HOÀNG KIM ĐÀI

“Ngươi….” Nghiêm Tiêu Hàn lắp bắp nói, “Ngươi, lặp lại lần nữa đi?”

Phó Thâm bất đắc dĩ nhìn hắn, sau một hồi liền thở dài, dang hai tay ra với hắn: “Lại đây.”

Nghiêm Tiêu Hàn ôm hờ y như thể không dám dùng sức: “Lặp lại lần nữa đi.”

Có vài lời bật thốt ra một cách tự nhiên, khi lặp lại lần nữa thì liền thay đổi ý vị, Phó Thâm hiếm khi thẹn thùng, cái mặt già đỏ lên: “Đi thôi, đừng nháo.”

Tay Nghiêm Tiêu Hàn tăng thêm lực: “Lặp lại lần nữa đi.”

“Ngươi bị chim sáo tinh nhập vào người đấy à?” Phó Thâm khéo léo giằng vai ra khỏi tay hắn, “Tránh ra, mau đi gặp cháu gái thôi, đừng làm loạn.” (Chim sáo giỏi bắt chước, lặp lại âm thanh. Ở đây ý bảo Nghiêm Tiêu Hàn cứ nhại lại y như con sáo.)

Hai tay Nghiêm đại nhân trống trải lạnh lẽo, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt, Phó Thâm cúi đầu chỉnh lại vạt áo xong, bỗng nhiên nói: “Không cần dằn vặt hối hận, ta có thể gặp gỡ ngươi, mới là phúc tu ba đời mới có được.”

Lời còn chưa dứt, y đã bị Nghiêm Tiêu Hàn đẩy ngã vào trong nệm chăn mềm mại, cái eo già lao lực mà sinh bệnh phát ra một tiếng kêu nhức nhối.

Người kia từ trên cao nhìn xuống y chăm chú, trong mắt chan chứa ý cười giảo hoạt, tựa như những vì sao rực rỡ trải rộng khắp trời đêm. Trong khoảnh khắc, Phó Thâm cảm giác Nghiêm Tiêu Hàn có lẽ thực sự là đại hồ ly tinh trong núi sâu chuyển thế, khuôn mặt không chỗ nào là không đẹp đẽ, lại vừa chẳng có chút âm nhu, khóe miệng quyến rũ, đuôi mắt hơi cong cũng quyến rũ, ngay cả hàng mi khẽ giương cũng dụ dỗ người ta muốn hôn lên.

Hắn nói tựa như thở dài: “Chỉ mong tâm của quân cũng như tâm của ta.”

Phó Thâm bị hắn đè lên bằng tư thế mãnh thú săn mồi, ấy vậy mà chẳng cảm thấy khó chịu, có lẽ bởi trong lòng biết người này dù thế nào cũng sẽ không thương tổn đến mình, y thậm chí còn nhàn nhã giơ tay nhéo gò má hắn, ngay cả đầu ngón tay cũng dịu dàng: “Ta cũng thật chẳng hiểu nổi. Ngươi nhìn ngươi xem, có tài có mạo, quyền cao chức trọng, tiền đồ vô lượng, sao lại nghĩ không ai thích ngươi chứ?”

“Châu ngọc ở cạnh bên, tự thấy mình xấu xí.[1]” Nghiêm Tiêu Hàn nắm chặt tay y, quyến luyến kề sát sườn mặt y, “Là vì ngươi quá tốt.”

Không chỉ vì những thứ bên ngoài như gia thế hay tước vị, điều ở Phó Thâm thực sự khiến người ta dõi theo bóng lưng y chính là tấm lòng và tính cách của y. Nghiêm Tiêu Hàn từng xem thường, từng nghi ngờ, nhưng trải qua phong sương, hắn biết mình vĩnh viễn chẳng thể làm được như Phó Thâm. Quân tử lỗi lạc tựa như vầng trăng rực rỡ, cả đời cũng chưa chắc gặp được một người, hắn chỉ có thể nhìn từ phía xa, chưa bao giờ dám hy vọng xa vời rằng vầng trăng sáng trên trời cao sẽ có ngày rơi vào lồng ngực mình.

Phó Thâm bật cười: “Đây rốt cuộc là ai chuốc thuốc mê cho ai vậy….. Được rồi đứng lên đi, còn phải đến phủ Tề vương chúc mừng nữa. Việc này trước tiên nhớ kỹ lấy, trở về tính sổ với ngươi sau.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Còn muốn tính sổ à?”

