HOÀNG KIM ĐÀI

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Làm gì đó? Bị bản hầu bắt quả tang ra vào chốn khói hoa, Phi Long vệ muốn giết người diệt khẩu à?”

Phó Thâm bị hắn kéo đến một chỗ không người trong ngõ nhỏ, ấy vậy mà chẳng hề lo lắng, còn lấy quạt nâng cằm hắn như Đăng Đồ Tử. Nghiêm Tiêu Hàn mặc cho y khinh bạc, nhìn y nói: “Giết người thì thôi, thế nhưng phải diệt khẩu.” (Đăng Đồ Tử: chỉ phường dê xồm, yêu râu xanh.)

Phó Thâm hỏi đầy hứng thú: “Ngươi định diệt khẩu thế….. A…..”

Còn chưa dứt lời, liền bị hắn cúi xuống chặn miệng lại.

Tiệc tân hôn mới xong đã bị ép chia lìa, giờ khắc này bất ngờ gặp lại, có chút tình cảm chôn giấu không nói ra được, chỉ có thể dùng hành động để phát tiết. Nụ hôn này còn triền miên hơn cả lúc ra đi, thậm chí còn cố ý tăng thêm chút lực độ. Như thể để trả thù hành vị đùa giỡn vừa rồi của y, Nghiêm Tiêu Hàn cắn một cái không nặng không nhẹ lên môi Phó Thâm.

Lần này có hơi đau, Phó Thâm vươn tay giữ cằm hắn lại, hít một ngụm khí lạnh, thế nhưng lại không mắng hắn: “Bụng dạ hẹp hòi. Thu bớt lực lại đi, đừng cắn ra dấu…..”

Y vừa hít khí, Nghiêm Tiêu Hàn đã tự mình đau lòng trước, duỗi tay lót sau ót y, mút nhẹ nơi vừa bị mình cắn: “Cắn đau à?”

Phó Thâm vỗ vỗ lưng hắn, ra hiệu không có việc gì, còn không quên tiếp tục chọc ghẹo hắn: “Trốn ta đi dạo thanh lâu, ta còn chưa động thủ mà ngươi đã ra vẻ oan ức trước rồi.”

Nghiêm Tiêu Hàn khuỵu gối ngồi xuống đối diện y, so ra hơi thấp hơn Phó Thâm một chút, bọc lấy hai tay y trong lòng bàn tay mình: “Có phải ngươi ghen hay không? Nói thật đi.”

Phó Thâm cười nhạo: “Ngươi tưởng ai cũng là cái vại dấm chua như ngươi chắc.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Không ghen thật sao? Nếu ta đi dạo thanh lâu thật thì ngươi sẽ làm thế nào?”

Phó Thâm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi ngược lại: “Nghiêm huynh, ngươi cảm thấy ta không nhấc nổi đao ư?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “……”

Kỳ thực hắn đã sớm nghĩ đến rồi, với sự can trường của Phó Thâm, nếu hắn có bất kỳ hành vi lừa gạt phản bội nào, kết cục nhất định là một đao cắt đứt, xong hết mọi chuyện. Năm xưa Nghiêm Tiêu Hàn đã té ngã một lần vì chuyện này, chỉ là khi ấy Phó Thâm còn rất trẻ, vẫn rất mềm lòng, nên mới cho hắn một cơ hội tiếp cận lần nữa.

Hắn vờ như không nghe thấy câu nói sau cùng của Phó Thâm, thức thời thay đổi đề tài: “Sao ngươi lại tới đây?”

Hai tay Phó Thâm đều bị hắn nắm lấy, y cúi đầu ý bảo hắn nhìn chiếc quạt đặt trên đùi: “Gần đây có một cửa hàng đồ tre, làm quạt xếp rất đẹp. Năm ngoái ta đặt làm mấy cây quạt, giờ mới nhớ đến, tiện đường ghé qua lấy, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.”

