HOÀNG KIM ĐÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đến thoáng chốc đã vọt tới trước mắt, đám Phó Thâm đều nín thở đề phòng, đồng thời thầm cảm thấy may mắn: May mà nữ tử kia đã đi trước một bước, bằng không hai bên chạm mặt, vậy xem như chạy không thoát.

Sơn đạo nhỏ hẹp, Phi Long vệ không thể không dừng lại. Phó Thâm hạ quyết tâm phải níu chân bọn họ, nhóm công tử đều không nhường đường, có người lên tiếng hỏi: “Người tới là ai?”

Một con bạch mã vượt ra khỏi đội ngũ, người trên ngựa lễ độ gật đầu nói: “Phi Long vệ phụng chỉ lùng bắt khâm phạm triều đình. Xin hỏi khi ở trên núi, các vị có từng trông thấy người nào khả nghi không?”

Đám con cháu thế gia đều là kẻ mắt mọc trên đỉnh đầu, lấy lỗ mũi nhìn hắn, có người chế giễu: “Ồ, khí thế lớn thật. Là trọng phạm cỡ nào chạy trốn, mà phải nhọc Phi Long vệ ra tay?”

Người kia cũng không giận, câu trả lời trong mềm mang cứng: “Không dám nhận lời khen của công tử, hạ quan chẳng qua chỉ làm việc theo lệnh mà thôi.”

Công tử đặt câu hỏi nghẹn họng, sắc mặt chẳng hề dễ coi. Phó Thâm sợ hai bên gây gổ, lập tức lên tiếng giảng hòa: “Bọn ta cũng chỉ tình cơ du ngoạn đến đây thôi, chưa từng thấy khâm phạm mà đại nhân nói tới.”

Người kia liếc nhìn y, khóe mắt đuôi mày vốn hờ hững lạnh nhạt chợt mang theo mấy phần ý cười, vui vẻ nói: “Ra là Phó công tử, đã lâu rồi nhỉ.”

Thảo nào người này trông quen quen! Phó Thâm chăm chú nhìn hắn, rốt cuộc cũng nhớ ra, đây chẳng phải chính là cấm quân hôm trước ở trên đường ném cho hắn một đóa tịnh đế liên sao?

Dịch Tư Minh nói không sai, hắn thật sự là Phi Long vệ.

“Nghiêm….. đại nhân,” Phó Thâm tâm tình phức tạp, “Ngưỡng mộ đã lâu.”

Đám công tử bột nhìn chằm chằm hai người, rất nhiều người chẳng hiểu ra sao, không biết Phó Thâm có qua lại với Phi Long vệ từ khi nào.

Nghiêm Tiêu Hàn chậm rãi nhìn mọi người, ánh mắt nhẹ bẫng kia như có thực thể, ép đám công tử chột dạ đến vã mồ hôi lạnh. Hắn chợt nở nụ cười: “Kẻ đào phạm liên quan đến đại án mưu nghịch, các tuyến đường quan trọng ở trong và ngoài kinh thành đều có vệ binh kiểm tra, treo thưởng truy nã. Kẻ dám chứa chấp, bao che khâm phạm, xem như cùng mưu nghịch.”

“Phi Long vệ một đường truy lùng đến huyện Hoàn Nhân, lại để ả ta trốn thoát. Nơi này rừng thẳm núi cao, tìm người bất tiện. Nếu các vị có thể giúp tại hạ một tay, bắt được trọng phạm rồi, tương lai Nghiêm mỗ ắt sẽ bẩm báo với triều đình, thỉnh công cho chư vị.”

Phó Thâm lần đầu tiên làm loại chuyện chứa chấp đào phạm này, luôn cảm thấy trong lời của Nghiêm Tiêu Hàn chẳng có ý tốt. Không khỏi nghĩ thầm: “Có phải hắn đã nhìn ra rồi không?”

Nghiêm Tiêu Hàn dứt lời, trong rừng một mảnh tĩnh lặng, không ai trả lời. Một lát sau, có kẻ cười khẩy, giọng điệu mang ý giễu cợt: “Thằng con của thái giám mà tưởng mình là người thật đấy à.”

Thanh âm không lớn, song vì nơi này đặc biệt yên tĩnh, nên tất cả mọi người đều nghe thấy.