“Ngươi nghĩ sao?” Phó Thâm cười gằn, “Không phạt ngươi một trận ra trò, thì ta thấy ngươi không nhớ được trong cái nhà này rốt cuộc là ai định đoạt.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

Phủ Tề vương.

Tề vương Tôn Duẫn Lương nghe tin anh vợ tới, vội đích thân đến sảnh trước đón khách, không ngờ lại chạm mặt Nghiêm Tiêu Hàn trước, liền ngẩn ra: “……Nghiêm đại nhân, Phó hầu gia.”

“Xin chúc mừng điện hạ,” Phó Thâm chắp tay nói, “Mừng ngài sinh được quý nữ.”

Tề vương theo bản năng đáp lễ lại, hoàn hồn từ cơn ngỡ ngàng vừa rồi, nở nụ cười nói: “Đa tạ. Mời hai vị ngồi.”

Phó Thâm và Tề vương quả thực không qua lại nhiều, y có địa vị cao, thân cận với ai cũng không phải chuyện tốt, cho nên dù là người nhà với Tề vương, nhưng vì bình thường chẳng mấy tiếp xúc nên hai người khá xa cách.

Hiện giờ đúng như dự kiến của y, Nghiêm Tiêu Hàn ở trong cung lâu, đã sớm luyện thành bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, thấy Phó Thâm không phản đối, hắn liền hiểu ý tiếp chuyện.

Tề vương khá kính trọng Phó Thâm, nhưng đối với Nghiêm Tiêu Hàn thì chỉ có kiêng kỵ. Phi Long vệ là tư vệ của hoàng thượng, Nghiêm Tiêu Hàn đương nhiên cũng là người của hoàng thượng. Mặc dù không biết tại sao hắn bỗng dưng lại đến cùng với Phó Thâm, nhưng rõ ràng không phải đến chúc mừng, Tề vương vốn đang bất an vì Nguyên Thái đế an bài hai người cùng tới Kinh Sở, giờ lại càng nghĩ linh tinh, nói năng cũng bắt đầu trở nên quan cách.

Hai người một đối ngoại, một đối nội, phân công rạch ròi, phối hợp ăn ý, Phó Thâm lúc này cũng chẳng cần đến mặt mũi và tôn nghiêm của “Phu quân” nữa, vô tư nhàn nhã ngắm nghía đứa nhỏ nhăn nhúm xong, liền hỏi han tình hình của Phó Lăng, quay đầu nhìn lại, ồ, xuân tháng ba se se lạnh, ấy thế mà Tề vương điện hạ lại đổ mấy giọt mồ hôi.

Y mỉm cười liếc Nghiêm Tiêu Hàn một cái, ra hiệu bảo hắn đừng đùa thái quá.

Nghiêm Tiêu Hàn hiểu ý, nói vài ba câu chuyển đề tài về chuyện bình thường, Phó Thâm tận dụng cơ hội xen lời vào: “Người một nhà không nói khách khí với nhau, tháng sau đi Kinh Sở, vị này nhà chúng ta, còn phải nhờ điện hạ khoan dung chiếu cố nhiều.”

Tề vương nhất thời không hiểu y đang nói đến “chiếu cố” kiểu nào, đành miễn cưỡng cười bảo: “Phó hầu quá lời rồi. Chuyến này đường xá xa xôi, phải là bản vương nhờ cậy Nghiêm đại nhân mới đúng.”

“Vị này nhà chúng ta”….. Trừ phi là thân phận cách biệt quá lớn, không thì đường đường là nam nhi, ai lại nguyện ý thừa nhận mình là “Chính thê” với người ngoài? Tuy Đại Chu cho phép nam nhân thành hôn, nhưng vẫn là thiên hạ của trượng phu. Tề vương đoán khi Nguyên Thái đế ban hôn, vốn định để Phó Thâm làm “Thê” cơ, bây giờ Phó Thâm lại nói ra những lời này ngay trước mặt hắn, là muốn hạ thấp mặt mũi của Nghiêm Tiêu Hàn, hay là muốn vả mặt Nguyên Thái đế?

Phản ứng nghi hoặc của hắn lọt vào mắt hai người, Phó Thâm hơi thất vọng, Nghiêm Tiêu Hàn thì suýt nữa nhịn không nổi mà cười trên nỗi đau của người khác, vội đằng hắng một tiếng, nói: “Vương gia và vương phi đều vất vả rồi, chúng ta cũng quấy rầy đã lâu, xin phép cáo từ thôi.”