Phó Thâm mặc dù từ lâu đã thoát khỏi cái tuổi thiếu niên giàu sang phú quý, nhưng trong xương vẫn là người yêu phong nhã, thường phục phối sức trong nhà đều vô cùng tinh xảo. Người đương thời rất chuộng quạt nan gỗ, có loại xa xỉ hơn còn dùng ngà voi sừng trâu làm nan. Phó Thâm lại đặc biệt thích quẹt tre gọn nhẹ, cũng chẳng đòi hỏi phải màu mè lộng lẫy, chỉ cần màu sắc thanh nhã sạch sẽ là y thích rồi.

Nghiêm Tiêu Hàn mơ hồ nhớ tới, mấy năm trước Phó Thâm thỉnh thoảng hồi kinh, có đôi khi hai người gặp nhau trên đường, không lần nào trong tay Phó Thâm trống không cả.

Phó Thâm nói: “Ngươi thì sao? Nơi xảy ra chuyện không phải Thúy Kim các à, sao lại tra đến Bách Oanh lâu?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Tên Kim Ngô vệ kia chết ở Thúy Kim các, nhưng trước đó từng tới Bách Oanh lâu. Trên người hắn thiếu mất một món đồ, không tìm thấy ở Thúy Kim các, ta đoán có thể là rơi ở bên này.”

“Rơi mất cái gì?” Phó Thâm hoàn toàn là buột miệng hỏi, lời vừa ra khỏi miệng mới nhận thấy không ổn cho lắm, “Có thể hỏi không? Nếu không thể nói thì xem như ta chưa từng hỏi.”

Nghiêm Tiêu Hàn nắm tay y, mặt không đổi sắc, nói: “Thứ cho ta phải giữ bí mật. Không phải là không thể nói, chỉ là đợi tối về nhà mới nói cho ngươi được.” Hắn nhìn quanh bốn phía, nở nụ cười không rõ ý tứ: “Nói ở đây không tiện lắm.”

Phó Thâm không hiểu cái kiểu thần thần bí bí của hắn, nghĩ bụng lẽ nào tối về kể chuyện ma? Nghiêm Tiêu Hàn coi y là đứa nhóc ba tuổi sao?

“Được rồi,” Y cong ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Nghiêm Tiêu Hàn, “Có việc này, ta cảm thấy có lẽ liên quan đến vụ án này. Ta nghe Thẩm đại phu nói, Kim Ngô vệ kia chết vì thoát dương bộc phát? Ban nãy lúc đến cửa hàng lấy quạt, ta tình cờ nghe thấy đám chưởng quỷ tán dóc. Nghe đâu từ đầu năm đến giờ, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, thanh lâu vùng này đã có mấy người thiệt mạng. Gần đây mã thượng phong có phải hơi nhiều rồi không?”

“Cũng giống như ta nghĩ,” Nghiêm Tiêu Hàn đứng dậy, khom lưng hôn lên má y một cái, thấp giọng bảo, “Để Thẩm Di Sách ở lại với ta, chuyện còn lại ta sẽ nói cụ thể với ngươi sau.”

Phó Thâm thấy hắn đã nắm chắc trong lòng, liền gật đầu không nói gì thêm nữa. Nghiêm Tiêu Hàn đẩy y ra khỏi ngõ, giao cho Tiêu Tuân, khi quay người định đi, Phó Thâm bỗng gọi hắn lại, vung tay ném cây quạt vào lồng ngực hắn.

Thời điểm y thu tay lại, ống tay áo vẽ ra một đường cong mềm mại trong không trung, áo xanh tóc đen, dù chỉ có thể ngồi, nhưng vẫn lộ ra phong thái tiêu sái ngọc thụ lâm phong, khiến vô số oanh oanh yến yến trước lầu rướn cổ lén nhìn. Phó Thâm lại như chỉ tiện tay đưa một vật nhỏ, ung dung nói: “Cho ngươi. Cầm mà chơi.”

Nghiêm Tiêu Hàn dõi theo bóng y biến mất ở đầu ngõ, ngón tay vô thức siết chặt, mở chiếc quạt nhẹ tênh trong tay ra.

Nan to bằng trúc tía, nan nhỏ bằng trúc mây, mặt quạt khảm vân mẫu rải bột bạc, mặt chính vẽ minh nguyệt cao lầu, mặt trái đề hai câu thơ cổ. 

