HOÀNG HẬU NƯƠNG NƯƠNG ĐÍCH NĂM XU ĐẶC HIỆU

CHƯƠNG 85: TỬU TRÁNG TÚNG NHÂN ĐẢM

Editor: Luna Huang

(Luna: Câu này tạm dịch là rượu dung túng gan người to)
Vu Xá Nguyệt bật người làm sáng tỏ, “Ta và hắn cũng không quan hệ, ta chính là mượn danh hiệu của hắn dùng một chút.”
Trầm Nhan Hoan nhất phó không tin lắm nói: “Ngươi và hắn không quan hệ? Vậy hắn thế nào…”
“Nga, hoàn bội bất quá là ta ở yến hội thắng được, ta thật không quen hắn.”
Sắc mặt Trầm Nhan Hoan có chút vô cùng kinh ngạc, tiểu vương gia người nọ… Hắn nếu không phải nguyện ý nhường ra, đây chính là ai cũng không lấy được a. Lẽ nào hai người bọn họ thực sự không có chuyện gì? Chẳng lẽ… Vu Xá Nguyệt cùng tiểu vương gia đang giận dỗi?
Trầm Nhan Hoan cười nói: “Vậy… Ta hiểu được.”
Vu Xá Nguyệt thiêu mi, ngươi nghe xong cố sựđây là minh bạch cái gì a?
Món ăn được mang lên, Trầm Nhan Hoan lại hào sảng muốn một vò rượu. Xem ra nàng là thật xem Vu Xá Nguyệt là bằng hữu.
Vu Xá Nguyệt cũng không cự tuyệt, nàng đến thế giới này lâu như vậy, cũng không có một cơ hội buông lỏng uống rượu… Nàng cũng là rất tịch mịch a ~
Lúc này Ngự vương phủ.

Ngự Cảnh đang ở trước bàn viết chữ, trên giấy trên giấy nước chảy mây trôi chảy xuôi. A Ly ở bên ngoài gõ cửa một cái nói: “Chủ tử, chưởng quỹ của Minh Hòa Trung Trực nhai cầu kiến người.”
Ngự Cảnh cũng không ngẩng đầu, “Gọi hắn qua đây.”
“Vâng.”
A Ly lĩnh lão chưởng quỹ tiến đến. Lão nhân kia vừa vào cửa rất cung kính quỳ xuống, “Tiểu vương gia, nô tài làởđiếm trên Minh Hòa Trung Trực nhai làm chưởng quỹ.”
Lúc này Ngự Cảnh mới để bút xuống vấn: “Ngươi có chuyện gì?”
“Là hôm nay có một cô nương đến cầm.” Lão chưởng quỹ do dự ngẩng đầu xem xét Ngự Cảnh một mắt, phát hiện trên người hắn quả thực không mang theo hoàn bội, lúc này mới nói: “Nô tài thấy vật cô nương kia mang tới cùng bội chất bên hông của tiểu vương gia toàn bộđều giống nhau, nên đặc biệt đến bẩm báo một tiếng.”
Ngự Cảnh sửng sốt, là Vu Xá Nguyệt cầm hoàn bội? “Vậy nàng làđã nói với ngươi như thế nào?”
Thấy vẻ mặt này của Ngự Cảnh, lão chưởng quỹ thực sự có chút chột dạ. Trước hắn suy đoán, có thể là tiểu vương gia đem hoàn bội cho rằng tâm ýđưa cho cô nương kia, kết quả bị cự tuyệt. Không nghĩ tới tiểu vương gia cũng có một ngày bị ghét bỏ. . .
(Luna: Thích suy đoán của bác này ghê)
“Vị cô nương kia nói. . . Đồ là người lạđưa, thế nhưng không thích, cho nên muốn đổi tiền, muốn cầm chết. Nô tài cùng nàng đàm sáu trăm tám mươi vạn lượng bạc trắng, cô nương kia vẫn không trả giá, chúng ta hẹn xong ba ngày sau ký khếước, một tay giao tiền một tay giao hàng.”
Sắc mặt Ngự Cảnh hết sức khó coi, một lát, hắn hờ hững nói: “Ta đã biết, ngươi trở vềđi.”
” Vậy. . .” Lão chưởng quỹđứng dậy, do dự.
“Bạc không cần chuẩn bị, nàng sẽ không cầm.”
Ngự Cảnh trầm mặt,m hắn lấy đi hàn thủy tinh của Vu Xá Nguyệt căn bản cũng đáng giá mấy đồng tiền. Nhưng hoàn bội của hắn vô giá a! Hôm qua bị Vu Xá Nguyệt lấy được hắn còn chưa kịp phát hỏa, nha đầu chết tiệt kia lại muốn mang đi cầm? Lẽ nào hắn còn phải tốn sáu trăm tám mươi vạn lượng đổi trở về sao?
“Vâng.”
A Ly tiễn lão chưởng quỹđo, Ngự Cảnh ngồi ở trước bàn cũng viết không nổi nữa. Hắn đứng dậy chính A Ly trở về, liền đi ra ngoài.
“Đi, xuất môn.”
A Ly sửng sốt, “Tiểu vương gia, thái tửđiện hạ hắn. . .”
“Đã tới sao?”
“Vâng, vừa tới cửa.”
Ngự Cảnh dừng bước lại, trầm ngâm chỉ chốc lát, sau đó phân phó hắn: “Ngươi bảo người Minh Hòa Trung Trực nhai, nói ta biết Vu Xá Nguyệt ở nơi nào.”
“Vâng.”
A Ly chính muốn ly khai, chợt nghe bên ngoài một tiếng cười sang sãng nói: “Ngự Cảnh, ngươi tìm ai a?”

