HOÀNG KIM ĐÀI

Trái tim Nghiêm Tiêu Hàn bỗng đập lệch một nhịp, thậm chí không để ý mình đang thất lễ, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Nguyên Thái đế: “Bệ hạ?”

Cái quái gì! Chuyện này thật quá hoang đường!

Ba tháng trước hắn và Phó Thâm còn mắng nhau lúc lâm triều, toàn bộ kinh thành đều biết hai người nhìn nhau không vừa mắt, sao hoàng thượng đột nhiên lại muốn ghép bọn họ thành một đôi?

“Phó gia ăn sâu bén rễ ở Bắc Cương, đã thành mối họa từ bên trong rồi.”

Câu này như một chậu nước lạnh dội xuống đầu, tức khắc xối cho hắn thông suốt. Chẳng cần nhiều lời, tiền căn hậu quả của chuyện ban hôn tự động bày ra nguyên trạng trong đầu Nghiêm Tiêu Hàn: Chẳng trách trong kinh thành bỗng nhiên xuất hiện lời đồn đãi, chẳng trách vừa rồi thái tử lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy….. Tất cả những thứ này đã sớm nằm trong kế hoạch của bọn họ. Nguyên Thái đế kiêng kỵ Phó gia tuyệt đối không phải mới một sớm một chiều, chuyện Phó Thâm bị thương phải hồi kinh, có phải cũng là một phần trong kế hoạch này không?

Không, không đúng. Mục đích hàng đầu của ám sát là đặt Phó Thâm vào tử địa, bị thương chưa chết mới là bất ngờ. Ban hôn có biến số quá lớn, sự khống chế với Phó Thâm lại càng nhỏ bé không đáng nhắc đến, rõ ràng cho thấy đây là một quyết định nghĩ ra nhất thời, không phải đã dự tính sẵn từ trước, mà ngược lại càng giống như thuận theo lời đồn hơn.

Thế nhưng cũng không loại trừ khả năng một kế không thành lại sinh ra kế khác. Mấu chốt nhất chính là, lời đồn đãi “Phó Thâm là đoạn tụ” này, rốt cuộc là từ đâu truyền ra?

“Trẫm cũng không dối gạt ngươi. Vừa rồi thái tử hiến kế cho trẫm, nghe đâu trên phố đồn đãi rằng Phó Thâm có ham mê khác biệt, vừa khéo có thể mượn cơ hội ban hôn, chuyển y khỏi vị trí thống soái Bắc Yến, thay một tướng lĩnh mới vào.”

Thái tử Tôn Duẫn Lương, hắn có thâm cừu đại hận gì với Phó Thâm?

Mãi một lúc sau Nghiêm Tiêu Hàn mới nhớ ra, hình như năm đó thái tử muốn cưới muội muội của Phó Thâm làm thái tử phi, vì Phó Thâm kiên trì không nhượng bộ cho nên thái tử bị Phó gia uyển chuyển cự tuyệt.

Việc này hắn từng bẩm báo với Nguyên Thái đế, Nguyên Thái đế hẳn cũng rõ trong kế sách này của thái tử có bao nhiêu tư tâm. Thế nhưng so với khống chế được Phó Thâm, chút tư tâm ấy trong mắt ông ta có lẽ không đáng nhắc tới.

Nguyên Thái đế chuyển đề tài: “Kế này làm thì cũng làm được. Nhưng Phó Thâm đi rồi, ai có tư cách tiếp nhận vị trí thống soái Bắc Yến của y đây?”

“Thái tử tiến cử Dương Tư Kính,” Ông ta lắc đầu một cái, nhưng thể thấy buồn cười, lại cũng có phần bất đắc dĩ, nhẹ nhàng buông một câu, “Rốt cuộc vẫn còn trẻ, tâm tư cũng nông cạn.”

