HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI



Xong vụ án, Đông Triều thở phào,chưa có vụ án nào làm nàng đứng tim như thế. Thủ phạm đã tự xuất đầu lộ diện,viên quan kia buộc phải thả Dận Chân ra.



-Cẩn thận nào ! – Vịthầy thuốc đỡ Dận Chân từ nhà lao ra xe.



Dận Chân được uống thuốc giải độcrồi nhưng hoàn cảnh trong lao quá khắc nghiệt nên chưa bình phục được, chân nọcứ đá chân kia như say rượu. Đông Triều trông thấy mà xót ruột, bàn tay cứ siếtchặt lấy nhau, đến nỗi Dận Tường hổ thẹn, cho rằng mình không quan tâm Dận Chânbằng nàng. Nhưng chẳng hiểu sao Đông Triều không hỏi thăm Dận Chân lấy một lời.Đến tận nhà cũng chẳng hé răng.



-Gia đã về ! – Phúc tấn niềm nở.



Đông Triều giao đứt Dận Chân choTiểu Uyển, nàng không thể đi vào bằng cửa chính với bộ dạng này được. ĐôngTriều vòng đến ngõ bên cạnh. Nàng đu lên cành cây, nhảy vào trong nhà. Lúcnhảy, nàng sơ í, con dao ló một góc ra ngoài áo. Nàng nhìn nó với đôi mắt giậndữ :



-Vì ngươi mà biếtbao nhiêu chuyện xảy ra.



Sau khi nghe chuyện đã xảy ra, vịthầy thuốc đã tặng nàng con dao sắc thuốc của mình. Con dao ấy cũng được rèn từnạn nhân đó nên rất sắc. Đông Triều về phòng thay trang phục rồi lao đầu vàolàm việc.



-Phu…nhân…



Xảo Tuệ rất sợ khi thấy Đông Triềulàm việc thế này. Nếu ban sáng nàng nâng niu từng cánh hoa giấy, ân cần, dịudàng thì giờ đối lập hoàn toàn. Nàng cầm con dao bén, rạch giấy như đang rạchmặt người nào đó mình ghét cay ghét đắng, còn cách nàng gấp giấy giống như đangsiết cổ kẻ thù. Đúng là vậy, Đông Triều rạch giấy, gấp giấy mà nghĩ đến tênquan đáng ghét kia. Hoặc chính nàng – người đẩy Dận Chân vào hoàn cảnh như vậy.



-Phu nhân à… - XảoTuệ khẽ khàng. – Nô tỳ nghĩ phu nhân nên nghỉ ngơi một chút đi.



-Bao nhiêu bông hoarồi ?



Xảo Tuệ nhẩm đếm, trả lời :



-Bẩm, được trăm rồi.



-Đủ rồi. Được rồi.



Đông Triều đặt con dao xuống, vươnvai cho giãn gân cốt rồi xếp chăn gối ngay ngắn, chuẩn bị ngả lưng. Việc gấphoa không làm nàng mệt bằng vụ án vừa rồi.



-Thưa trắc phúc tấn,gia đến. – Một a hoàn đứng ngoài cửa bẩm báo.



-Ngay sau ngươi ? –Đông Triều thờ ơ.



-Ừ. – Dận Chân trảlời.




Đông Triều đưa mắt nhìn cái bóng DậnChân in trên cửa, thấy vững vàng vậy chứ nàng lại nghĩ nó sẽ đổ sập đến nơi.Đông Triều ra mở cửa :



-Để thiếp. – Nàng cầmtay Dận Chân, đưa chàng vào phòng.



Đông Triều dìu Dận Chân xuống giườngrồi ra lệnh bãi hầu.



-Xin nghe ! – XảoTuệ cùng toàn bộ người hầu ra ngoài.



Đông Triều cầm tay Dận Chân, vỗ về :



-Huynh ổn chứ ? Cótrụ được vào ngày mai không ?



-Ổn cả.



Đông Triều gục đầu mình vào vai DậnChân, thở dài :



-Muội xin lỗi. Tạimuội cả.



Dận Chân không nói gì, chỉ vỗ vaiĐông Triều. Đông Triều cười buồn, từ lúc nàng đến đây, cứ gây rối cho Dận Chânsuốt.



-À, ta còn một liềuthuốc phải hòa với trà, muội giúp ta được không ?