Tề vương chỉ ước hai kẻ này mau mau biến đi, bèn nói mấy câu khách sáo, cuối cùng cũng tiễn được hai tôn đại thần này đi. Đến khi quay về phòng, hắn không để ý hình tượng, đặt mông ngồi xuống, mệt mỏi thở dài một hơi.

Đúng lúc Phó Lăng tỉnh lại, ân cần bảo: “Vương gia làm sao thế?”

“Đại ca nàng…..” Tề vương ngập ngừng hỏi: “Thật sự là đoạn tụ sao?”

Phó Lăng lập tức nói: “Làm sao có thể chứ! Nếu huynh ấy thích long dương thật thì cũng bớt phiền, cần gì phải chờ bệ hạ ban hôn, để cho tên chó săn triều đình kia bắt nạt!”

Tề vương thấy nàng thật sự nổi giận, vội vàng khuyên nhủ can ngăn: “Đừng giận đừng giận, ta vốn không định hỏi, chỉ là hôm nay thấy bọn họ cùng đến nhà, Phó hầu còn nói lời mập mờ, cho nên mới nghĩ vậy.”

Phó Thâm oán hận nện giường: “Còn không phải là bị họ Nghiêm kia ép buộc hay sao!”

Nghiêm phủ.

Phó Thâm thay quan phục, tóc dài xõa tung, thuận miệng hỏi: “Ngươi cảm thấy Tề vương là người thế nào?”

Nghiêm Tiêu Hàn dùng đầu ngón tay quấn lấy một lọn tóc của y, suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Khôn khéo cẩn thận.”

“Ừm,” Phó Thâm nói, “Còn đa nghi nữa. Giống cha hắn như cùng một khuôn đúc ra. À mà, cháu gái ta cũng chẳng giống mẹ nó, mà giống Tề vương đến tám phần mười, cằm với mắt giống y hệt….. Ủa?”

Y bỗng ngừng lời, duỗi tay nắm chặt lấy cằm Nghiêm Tiêu Hàn, đánh giá trái phải: “Ta mới phát hiện ra, cằm của ngươi cũng rất giống bọn họ.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói bậy nói bạ: “Cái này gọi là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa.”

Phó Thâm nở nụ cười: “Giờ thì là ‘Người một nhà’ cơ à? Thế lúc nãy tên nào một khóc hai nháo ba thắt cổ với ta, nhất quyết không chịu ra ngoài gặp người khác?”

Nghiêm Tiêu Hàn thừa dịp hôn lên môi y một cái: “Hầu gia đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với ta, nhé?”

“Đáng thương quá nhỉ.” Phó tướng quân tâm địa sắt đá, không hề bị lay động, “Bớt xài chiêu này đi, hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học.”

Y cầm lấy một quyển sách trên chiếc bàn con cạnh giường, ném vào lồng ngực Nghiêm Tiêu Hàn.

Một quyển sách mỏng, bìa màu chàm, trên ô màu trắng có đề tên sách《Tuyết Mai Am Văn Tồn》.

Nghiêm Tiêu Hàn chẳng hiểu ra sao, tiện tay lật một tờ, nhìn lướt qua, lập tức bị dọa bởi tám chữ “Thiên hạ vi công, độc phu dân tặc”.

(“Thiên hạ vi công” là một thành ngữ, tức là thiên hạ là của chung mọi người, ngai vàng truyền cho hiền tài chứ không truyền cho con cái, về sau nó trở thành một lý tưởng xã hội chính trị chính xác. Còn “Độc phu dân tặc” là chỉ kẻ thống trị tàn bạo vô đạo, gây hại cho xã tắc muôn dân, không phải bậc minh quân.)

“Ta không nhìn lầm đấy chứ?” Hắn lật lại bìa sách nhìn tên người, “Trong nhà khâm sát sứ Phi Long vệ tàng trữ sách cấm? Hầu gia, ngươi tìm được ở đâu vậy?”

Phó Thâm nói: “Mùa đông năm ngoái khi ta về Bắc Yến, các ngươi đang xử lý vụ án Khuông Sơn thư viện, có đúng thế không?”

Nghiêm Tiêu Hàn nhớ ra rồi: “Thảo nào ta thấy cái tên “Hi Hiền tiên sinh” này trông quen quen, thì ra là ông ta.”