Sắc mặt Nghiêm Tiêu Hàn đột nhiên sa sầm, một tay vô thức ấn chuôi đao bên người. Con người hắn rất kỳ quái, càng giận giữ thì nói năng càng nhẹ nhàng, như thể sợ hù dọa đến ai vậy: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tạ nhị công tử, ngưỡng mộ đã lâu.”

Thứ tử Tạ Thiên Phàm của Khánh nghĩa bá bị điểm tên, hừ lạnh một tiếng, hất mặt không thèm nhìn hắn.

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Nghiêm mỗ hôm nay được gặp nhị công tử, quả nhiên là thiếu niên anh tài, nghé con mới sinh không sợ cọp, so với lệnh huynh thì thật chẳng ra làm sao.”

Trán Tạ Thiên Phàm nổi gân xanh.

Nghiêm Tiêu Hàn chậm rãi nói tiếp: “Nghe nói lệnh huynh năm ngoái được điều chuyển làm trung lang tướng của Binh Mã ty hoàng thành, tiền đồ vô lượng. Khánh nghĩa bá hổ phụ sinh hổ tử, có người nối nghiệp, chắc hẳn không còn gì tiếc nuối nữa.”

Sắc mặt Tạ Thiên Phàm lập tức từ trắng chuyển đỏ rồi thành tái xanh, như thể bị người ta giáng cho một cái bạt tai.

Trưởng tử Tạ Bách Lâu của Khánh nghĩa bá không phải con vợ cả, song chẳng hề chịu thua kém, mà thứ tử Tạ Thiên Phàm con vợ cả thì lại là một tên công tử bột ngu ngốc. Không những vậy, mẹ ruột của Tạ Nhị còn không được Khánh nghĩa bá thích, Khánh nghĩa bá thiên vị trưởng tử hơn thứ tử, nhiều lần tuyên bố phải truyền tước vị lại cho trưởng tử. Tạ Bách Lâu đứng trên Tạ Thiên Phàm về mọi mặt, Tạ Nhị gần như là kẻ thù với y, thân bằng hảo hữu cũng không dám nhắc đến ba chữ “Tạ Bách Lâu” trước mặt hắn.

Bây giờ bị Nghiêm Tiêu Hàn lôi chuyện này ra đâm chọt ngay trước mặt mọi người, chẳng khác nào bạt tai vả mặt hắn, chuẩn xác tàn nhẫn chọc trúng vết sẹo mà hắn không muốn nhắc đến nhất.

Tạ Nhị đỏ mắt, tức đến nổ phổi, không nói hai lời trực tiếp động thủ, cầm cung săn lên, nhắm ngay mũi tên vào Nghiêm Tiêu Hàn!

Nghiêm Tiêu Hàn sớm đã lường trước hành vi này của hắn, bỗng nhiên rút đao, dễ dàng hất mũi tên ra, phi thân vọt đến trước mặt Tạ Thiên Phàm, ánh đao sáng rực tựa như Ngân hà cuồn cuộn, chém thẳng xuống dưới.

“Tạ Nhị!”

Phó Thâm và Dịch Tư Minh đồng thời động thân, một người xông tới ngăn cản Tạ Thiên Phàm, một người xông tới ngăn cản Nghiêm Tiêu Hàn. Phó Thâm tay không tấc sắt, dưới tình thế cấp bách liền rút cây cung khảm sừng trên lưng ra, nhanh nhẹn đỡ lấy một đòn như thể Thái Sơn áp đỉnh của Nghiêm Tiêu Hàn.

“Khoan đã!”

Cổ tay Phó Thâm đau nhức, bị lực đạo khổng lồ kia chấn động đến mức không ngừng run rẩy, giận dữ thét lên: “Ngươi điên rồi sao? Hắn nói sai thì bồi tội xin lỗi với ngươi là được, hà tất phải tàn nhẫn hạ sát thủ!”

Sát ý của Nghiêm Tiêu Hàn không giảm, hắn hừ lạnh: “Không giữ mồm giữ miệng, gan to bằng trời. Chọc vào người không nên chọc, cũng đừng trách mình chết oan!”

Phó Thâm nỗ lực chống chọi Nghiêm Tiêu Hàn, cản lại một đòn toàn lực của hắn. Nhưng cung khảm sừng dù có cứng rắn đến đâu, chung quy vẫn không thể so được với bội đao đúc bằng thép ròng của Phi Long vệ, lát sau chỉ nghe khẽ vang một tiếng “Răng rắc”, trường cung trong tay Phó Thâm không chịu nổi lực, thình lĩnh bị gãy thành hai đoạn.