Đông Triều gật đầu. Dận Chân đưa chonàng gói thuốc được cán nhuyễn thành bột, dặn nàng hòa vào trà loãng. Trà loãngthì có sẵn, Đông Triều rót trà gia nhân pha riêng cho mình ra một ly, hòa thuốcvào trà. Thực ra nàng biết Dận Chân đang giễu mình uống trà nhạt như nước lãnhưng không cãi gì nữa.



-Đây ! – Đông Triềuđưa ly thuốc cho Dận Chân.



Dận Chân nhấp từng ngụm thuốc. ĐôngTriều lặng người quan sát. Nàng hồi hộp, không biết có biến chứng nào xảy rakhông. Khi Dận Chân kết thúc ngụm cuối cùng, không có biến chứng nào xảy ra,nàng mới thở phào.



-Từ nay trở đi đừngđể muội lo lắng vậy nữa. Sĩ diện cũng tùy lúc chứ !



-Vậy là muội lo chota ? – Dận Chân cười cười.



Đông Triều nổi cáu :



-Đương nhiên !



-Nha đầu này. – DậnChân cảm thấy thú vị. – Mặt muội giống thế này sao ?



-Vâng ! Đúng vậy !



-Đưa lại gần cho taxem nào !



Đông Triều nhích lại gần một chút.Nàng thắc mắc, chẳng biết Dận Chân muốn xem kỹ mặt mình làm gì. Chụt !



-Huynh… - Đông Triềuhá hốc miệng.



Dận Chân chỉ cười khẽ rồi ngã ngườixuống giường, lấy chăn nàng trải sẵn phủ lên người mình, che kín cả mặt.



Đây là lần thứ hai Đông Triều bị Dận Chân bất ngờ hôn lên má như thế. Nàng ngồi trơ như đá. Đông Triều rất tức vì hành động tự tiện đó. Nhưng biết sao được, chẳng lẽ giờ lại đánh người bệnh ? Đông Triều đành tấn chăn cho Dận Chân rồi định lấy rổ hoa giấy ra ngoài cắm vào cành hoa giả.



-Để xem muội có bị phúc tấn trách tội không. – Dận Chân nói.



Đông Triều khựng lại. Nàng quên rằng Dận Chân đã tới đây thì nhiệm vụ chính nhất của mình là “hầu hạ” chàng, tự tiện bỏ ra ngoài là không được. Đông Triều đành phải gọi Xảo Tuệ lại, giao rổ hoa giấy bảo cắm lên cành rồi đi bịch bịch về chỗ Dận Chân, ngồi phịch lên giường.



-Giận à ? – Dận Chân hỏi.



Đông Triều ngã phịch trên giường :



-Hôm nay ngủ sớm, không kinh kệ gì cả !



-Được thôi.



Hai người nói vậy rồi cùng nhắm nghiền mắt. Cả hai, chưa ai buồn ngủ cả nhưng cứ để vậy xem người nào thắng cuộc thi gan trước.



-Ra ngoài chút đi ! – Cả hai cùng đánh tiếng thua cuộc.



Đông Triều bật cười, Dận Chân thì khẽ lắc đầu. Nàng xuống giường, lấy áo khoác lên mình và đưa áo khoác cho Dận Chân. Dận Chân ngồi dậy, mặc áo choàng vào. Đông Triều đưa tay ra, nói :



-Mời Cao lão gia cùng thư đồng đi ngắm trăng.



-Được rồi !




Dận Chân vừa đưa tay ra nắm lấy tay Đông Triều thì Đông Triều đã giấu tay mình sau lưng. Nàng thè lưỡi chọc :



-Mắc lừa rồi !



Dận Chân liền dời bàn tay mình từ chỗ bị khựng đến bím tóc Đông Triều. Đông Triều la lên oai oái. Dận Chân thản nhiên kéo bím tóc nàng đi, mặc kệ nàng kêu réo thế nào. Đông Triều nài nỉ Dận Chân thả bím tóc mình ra, Dận Chân không thèm nghe. Nàng bèn hạ giọng :



-Muội cho huynh nắm tay là được chứ gì.