Nghiêm Tiêu Hàn quả thực bị hai cha con này chọc cười. Dương Tư Kính là con trai của huynh trưởng của Dương thái hậu, biểu huynh của thái tử, nhờ hoàng hậu mà được phong làm hữu cửu môn vệ tướng quân. Phó Thâm dù có sa sút đến đâu thì vẫn là đích trưởng tử của phủ Dĩnh quốc công, đại quan nhất phẩm trong triều, là Tĩnh Ninh hầu trở ra từ chiến trường. Dương Tư Kính là cái thá gì, một gã công tử bột nhờ ân ấm mà cũng dám mơ tưởng sánh với Phó Thâm, thực sự coi hai mươi vạn thiết kỵ của Bắc Yến quân đều là người chết sao? (Ấm: ngày xưa, ông cha có công thì con cháu được làm quan, hưởng lợi lộc, gọi là “ấm”.)

Đường đường là thái tử một nước mà lại nghĩ ra thủ đoạn bỉ ổi thế này để tàn hại công thần. Nghĩ đến người như vậy tương lai sẽ trở thành hoàng đế, sao có thể không khiến người ta rét run.

Nguyên Thái đế thấy hắn không nói lời nào, lại nói: “Trẫm không muốn để Phó gia lớn mạnh, song cũng không định tự hủy tường thành. Bắc Yến thiết kỵ là phòng tuyến Bắc Cảnh của Đại Chu, mối họa Thát Chá còn chưa yên, tùy tiện thay đổi tướng lĩnh, sợ rằng sẽ dao động quân tâm, chi bằng cứ chậm rãi tiến từng bước. Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, ngươi ở kinh thành đã lâu, cũng nên di chuyển thôi.”

Nghiêm đại nhân vừa rồi còn thầm cười nhạo trong lòng “Dương Tư Kính là cái thá gì”, giờ bỗng chốc rơi vào tình cảnh tương tự —— Hết cách rồi, đứng trước tướng quân trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu, những người đồng lứa mang quan vị thấp hơn y đều chẳng là cái thá gì cả.

Hắn lần thứ hai khom người, dập đầu thỉnh tội: “Thần vô tài vô đức, không dám nhận ưu ái của bệ hạ. Xin bệ hạ cân nhắc.”

Nguyên Thái đế: “Ngươi không muốn sao?”

Nghiêm Tiêu Hàn cắn răng nói: “Bệ hạ thứ tội.”

“Mộng Quy,” Ngữ điệu của Nguyên Thái đế chợt lạnh đi, “Trẫm nhớ ngươi từng chính miệng nói với trẫm, ngươi không thích nữ sắc, trẫm đã hứa sẽ tìm một mối hôn sự vừa lòng đẹp ý cho ngươi. Phó Thâm vừa là người chung đường với ngươi, gia thế tài mạo cũng đều là thượng phẩm, vì sao ngươi còn không chịu?”

Lưng Nghiêm Tiêu Hàn đổ mồ hôi lạnh, đang định nhắm mắt nói bừa một câu “Đã có người trong lòng” để lừa gạt hoàng thượng thì Nguyên Thái đế đã giơ tay ném một cuộn thánh chỉ vàng chói đến trước mặt hắn.

Trục ngọc va lên nền gạch xanh tạo ra tiếng “Rắc”, phù điêu vỡ mất nửa khối, vụn ngọc nhỏ bé bắn vào trong tay áo Nghiêm Tiêu Hàn.

“Xem đi.” Nguyên Thái đế nói.

Nghiêm Tiêu Hàn chậm rãi mở thánh chỉ ra.

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trấn quốc tướng quân Tĩnh Ninh hầu – Phó Thâm, hậu duệ của Dĩnh quốc công Phó Kiên, nhậm chức sáu năm, công trạng xuất sắc, uy chấn quân địch, khắc trung báo quốc, trẫm xem xét mọi bề, lấy đó làm ân. Thượng tướng quân của tả thần võ vệ, khâm sát sứ của Phi Long vệ – Nghiêm Tiêu Hàn, hậu duệ thế gia kinh thành, túc vệ trung chính, tuyên đức minh ân, anh tư tuấn lãng, có văn có võ, trẫm vô cùng tán thưởng. Hai người lương duyên trời cho, nay hạ chỉ ban hôn, sai quan lại chọn ngày lành tháng tốt để thành hôn, mong hai người đồng tâm đồng đức, dốc lòng vì nước, chớ phụ ý trẫm, khâm thử.”

