HOÀNG KIM ĐÀI

“Phó Thâm!”

Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng thét, y vẫn còn ý thức, chỉ là thân thể đã mất đi tri giác. Tiếng mưa như hình với bóng, một người cúi xuống bế y lên, khuỷu tay mang theo thứ xúc cảm quen thuộc.

Giống như mấy ngày trước ngã xuống đất được ôm vào lồng ngực ấm áp, lại cũng giống như đôi tay rất lâu trước đây từng dịu dàng vỗ về lưng y.

Là ai vậy?

Y bị đưa vào lồng giam chật hẹp khô ráo, bị ép phải rời khỏi cái ôm ấm áp mềm mại kia. Y còn chưa hưởng thụ tử tế, lập tức nổi giận, đột nhiên vươn tay túm chặt lấy cổ áo người kia, kéo mạnh kẻ phía trước ——

“Ầm.”

Nghiêm đại nhân còn chưa kịp thẳng eo lên thì đã bị va vào xe ngựa, dùng một tư thế vô cùng đồi phong bại tục đặt Tĩnh Ninh hầu ở dưới thân. Mà Phó Thâm rốt cuộc cũng không phụ sự mong đợi, bị hắn đánh thức.

Nghiêm Tiêu Hàn không ngờ tên quỷ bệnh này ngất đi rồi mà còn có thể làm xác chết vùng dậy, tức muốn nổ phổi, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Phó Thâm.

Trên lông mi y còn dính nước mưa, muốn ngã mà lại không ngã, ánh mắt dại ra, trông như thể sắp khóc. Mặc dù biết rõ là giả, nhưng Nghiêm đại nhân vẫn bất giác tắt lửa giận, tự mình leo lên ngồi, rồi thấp giọng hỏi: “Trước hết đến quý phủ của ta, để Thẩm Di sách xem xét thương tích cho ngươi, được không?”

Hắn hơi lo cho thương thế của Phó Thâm, dù sao dầm mưa quỳ trên nền gạch suốt hơn một canh giờ, nhiễm phong hàn chẳng phải chuyện đùa. Phó Thâm không biết có nghe hiểu hay không, chỉ hàm hồ “Ừm” một tiếng.

Y mệt mỏi khép hờ mắt, ngay cả khí lực nói chuyện cũng chẳng có, dựa vào vách gỗ toa xe như người không xương. Xe ngựa hướng tới Nghiêm phủ, con đường trong kinh bằng phẳng, Phó Thâm lại cứ nghiêng trái đổ phải. Nghiêm Tiêu Hàn ngưng thần quan sát y hồi lâu, rốt cuộc thử vươn tay về phía Phó Thâm, Quả nhiên còn chưa tới gần, người đang nhắm mắt lim dim kia đã ra tay như điện, chuẩn xác bắt lấy cổ tay hắn: “Làm gì đó?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?”

Mặt Phó Thâm thoáng hiện vẻ mê man: “Chỗ nào cũng không thoải mái, sao vậy?”

Ngón tay y lạnh lẽo, lòng bàn tay lại tỏa ra nhiệt ý khác thường. Nghiêm Tiêu Hàn thở dài, cổ tay vặn ngược, khéo léo thoát khỏi sự kìm giữ của y, giơ tay thử nhiệt độ trên trán y: “Sốt rồi.”

Sốt đến phỏng cả tay.

Bản thân Phó Thâm lại chẳng cảm thấy gì, cũng đưa tay sờ thử một chút, mê man nói: “Có nóng đâu?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi sờ nhầm tay của ta rồi.”

Phó Thâm dùng ót làm điểm tựa, trở mình, nghiêng người đối diện với hắn, nói chẳng hề để tâm: “Không sao….. Về ngủ một giấc là khỏi thôi.”

Y khỏe mạnh quen rồi, mấy bệnh lặt vặt, cứ ngủ một giấc tỉnh dậy là chẳng có chuyện gì.