—— Nguyện làm gió Tây Nam, thổi mãi vào nỗi nhớ của người.[1]

Ngụy Hư Chu tò tò sấn đến sau lưng, thấy ngay hai câu trên mặt quạt, miệng thiếu chút nữa huýt ra sáo: “Nhìn xem, tất cả nhìn mà xem, đây mới là khí độ của chính thất…..”

Nghiêm Tiêu Hàn thu quạt lại, chọc chọc vào hõm vai hắn uy hiếp: “Khí độ chính thất tạm thời không cần ngươi cảm thụ. Chớ nói nhảm nữa, tra án đi.”

Mặc dù nói vậy nhưng nụ cười trên mặt hắn lại như chiếc bình đựng đầy nước, chỉ chạm nhẹ một cái là sẽ tràn ra.

Ngụy Hư Chu nhìn theo dáng đi lâng lâng như cưỡi gió của hắn, lòng buồn bực nhủ thầm: “Hoàng thượng ban hôn cho hắn, thật sự không phải vì thương hại hắn độc thân suốt nửa đời đấy chứ?”

Nghiêm Tiêu Hàn đến muộn mới về, nhóm người Phó Thâm đã nghỉ ngơi trong Nghiêm phủ. Căn phòng ngủ bỏ không một thời gian giờ lại sáng lên, Phó Thâm đang ngồi đọc sách dưới ánh đèn.

Gương mặt y thả lỏng, thời điểm chuyên chú tập trung liền vơi đi cảm giác lạnh lùng áp bách kia, ngay cả thần sắc cũng không còn cao chẳng thể với nữa, chỉ khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Y chăm chú nhìn sách, người khác thì chăm chú nhìn y.

“Nhìn nữa là thu tiền đấy,” Phó Thâm úp sách lên bàn, lạnh nhạt giễu cợt: “Có tiền đồ tí đi được không, da mặt sắp bị ánh mắt ngươi nhìn đến rớt cả ra rồi. Hôm nay ở Bách Oanh lâu nhìn còn chưa đã à?”

“Còn bảo không ghen, câu nào cũng nhắc đến Bách Oanh lâu.” Nghiêm Tiêu Hàn đi vào buồng trong, cởi áo ngoài, đổi sang đồ ở nhà, đến ngồi đối diện với Phó Thâm, nhận lấy chén trà y đưa tới: “Muốn bắt ta nói thẳng, vậy cũng được thôi. Ta kỳ thực không muốn dùng mấy câu như ‘Ngươi đẹp hơn bọn họ’ để dỗ dành ngươi, bởi vì ta cảm thấy đem ngươi ra so sánh với những người này là mạo phạm ngươi.”

“Ở trong lòng ta, ngươi cao cao tại thượng, chẳng ai sánh bằng,” Nghiêm Tiêu Hàn nhấp ngụm trà, bình tĩnh nói, “Là lời thật lòng, không hề đùa giỡn.”

Lời thổ lộ đột ngột khiến Phó Thâm ngẩn ra.

“Nghiêm huynh?”

Nghiêm Tiêu Hàn thở dài, đặt chén trà xuống, đi tới trước mặt Phó Thâm, vươn tay ôm y vào ngực.

“Hầu gia, ta rất thích ngươi,” Hắn nói, “Đây là lần đầu tiên ta thích một người đến thế. Cho nên giữa chúng ta không nên có bất cứ hiểu lầm nào. Chuyện bảy năm trước, đừng để lặp lại lần nữa.”

Phó Thâm yên lặng hồi lâu, mới chậm rãi hỏi: “Bắt đầu….. từ bao giờ?”

Y vốn tưởng là sau khi hai người ở chung một chỗ mới lâu ngày sinh tình, nhưng từ lời Nghiêm Tiêu Hàn nói thì có vẻ không giống vậy —— Chẳng lẽ thời điểm y còn xem hắn là bằng hữu, Nghiêm Tiêu Hàn đã mang ý đồ bất chính với y?

“Từ bảy năm trước,” Nghiêm Tiêu Hàn cười khổ, “Mà khi đó….. Ta quá tự cho là mình đúng.”

Phó Thâm cố nén kinh ngạc: “Tại sao?”

Khi đó y vẫn còn là con nít mà!

