan nghi ngờ về tác giả của bức tranh vẽ mèo hôm nọ. Trước khi Dận Chân nhập cung, sẵn tạt qua cung Thái tử để giao tranh, Đông Triều dặn dò Dận Chân cách khởi động cỗ máy phòng khi Dận Nhưng không hiểu được chỉ dẫn trong tờ giấy Đông Triều kẹp vào tập tranh.



-Lúc muốn quẹo trái thì cứ điều khiển...



-Được rồi ! Được rồi ! – Dận Chân gắt. – Tối hôm qua muội biểu diễn, ta nhớ hết rồi.



-Huynh đi cẩn thận.



Dận Chân chào tạm biệt gia đình, cùng Dận Tường vào cung. Trên đường đi, hai anh em gặp Bát gia đảng cũng vào cung thượng tấu. Dận Hề thấy Dận Tường ôm một cái hộp lớn, nghĩ là tấu sớ tối cáo các quan lại tham ô gần đây, tinh thần hốt hoảng, trượt phải đá, té rầm. Dận Trinh vội vội vàng vàng đỡ Dận Hề dậy :



-Thập ca, sao vậy ?



Dận Đường nói :



-Có gì đâu, dạo này lo quản chuyện bao đồng nên kiệt sức ấy mà. – Rồi vỗ vai Dận Hề. – Cứ hao tâm tổn trí mà chẳng được gì, còn hại cho thân nữa.



Dận Tự liếc xéo Dận Đường. Dận Tường cố trụ hai chân, ngăn mình không được vung cước ngay trong cung. Dận Chân thì vẫn im lặng. Dận Tự nở nụ cười tươi, nói :



-Tứ ca từ ngày phụ trách Hộ bộ, công việc được giải quyết nhiều hơn. – Rồi nhìn chiếc hộp lớn. – Tấu sớ nhiều thế này, nhọc lòng Tứ ca không ít.



Dận Tường cười, nói :



-Bát ca lầm rồi, đây là quà cho Nhị ca chứ không phải tấu sớ.



Dận Hề cười khẩy :



-Cứ tưởng Ung Quận Vương không thích biếu xén người khác, cũng có ngày hôm nay sao ?



Dận Tường nói :



-Thập ca nói quá rồi, biếu xén nhau là với cấp trên cấp dưới, mục đích là để vụ lợi. Còn đây là tình thâm huynh đệ mà tặng quà cho nhau, sao gọi là biếu xén được ? Nói như Thập ca, chẳng lẽ những món quà các huynh mừng thọ Hoàng A mã là biếu xén sao ?




-Ngươi... – Dận Hề run lên.



-Thập tam đệ, chúng ta không có nhiều thời gian. Đi thôi. – Dận Chân bước đi.



Dận Tường ôm chiếc hộp lớn, chạy theo :



-Tứ ca ! Đợi đệ với !



Dận Chân trở cán quạt gõ đầu Dận Tường :



-Ta đã nói với đệ rồi, gặp họ cứ lờ đi, sao phải đôi co như thế ?



-Nhưng họ nói xấu Tứ ca mà.



-Ta không tức, cũng không cần ai tức hộ.



Dận Tường lí nhí :



-Đệ biết rồi.



Dận Chân đi nhanh, lầm bầm :



-Lớn rồi mà nghĩ chưa tới bằng nha đầu đó.



Dận Chân đến cung Càn Thanh, thái giám báo rằng Khang Hy không có ở đó. Dận Tường thở dài :



-Công cốc rồi.



-Đi thôi, ta biết chỗ Hoàng A mã, cũng tiện đường để giao quà.



Dận Tường không đoán được, phải đến nửa đoạn đường thì mới nhận ra. Phần lớn thời gian rảnh rỗi của Khang Hy ngoài đi thăm vài phi tần, mấy đứa con nhỏ, Khang Hy dành hết thời gian cho Thái tử. Đến cung Thái tử, có cả Khang Hy, Dận Nhưng và Bát gia đảng. Dận Chân, Dận Tường quỳ xuống hành lễ. Khang Hy nói :



-Miễn lễ, hãy đứng lên đi.