“Vị Hi Hiền tiên sinh này là ân sư của Cố Sơn Lục Cố ngự sử. Trong vụ án sứ đoàn Đông Thát, ta nợ Cố ngự sử một mối ân tình, thầy của hắn mặc dù phạm tội nhưng tội không đáng chết, mấy ngày qua ở trong ngục cũng chịu đủ khổ sở rồi.” Phó Thâm nói, “Cho nên muốn nhờ ngươi giúp đỡ một chút, có thể giơ cao đánh khẽ, thả vị lão tiên sinh này được không?”

Nhiệt độ trong mắt Nghiêm Tiêu Hàn dần dần lạnh xuống.

“Kính Uyên,” Hắn cụp mắt nhìn kỹ nét chữ trên trang sách, “Ngươi thật sự quên mất, hay là cố ý muốn nhắc nhở ta?”

Phó Thâm: “Ngươi nói gì cơ?”

“Vụ án Kim Vân Phong.” Nghiêm Tiêu Hàn ngước lên, ánh mắt như ngâm trong băng tuyết, “Sao, bảy năm trôi qua, ngươi còn muốn dùng một vụ án tương tự để thăm dò ta ư? Không sợ ta chứng nào tật nấy, lại đâm một đao sau lưng ngươi à?”

Bình thường nếu có ai dám ăn nói với y như vậy thì Phó Thâm đã sớm cho một cái bạt tai rồi. Nhưng hôm nay y lại đặc biệt trấn định, chẳng hề nổi giận, chỉ bình tĩnh nói: “Cả nghĩ quá rồi. Không có ý thăm dò ngươi đâu, chỉ có chuyện muốn nhờ thôi mà, không được sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn tức giận nói: “Cầu xin ta vì nam nhân khác, không được.”

Phó Thâm suýt nữa phì cười vì hắn, y cố nhịn nói: “Có qua có lại, trả thù lao cho ngươi nhé?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Thù lao gì?”

“Ta đã cho ngươi hai miếng ngọc bội lăng tiêu,” Phó Thâm nói, “Ngươi giúp ta lần này, dùng hai miếng ngọc bội kia làm bằng chứng, mỗi miếng là một ân tình, chỉ cần có lệnh, không thể bất tuân, thế nào?”

Như một đạo kinh lôi từ đỉnh đầu bổ thẳng xuống, Nghiêm Tiêu Hàn cứng đờ cả người.

Ý thức như bay khỏi thân thể, hắn mơ hồ nghe thấy mình thẫn thờ hỏi: “Một ân tình khác…. là gì?”

Phó Thâm trả lại nguyên văn: “Vụ án Kim Vân phong. Sao, bảy năm trôi qua, không nhớ rõ à?”

Y biết cả rồi.

Ánh mắt tan rã dần lấy lại tiêu cự, hình bóng Phó Thâm từ từ hiện rõ trong mắt hắn, sau đó được khắc sâu vào đáy lòng, tựa như một cây định hải thần châm ầm ầm hạ xuống, mạnh mẽ quét sạch tất cả vết thương cũ năm xưa.

Những hối hận và chán chường mịt mù tăm tối ấy, cuối cùng cũng được ánh sáng chiếu rọi, lập tức tiêu tan tựa như gió cuốn mây bay.

Trong một ngày mà tận mấy lần chẳng nói nên lời, đối với Nghiêm Tiêu Hàn là trải qua trước nay chưa từng có. Trong khoảnh khắc ấy, hắn sực hiểu ra nguyên nhân của những lời Phó Thâm nói từ sáng nay.

Phó Thâm trao bản thân mình cho hắn, cũng nâng hai tay dâng tặng cả trái tim.

Không có ai trước ai sau, không có ai không xứng với ai, nhân duyên kỳ ngộ, số mệnh an bài, bọn họ chính là trời đất tác thành.

Hô hấp của Nghiêm Tiêu Hàn bỗng trở nên dồn dập, vừa mở miệng, cổ họng đã khản đặc như ngậm cát, thậm chí còn hơi run rẩy: “Một lời đã định?”

“Ừm.” Phó Thâm mỉm cười nói: “Chỉ cần có lệnh, không thể bất tuân.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

[1]Mượn từ《Thế thuyết tân ngữ》“Châu ngọc ở cạnh bên, tự thấy mình xấu xí”.

Mọi người đừng nên tin lời Nghiêm đại nhân nhắm mắt thổi phồng Phó tướng quân, mắt hắn mang bộ lọc của mối tình đầu + fanboy + bạn trai, còn dày hơn cả chiều cao của Phó tướng quân nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc