HOÀNG HẬU KHÔNG NGAI



Khi người đã no bụng, ngựa cũng ngơi chân, Hoàng thượng ra lệnh nhổ trại lên đường. Đông Triều bồng Thập Bát A ca bằng một tay rất gọn gàng, đặt lên xe của Khang Hy gia, sau đó quay lưng muốn về xe của Dận Chân. Thập Bát A ca níu áo nàng không cho đi.



-Tẩu tử, tẩu tử đi đâu vậy ? – Mắt hài tử ngân ngấn nước.



Đông Triều nhẹ nhàng gỡ tay Dận Giới ra khỏi áo mình, dịu dàng vỗ về nó, mỉm cười :



-Thập Bát A ca có nhớ những tấm lông thỏ không, ta về xe để lấy chúng làm khăn quàng cổ cho mọi người.



-Ta tới giúp đượckhông ?



Đông Triều mỉm cười, nhích lại gần gần :



-Vậy A ca thích thêu thùa, may vá sao ?



-Ừ.



-Nhưng mà… - Đông Triều kề sát tai Dận Giới, nói thì thầm.



Khi nàng rời môi đi khỏi vành tai của hài tử, hài tử im lặng, không nói gì, lẳng lặng lên xe, chui vào lòng Khang Hy gia, ngoan ngoãn vô cùng. Đông Triều gật đầu hài lòng, xin phép Khang Hy gia được rời đi, trở về xe với Dận Chân.



-Muội về rồi đây ! –Đông Triều chống tay, nhảy vào xe nhẹ ru, không hề gây tiếng động.



Trong xe, Dận Chân đang ngồi đọc sách, Dận Tường ngắm nghía mấy miếng lông thỏ đã được tẩy hết máu, xếp gọn gàng trên xe. Đông Triều bảo sẽ tặng cho A Nghi một miếng làm khăn quàng, nghĩ đến hình ảnh Đích Phúc tấn xinh đẹp, ôn nhu khoác lên người chiếc khăn kia, do mình săn về, Dận Tường vui sướng trong lòng.



-Nha đầu !



-Suỵt ! – Đông Triều đặt một ngón tay lên môi mình.



Đông Triều thấy Dận Chân đang đọc sách, hai mày nhíu lại, chẳng ngó ngàng gì đến mình, trong lòng bực bội, muốn trêu một phen. Đông Triều len lén ra sau lưng Dận Chân, muốn hù dọa người này một phen. Hoàn toàn tự tin với khả năng đột nhập từ đằng sau của mình, Đông Triều mỉm cười, vung tay lên chuẩn bị cho một cú đập.



-Mèo có giơ vuốt cũng chỉ là mèo. – Dận Chân đặt quyển sách xuống, quay lại nhìn nàng.



Đông Triều thở dài, ngừng ngay tội ác, ngồi xuống cạnh Dận Chân.




-Đúng là phật nghìn mắt, ở đâu cũng là mắt.



-Nha đầu à, thực ra là…



Đôi mắt vốn đang nhìn Đông Triều phân phó cho mắt phải trừng Dận Tường, buộc chàng ta phải im miệng. Thập Tam A ca đành mang câu nói ở cửa miệng nuốt xuống bụng. Nếu Dận Tường dám phun ra chuyện Dận Chân dõi mắt theo Đông Triều suốt, cầm sách ngược, năm con ngựa và đoạn dây thừng đang chờ chàng.



-Hồi nãy ngươi nói gì mà Dận Giới buông tha ngươi hay thế ? – Dận Tường chuyển ngay chủ đề.



Đông Triều đã khuyên Dận Giới nên dành nhiều thời gian với A mã của mình hơn vì dạo này Khang Hy gia bận xử lý triều chính, đi tái ngoại xem như thư giãn đầu óc, và Dận Giới sẽ là người thành công vượt bậc trong việc giúp ngài. Trong thâm tâm, Đông Triều muốn Khang Hy gia có nhiều thời gian ở bên hài tử nhỏ nhất của mình trước khi nó nhắm mắt xuôi tay. Và dĩ nhiên nàng không thể nói điều này cho cả hai cùng nghe. Nàng chỉ mỉm cười :



-Không nói. Đấy là tuyệt chiêu của tôi để cắt đuôi người ta, không dễ gì nói để chặt đi đường sống của mình.