“Trẫm đã phái người đến phủ Tĩnh Ninh hầu tuyên chỉ.” Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghiêm Tiêu Hàn, “Nếu ngươi nghĩ rõ rồi, vậy thì cầm lấy thánh chỉ này lui đi.”

Ý là, nếu không hiểu rõ, vậy thì quỳ ở đây đến chết đi.

Nghiêm Tiêu Hàn và Phó Thâm, một người là trung thần lương tướng, chiến công hiển hách, vạn người ca tụng, một người là chó săn tay sai, nôn nóng vội vàng, bị thiên hạ phỉ nhổ, bất cứ ai cũng không cảm thấy bọn họ là người chung đường. Nhưng ngay trước mắt, trên thánh chỉ vàng chói viết lời vàng ý ngọc của quân vương, từ nay về sau, hai kẻ khác đường, ắt phải cùng hướng về một nơi.

Còn hoang đường hơn tờ thánh chỉ ban hôn này chính là, phản ứng đầu tiên của Nghiêm Tiêu Hàn khi nhìn thấy nó, không phải phẫn nộ, mà là một loại khoái ý lạnh lùng.

Hắn nghĩ một cách không ác ý rằng, Phó Thâm nhận được thánh chỉ ban hôn này, sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

Vị trụ cột triều đình gánh đầy trách nhiệm đạo nghĩa trên vai, cẩn trọng cúc cung tận tụy này, bị vị quân chủ mà y dốc sức tận trung giẫm vào trong bùn như vậy, còn có thể tiếp tục không câu nệ mà “lòng mang thiên hạ” chăng? Y sẽ nuốt giận vào bụng nhận lấy thánh chỉ, hay là mặc giáp trụ xuất kinh xé rách Bắc Yến quân kỳ, trực tiếp làm phản? (Quân kỳ là lá cờ hiệu trong quân đấy)

Nguyên Thái đế chờ câu trả lời của hắn, nhưng Nghiêm đại nhân lại như thể quên mất mình đang ở nơi nào, những chuyện không đâu cứ tràn ra đầy đầu. Bấy giờ cửa điện bỗng hé ra một khe hở nhỏ, đại thái giám Điền công công nhón chân tiến vào, bước nhanh đến trước mặt hoàng đế, ghé tai thấp giọng nói mấy câu.

Nguyên Thái đế đang bực mình vì Nghiêm Tiêu Hàn không biết điều, nghe Điền công công báo lại, sắc mặt u ám như sắp nhỏ ra nước, cắn chặt răng nói: “Đi đi, lặp lại lời vừa rồi một lần nữa cho Nghiêm ái khanh.”

Điền công công cung kính thu mắt lại, đi tới trước mặt Nghiêm Tiêu Hàn: “Tĩnh Ninh hầu không chịu tiếp chỉ, hiện đang quỳ ở ngoài cửa cung mãi không đứng lên, thỉnh cầu được diện thánh.”

Nguyên Thái đế giả mù sa mưa hỏi: “Điền Thông, thời tiết bên ngoài thế nào? Thân thể Tĩnh Ninh hầu không khỏe, chớ để bị nhiễm lạnh.”

Điền công công lập tức hiểu ý: “Bẩm bệ hạ, bên ngoài đang mưa. Lúc trước chỉ mới tí tách vài giọt, giờ đang mưa lớn. Chuyện này….. Tĩnh Ninh hầu đã chờ ở bên ngoài nửa canh giờ, hay là để lão nô mang ô cho ngài ấy?”

Trong đại điện thoang thoảng mùi đất tanh nhàn nhạt chỉ có ở ngày mưa, mà nền gạch lạnh lẽo, cộm lên đầu gối đau đớn. Nghiêm Tiêu Hàn không cần nghĩ cũng biết, Phó Thâm chắc chắn còn đau hơn hắn gấp trăm ngàn lần.