Chỉ tiếc lần này phương pháp có vẻ mất linh rồi, đoạn đường từ hoàng cung đến Nghiêm phủ, ám thương không thể trị tận gốc và cái lạnh từ dầm mưa đồng thời phát tác, bệnh tình nghiêm trọng, hơn nữa hao tổn tinh thần vừa tâm lực mệt mỏi, Phó Thâm bị sốt đến thần trí mơ hồ, khi xuống xe đã hoàn toàn hôn mê, có gọi thế nào cũng không tỉnh. Nghiêm Tiêu Hàn chẳng còn cách nào, đành phải tự mình bế y vào phủ.

Đám hạ nhân nghênh đón ở ngoài nhìn không chớp mắt, chẳng dám thở mạnh. Nghiêm Tiêu Hàn quản lý hạ nhân nghiêm khắc, tôi tớ nhanh nhẹn hơn đám người già yếu bệnh tật trong hầu phủ nhiều. Chẳng mấy chốc đã chuẩn bị bồn tắm nước nóng, còn cả quần áo và chăn nệm, mời hai người đi tắm.

Nghiêm Tiêu Hàn không yên tâm mượn tay người khác, liền tự mình cởi áo nới thắt lưng cho Phó Thâm. Cởi ra quan bào đỏ rực, áo đơn trắng ướt đẫm dán ở trên người, thân thể thon gầy của nam tử hiện rõ trước mắt, nhưng đáng tiếc lúc này Nghiêm Tiêu Hàn chẳng có tâm tư ái muội gì, toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên hai chân Phó Thâm.

Tầng tầng lớp lớp vải băng bị nước mưa thấm ướt, sau khi mở ra mới thấy tụ huyết xanh tím, vết tích dữ tợn, quả thực nhìn thấy mà giật mình. Nghiêm Tiêu Hàn dời mắt đi rồi không đành lòng nhìn tiếp nữa, cúi người bế y lên, gập hai chân, cẩn thận thả y vào thùng gỗ đổ đầy nước nóng, bị nước tràn ra xối ướt đẫm cả người, song hắn chẳng buồn quan tâm mình nhếch nhác ra sao: “Hầu gia….. Phó Thâm?”

Ngón tay hắn vô tình lướt qua sườn cổ Phó Thâm, tóc đen bị vén hết sang bên, lộ ra một vết sẹo nhạt màu ở gần động mạch. Vị trí kia hung hiểm khiến người ta nghĩ mà sợ, nếu sâu hơn chút nữa, e rằng người này sẽ chẳng yên lành nằm trong thùng tắm này rồi.

Nghiêm Tiêu Hàn hôm nay mới biết trên người Phó Thâm có bao nhiêu thương tích, có cũ có mới, chưa bao giờ lộ ra với người ngoài, ghi xuống sử sách, đều là những năm tháng thiếu niên phong hầu, ý khí phong phát.

Hắn bỗng nhiên hiểu câu “Lòng khó yên” mà Phó Thâm nói.

Nếu như y chưa từng tin tưởng đế vương, chưa từng đặt thiên hạ trong lòng, thì cần gì phải mang áo giáp nặng nề, hết lần này đến lần khác đi tới chiến trường cửu tử nhất sinh —— Dư ấm của ba vị quốc công, chẳng lẽ còn không bảo vệ được một thiếu gia phú quý quen sống trong nhung lụa hay sao?

Nghiêm Tiêu Hàn gọi một sai vặt từ ngoài vào, chỉ vào Tĩnh Ninh hầu trong bồn tắm: “Trông chừng, đừng để y rơi vào trong nước.”

Trong phòng tắm đặt một bức bình phong, ngăn cách ra hai không gian. Nghiêm Tiêu Hàn vòng tới mặt khác, thuần thục tẩy rửa sạch sẽ, lấy khăn lau khô tóc dài, dùng trâm búi tóc trên đỉnh đầu, thay quần áo xong liền trở lại bên phía Phó Thâm. Sai vặt kia chưa từng thấy hắn quan tâm người nào đến vậy, không khỏi len lén quan sát, thầm lấy làm lạ.