Dận Tường chống cằm :



-Ta với ngươi xem như là người trong nghề, truyền ít nghề đi.



-Nếu xem như là dạy ngài thì tiền của ta đâu ? – Đông Triều xòe tay ra. – Mười vạn lạng vàng.



Dận Tường nhíu mày :



-Đắt quá !



Đông Triều nhún vai, kết thúc cuộc trò chuyện không vừa ý bằng một câu nói lơ đễnh.



-Còn bao lâu nữa sẽ đến tái ngoại ? – Đông Triều đong đưa đôi chân mình, nhìn ra cửa sổ.



-Muốn đi hay nhớ nhà?



Đông Triều mím môi suy nghĩ.



-Cả hai.



-Ta vứt muội giữa đường cho thỏa cả hai.



Đông Triều bật cười, ngước mắt nhìn Dận Chân, tỏ vẻ thách thức. Nàng dám chắc Dận Chân sẽ không thả nàng giữa đường. Dù chẳng biết nguyên nhân từ đâu, nàng vẫn dám chắc như thế.



Chợt, Đông Triều thu hồi nụ cười trên môi. Nàng cố tình nép sát người vào Dận Chân, hai tay nắm chặt tay chàng,đầu dụi dụi vào cánh tay.



-Khụ ! Đệ ra ngoài trước. – Dận Tường vẫy tay với cả hai, rời khỏi xe, ngồi bên ngoài.



Dận Chân đưa tay xoa đầu Đông Triều,từ từ lần mò tới bím tóc nàng, giật nhẹ:



-Muội bày trò này làm cái gì ?



Đông Triều không nói gì, nàng chỉ dùng hành động thay cho câu trả lời. Nàng vòng tay qua lưng Dận Chân, lần mò ở phần hông. Lúc này, mày nàng nhíu lại.



-Nha đầu… - Dận Chân giật mình.



Những ngón tay Đông Triều đang ấn vào huyệt đạo bên hông chàng, giống như những ngày ở nhà nàng vẫn thường làm để làm Dận Chân giảm cơn buồn nôn nếu chàng vô tình thấy phải máu.



-Nha đầu… - Dận Chân siết chặt đấm tay. – Muội không thấy kinh tởm sao ?



Dận Chân đã giết gã kia để bịt đầu mối, vứt xác hắn xuống vực. Hồi nãy chàng xin đi lấy nước là để làm điều đó. Do vậy mới thấy máu, ảnh hưởng đến sức khỏe. Đông Triều biết điều đó.



Đông Triều khẽ cười :



-Huynh nghĩ muội là ai ? Muội từng bức tử cung phi của Hoàng đế đấy.



-Nha đầu.



-Hả ?



-Với ta, muội muốn ở hay cùng đi.



Ở, vẫn là bên cạnh, nhưng mỗi khi chàng đi, nàng phải đợi ở nhà. Đi, cũng là bên cạnh, nhưng mỗi khi chàng đi,nàng sẽ đi theo và chứng kiến những chuyện gió tanh mưa máu.



-Đi.




-Được.



Dận Chân đưa cho nàng một quyển sách. Đông Triều chớp mắt, mở ra xem. Bên trong viết chữ, Đông Triều biết nó là chữ vì nó được “vẽ” bằng mực tàu, chứ nhìn nó cứ như giun vậy.



-Cái gì thế này ?



-Chữ Mông cổ, cố họcđi.



-Huynh đùa muội. Từ đây đến đó mà học được ngần này ?



-Muốn đi thì cứ học.



-Quá đáng !



