HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 21: CÙNG NHAU XUỐNG NƯỚC

Editor: Luna Huang

“Ngươi im miệng!” Vu Hàn Thiên quát lớn một tiếng, tức giận thật muốn cho Vu Lệ Hương một cái tát.
Hắn đến ngày hôm nay mới phát giác được, mấy nữ nhi này mỗi một người đều là đến đòi nợ a! Nhị cô nương trước mặt mọi người nhận tội ngược đãi tỷ muội, tam cô nương bẻ đầu ngón tay của hoàng tử, tứ cô nương không có nhãn lực theo dính vào tứ cô nương. . . Thực sự là tang môn tinh!

Liễu thị thầm mắng một tiếng, vội vàng đem kéo Vu Lệ Hương ra phía sau, cố sức trừng nàng một mắt.
Vu Lệ Hương ủy khuất vô cùng, cúi đầu dùng sức vắt khăn tay. Nàng cảm giác mình lại không làm gì sai, vốn chính là Vu Xá Nguyệt sai, phản chính một kẻ ngu si, không bằng đưa cho bát hoàng tử lăn qua lăn lại. Nàng nói tới nói lui lúc đó chẳng phải nghĩ biện pháp đang giúp người trong nhà sao, cha thực sự là không nhìn được người hảo tâm. . .
Vu Xá Nguyệt nhìn Vu Lệ Hương, lập tức đã cảm thấy giằng co như thế nữa, nói không chính xác đám người kia sẽ làm gì. Nàng và những người nhà này đều là lần đầu tiên gặp mặt, thoạt nhìn thật là không có một người nào được, đều kỳ quái. Đáng tiếc nàng sờ không rõ những người này nhỏ mọn, cũng không có thể để người ta lợi dụng. Vẫn là muốn mau hóa giải chuyện này mới nói.
Vu Xá Nguyệt âm thầm nhìn khắp bốn phía, đã nhìn thấy Vu Lưu Vân ngồi ở một bên ưu nhã uống trà, nhớ tới vị đại tỷ này từ đầu tới đuôi chưa từng nói qua một câu a. Vu Lưu Vân quả thực xinh đẹp kinh người, đôi mắt rũ xuống, khóe môi mang cười hình dạng thập phần ưu nhã, cử chỉ của nàng nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, dường như đang nghe hí vậy nhàn nhã tự tại.
Vu Xá Nguyệt nhíu nhíu mày, dù cho chính nàng không lành được, vậy cũng không tới phiên người khác tới xem náo nhiệt. Nàng hạ quyết tâm không cho bất cứ người nào không đếm xỉa đến. Nàng và tam tiểu thư lúc trước đều là vô tội, mạc danh kỳ diệu bị đính hôn, lại phải thụ loại đãi ngộ này? Dựa vào cái gì toàn gia này xem bọn họ như khỉ mà đùa giỡn?
Nhưng lại nhớ tới Ngưng nhi nói qua Tân Chỉ chân chính ái mộ chính là Vu Lưu Vân, ngẫm lại bản thân không giải thích được bị đính hôn cũng trốn không thoát trách nhiệm. Vì vậy lập tức thanh lệ câu hạ lên án “Hôm nay từ hôn đó là bát hoàng tử muốn hối, tay bị thương cũng là bát hoàng tử tự đâm vào trên kiếm, cùng ta không quan hệ. Huống hồ bát hoàng tử không phải là thích đại tỷ của ta nhất sao, hiện tại không nên dẫn ta đi, xem đại tỷ của ta là cái gì? Đại tỷ của ta là đích xuất tiểu thư, bát hoàng tử đây là đang cười nhạo đại tỷ của ta sao?”
“Ai? Ngươi ——” Bỗng nhiên bị điểm bị điểm Vu Lưu Vân hết sức kinh ngạc, nàng tuyệt đối không nghĩ tới Vu Xá Nguyệt kẻ ngu si này lại dám kéo nàng xuống nước.
“Ta, ta nói cái gì ta?” Tân Chỉ mặc dù là nảy lòng tham với Vu Xá Nguyệt, nhưng Vu Lưu Vân cũng là nữ thần hắn nhớ thương nhiều năm, địa vị ở trong lòng hắn không thể lay động “Ngươi, ngươi cho là bổn hoàng tử là coi trọng ngươi sao? Bổn hoàng tử liền muốn giáo huấn ngươi nữ nhân không có giáo dưỡng! Lưu Vân dịu dàng hiền thục, cùng loại người đê tiện như người bất đồng.”
Vu Hàn Thiên bị Tân Chỉ nói quả thực muốn hôn mê vì tức, hắn tốt xấu là một thừa tướng, phóng nhãn Long Phục quốc chỉ chỉ chõ chõ hắn như vậy có thể có mấy người. Tân Chỉ dĩ nhiên lấy hai nữ nhi của hắn ra bình phẩm từ đầu đến chân, nhất là lấy đích nữ của hắn làm văn, hôm nay còn muốn đáp ứng tặng một nữ nhi đi bồi tội, đó chính là cho người cưỡi ở trên đầu đạp!