Trong đầu Phó Thâm một mảnh hỗn độn, chỉ có một phần ý thức còn tỉnh táo, y cảm giác mình từ màn mưa lạnh giá lập tức lọt vào trong nước ấm áp, thoải mái đến lim dim buồn ngủ. Song chỉ qua chốc lát, bỗng có người đỡ lấy y, một thanh âm quen thuộc ghé vào tai y: “Nào, vươn tay, ôm lấy cổ ta.”

Mùi thủy hương từ từ phiêu tán, mang theo sự mê người khó tả.

Phó Thâm tựa như bị đầu độc, duỗi hai tay về phía hắn. Bàn tay người kia đặt trên bả vai y khẽ dùng sức, theo tiếng nước “Rào rào”, y được người bế ra khỏi mặt nước.

Khoảnh khắc thân thể thoát ly nước ấm, cái lạnh từ bốn phương tám hướng lập tức ùa tới. Phó Thâm dường như lại bị ném về đất trời hoang vu mưa sa gió rét, y rên rỉ một tiếng mơ hồ chẳng rõ, theo bản năng cựa quậy giãy giụa, nỗ lực bảo vệ chỗ yếu hại, cuộn mình thành một cục.

Nghiêm Tiêu Hàn suýt chút nữa vì y bỗng nhiên phát lực mà ngã vào trong nước, chẳng kịp tức giận, đầu tiên nhìn rõ động tác của y, rồi vội gọi sai vặt mang chăn tới, bọc y lại kín kẽ, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, chớ lộn xộn, còn lạnh không?”

Phó Thâm lầu bầu một câu gì đó, Nghiêm Tiêu Hàn nghe không rõ, liền ghé sát vào một chút: “Hả?”

Phó Thâm không nói tiếp nữa, tay chân từ từ thả lỏng trong lớp chăn ấm áp, song lông mày vẫn nhíu chặt, như thể đang cực lực kiềm chế. Nghiêm Tiêu Hàn đánh giá vẻ mặt y, hỏi thử: “Có phải đau chỗ nào không?”

Phó Thâm phát ra âm thanh mơ hồ từ trong cổ họng, Nghiêm Tiêu Hàn vốn muốn thay y mặc quần áo, lần này hoàn toàn không dám lộn xộn nữa, chỉ sợ đụng vào chỗ ám thương nào của y. Đúng lúc ấy bên ngoài báo rằng Thẩm Di Sách đã đến, Nghiêm Tiêu Hàn liền mang cả người lẫn chăn đi thẳng tới phòng ngủ.

Thẩm Di Sách thấy hắn ôm một người vào, lại còn tóc tai xõa tung không mặc quần áo, suýt chút nữa trợn đến rớt cả mắt: “Đây, đây, đây…..”

“Đừng đây đó nữa, là Tĩnh Ninh hầu,” Nghiêm Tiêu Hàn đặt Phó Thâm lên giường, “Quỳ trong mưa suốt một canh giờ, ban nãy vừa sốt đến ngất đi. Ngươi xem xem còn cứu sống được không?”

Thẩm Di Sách cảm thấy dạo gần đây tần suất xuất hiện của Tĩnh Ninh hầu có hơi cao, rồi cũng không nghĩ sâu thêm nữa, vừa bắt mạch cho Phó Thâm, vừa nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, ngài ấy còn chẳng đi được, sao đang yên đang lành lại đi quỳ dưới mưa làm gì? Đại nhân, ngài cũng vừa dầm mưa sao? Bảo bọn họ nấu canh gừng mang đến đi.”

Nghiêm Tiêu Hàn phiền muộn khoát tay, không muốn đề cập đến chuyện tồi tệ kia.

