HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 100: NGUYỆN VÌ NGƯƠI MÀ SỐNG

Editor: Luna Huang

Không ai thú đời này thì xong rồi? Khóe miệng của Vu Xá Nguyệt co quắp, “Ngươi là suy luận cái gì? Ta sinh ra là vì gả cho ai đó rồi sinh hài tử cho hắn?”
Ngưng nhi ngạc nhiên nhìn Vu Xá Nguyệt, biểu tình kia phân minh chính là: Chẳng lẽ không đúng như vậy sao?
Vu Xá Nguyệt liếc mắt, sau đó ngửa đầu nhìn bầu trời, tựa hồ là không muốn để ý Ngưng nhi nữa. Ngưng nhi nhức đầu, lẽ nào nàng nói sai sao?
Một lát sau, Vu Xá Nguyệt đột nhiên hỏi nàng: “Ngưng nhi… Ngươi nói, nữ nhân cổ đại quan trọng nhất là cái gì?”
“Cổ đại?”
“Ân… Là nữ nhân quan trọng nhất.”

Ngưng nhi suy nghĩ một chút, rất là do dự nói rằng: “Nên… Có rất nhiều đi? Kỳ thực thật nhiều sự tình đều rất trọng yếu a!”
Nhãn thần của Vu Xá Nguyệt khẽ nhúc nhích, “Như Bạch Liên cái loại này, bị người nhìn thấy thân thể tâm như tro nguội, phảng phất trời sập. Cảm giác mình không có tương lai. Nàng quan trọng nhất là cái gì?”
Ngưng nhi bừng tỉnh đại ngộ, “Nga ~ kỳ thực cũng bình thường đi, dù sao cũng là không ai thèm lấy, sẽ làm chút chuyện cực đoan.”
Vu Xá Nguyệt bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể, nghiêm mặt nói: “Vu Tịnh Hoa ngày đó vốn là dự định bắt cóc ngươi, nếu như ngươi thực sự trúng chiêu, vậy bị người nhìn hết chỉ có ngươi. Đến lúc đó ngươi sẽ làm như thế nào?”
Trong lòng của Ngưng nhi run lên, thập phần nghĩ mà sợ: “Có thể… Ta sẽ không nghĩ báo thù, mà là sẽ trực tiếp xấu hổ tự sát đi.”
“Ai~” Vu Xá Nguyệt che mặt, nàng không muốn nghe nhất chính là cái này.
Ngưng nhi thập phần lo lắng nói: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”
Vu Xá Nguyệt lắc đầu, “Cảm khái một chút, thấy gặp các ngươi sống thật mệt.” Nhìn thấy thân thì chết, bị sờ soạng tay sẽ chết, như nàng bị từ hôn cũng muốn chết, cái gì cũng đều phải chết…
Ngưng nhi không rõ Vu Xá Nguyệt vì sao không tiếp thụ, nàng nỗ lực giải thích: “Nhưng… Nữ nhân mất đi trinh tiết tự sát, vậy không bình thường sao? Bởi vì sống không nổi nữa a! Sẽ bị người mắng, cũng không người nào nguyện ý thú.”
Vu Xá Nguyệt suy nghĩ một chút ôn hòa bố trí câu cú, lúc này mới chậm rãi nói: “Sỏa hài tử a! Đương nhiên không bình thường ~ chỉ có bản thân không tự trân tự ái yêu, phóng đãng thành tính, mới là không trinh tiết, vô luận nam nữ.”
“Nam nhân cũng có trinh tiết?” Ngưng nhi lần đầu nghe được lời như thế.
“Đúng ~ nhưng, ngươi nếu như yêu quý bản thân, làm mỗi một việc đều là không trái với đạo đức, vậy ngươi vô luận nam nữ, đều là trinh tiết.”
Thấy Vu Xá Nguyệt nói nghiêm túc như vậy, trong lòng Ngưng nhi có điểm xúc động, “Nhưng, nhưng nếu như là bị ép ——”
“Giả như thật sự có một ngày, chúng ta bị ép xâm phạm cùng nhục nhã, vậy không phải là lỗi của chúng ta, đó là lỗi của người thi bạo. Nên dựa vào cái gì nói chúng ta không có trinh tiết. Đã đánh mất tiết tháo là người thi bạo a.”
“Nhưng…”
Thấy Ngưng nhi còn muốn phản bác, Vu Xá Nguyệt đưa tay cầm tay nàng nói: “Ngưng nhi, vô luận địa vị cao thấp, nếu đều là nữ tử, vậy ai cũng không có cách nào bảo chứng khác, sau này mình tuyệt đối sẽ không bị đãi ngộ như vậy, bởi vì thế sự vô thường a. Nhưng ngươi đáp ứng ta, giả như thật sự có ngày nào đó ta không có thể bảo vệ, vô luận chuyện gì xảy ra, cũng không bởi vậy cảm giác mình không sạch sẽ. Trong lòng sạch sẽ, thân thể cũng vĩnh viễn là sạch sẽ. Tinh thần của ngươi là siêu thoát không phải túi da!”

