HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 57: DẠ PHỎNG GIẢ

Editor: Luna Huang

Quả nhiên, Vu Xá Nguyệt nghe xong cũng chỉ là tùy ý gật gật đầu nói: “Nga, nàng chắc là nghe cái gì đi.”
Ngưng nhi suy nghĩ một chút vấn, “Là… Nghe chuyện đêm hôm đó?”
“Đúng vậy, ta đoán chừng nàng cũng có thể nghe thấy được.” Vu Xá Nguyệt đem tượng điêu khắc gỗ trên tay đặt lên bàn tỉ mỉ quan sát xem phải sửa thế nào.
Ngưng nhi ở một bên cũng nhìn không ra Vu Xá Nguyệt đang làm cái gì, xem xét nửa ngày, mới thở dài một tiếng: “Nghĩ như vậy nàng cũng thật đáng thương…”
Vu Xá Nguyệt nghe xong lời này rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng, Ngưng nhi khẩn trương khoát tay một cái nói: “Ai nha tiểu thư ta đã biết, ta không phải là đồng tình nàng, Ngưng nhi sẽ không tùy tiện đối tốt với ai.”
Vu Xá Nguyệt lúc này mới cúi đầu tiếp tục.

Vào đêm, Ngưng nhi tiến thất mở đèn, ân cần hỏi, “Tiểu thư còn không nghỉ ngơi sao?”
“Còn phải đợi lát nữa.”
Ngưng nhi nhìn đầu gỗ điêu khắc trên tay nàng một chút, liếc thấy dĩ nhiên là một ngón tay của giống như đúc!
Cả người Ngưng nhi run một cái, “Người, người rốt cuộc muốn là bao nhiêu ngón tay a?” Nhớ không lầm ngày hôm qua cũng là ngón tay…
Nàng cũng không biết tiểu thư đây là cái gì sở thích có từ khi nào, mỗi ngày liền làm…thứ đồ dọa người… này, nàng trước xem một chút a, vậy cũng là ác mộng mấy ngày, gần đây có thể là thấy nhiều rồi, tâm tính trái lại khá hơn nhiều.
Vu Xá Nguyệt không hài lòng lắc đầu nói: “Mấy cái này nhìn vẫn là tàn thứ phẩm a, ta nhất định phải làm chất lượng tốt nhất. Ai… Lão thái thái lại sắp thọ thần, ta không được luyện tay nghệ một chút. Ngươi cũng thuận tiện giúp ta nghĩ tặng cái gì a. Nếu không ngươi trở về đi.” Nàng nói, đưa phiến diện của ngón tay ở trên bàn, hựu tế tế khắc móng tay.
Ngưng nhi kinh ngạc hỏi: “Ngón tay này giống thật như vậy, còn phải thế nào mới tốt a… Người không phải là muốn tặng, tặng cái này chứ?”
“…” Tặng cái này, điên rồi?
Thấy Vu Xá Nguyệt không đáp lời, Ngưng nhi tiếp tục lẩm bẩm, “Tiểu thư ngươi cũng đừng thức đêm nữa, sắc mặt sẽ ảm đạm. Hơn nữa… Dù cho Bạch Liên hiện tại không tiến thất hầu hạ, nhưng vạn nhất bị ai nhìn thấy, lại muốn đồn đãi nói tiểu thư không đúng.”
“Ta đã biết, nên lúc này mới nắm chặt thời gian.” Vu Xá Nguyệt rốt cục không chịu nổi càm ràm của nàng, không thể làm gì khác hơn là đặt đao ở trên bàn, đem vụn gỗ cùng với bán thành phẩm đều tùy ý phủi vào trong rương, “Không làm được chưa.”
Ngưng nhi thấy Vu Xá Nguyệt không làm, nhanh lên tiến lên tiếp nhận cái rương, ôm đặt dưới giường.
Ngưng nhi ở bên kia trải giường chiếu, Vu Xá Nguyệt chống cằm ngồi ở trước cửa sổ đờ ra. Gió nhẹ đêm hè thổi tới, bên tai là tiếng ve kêu mờ mịt bên ngoài, còn có một thanh thở dài nhè nhẹ, nhập gió êm dịu mềm nhẹ.
Vu Xá Nguyệt nhu nhu vấn: “Ngươi vừa nói cái gì.”
Ngưng nhi đang trải giường chiếu mờ mịt quay đầu lại, “Ta… Không nói gì a.”
Vu Xá Nguyệt phục hồi tinh thần lại, có chút cẩn thận vấn: “Thật không, vậy ngươi có nghe thanh âm gì.”
Ngưng nhi đi tới bên cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn nói: “Có phải là Ti Ti các nàng không ngủ phát động tĩnh gì hay không?”
Vu Xá Nguyệt mệt mỏi khoát tay một cái nói “Ta gần đây có chút mẫn cảm, không sao, ngươi trở về đi.” Có lẽ mình là nên hảo hảo ngủ hai ngày.
Chờ Ngưng nhi đi ra, Vu Xá Nguyệt ma thặng rất lâu sau đó mới đi thổi tắt nến. Nàng đi tới bên giường, còn chưa nằm trên giường, chợt nghe phía sau vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