Trong mắt y lóe lên vẻ đau xót. Cây cung này là quà sinh nhật Phó Đình Tín tặng cho y, đã theo Phó Thâm suốt mấy năm, không ngờ hôm nay lại gãy dưới tay Nghiêm Tiêu Hàn. Song lúc này y không nghĩ nhiều được, hai tay nắm chặt dây cung, quấn một vòng quanh đao của Nghiêm Tiêu Hàn, kéo mạnh một kéo, ép mũi đao chuyển hướng.

Phi Long vệ như hổ rình mồi, ngay khi Nghiêm Tiêu Hàn ra tay liền xông lên khống chế Tạ Nhị. Tuy nhiên đám con cháu thế gia do Dịch Tư Minh dẫn đầu cũng không phải ăn chay, tất cả mọi người đều giương binh khí. Song phương sắp sửa lao vào hỗn chiến, hai người bên kia đã đánh ra xa mấy trượng, Phó Thâm khổ sở tránh né ánh đao dồn dập của Nghiêm Tiêu Hàn, tức giận hô lên một tiếng “Đao!”, Dịch Tư Minh tức khắc cầm đao ném sang, Phó Thâm chạy nhanh mấy bước, xoay người dùng sức giẫm một cái lên cây, thân nhẹ như yến, nhảy vọt giữa không trung, vươn tay nắm lấy chuôi đao, tung ra một đòn chính diện.

Phó Thâm xoay chuyển tình thế trong nháy mắt, ánh đao đâm về phía Nghiêm Tiêu Hàn tựa như gió táp mưa rào!

Nghiêm Tiêu Hàn bị đao phong ác liệt của y làm cho lui lại mấy bước, vậy mà còn rảnh rang khen ngợi: “Không hổ là hậu duệ lang tướng, đẹp lắm.”

Bắt đầu từ khoảnh khắc y dùng dây cung quấn lấy lưỡi đao, Nghiêm Tiêu Hàn liền thu hồi sự coi thường, hắn có thể trở thành nghĩa tử của Đoạn Linh Lung, leo lên vị trí hiện tại, không chỉ dựa vào tâm cơ và thủ đoạn, mà còn có một thân công phu xuất chúng đứng đầu Bắc Nha cấm quân. Vừa nãy nếu như kẻ lao tới là tên Tạ Nhị ngu ngốc kia, e rằng còn chưa tới gần đã bị đánh chết rồi, mà Phó Thâm có thể không lộ dấu hiệu thất bại dưới mười mấy chiêu của hắn, đối với tuổi tác của người này mà nói, quả thực là hiếm thấy.

Phó Thâm lúc này cũng thầm hoảng sợ, y có thể cảm giác được đòn thứ nhất của Nghiêm Tiêu Hàn là không nương tay thật, con trai của Khánh nghĩa bá mà hắn nói giết là giết. Phi Long vệ hung hăng càn quấy, hoành hành triều chính, hôm nay y mới biết lời này không phải nói đùa.

Nếu như không thắng được, Tạ Nhi hôm nay sợ rằng sẽ chết ở đây.

Bước ngoặt sinh tử, đầu óc Phó Thâm xưa nay chưa từng xoay chuyển nhanh như thế, ý nghĩ lóe qua đầu y tựa như lửa xẹt, bị y mau chóng nắm bắt, đưa ra quyết sách ——

Hai thanh đao leng keng va chạm, tiếng như mưa đậm, nhanh như gió lốc, ánh đao chớp lóe như hai dải lụa trắng. Cổ tay Phó Thâm không đủ sức lực, cuối cùng dần rơi xuống hạ phong. Thời điểm hai người lần nãy chạm đao, Nghiêm Tiêu Hàn trực tiếp đánh bay đao trong tay y ra ngoài, dư thế còn chưa hết, mũi đao mang theo kình phong nhắm thẳng yết hầu Phó Thâm, chỉ chút nữa thôi là sẽ đâm xuyên qua y.

Thế nhưng không thể.

Nghiêm Tiêu Hàn có thể không chút do dự giết chết một Tạ Nhị, nhưng nếu muốn giết Phó Thâm, hắn còn phải suy xét nhiều hơn.