Dận Tự nở nụ cười tươi :



-Tứ ca, lại gặp nhau rồi.



Dận Chân gật đầu. Khang Hy nhìn chiếc hộp, tưởng rằng Dận Chân mang tấu sớ đến tố cáo các quan lại tham ô, tỏ vẻ không vui. Dận Tường nói đỡ :



-Nhị ca, đây là quà Tứ ca gửi huynh.



Dận Nhưng sai nội giám nhận quà. Nội giám đón hộp quà từ Dận Tường, cái hộp nặng vô cùng, tay hắn như muốn gãy. Phải ì ạch lắm, hắn mới đặt được lên bàn. Dận Nhưng mở hộp ra. Trong hộp là những khung gỗ và giấy vẽ mèo, có kèm theo hướng dẫn sử dụng. Dận Chân nói :



-Có lẽ Nhị ca không hiểu những gì tờ giấy đó nói. Cứ để đệ làm cho.



-Được thôi.



Dận Chân sai nội giám lắp đặt dây cước và khung máy lên những chỗ thích hợp. Dận Chân khởi động máy. Hình ảnh mấy con mèo chuyển động liên tục, lúc giận dữ, lúc oai phong lẫm liệt, lúc lại nũng nịu. Dận Chân nhìn quanh thấy không những bọn trẻ của Dận Nhưng thích mà cả người lớn cũng rất thích là đằng khác.



Mấy cỗ máy Đông Triều chế ra cứ lượn lờ, chuyển động liên tục trong đại sảnh làm Khang Hy rất thích thú. Dận Tường ôm chiếc hộp đi cả đoạn đường, giờ mới biết trong hộp có gì, mắt chàng ta dứt ra không khỏi mấy con mèo chuyển động liên tục. Dận Hề trẻ con nhất trong nhóm, hòa theo bọn trẻ của Dận Nhưng, chạy theo đuổi mấy con mèo.



-Hay ! Hay lắm ! – Khang Hy vỗ tay.



-Tuyệt vời quá Tứ thúc ! – Bọn trẻ của Dận Nhưng vỗ tay hoan hô.



Khang Hy vuốt râu, cười khà khà :



-Lão Tứ, trò này là của Nhược Hy phải không ?



Dận Chân gật đầu thừa nhận. Dễ đoán thôi, một người ghét mèo như Dận Chân sao lại cất công làm ra một cỗ máy hoành tráng về mèo như thế. Khang Hy nói :



-Lão Tứ, hôm nào kêu Nhược Hy làm thêm nữa đi, Thập Bát đệ của con sẽ rất thích đấy.



Dận Tường thêm :



-Tứ ca, huynh cho đệ gửi một cỗ máy nữa, không cần là mèo đâu.



Dận Hề cũng chen vào :



-Tứ ca, đệ một cỗ máy nữa.




Dận Nhưng thấy vậy bèn đề nghị :



-Hay là ta tặng cho Thập đệ một cỗ, Thập tam đệ một cỗ.



Cả Bát gia đảng và Dận Tường đều nhớ chuyện Đức phi tặng lại quà Dận Chân cho Lương phi. Dận Tường sợ làm phật lòng Dận Chân nên khéo léo từ chối. Còn Bát gia đảng lại muốn khơi lại chuyện cũ với Dận Chân, không ngăn cản Dận Nhưng tặng cho Dận Hề một cỗ máy. Dận Hề ngượng nghịu :



-Nhị ca, đệ không dám làm các cháu buồn.



Dận Nhưng cười xòa :



-Không sao, chúng còn bận ngắm bức tranh vẽ mèo hôm bữa.