Ngưng nhi lăng lăng nhìn Vu Xá Nguyệt nói không ra lời, một dòng nước ấm theo nắm tay của các nàng truyền khắp toàn thân, nàng biết, Vu Xá Nguyệt là lo lắng nàng.
Thấy hình dạng Ngưng nhi ngơ ngác, Vu Xá Nguyệt cười điểm ót của nàng, “Cái gì không ai thèm lấy thì cả đời xong, sau này ít nói lời này, ngươi cho người gia ni cô cùng nữ đạo trưởng có sống hay không. Tiểu thư ngươi ta đây bị từ hôn ta còn muốn sống không? Ngươi a… Sau này nhớ kỹ chú, chúng ta là đáng giá sống. Sau này ngươi liền theo tiểu thư ngươi ta lăn lộn, bổn tiểu thư dạy ngươi một chút —— một câu nói rất hay, gọi ‘Gả cho ái tình’.”
Tuy rằng trào lưu một chút, nhưng đó là một nguyện vọng thập phần tốt đẹp.
“Hảo…” Ngưng nhi cười xoa trán, rõ ràng bản thân so với tiểu thư lớn tuổi hơn, nhưng lại là vô thì vô khắc bị dạy dỗ.
——
Sau giờ ngọ, Vu Xá Nguyệt chính đang ăn cơm, Ti Ti chạy đến thông báo: “Tiểu thư, Hồng Diệp qua đây.”
Hồng Diệp? Cũng không biết Khương Tình Tuyết lại muốn làm gì, Vu Xá Nguyệt nhanh lên ăn luôn ngụm cuối cùng, ném chiếc đũa đi ra ngoài đón.
Hồng Diệp đang đứng ở cửa chính chờ, vừa thấy Vu Xá Nguyệt liền hành qua lễ nói: “Tam tiểu thư, đại phu nhân tìm người đi qua một chuyến.”
“Ta đã biết, có mẫu thân nói là chuyện gì không?”
“Là Khương tiểu thư của thái quốc công tới. Nghe nói là cùng đại tiểu thư cùng nhau thương lượng chuyện của bách hoa yến, nên đại phu nhân gọi người cùng tứ tiểu thư đều đi qua học quy củ.”
Khương Doanh nàng lại nữa rồi? Nét mặt Vu Xá Nguyệt cười, kéo tay của Hồng Diệp nói: “Ta đây đã biết, thực sự là khổ cực ngươi a. Ai? Ta xem châu hoa trên đầu ngươi thế nào rớt một hạt châu, quay đầu lại nhanh đi bổ túc đi.” Nàng nói, đem một thỏi bạc nhét vào trong tay Hồng Diệp.
Hồng Diệp bất động thanh sắc cầm bạc, lại là hành qua lễ nói: “Tam tiểu thư người chiết sát nô tỳ, đây là nô tỳ phải làm. Nếu là tam tiểu thư không có chuyện gì, nô tỳ đi trở về. Người một hồi trực tiếp đến chỗ đại tiểu thư là được.”

“Hảo hảo, ngươi đi thong thả.”
Hồng Diệp thầm nghĩ, trách không được bây giờ hạ nhân đều thích bị sai đến tây viện làm việc, bởi vì vô luận chuyện lớn chuyện nhỏ, chuyện tốt, vậy cũng là có tiền cầm a! Không riêng có tiền, người còn khách khí, tới chỗ này làm thật đúng là thư thái a.
Vu Xá Nguyệt trở về nhà thu thập sơ một chút, liền dẫn Ngưng nhi đến viện Vu Lưu Vân.
Vu Lưu Vân chướng mắt nàng về chướng mắt, ngạt lễ nghi chu đáo cho người không mắc lỗi, lúc Vu Xá Nguyệt đến nàng còn gọi Anh Đào chờ ở cửa. Bởi vì Vu Xá Nguyệt lập tức tới ngay, Vu Lệ Hương còn chưa tới.
Đi vào Anh Đào đi ở phía trước, Vu Xá Nguyệt cùng Ngưng nhi theoở phía sau. Đây là lần đầu tiên nàng tiến viện của Vu Lưu Vân a. Viện này hai tiến hai xuất cũng xem như xong, mái cong lưu ngói, điêu lan như họa, hoa cầu cùng thảm thực vật đều là thập phần chỉnh tề, nhìn giống như là tác phẩm nghệ thuật.
Trước Vu Xá Nguyệt cảm thấy lão thái thái tân trang viện cho nàng đã là rất tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, dù cho trang lại chỗ của nàng cũng là như ổ heo! Nơi này thật không có, cũng không thể lấy cái phòng hư của nàng so sánh được!
Như vậy điều này cũng có thể nhìn ra được, đích thứ khác nhau thật không phải là không lớn!
Anh Đào thoáng quay đầu nhìn phản ứng của các nàng, kết quả là thấy Vu Xá Nguyệt nhìn xung quanh không ngừng gật đầu, tựa hồ rất là tán thưởng, trong lòng chính là một trận cười nhạo. Rõ ràng là chưa thấy qua đại thế diện bực này, vẫn còn muốn bày ra hình dạng bình phẩm từ đầu đến chân, thực sự là buồn cười chết.
Anh Đào vừa mở cửa, Vu Xá Nguyệt còn không có tiến thất chợt nghe trận trận cười bên trong truyền đến. Nàng đi vào, chỉ thấy Khương Tình Tuyết, Vu Lưu Vân, Khương Doanh ngồi ở trên kháng nhỏ, vừa ăn điểm tâm vừa chuyện trò vui vẻ.


Bình luận

Truyện đang đọc