Lão phu nhân Lão phu nhân cũng biết những thứ này, bất quá nàng càng nhiều hơn chính là bị Vu Xá Nguyệt nhắc nhở: bát hoàng tử kia ái mộ nhất là Vu Lưu Vân, tràng cảnh lúng túng như vậy, Vu Lệ Hương một thứ nữ đều biết hỗ trợ, trưởng tôn nữ này của nàng cư nhiên không ra hỗ trợ? Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng sâm sâm liếc về phía Vu Lưu Vân.
Đại phu nhân nhìn thấy lão phu nhân tức giận dòm nữ nhi mình, trong lòng lộp bộp một chút, lập tức hiểu lão thái thái này đánh cái chú ý gì. Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng đại phu nhân vẫn là đẩy cánh tay của Vu Lưu Vân một cái “Lưu Vân. . .”
Vu Lưu Vân đang bị Vu Xá Nguyệt gây thẹn quá thành giận, lại thập phần vô cùng kinh ngạc cử động của mẫu thân “Nương! Lại làm sao?”
Đại phu nhân nháy mắt với nàng, nhỏ giọng giục “Nhanh đi.”
Vu Lưu Vân nhăn mày lại, chậm rãi đứng dậy “Bát hoàng tử muốn phải bồi thường, không bằng trước dưỡng tốt tay. Nếu là thực sự không thể khỏim ngày hôm nay vạn nhất mất rồi, vậy không phải thua thiệt sao.”
“Lưu Vân nói cũng có đạo lý.” Tân Chỉ thụ sủng nhược kinh, vui vẻ đi tới bên người Vu Lưu Vân hai bước “Lưu Vân a, ngươi mau nhìn xem tay của ta đi ——”
Vu Lưu Vân lui về phía sau một bước, dịu dàng hữu lễ vẫn duy trì một khoảng cách “Cái kia. . . Bát hoàng tử, địa phu có nói thật nghiêm trọng, nhanh đi xem thật kỹ một chút đi. Nếu như làm trễ nãi, vậy. . . Trong lòng cũng Lưu Vân trong lòng cũng lo lắng.”

Vu Hàn Thiên thấy Tân Chỉ ăn một bộ này của Vu Lưu Vân, sắc mặt rốt cục hòa hoãn chút.
Tân Chỉ thật lưu ý Vu Lưu Vân, lập tức khẩn trương bảo chứng “Lưu Vân ngươi đừng lo lắng, bổn hoàng tử khẳng định không có chuyện gì, sẽ không tàn tật!”
“Vậy bát hoàng tử mau về bôi thuốc đi, gọi ngự y xem thật kỹ một chút.” Vu Lưu Vân nhiều lần dùng một cái cớ này.
Bất quá Tân Chỉ cảm thấy là Vu Lưu Vân nói rất đúng, lập tức đi ra ngoài “Đi, đi, ta đây liền đi. Ta đi xong tới nói cho ngươi a ——”
Hắn đi tới phân nửa, dường như còn nhớ tới lại uy hiếp Vu Hàn Thiên một câu “Vu thừa tướng a, chuyện này ta còn sẽ cùng phụ hoàng nói! Ngươi nếu là giáo bất hảo nữ nhi, không bằng bổn hoàng tử giúp ngươi giáo? Quý phủ ta khá lớn, có thể cho tam tiểu thư một địa phương.”


Bình luận

Truyện đang đọc