Một nam tử một thân minh hoàng cười đi vào cửa. Hắn hai mươi bảy hai mươi tám, mày kiếm mắt sáng khí vũ bất phàm, tóc đen cẩn thận tỉ mỉ dùng kim quan cập lại.
“Không có gì, chỉ là có người muốn cầm đồ cướp từ trong tay ta.” Sắc mặt Ngự Cảnh như thường, nhìn không ra có cái gì sai.
Tân Ngư như vậy liền cũng không thèm đểý, hắn vỗ vỗđầu vai của Ngự Cảnh, “Vậy hắn không muốn lăn lộn ha ha.”
Ngự Cảnh nghiêng người dùng tay làm dấu mời nói: “Thái tử thỉnh.”
Hai người tiến thất, A Ly yên lặng lui xuống.
——
Trong Hoành Phong tửu quán.
Vu Xá Nguyệt không nghĩ tới nữ nhi của tướng quân phủ này hào sảng có thể uống như vậy, hai người vẫn uống tới bình rỗng, cũng đều là mặt không đỏ tim không đập mạnh.
Tiên Quả từ vừa mới bắt đầu cũng căn bản cũng không khuyên, còn giúp vội vàng chia thức ăn rót rượu. Nhìn Ngưng nhi cũng là trong lòng âm thầm kinh ngạc tửu lượng của tiểu thư nhà mình.
Trầm Nhan Hoan thập phần vui vẻ nói: “Nghĩ không ra Nguyệt nhi ngươi cũng là tửu lượng giỏi a!”
“Ta ( thân thể này) cũng là lần đầu tiên uống, cảm giác thực sự là không sai.” Vu Xá Nguyệt xem như là mang được tửu lượng của kiếp trước tới. Gia chi rượu cổđại kỳ thực cũng không quá liệt, Vu Xá Nguyệt hoàn toàn có thể tiếp thu.
Trầm Nhan Hoan hưng phấn, lại bảo điếm tiểu nhị mang thêm hai vò rượu, dọn rỗng bàn, hai người lại làđều tự rót đầy.
Vô luận cổđại hay hiện đại, người chỉ cần vừa uống rượu, dễ kết giao tình. Trở lại bảy tám chén rượu, hai người mời rượu bắt đầu trò chuyện.
Vu Xá Nguyệt hỏi nàng: “Ngươi thế nào không mang thêm nhiều người ra cửa? Phản chính nhà ngươi quan lớn, trực tiếp như vậy cũng không có việc gì.”
Trầm Nhan Hoan không vui bĩu môi, “Ta đây là len lén đi ra chơi, thế nào dẫn người a ~ để nương ta thấy ta dẫn chừng mười người đi ra ngoài, ta còn chưa bước ra cánh cửa phải trở về rồi.”
Vu Xá Nguyệt chỉđiểm nàng nói: “Len lén đi ra chơi, hắn còn có thể ngăn chặn ngươi, bên cạnh ngươi là có người ăn cây táo, rào cây sung a.”

“Ngươi nói cũng phải ~” Trầm Nhan Hoan lại là uống cạn rượu trong chén, ánh mắt nàng lộ ra một tia âm ngoan, trở lại phải thật tốt dọn dẹp một chút rồi. . .
“Nhưng ta phải nên làm như thế nào a? Trước ta không phải không nghĩ qua chuyện này, nhưng vô tòng hạ thủ.”
Vu Xá Nguyệt vẫy tay với nàng, Trầm Nhan Hoan liền nhanh lên tiến tới, Vu Xá Nguyệt thì thầm hai câu với nàng, Trầm Nhan Hoan nghe xong ngạc nhiên liên tục gật đầu nói: “Chủý của ngươi rất tốt.”
Vu Xá Nguyệt cười nói: “Ta chờ ngươi bắt được gian tế.”
“Ngươi thật là lợi hại, thoáng cái là có thể nghĩ tới những thứ này!” Trầm Nhan Hoan có chút sùng bái Vu Xá Nguyệt.
Vu Xá Nguyệt thở dài, “Ai. . . Đều là bịép. Nhà ngươi có một cô nương là ngươi đi?”
“Đúng vậy, cha ta những năm trước đây một mực ở ngoài, trong nhà chỉ có nương ta là chính thất, trên ta còn có một ca ca, sau đó chính là ta.” Trầm Nhan Hoan bắt đầu bày ra gia thế.
Vu Xá Nguyệt đánh một tiếng nấc nói: “Trách không được.”
“Thế nào?”
“Trách không được Lâm Kỳ Văn kia quấn quít lấy ngươi, ngươi một nữ hài tử, có bao nhiêu chỗ tốt! Hơn nữa nhà ngươi cũng không ai giành với ngươi, sống thoải mái nhiều, tự nhiên không suy nghĩ nhiều như vậy. Giống ta loại này ~ di nương tranh sủng, đích thứ tranh sủng, không tính kế là sẽ chết, mỗi ngày đều phải chuyển đầu óc, mệt chết.”
Trầm Nhan Hoan nháy mắt nói: “Đối với ngươi cảm giác rất thú vị a, tưởng như ngươi vậy tự mình nỗ lực tranh thủ lợi ích, cóđúng hay không rất có cảm giác thành tựu?”
“Ngươi đây làđứng nói không đau thắt lưng, mới chưa cảm giác thành tựu, chỉ có sống sót sau tai nạn mà thôi ~”
Các nàng cứ như vậy vẫn uống đến lúc cơm tối, mùa hạ ban ngày dài, bên ngoài vẫn là còn sáng. Nhưng mà hai người kia kia lại uống đế cả người thanh lương.


Bình luận

Truyện đang đọc