Thẩm Di Sách vô cùng tinh tường, không hỏi thêm nữa, chuyên tâm bắt mạch hai tay cho Phó Thâm, rồi xốc chăn lên xem xét chân của y, viết ba đơn thuốc sai người đi phối thuốc, mình thì dùng rượu mạnh rửa tay, thay thuốc băng bó lại cho Phó Thâm.

Nghiêm Tiêu Hàn cau mày hỏi: “Vừa nãy y kêu đau, có khi nào còn có vết thương khác hay không?”

Thẩm Di Sách hoài nghi khâm sát sứ đại nhân bị dầm mưa đến hỏng đầu rồi, y kiên nhẫn giải thích: “Quỳ trên đất suốt một canh giờ, dù đầu gối có làm bằng sắt cũng không chịu được, huống chi xương bánh chè của ngài ấy đã vỡ nát, vết thương khác cũng chưa hoàn toàn khép lại, dính nước vào sẽ sưng tấy đau đớn. Hơn nữa…..” Y chỉ vào sắc trời âm u ngoài cửa sổ, “Những người trở ra từ chiến trường như Tĩnh Ninh hầu, trên người dù sao cũng có những thương tích cũ, sợ nhất là thời tiết kiểu này. Nói thật, đau đớn thế này nếu đổi lại là người bình thường, giờ đã sớm lăn lộn dưới đất rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn cũng nhẹ giọng cảm thán một câu: “Người bình thường cũng không làm được như y.”

Chưa nhược quán đã mặc giáp ra trận, dùng mạng đổi lấy bao nhiêu chiến công hiển hách, thủ vệ Bắc Cương mấy năm thái bình, nhưng tiếc rằng y tránh được vô số minh thương ám tiễn, lại không thoát nổi một đao đâm từ sau lưng.

Kỳ thực, thời điểm Nguyên Thái đế đề xuất cho hắn tiếp quản Bắc Yến thiết kỵ, có một khoảnh khắc, Nghiêm Tiêu Hàn xác thực xao động. Phi Long vệ mặc dù quyền cao chức trọng, nhưng gần như bị cả triều mắng chửi, mà cấm quân dù thanh quý đến đâu, suy cho cùng vẫn chẳng phải nơi tốt đẹp để kiến công lập nghiệp.

Là đại nam nhi, ai mà chẳng muốn tay cầm Bắc Yến thiết kỵ, rong ruổi sa trường, dẹp yên quân địch như Phó Thâm? Ai mà chẳng nghĩ “Nếu là mình”, sẽ thực hiện hoài bão ra sao, gây dựng công danh như thế nào?

Nhưng vị trí thống soái Bắc Yến quân này, chỉ dựa vào tốt số là có thể ngồi vững được ư?

Nghiêm Tiêu Hàn biết mình không thể nào thay thế được Phó Thâm, trên đời này cũng sẽ chẳng bao giờ có một Phó Thâm thứ hai, nhưng đáng tiếc Nguyên Thái đế không hiểu, thái tử cũng không hiểu.

Vạn Lý Trường Thành, chưa bị hủy bởi tay ngoại địch, thì đã bị hủy tan tác trong tay người mình trước rồi.

“Đại nhân,” Khi hắn xuất thần trầm tư, Thẩm Di Sách đã nhanh nhẹn thay xong thuốc cho Phó Thâm, y bỗng lên tiếng, “Tuy rằng ngài chưa chắc nguyện ý dành phần tâm này, nhưng là đại phu, ta vẫn phải nói nhiều mấy câu. Thương thế của Tĩnh Ninh hầu, sợ là sẽ trở thành nguồn bệnh suốt nửa đời sau, gần đây lại phát sốt hai lần, lần này còn nguy hiểm hơn lần trước, thân thể ngài ấy đã không chịu nổi bất cứ giày vò nào nữa rồi.”