Ngoại trừ đau đớn, còn có tâm huyết lạnh hơn cả mưa thu.

Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ ý của hoàng đế.

Thứ Nguyên Thái đế muốn hắn đáp ứng, không chỉ là cuộc ban hôn hoang đường này, mà còn là binh quyền của Bắc Yến thiết kỵ đang rút dần khỏi tay Phó Thâm. Ngay từ đầu, ông ta đã không định cân nhắc ý kiến của Nghiêm Tiêu Hàn, dò hỏi chẳng qua là lá mặt lá trái mà thôi, ở trước mặt hoàng đế, Nghiêm Tiêu Hàn không có tư cách nói “Không”.

Khâm sát sứ Phi Long vệ là chánh tam phẩm, mà thống soái Bắc Yến là chánh nhất phẩm, chỉ cần hắn có thể đi tới vị trí kia, vinh hoa phú quý nhất định đang chờ đón. Huống hồ phía sau có hoàng đế chống lưng, một chủ soái bị đá đập tàn phế có vẻ cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Phó Thâm có lợi hại đến đâu thì cũng chẳng có ba đầu sáu tay, huống chi y còn là một “chính nhân quân tử” dù có chịu muôn vàn sỉ nhục, cũng sẽ không phản bội đất nước.

Bất luận nhìn từ phương diện nào, đây đều là một cuộc mua bán có lời.

Chỉ có Phó Thâm đường mòn phía trước, dát lên tương lai rực rỡ xán lạn này một tầng huyết sắc u ám.

Thời gian trôi qua bỗng trở nên vô cùng chậm, không biết qua bao lâu, con lắc của chiếc đồng hồ Tây Dương trong Thiên điện gõ liên hồi mấy tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng toàn điện.

Nguyên Thái đế đã có phần mất kiên nhẫn, đang định hạ thêm một liều thuốc mạnh nữa, thì Nghiêm Tiêu Hàn vẫn luôn im lặng chợt lên tiếng: “Thần có chuyện không rõ, kính xin bệ hạ chỉ giáo.”

“Nói nghe xem.”

Nghiêm Tiêu Hàn nói: “Phó gia mấy đời trung lương, Phó Thâm trấn giữ biên cảnh bao năm, tuyệt không hai lòng, hơn nữa…… Y bây giờ là một phế nhân, nếu ban hôn vào lúc này, sẽ dễ bị triều thần chê trách, còn có thể cổ vũ thanh thế của Phó Thâm. Thần ngu dốt, không biết bệ hạ vì sao lại cố ý muốn làm vào lúc này.”

Lời này có vẻ đã buông lỏng, Nguyên Thái đế thầm thở phào nhẹ nhõm, bất giác lộ ra chút ý thành thật: “Phó Thâm quả thực là một trung thần, nhưng y không trung với trẫm.”

“Người làm tướng, chính là một món thần binh lợi khí trong tay quân vương. Phó Thâm tất nhiên sắc bén khó chặn, nhưng một thanh đao nếu nghĩ quá nhiều, ắt sẽ không thể khiến người ta yên lòng. Kẻ làm bề tôi, có trung với vua, có trung với thiên hạ. Phó Thâm cũng giống như thúc thúc Phó Đình Tín của y, là một thần tử trung với thiên hạ.”

“Một thanh đao nếu luôn có nguy cơ xoay chuyển lưỡi đao nhắm vào chủ nhân, ngươi nói xem, trẫm làm sao có thể yên lòng truyền nó cho hậu thế được? Bắc Yến thiết kỵ canh giữ ở Bắc Cảnh, thời điểm lưỡi đao hướng ra ngoài thì là thiên tiệm thần binh, nhưng khi lưỡi đao của bọn họ hướng vào bên trong, thì chỉ cách kinh thành có ngàn dặm.”