Dận Nhưng cho người vào lấy bức tranh dạo nọ ra cho bọn trẻ. Miệng Dận Nhưng dỗ dành bọn trẻ, mắt lại liếc nhìn, so sánh hai nét vẽ. Dận Chân không lo chuyện đó. Nếu Đông Triều cùng vẽ tranh về một chủ đề thì mỗi bức tranh sẽ là một nét vẽ khác nhau. Bức tranh về mèo tặng cho Dận Nhưng hôm nọ có nét vẽ mềm mại để miêu tả cảnh sinh hoạt của một đại gia đình, những bức tranh này dùng nét họa cứng cáp để miêu tả sự phi thường, vượt trội của dũng tướng. Và đúng như Dận Chân suy nghĩ, Dận Nhưng không mảy may nghi ngờ. Nhưng với Dận Tự, một danh họa là chuyện khác. Dận Tự để ý thấy hai cái đuôi ở hai con mèo màu đen rất giống nhau.



-Ta tự hỏi đó có phải là Nhược Hy Cách cách không.



Lúc đó Dận Tự đã thấy mặt tác giả bức tranh về gia đình mèo tặng cho Dận Nhưng, khuôn mặt rất giống Nhược Hy Cách các, giọng nói lại khác. Nhưng nét tô màu ở đuôi con mèo màu đen trong hai bức tranh giống hệt nhau, thói quen tô màu trong một bức tranh không thể trùng hợp đến cỡ đó. Dận Tự suy nghĩ đến hai trường hợp. Trường hợp thứ nhất là Nhược Hy Cách cách và tác giả bức tranh kia là một. Trường hợp thứ hai là Nhược Hy Cách cách nhờ cô bé kia vẽ và thiết kế cỗ máy kia. Dận Tự nghiêng về trường hợp thứ hai. Dận Tự cứ suy nghĩ phương pháp Nhược Hy Cách cách liên hệ với tác giả bức tranh vẽ đại gia đình mèo. Cứ suy nghĩ mãi, từ trong cung về đến nhà, kể cả trong tiệc rượu với các huynh đệ trong Bát gia đảng.



-Bát ca ! Bát ca ! – Dận Hề đánh tay trước mặt Dận Tự. – Sao thế ?



Dận Tự giật mình :



-À, ta mải suy nghĩ một vài chuyện. Các đệ cứ tự nhiên.



Dận Đường rót rượu đầy một ly, uống ực. Dận Hề nói :



-Cửu ca, còn giận đệ sao ?



Dận Tự ngạc nhiên :



-Có chuyện gì vậy ?



Dận Đường và Dận Hề im lặng, chỉ rót rượu uống. Dận Trinh bật cười. Dận Tự mỉm cười :



-Thập tứ đệ nói ta nghe đi.



Dận Trinh cười, nói :



-Hồi nãy bọn đệ qua phủ Thập ca, gia nhân phủ Thập ca để bọn đệ tự nhiên. Bọn đệ vào, thấy Thập ca đang chơi cỗ máy Nhị ca cho.



Dận Tự bật cười :



-Ra là vậy ! Cửu đệ cũng hiểu tính tình của Thập đệ, chấp làm gì nữa.



Dận Đường dằn ly rượu xuống bàn :



-Đệ không nói tính ham chơi của Thập đệ, đệ chỉ nói Thập đệ không nhất quán. Trước đây nói ả Nhược Băng ấy là người độc ác, giờ lại mê tít đồ chơi của ả ấy !



-Cửu ca, người mới có tội, đồ chơi có tội gì.



-Còn nói !



Dận Trinh quay qua nói với Dận Tự :



-Bát ca, đệ không hiểu tại sao Nhược Băng kia gây ra bao chuyện làm người ta tức giận lại có thể nghĩ cách làm họ nguôi giận được chứ ?



Dận Tự uống một ngụm rượu, nhấm nháp :



-Đấy là bản tính.


Bình luận

Truyện đang đọc