Đông Triều từng đọc sách lịch sử về đất nước Mông Cổ, nghe bảo đến thế kỷ thứ 13 vẫn chưa có chữ viết của riêng mình, chữ viết hiện tại có phong thái của nước Ba Tư. Đông Triều là thám tử,phải đi nhiều nơi, khá rành ngoại ngữ, tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Ý đều rành,chỉ có nước Ba Tư là chưa bao giờ đi. Đối với chữ Mông Cổ, Đông Triều mất căn bản từ lớp mầm.



-Chữ này đọc thế nào đây ? – Nàng gãi đầu.



Đông Triều có thể đọc được chữ, hiểu nghĩa vì mỗi một từ Mông Cổ sẽ có một từ tiếng Hoa dịch nghĩa. Nhưng cái kiểu đó làm sao mà học cách nói được chứ ? Mà chuyến đi này Đông Triều học nói chứ đâu cần học viết.



-À, đọc thế này… -Dận Chân phát âm từ đó cho Đông Triều nghe.



Đông Triều gật đầu, đánh dấu phiên âm theo như kiểu hiện đại bằng viết lông đặc chế của mình, mực để sẵn trong ốngviết, không cần chấm mực, mất thời gian. Dận Chân nhíu mày, chẳng hiểu được nàng làm gì, nha đầu này luôn làm những điều lạ lẫm. Đông Triều căn cứ theo phiên âm mình biên soạn sẵn, đọc lại một lần.



-Đúng không ?



-Ừ.



-Thế thì muội thuộc hết rồi.



-Thuộc hết ?



Đông Triều gật đầu, giao sách cho Dận Chân, khuôn mặt đầy tự tin. Dận Chân cầm sách, bắt đầu khảo. Chàng trừng mắt :



-Chắc chắn ?



-Cứ việc khảo.



Đông Triều nói một là một, hai là hai, bảo thuộc tức là đã thuộc làu làu rồi. Dận Chân hỏi qua từng từ một, nàng trả lời vanh vách, không vấp một chữ. Chàng rất hài lòng,khảo phần tiếp theo.



-Đọc cái này cho ta.



Dận Chân đưa trước mặt Đông Triều một cuốn sách viết chữ Mông Cổ, bảo đọc. Đông Triều nhận lấy, bắt đầu đọc. Mọi việc đều suôn sẻ, cho đến khi Đông Triều lẫn lộn giữa hai ký tự có số nét tương tự nhau nên nàng đọc nhầm.



-Đọc sai ! – Dận Chân búng trán Đông Triều một cái.



-Hồ linh…



-Sai !



-Khó đọc quá !



Đến Đông Triều cũng không phân biệt được nét chữ này, nét chữ run run, dễ lầm từ này với từ nọ. Không ngờ Dận Chân không thông cảm, còn cho nàng cái véo tai. Đông Triều nghiến răng, muốn đấm vào bụng gã này một cái. Nhưng Dận Chân thì thầm vào tai Đông Triều một vài điều.



Quyển sách này là do Ngạch nương thân sinh của Dận Tường viết lúc đang lâm trọng bệnh. Nàng là công chúa Mông Cổ được gả sang Trung Nguyên. Nhớ nhà, nàng chép lại những bài hát tại quê nhà vào giấy bằng tiếng mẹ đẻ. Nàng mất sớm, khi Dận Tường còn khờ dại, Dận Chân cho giữ tất cả những bản chép tay của nàng, đóng thành sách, giữ làm kỷ niệm.



-Muội xin lỗi. –Đông Triều thì thầm.



-Giữ lời ăn tiếng nói.



-Này này, đại gia chung vui, không thiếu ta đấy chứ ? – Dận Tường từ ngoài xe đi vào.



Đông Triều nhìn Dận Tường, hơi ái ngại, mình vừa nói điều không hay về sinh mẫu của người ta, hy vọng là chàng không quở trách. Nhưng tính tình Dận Tường vốn hào sảng, không để bụng.



-Chuyện gì mà ồn ào vậy ? – Dận Tường tò mò.



Dận Chân nhích vào một chút để cóchỗ cho đệ đệ ngồi.



-Ta đang khảo bài nha đầu này, nàng đọc sai nên chịu phạt.