Lưỡi đao vun vút, miễn cưỡng chuyển hướng giữa không trung. Sự khống chế sát khí của người dùng đao lên đến cực hạn, cổ tay xoay ngược lại, sống đao cách cổ Phó Thâm chỉ một xíu, sát sao lướt qua động mạch cổ.

Cùng lúc đó, Phó Thâm đột nhiên vùng lên!

Y đang chờ chính thời khắc này, Phó Thâm biết Nghiêm Tiêu Hàn sẽ không hạ tử thủ với mình, khi lưỡi đao của hắn chuyển hướng, Phó Thâm gần như dán vào sống đao lao ra ngoài, chỉ chớp mắt đã áp sát, một thanh đao săn nhỏ vô thanh vô tức kề sát hầu kết của Nghiêm Tiêu Hàn.

Nhanh như chớp lóe, động tác chuẩn xác, chỉ trong nháy mắt, tình thế đã bất ngờ xoay chuyển.

“Nghiêm đại nhân, xin lỗi,” Phó Thâm ghé vào tai hắn thở hổn hển, uy hiếp, “Ta không muốn làm khó ngươi, bảo người của ngươi thả Tạ Nhị ra, lui về phía sau, lập tức xuống núi.”

Tay y giữ lực vừa phải, vừa có thể khiến Nghiêm Tiêu Hàn nói không ra lời, lại không đến nỗi khiến hắn nghẹn chết. Nghĩ thôi cũng biết thủ đoạn này là ai dạy. Nghiêm Tiêu Hàn là tuấn kiệt thức thời, bị người khống chế, lập tức bình tĩnh ra dấu tay, ý bảo thủ hạ buông đao kiếm xuống.

“Đao của ngươi cũng ném đi.”

Nghiêm Tiêu Hàn buông tay, Phó Thâm tung một cước đá bay thanh đao.

Tạ Thiên Phàm ương ngạnh đã quen, hôm nay rốt cuộc đụng phải kẻ khó chơi, sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, vừa rồi suýt chút nữa tưởng mình phải chết chắc, bây giờ được Phi Long vệ thả ra, liền cong đuôi sợ sệt trốn đến phía sau Dịch Tư Minh, chợt nghe Phó Thâm nói: “Tạ Nhị.”

“Hả?”

Phó Thâm nói: “Ngươi buông lời khiêu khích trước, sau đó lại bắn tên hại người, lại đây nói xin lỗi Nghiêm đại nhân đi.”

Mọi người và Phi Long vệ đều sững sờ.

Tạ Thiên Phàm cuối cùng cũng bừng tỉnh từ trong kích thích cự đại, hắn tức giận nắm chặt tay, mặt đỏ lên, gào thét ầm ĩ: “Ta không nói! Hắn là cái thá gì! Chó săn triều đình! Dựa vào đâu mà ta phải xin lỗi hắn?!”

Dịch Tư Minh vội cản Tạ Thiên Phàm, muốn nhân nhượng cho yên chuyện: “Phó Thâm…..”

“Ngươi có xin lỗi hay không?” Phó Thâm trầm mặt xuống, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi còn kêu la om sòm nữa, giờ ta liền thả hắn, ngươi có thể thử xem.”

Nghiêm Tiêu Hàn bị y siết cổ, còn bị y mang ra dọa người, suýt thì nhịn không nổi mà bật cười.

Tạ Thiên Phàm nhìn chằm chằm hắn, viền mắt mỗi lúc một đỏ, cuối cùng òa lên gào khóc: “Ta không nói ta không nói ta không nói! Các ngươi đều bênh hắn! Trong mắt các ngươi ta chẳng là cái thá gì đúng không?!”

Tất cả mọi người: “…..”

Nghiêm Tiêu Hàn nghe thấy Phó Thâm ở phía sau hắn thở dài thườn thượt một hơi.

“Hắn vẫn là một đứa con nít, bị chiều thành hư, thật sự không phải cố ý muốn mạo phạm ngươi đâu,” Phó Thâm thấp giọng nói, “Ta thay hắn bồi tội với ngươi, khống chế ngươi cũng là hành động bất đắc dĩ, xin lỗi.”

Đúng là một người mềm lòng.