Nàng theo bản năng muốn đi hỏi là ai, thế nhưng nói còn chưa ra khỏi đã cắm ở trong cổ họng rồi.
Nhất định không phải là Ngưng nhi, Ngưng nhi đi nhĩ thất. Nếu như là nha hoàn sai vặt nhà mình, thời gian gõ cửa cứ nói. Nửa đêm sẽ là ai?
Trong bóng đêm Vu Xá Nguyệt lẳng lặng nhìn cửa kia, trong lòng có chút hốt hoảng.
Lần đầu tiên là tờ giấy thần bí, lần thứ hai là Vu Tịnh Hoa, lần thứ ba là Vu Hàn Thiên… Lẽ nào viện tử của nàng cứ dễ vào như vậy, người bất đồng một lần lại một lần tìm phiền toái cho nàng.
Vu Xá Nguyệt nghĩ, đáy mắt hiện lên một tia sát khí, không biết đám người kia kiếm hoa dạng gì. Nàng bỗng nhiên chạy mau hai bước nhằm phía bàn, một cước đạp ở trên bàn nhảy lên. Từ trước cửa sổ trở mình đi ra trong nháy mắt, nàng nhặt lên đao khắc để ở trên bàn.
Rơi xuống đất ngoài cửa sổ một khắt kia, hai chân Vu Xá Nguyệt chuyển hướng lấy tay vịnh trên mặt đất, lập tức đứng dậy.
Nàng ngẩng đầu thấy đứng ở cửa một người, đối phương vóc người cao gầy, bạch y tóc đen, mặt hướng của mà lưng hướng mình. Vừa thấy người tới quả nhiên là một người không quen, Vu Xá Nguyệt liền nâng tay lên tập qua đó, đao khắc sắc bén trên không trung bị bám tiếng gió thổi.
Người gõ cửa kia tựa hồ là nghe thấy được thanh âm, cấp tốc xoay người lại nhìn về phía Vu Xá Nguyệt.
Ở nơi này xoay người đối mặt trong nháy mắt, nhìn qua vô số mặt trong đầu Vu Xá Nguyệt hiện lên một ý niệm ngu xuẩn: Hắn là nam hay nữ?
Đối phương tuấn tú dưới ánh trăng có vẻ phá lệ nhu hòa quạnh quẽ, môi mỏng khẽ mím, một đôi mắt như lưu tinh không sợ hãi không gợn sóng nhìn Vu Xá Nguyệt. Nếu để cho Vu Xá Nguyệt tinh giản hình dung hắn, vậy nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến một câu: Quá soái
Hắn, hoặc là nàng(Luna: Ý là nữ chưa chưa biết là nam hay nữ), tóc đen dài đơn giản buộc lên ở sau ót, một thân trắng nõn không có trói buộc dư thừa, hình như không ăn lửa khói thiên ngoại nhân gian. Nhưng mà tay phải nâng một đầu ác quỷ màu tím xanh tương phản cực lớn!
Đó là đầu quỷ từng dọa qua Vu Tịnh Hoa, sau lại Vu Xá Nguyệt giấu ở cửa, nếu có người nửa đêm muốn trộm tiến đến, rất dễ làm rơi đầu quỷ.

Mỹ nhân nâng đầu quỷ hiệu tương phản quả thật là quá lớn, lại quỷ dị hài hòa… Lại có cảm giác thần bí?
Vu Xá Nguyệt kinh ngạc chỉ chốc lát, đao khắc trong tay đã đến phụ cận đối phương.
Nhưng mà người nọ giơ tay trái lên, ngón tay thon dài nhanh như tia chớp bóp ở trên cổ tay Vu Xá Nguyệt. Vu Xá Nguyệt đau hít một hơi, tay của đối phương lắc một cái, đao khắc rơi trên mặt đất phát sinh tiếng vang thanh thúy.
“Ngươi là ai!” Vu Xá Nguyệt đè thấp âm lượng giận dữ hỏi, người này cư nhiên cũng là võ công cao cường, nàng không hy vọng đưa tới Ngưng nhi hoặc là ai, như vậy các nàng chỉ sẽ bị ngộ thương.
Đối phương vẫn chưa trả lời ngay, mà là quan sát Vu Xá Nguyệt vài lần. Trong lòng Vu Xá Nguyệt đương nhiên không phục, lực đạo theo tay nàng dạo qua một vòng, muốn gằng cổ tay. Thế nhưng đầu ngón tay của đối phương bỗng nhiên cố sức, Vu Xá Nguyệt càng thêm rút không được tay ra, liền dùng chộp tới bộ ngực hắn.
Nàng muốn sờ xem đây rốt cuộc là nam hay nữ!
Bất quá bạch y mỹ nhân rất là đạm nhiên, hắn nâng đầu quỷ hất lên, Vu Xá Nguyệt một chút chộp được đầu quỷ mình làm. Tay nàng là dùng thập phần khí lực, vậy một cử động này sẽ làm ngón tay nàng đau, nhịn không được ôi một tiếng.
Lập tức, thanh âm thanh lương như ngọc của đối phương vang lên: “Vu tam tiểu thư?”
Vu Xá Nguyệt kinh hãi lui về phía sau hai bước, đối phương cũng không dây dưa, lấy lòng buông lỏng tay kiềm chế Vu Xá Nguyệt ra.
Hai người đối lập nhìn nhau, trong lòng Vu Xá Nguyệt hoài nghi đối phương căn bản là còn không biết mình. Cũng đúng, bản thân chỉ mặc trung y trung khố bạch sắc, tóc tán loạn, trên người không có bất kỳ vật phẩm quý trọng. Sắc trời hắc ám, đại khái là bị cho rằng thị nữ gác đêm trong phòng?


Bình luận

Truyện đang đọc