Nghiêm Tiêu Hàn lại lần nữa thầm mắng Phó Thâm, cái chày gỗ này tám phần mười là đã là chuyện gì tốn công vô ích rồi, đắc tội với hoàng đế, Bắc Yến quân của y nghiêm mật giống như cái thùng sắt vậy, Phi Long vệ muốn đào móc chút tin tức thôi cũng khó như lên trời. Nếu sớm biết sẽ phát sinh chuyện gì, chuẩn bị đối sách từ trước, hôm nay hắn sao có thể đến nông nỗi bị hoàng đế và thái tử đánh cho trở tay không kịp!

“Mộng Quy, ngươi ở cạnh trẫm đã lâu, là tâm phúc đắc lực nhất của trẫm,” Nguyên Thái đế nói, “Ngươi khác với Phó Thâm, chỉ cần đi tới bước này, tương lai sẽ tiền đồ vô lượng.”

“Nếu như ngươi nhất định không chịu, vậy trẫm cho ngươi thêm một lựa chọn nữa.”

Nghiêm Tiêu Hàn giương mắt, nhìn vào đế vương trên long ỷ cao cao.

Lời vàng ý ngọc, từng câu từng chữ băng lãnh đều nhuốm đầy sát ý đáng sợ, chữ này nối tiếp chữ kia lăn xuống bậc thềm vàng.

“Hoặc là tiếp chỉ, thành hôn với Phó Thâm; hoặc là, ngươi thay trẫm tự tay diệt trừ Phó Thâm.”

Thời thế đổi thay, năm ấy Nguyên Thái đế dựa dẫm vào Phó gia bao nhiêu, giờ khắc này lại kiêng kỵ Phó gia bấy nhiêu, thậm chí đến nỗi không trừ không được.

Nghiêm Tiêu Hàn nhặt thánh chỉ sứt mẻ rơi xuống một góc, cuộn lại ngay ngắn, hắn vẫn luôn quỳ, giờ phút này cúi sâu người xuống, hành đại lễ ngũ thể đầu địa: “Thần, lạy tạ long ân của bệ hạ.”

(Ngũ thể đầu địa là tư thế quỳ lạy mà năm góc xoay trên cơ thể đều gieo xuống đất, bao gồm: đầu, hai gối và hai tay.)

Tia sáng le lói chiếu vào trong điện, rọi lên tấm bảng “Công chính nhân hòa” treo trên cao.

Cơn mưa thu này tầm tã dữ dội, ngoài cửa cung nước đọng khắp nơi, lá vàng trôi dạt. Giữa cảnh ảm đạm u tối đó, bóng áo đỏ bị nước mưa xối ướt tựa như một chiếc lá phong chậm chạp không chịu bay đi, vô cùng nổi bật lóa mắt.

Nghiêm Tiêu Hàn đi về phía bóng lưng thẳng tắp kia, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Bệ hạ sẽ không gặp ngươi đâu, đừng phí công nữa, trở về đi.”

Phó Thâm không ngẩng đầu lên, chỉ giương mi mắt, nhìn thẳng hai chân Nghiêm Tiêu Hàn, thái độ còn cao ngạo hơn kẻ đang đứng: “Hoàng thượng bảo ngươi tới?”

“Việc này đã định rỗi, nhiều lời vô ích. Đừng hỏi nữa.”

Phó Thâm bình tĩnh nói: “Ngươi đáp ứng ông ta.”

Nghiêm Tiêu Hàn giống như đột nhiên bị y chọc giận, lửa giận tích tụ trong cung lại bốc lên, ào ào trút xuống: “Đúng thế, không thì phải làm sao? Mọi thứ hôm nay của ta, quyền thế địa vị của ta, đều là hoàng thượng cho, ta có tư cách gì mà không đáp ứng?!” Hắn nhấc cổ tay Phó Thâm lên: “Ngươi còn mặt mũi mà chất vấn ta sao? Chẳng phải ngươi thanh cao sao, chẳng phải ngươi một lòng vì nước, cống hiến cho bệ hạ sao? Lôi đình vũ lộ đều là quân ân, sao bây giờ lại chạy đến trước cửa cung quỳ gối cầu xin bệ hạ thu hồi ý chỉ? Không phải nên vui vẻ mà lĩnh chỉ tạ ơn sao! Ngươi quỳ ở chỗ này cho ai xem?” (Lôi đình vũ lộ: lôi đình là giận dữ, vũ lộ là ân huệ, ý nói là dù là vua trách phạt hay ban ơn thì đều là ân huệ.)