Giọng nói của y còn mang mấy phần trẻ con, nhưng khẩu khí và thân thủ thì lại chín chắn hệt như người trưởng thành. Sau khi bình ổn lại hô hấp, hơi thở của y rất nhẹ, khi khẽ lướt qua tai khiến cho người ta ngứa đến độ muốn thay lòng đổi dạ.

Nghiêm Tiêu Hàn yên lặng nghĩ thầm, ngươi cũng vẫn là con nít thôi ——

Ý nghĩ này còn chưa dứt, đột nhiên có một bóng đen lao ra từ sâu trong rừng, nhân lúc mọi người không hề phòng bị, liền đâm vào đội ngũ Phi Long vệ, chỉ nháy mắt đã húc gục một người!

“Thứ gì vậy!”

Tiếng kinh hô khiến Phó Thâm phân tâm, nhân lúc y thất thần, Nghiêm Tiêu Hàn ra tay như điện, nâng tay khóa cổ tay Phó Thâm, vặn một cái, một tiếng xương cốt “Rắc” khiến người ta ê răng vang lên, hắn đã tháo trật một cánh tay của Phó Thâm.

Phó Thâm cũng phản ứng cực nhanh, xoay người lại đá hắn ra xa mấy bước, bản thân mược lực lăn qua một bên, nối cánh tay lại, đau đến ứa mồ hôi lạnh. Nhưng y chẳng có lòng nào tìm Nghiêm Tiêu Hàn trả thù, bởi vì Trình Giảo Kim xuất hiện giữa chừng kia đã trở thành một mối uy hiếp không nhẹ. Không chỉ Phi Long vệ, bên nhóm bọn họ cũng bị húc nhào vài người.

(Trình Giảo Kim: là một công thần khai quốc của nhà Đường, ông là đại tướng dũng mãnh, dân gian kể rằng ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch.)

Ngay cả Dịch Tư Minh cũng chửi ầm lên: “Cái đệt…. Nó từ đâu tới vậy! Phó Thâm! Chẳng phải ngươi bảo trên núi này không có lợn rừng sao!”

Phó Thâm gào thét: “Đã mấy năm rồi ta không đến đây, ta làm sao mà biết được! Lên cây, mau leo lên cây!”

Núi Bảo Nham từng có một thời gian đầy rẫy lợn rừng, giẫm nát đồng ruộng hoa màu dưới chân núi. Nông dân địa phương thực sự chẳng thể làm gì, đành phải vào kinh cầu xin nhà chủ nhân ra tay. Vì vậy cha Phó Thân và nhị thúc, tam thúc của y liền mang theo một đội Bắc Yến quân đến U Lan sơn trang nửa tháng, lùng sục mười mấy ổ lợn rừng, đuổi tận giết tuyệt, từ đó núi Bảo Nham không còn bị lợn rừng quấy nhiễu nữa.

Mãi đến mấy năm gần đây, trong núi mới lại xuất hiện bóng dáng lợn rừng, song chỉ có vài con, nông dân không coi là chuyện to tát. Chẳng ai ngờ trong rừng vẫn ẩn núp nhiều lợn rừng như vậy, hơn nữa còn cực kỳ hung hăng, gặp người là cắn, rượt một đám Phi Long vệ được huấn luyện bài bản và một đám con cháu thế gia không hề phòng bị chạy tè ra quần.

Mọi người làm theo lời Phó Thâm, vội vàng leo lên cây, mà Phi Long vệ không có mệnh lệnh của Nghiêm Tiêu Hàn, đều cầm đao chiến đấu với lợn rừng. Phó Thâm ngồi xổm trên cây thở dài một hơi, nhìn bên dưới, không đành lòng nổi, đang định gọi Nghiêm Tiêu Hàn một tiếng, bảo bọn họ đừng chết đến nơi vẫn sĩ diện nữa. Lời nói sắp sửa ra khỏi miệng, y chợt nhác thấy Nghiêm Tiêu Hàn đang ẩn thân dưới cái cây này, bị hai con lợn rừng vây công chính diện, bụi cỏ đằng sau thì lại hơi rung nhẹ.

Tròng mắt Phó Thâm đột nhiên co rút, thả người nhảy một cái, con lợn rừng trong bụi cỏ cũng đồng thời xông ra, y gào to: “Cẩn thận!”