-Huynh đang khảo bài sao ?



Dận Tường với tay lấy quyển sách Đông Triều cầm trên tay. Một nỗi xúc động dâng tràn trong lòng chàng. Cuốn sách của Ngạch nương chàng, Tứ ca vẫn còn giữ.



-Tứ ca, huynh không thể trách nha đầu này. Trong này có một số chỗ rất khó đọc.



-Ta đọc hằng ngày,có sao đâu ! – Dận Chân hừ lạnh. – Do nha đầu này kém thôi.



Đông Triều trừng mắt với Tứ A ca.Quá đáng ! Muốn an ủi đệ đệ thì cứ nói thẳng, không cần phải chê nàng như vậy.Quá đáng ! Tuy nhiên, bản thân nàng cũng khâm phục tình huynh đệ sâu sắc giữa hai người này.



-Kẻ kém cỏi này xinphép nhị vị A ca được đọc thơ.



-Không cần ! Không cần ! – Dận Tường đập đập quyển sách. – Ta có cách giúp ngươi.



Đông Triều rất tin tưởng Dận Tường,người mang nửa dòng máu Mông Cổ.



-Làm cách nào ?



-Thực ra đây là một bài hát của dân Mông Cổ mà Ngạch nương ta dạy ta từ hồi nhỏ. Ta dạy ngươi hát bài này, ngươi tức khắc sẽ học được.



-Thực sự ?



-Ừ. Ta dạy ngươi.



Dận Tường vỗ tay, hát qua một lượt.Đây dường như là bài hát dành cho thiếu nhi, giai điệu trong sáng, khả ái vô cùng. Giọng Dận Tường sang sảng, vô tư, rất hợp với kiểu này.



-Hay quá ! Hay quá !– Đông Triều vỗ tay hoan hô.



-Ta tập ngươi hát từng câu.



Dận Tường chiếu theo cách Ngạch nương dạy mình hát hồi nhỏ dạy cho Đông Triều bài hát theo từng câu một. Đông Triều cứ y theo giai điệu, cách phát âm mà hát theo. Trong xe, một lớn, một nhỏ, đồng thanh hát lớn bài đồng dao của thảo nguyên.



Chất giọng hiện tại của Đông Triềulà giọng của nữ hài tử, trong trẻo, dễ thương. Nàng hát bài này còn hợp hơn DậnTường. Tiếng hát nàng vang xa, lan sang đến mã xa của Khang Hy gia.



-A mã, là giọng của tẩu tử ! – Dận Giới reo lên.



-Ừ. Bài hát đó làcủa Mẫn phi.



Quang mâu Khang Hy gia hơi tối lại.Ngài còn nhớ vị mỹ nhân ấy, Ngạch nương của Thập tam A ca, công chúa Mông Cổ,nàng là một mỹ nhân có vẻ đẹp trong sáng, khỏe mạnh. Nàng có thể sẽ vẫn còn sống nếu còn được ngồi trên lưng ngựa, rong ruổi khắp thảo nguyên, vì hòa bình hai nước, nàng phải hy sinh thân mình, xa quê xuất giá. Tưởng cuộc sống sẽthanh thản, không ngờ trượng phu của nàng lại không ngừng nuôi dã tâm phủ trùm cái bóng của mình lên đồng cỏ xanh rờn, quê hương nàng. Nàng mất trong đau buồn, để lại con khờ.



-“Trời xanh, mây trắng, ngựa no căng bụng. Dân mừng vui, dân hát vang.”



Khang Hy gia thấm thía từng lời hátbằng tiếng Mông Cổ kia. Ngài nhắm nghiền mắt.



-Dận Nhưng, dân sinh chỉ mong một cuộc sống hòa bình.



-A mã. – Dận Nhưng chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu.



Khang Hy gia thở dài, xoa xoa mi tâm:



-Đừng gây ra can qua nữa.



Dận Nhưng giật mình, hoảng sợ.



A mã hắn biết chuyện ?


Bình luận

Truyện đang đọc