Mưa mỗi lúc một lớn, Nghiêm Tiêu Hàn khom người tới gần Phó Thâm, gần đến thậm chí chạm vào gò má bị nước mưa thấm lạnh băng của y. Tiếng gào thét khàn khàn của nam nhân bị mắc kẹt trong cổ họng, nhấn chìm dưới tiếng mưa rơi xối xả, yếu ớt đến độ không dám lọt vào tai bất cứ người nào, nhưng lại cố tình để Phó Thâm nghe rõ.

“Ngươi đường đường là thống soái Bắc Yến, tại sao lại muốn ở đây chịu loại oan ức này? Tại sao ngươi không phản?!”

Phó Thâm chớp mắt làm rơi hạt nước đọng trên bờ mi, bỗng nở nụ cười.

Hết thảy phẫn uất bất lực, nản lòng thoái chí, cảm kích khôn xiết, thấu tỏ thản nhiên và giày vò khắc tận xương cốt của y, đều có trong nụ cười này.

Nghiêm Tiêu Hàn ngẩn người, dường như bị nụ cười này đả thương, bất chợt buông lỏng tay.

Phó Thâm khép mắt lại một thoáng, tựa như một kiểu che giấu nào đó. Sắc mặt y dầm mưa trắng đến gần như trong suốt, giọt nước xuôi theo ngọn tóc lăn xuống khóe mắt, đường nét uốn lượn, chiếc cổ và khuôn cằm hao gầy quá mức hiện ra một loại yếu đuối khiến người ta kinh tâm động phách: “Kỳ thực ta biết, hoàng thượng sẽ không thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, dù có quỳ gãy chân ở chỗ này cũng vô dụng, chỉ là rốt cuộc lòng vẫn khó yên…… Có phải ta đã nợ ngươi một lần rồi không? Thật xin lỗi.”

“Nhưng mà Nghiêm đại nhân, quân tử lập thế, có việc nên làm có việc không nên làm. Bắc Yến thiết kỵ thủ gia vệ quốc, mấy chục năm anh danh vinh quang, sao có thể vì cá nhân ta mà mang tiếng xấu muôn đời?”

“Phó mỗ có lẽ không làm được quân tử, nhưng tuyệt đối không làm tội nhân.”

Gió táp mưa sa, mây đen mịt mù, đất trời chìm trong tăm tối.

“Mối nhục hôm nay, tương lai ắt sẽ trả.”

Mỗi câu mỗi chữ đều thấm máu, mang theo bão cát Bắc địa, rơi xuống nước đọng trên đất, như thể bọc một tầng băng.

Nghiêm Tiêu Hàn chẳng biết nói gì. Xưa nay hắn vẫn nghĩ rằng mình hiểu rõ Phó Thâm, cho nên coi thường sự cố chấp một cách ngây thơ quá mức của y. Tới hôm nay hắn mới phát hiện, Phó Thâm không chỉ như những gì hắn hiểu, hắn cũng hoàn toàn chẳng cách nào khinh thường sự kiên trì của Phó Thâm.

Hắn thở dài, lửa giận đều bị mưa to dội tắt.

Nghiêm Tiêu Hàn đưa tay ra, đang định dìu y lên, cứ ở đây dầm mưa thì chẳng được tích sự gì. Nào ngờ tay còn chưa chạm tới Phó Thâm, người kia bỗng bất ngờ đổ về trước, may mà Nghiêm Tiêu Hàn tay mắt lanh lẹ, vươn tay đỡ lấy, đầu Phó Thâm ngả vào trong khuỷu tay hắn.

“Phó Thâm!”

Bình luận

Truyện đang đọc