“Ngài ấy dù sao cũng là một…. anh hùng, nếu có thể giúp một tay thì đừng để ngài ấy một mình chịu đựng. Chí ít chuyện quỳ dưới mưa suốt một canh giờ như hôm nay, đừng để có lần sau nữa.”

Vẻ mặt Nghiêm Tiêu Hàn nhìn không ra vui giận, chỉ hỏi: “Ta nhớ ngươi chẳng hề thân quen với Phó Thâm, trước đây cũng đâu có thấy ngươi nói thay bệnh nhân nào.”

“Xem như là ta quản việc không đâu đi,” Thẩm Di Sách cất dụng cụ trên bàn vào hòm thuốc, đóng lại, “Ta và hầu gia quả thực không có giao tình, song có lúc sẽ cảm thấy, chỉ cần Tĩnh Ninh hầu còn yên ổn sống trên đời, kinh thành sẽ an toàn, người Hán chúng ta, sẽ không đến nỗi phải vùng vẫy cầu sinh dưới gót sắt của người Man.”

Nghiêm Tiêu Hàn bấy giờ mới nhớ ra, Thẩm Di Sách xuất thân từ Tuyên Khánh, nơi ấy trước kia từng bị Đông Thát tàn sát, sau đó lại được Bắc Yến thiết kỵ giành lại. Cha mẹ và người nhà của y đều lâm nạn, chỉ có y nhỏ tuổi nhất, được cha mẹ giấu trong tủ thuốc, mới may mắn thoát được một kiếp.

Hắn không trả lời nữa, đứng dậy tiễn Thẩm Di Sách ra cửa. Hai người yên lặng đi qua hành lang quanh co, đến đình trước chính viện, Thẩm Di Sách dừng bước, chắp tay cáo từ Nghiêm Tiêu Hàn: “Xin đại nhân dừng chân.”

“Kế Chi,” Nghiêm Tiêu Hàn gọi y lại, chần chờ chốc lát, mới hỏi một vấn đề khiến hắn lưỡng lự chưa quyết định, “Thương thế của Phó Thâm…… Ngươi nắm chắc mấy phần có thể khiến y một lần nữa đứng dậy được?”

Thẩm Di Sách cười khổ: “Đại nhân, ngài cũng đánh giá ta quá cao rồi.”

“Có sao nói vậy, “Nghiêm Tiêu Hàn nói, “Không cần câu nệ, ta muốn nghe lời thật.”

Thẩm Di Sách do dự nửa ngày, mới thận trọng nói: “Chỉ có một hai phần. Nối xương gãy thì dễ, nhưng gân mạch bị thương tổn, đặc biệt xương bánh chè của ngài ấy bị vỡ nát, điều dưỡng có lẽ phải mất ba năm rưỡi. Tiêu tốn tiền bạc và dược vật thì không cần nói, quan trọng là phải có người bên cạnh chăm sóc. Mà dù như vậy, cũng chưa chắc có thể thành công.”

Có được một tia hi vọng, dù sao cũng tốt hơn bó tay toàn tập.

Nghiêm Tiêu Hàn gật đầu, ra quyết định: “Nếu vậy thì làm theo biện pháp của ngươi đi, bắt đầu từ ngày mai, thương thế của Tĩnh Ninh hầu sẽ do ngươi chẩn trị, cần xem xét vết thương và bôi thuốc thì cứ đến phủ ta.”

Thẩm Di Sách ngạc nhiên: “Đại nhân?”

“Không cần ngạc nhiên, việc này ngươi sớm muộn gì cũng biết thôi,” Nghiêm Tiêu Hàn bình tĩnh nói, “Vừa nãy, bệ hạ đã truyền thánh chỉ, ban hôn cho ta và Tĩnh Ninh hầu.”

Một đạo thiên lôi dữ dội bổ xuống, Thẩm đại phu đứng bất động tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Một lát sau, trong chính viện của Nghiêm phủ vang lên một tiếng thét long trời lở đất: “Hoàng thượng điên rồi sao?!”

Bình luận

Truyện đang đọc