Ngay lập tức, Dận Chân buông bím tóc nàng ra. Chàng đứng im, nhếch nhếch đôi lông mày, ngầm í bảo Đông Triều nên tự giác. Đông Triều biết đã hết sách nên chìa tay mình ra. Dận Chân mỉm cười, bắt ngay lấy.



-Đi !



Dận Chân cùng Đông Triều nắm tay nhau đi ra ngoài. Phòng của Đông Triều được đặt ở góc khuất trong phủ nên chẳng ai soi mói điều này.



-Đêm nay tuyết rơi khá nhiều. – Dận Chân nói bâng quơ.



Đêm nay tuyết rơi khá nhiều, trắng xóa cả trời. Tiết trời lạnh như cắt. Không có một chút gì cho hy vọng rằng ngày mai trời sẽ ấm áp lên. Đông Triều e ngại tiệc sinh nhật sẽ làm mọi người ít thoải mái, nét mày của nàng khẽ cau. Dận Chân nhìn thấy, lòng rất buồn.



-Người khác thường bảo ta gây trở ngại cho họ. – Dận Chân siết chặt tay Đông Triều. – Kể cả ngày sinh của ta. Nhiều khi ta ước được như muội, có thể tự lựa chọn sinh nhật cho mình.



Đông Triều mỉm cười buồn bã :



-Muội không biết mình bao nhiêu tuổi thật nữa đấy.



-Cha ruột muội không cho muội biết sao ?



Đông Triều cứ nhìn đăm đăm vào màn tuyết :



-Ông ấy chỉ nói với muội một câu duy nhất là « Cha xin lỗi » rồi tắt thở.



Dận Chân đột nhiên kéo Đông Triều lại sát mình hơn rồi đưa tay choàng qua vai nàng. Đông Triều giật nảy mình, sợ chàng chọc mình nữa nên đề phòng :



-Gì đây ?



-Trời đang lạnh mà. – Dận Chân vỗ về nàng.



Xa trong màn tuyết, thấp thoáng bóng áo trắng của ai.



-Dận Chân !



Đông Triều sửng sốt vô cùng. Giọng nói này nếu được thu băng lại ở thế giới nàng, bất cứ ai nghe cũng sẽ nghĩ đó là giọng nàng, kể cả chuyên gia thẩm định. Dận Chân ngạc nhiên :



-Lộc Nhi ?



-Quả là chàng rất hạnh phúc. – Giọng nói ấy mới buồn làm sao.



Tuy nhiên, Dận Chân cảm nhận được nỗi căm hận đến thấu xương dành cho người đang đứng cạnh chàng. Dận Chân ôm vai Đông Triều sát hơn nữa.



-Quả là một a đầu có phúc phận lớn.



Một trận gió tuyết nữa nổi lên.



Người đứng ngoài trời phất tay, tuyết từ dưới mặt đất tung lên theo cái phất tay của người ấy, quyện với gió trời tạo thành bức tường trắng xóa. Đông Triều và Dận Chân phải che mặt lại, tránh cho tuyết tạt vào mắt. Đến khi cả hai cùng mở mắt, người ấy đã biến mất rồi. Một dấu chân sót lại trên tuyết cũng không có.



-Tuyết đã sắp tan rồi. – Dận Chân thở dài.



Mối lo lắng lớn nhất của Đông Triều cuối cùng cũng đã đến. Lộc Nhi đó không cần ám sát thành công hay động vào bất cứ ai trong phủ, chỉ việc đứng ra làm hỏng điều gì đó là dư sức đưa Dận Chân vào chỗ chết hay bị cô lập ngay tức khắc. Đông Triều đi khắp phủ mấy ngày nay để kiểm tra, xét chặt chẽ các khâu đoạn, tuyệt đối không cho người ngoài vào, chẳng biết kẻ này vào đường nào.



-Muội phải tới chỗ Phúc tấn ! – Đông Triều lao ra ngoài tuyết.



Dận Chân kéo tay nàng lại. Đông Triều thiết nghĩ, Dận Chân vì còn lưu luyến với nữ tử kia nên không muốn để nàng đi, lòng rất tức giận, răng cắn môi muốn chảy máu. Dận Chân búng trán nàng :



-Ra tuyết, không cần dù sao ?



Đông Triều giật tay mình ra, nói lẫy :



-Không cần.