Nghiêm Tiêu Hàn bị y từ trên cây nhảy xuống đè ngã, hai người ôm nhau lăn ra xa tít. Y phục phía sau của Nghiêm Tiêu Hàn bị răng nanh sắc bén của lợn rừng đâm rách, trên lưng bị rạch một vết thương, máu tươi chảy đầy tay Phó Thâm. Vừa rồi mà không có Phó Thâm, nếu bị húc cho một cú, sợ rằng trên người hắn sẽ có thêm hai cái lỗ lọt gió.

“Đa tạ…..”

Phó Thâm chỉ nghe hắn nói một câu như vậy, trên vai lập tức truyền đến một lực lớn, cả người không tự chủ bay sang bên cạnh, Nghiêm Tiêu Hàn vậy mà lại đẩy y ra!

Không chờ y hết kinh ngạc, một bóng đen liền xông thẳng tới phía sau hắn tựa như lốc xoáy, song vì động tác vừa rồi, Nghiêm Tiêu Hàn rốt cuộc không có cơ hội né tránh, Phó Thâm trơ mắt nhìn răng nanh to dài đâm vào hông hắn ——

“Còn không mau chạy đi!”

Tiếng thét của Nghiêm Tiêu Hàn vang lên bên tai y, bản thân hắn lại không kịp đứng dậy, bị lợn rừng đẩy lê trên đất. May mà quan phục của Phi Long vệ dùng thắt lưng da trâu dày có mặt là đầu thú bằng đồng, đầu thú giữ kẹp lấy răng nanh lợn rừng, thay hắn ngăn chặn một đòn nặng hơn vạn cân kia.



(Cái mặt đai lưng như này)

Lợn rừng kéo Nghiêm Tiêu Hàn một mạch húc loạn. Phó Thâm đứng ở chỗ cũ chợt run lên, lập tức chạy đến truy cản, khi chạy đến gần thì quả thực muốn điên rồi, y suýt chút nữa phun ra một ngụm tâm đầu huyết.

Y ngửa mặt lên trời gào thét: “Mẹ nó! Hôm sau ngươi ra khỏi nhà không xem ngày à!”

Sâu trong rừng rậm, rõ ràng là một vực thẳm gồ ghề lởm chởm.

Con lợn rừng kia tám phần mười là thành tinh rồi, thấy nhiều lần không thể đâm chết hắn, vì vậy liền muốn đẩy tên loài người đánh ghét này ngã chết.

Nghiêm Tiêu Hàn cũng nhìn thấy vực thẳm phía sau, dưới tình thế cấp bách liền duỗi tay nắm chặt răng nanh lợn rừng, muốn dùng lực rút nó ra khỏi mặt đồng. Nhưng chung quy không kịp nữa rồi, chỉ trong chớp mắt lợn rừng đã lao đến bên cạnh vách núi, lắc lư đầu, dùng sức quăng một cái.

Gió núi rít gào, trong trạng thái treo lơ lửng giữa không trung, trọng lượng của một nam nhân rốt cuộc cũng rút được răng nanh lợn rằng ra khỏi mặt đồng. Thân thể Nghiêm Tiêu Hàn cấp tốc trĩu xuống, lòng biết lần này chỉ e mình thật sự sẽ ngã xuống.

Mắt tối sầm, cơ thể trĩu xuống đột nhiên khựng lại.

Nửa người Phó Thâm vươn ra khỏi vách núi, một tay nắm lấy y phục hắn, gân xanh nổi lên, cắn răng nói: “Nắm lấy tay ta…..”

Trên gương mặt như thể luôn phủ một lớp mặt nạ của Nghiêm Tiêu Hàn, rốt cuộc xuất hiện thần sắc kinh ngạc vô cùng.

“Ngươi…..” Môi hắn khẽ động, thanh âm nhỏ bé hòa vào gió núi, gần như không nghe thấy được.

Một khắc sau, hai mắt hắn bỗng trợn to: “Phía sau! Nó còn chưa đi!”

Lưng Phó Thâm truyền đến cảm giác đau đớn, thân thể không tự chủ ngã quỵ về trước. Dù vậy, tay y vẫn nắm chặt y phục Nghiêm Tiêu Hàn.

“Phó Thâm!”

Y và Nghiêm Tiêu Hàn đồng thời rơi xuống vực.

Bình luận

Truyện đang đọc