Dận Chân vào trong kêu người hầu của nàng lấy cho một chiếc dù. Đông Triều nói không cần nên mở áo choàng ngoài ra, trùm lên đầu, đi ra ngoài trời. Dận Chân hết cách với nữ tử này, nói là làm. Dận Chân rượt theo, che dù cho Đông Triều, bảo :



-Đi cùng đi !




Đông Triều nhìn Dận Chân. Dận Chân kéo bím tóc nàng lại :



-Ta kéo tay muội là để chờ mang dù ra rồi đi cùng mà.



Đông Triều vỡ lẽ, tự dưng thấy hơi xấu hổ. Nàng khẽ khàng xin lỗi. Dận Chân không nói gì, chỉ kéo nàng sát mình hơn, cùng đi về chỗ Phúc tấn. Phúc tấn ân cần chào đón hai người, mời vào phòng, nhưng ánh mắt có í trách cứ Đông Triều xao lãng nhiệm vụ. Dận Chân bênh vực Đông Triều, giải thích rằng :



-Là gia nôn nóng thôi. Nghe nha đầu này sơ í kể ra mấy món quà của các thân đệ.



Phúc tấn cười nhẹ, đành lần lượt kể ra những món quà được các A ca hứa hẹn trước, trong đó có đoàn múa lân của Dận Hề là có thêm người. Phúc tấn thở dài :



-Có lẽ Thập đệ sẽ trách thiếp mất.



Đông Triều mạo muội hỏi :



-Nghe nói đoàn múa lân đều là người trong phủ ?



Phúc tấn gật đầu.



-Nhưng mà... mới cách đây mấy ngày, Thập đệ và Thập đệ muội có xô xát, có một số người trong đoàn lân bị thương vì đứng giữa. Thập đệ phải đi tìm những người múa lân giỏi trong dân gian để thế vào.



Đông Triều nghe mà hoảng hồn. Có người ngoài vào là một điều cấm kỵ trong tình hình này. « Người ngoài » có thể là bất cứ ai, không chỉ Lộc nhi, còn có Thiên địa hội và nhiều phần tử chống đối triều Thanh. Nhưng dù là « người ngoài » cũng không thể đuổi, vì đích thân Thập A ca mang đến làm quà.



-Chết rồi !



Đông Triều lo lắng ra mặt. Phúc tấn lo lắng, hỏi han :



-Muội sao vậy ?



Dận Chân nói khéo, rồi đưa nàng trở về.



-Làm sao đây ? – Đông Triều rầu rĩ. – Là tiệc gia đình, nếu canh phòng nghiêm ngặt, sẽ hỏng mất.



Dận Chân trầm ngâm :



-Muội có muốn ta mời Huệ Đạt không ?



Đông Triều lắc đầu. Nàng không muốn phá hỏng không khí gia đình trong buổi sinh nhật này.



-Ngủ đi ! – Dận Chân vỗ vai Đông Triều.



-Vâng !



Dận Chân không biết do Liên Nhi vốn vậy hay bản thân Đông Triều là vậy, khi lo lắng, máu huyết trên mặt giảm bớt. Điều đó làm nhiều người nghĩ nàng bệnh, nhưng điều đó còn làm cho nàng trắng ra, trông dễ nhìn hơn. Dận Chân thử chạm tay vào da mặt nàng, hơi lạnh từ ấy mang cho Dận Chân cảm giác dễ chịu.



-Lớn lên một chút không hay sao ?



Dận Chân lững thững bước đến thư phòng của mình. Sâu trong ngăn bàn, Dận Chân đã liệu sẵn biện pháp an toàn nhất.



Sáng ra, Đông Triều không thấy Dận Chân bên cạnh mình. Tại đại sảnh, Phúc tấn và mọi người đang xôn xao về việc gì đó. Phúc tấn và Thu Nguyệt rơm rớm nước mắt. Đông Triều hỏi có chuyện gì. Lí thị đã trỏ vào mặt Đông Triều, mắng :



-Nếu không vì người thì đâu có chuyện này !



Phúc tấn mắng :



-Không được vô lễ. – Rồi dịu giọng nói với Đông Triều. – Có việc quan trọng từ triều đình.



-Chuyện gì vậy ạ ?



-Gia phải đi tuần các tỉnh để điều tra chuyện đê điều, mất cả năm. Phải đi trong hôm nay.


Bình luận

Truyện đang đọc