“Nếu ngươi sẵn lòng nghe, vậy chờ sau này ta sẽ từ từ nói cho ngươi.” Nghiêm Tiêu Hàn cẩn thận đặt một nụ hôn lên tóc mai của y, “Ngươi chỉ cần biết là, ta sẽ không giấu ngươi ra ngoài tìm người khác, thế là được rồi.”

“Không được,” Phó Thâm kiên quyết nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng phải nói xem là thích ta ở điểm nào, để ta vui vẻ một chút.”

Nghiêm Tiêu Hàn: “…..”

Bầu không khí lắng đọng vì lời thổ lộ cõi lòng lập tức biến mất, Nghiêm Tiêu Hàn chôn đầu trên vai y, không nhịn được cười ra tiếng, Phó Thâm ở mọi phương diện đều là một người rất mạnh mẽ, đặc biệt là về mặt tình cảm. Có đôi khi Nghiêm Tiêu Hàn cảm thấy mình đang gian nan bước đi trên cây cầu độc mộc lung lay chực đổ, mỗi lần sẩy chân bước hụt, tưởng chừng mình sắp tan xương nát thịt, thì đều được Phó Thâm ở phía dưới vững vàng đỡ được, hắn may mắn mở mắt ra, mới phát hiện dưới màn sương mù dày đặc, mặt đất kỳ thực ở ngay dưới chân mình.

Hắn luôn luôn là bên được bao dung.

Nghiêm Tiêu Hàn dùng giọng thấp tựa như khí âm, ghé vào tai y nói: “Từ đầu đến chân, nơi ta từng chạm qua, hay chưa từng chạm qua —— đều yêu thích.”

Buổi tối, hai người tắm rửa xong xuôi, nằm sóng vai trên giường lim dim buồn ngủ, Phó Thâm chợt nhớ tới vụ án ban ngày, bèn dùng cùi chỏ chọc chọc Nghiêm Tiêu Hàn: “Cái mà hôm nay ngươi bảo phải về nhà mới có thể nói cho ta, là cái gì vậy?”

“À, ngươi bảo món đồ mà ta tìm ấy hả,” Nghiêm Tiêu Hàn trở mình, đối diện với y, một tay khoát lên eo y, “Là một cái túi giày.”



(Túi giày là loại túi có thể gấp lại nhét vào trong giày, thường được làm vô cùng tinh xảo, chỉ quan to quý nhân mới được mang.)

“Người thiệt mạng tên là Dương Hạ Hiên, là một Kim Ngô vệ. Võ quan thường cưỡi ngựa, rất ít khi ngồi kiệu, mà khi cưỡi ngựa thì không có chỗ nào để đồ, cho nên một ít vật nhỏ hoặc công văn cần mang bên người, thông thường đều cất vào trong túi giày. Đồ tùy thân của Dương Hạ Hiên đều đã được lấy đi, nhưng ta lại không tìm thấy túi giày của hắn. Ở Thúy Kim các cũng không có, cho nên ta liền đến Bách Oanh lâu tìm một lượt. Quả nhiên, nó rơi trong căn phòng tối qua hắn uống rượu.”

“Trong túi giày của hắn có mấy tờ giấy nợ, khoảng chừng năm mươi lượng, còn có một cái bọc giấy, bên trong là một ít bột phấn, ta đoán đó là đồ bọn ta cần tìm nên đã giao cho Thẩm Di Sách, ngày mai sẽ có thể biết được nó là gì.”

Phó Thâm: “Sao ngươi có thể khẳng định là do bọc đồ ấy hại chết hắn?”

Nghiêm Tiêu Hàn: “Ở Thúy Kim các, ta đã hỏi kỹ nữ hầu hạ hắn đêm đó, cô nương kia nói trước đây hắn thường hay dùng thuốc khi làm chuyện phòng the, sau đó không biết vì sao mà trọng chấn hùng phong, hơn nữa còn dũng mãnh hơn cả người thường. Hắn còn bảo mình không dùng thuốc, không dùng thuốc mới là lạ. Trong thanh lâu đều có mấy loại xuân dược bình thường, nhưng có thể đạt hiệu quả đến như vậy, tám phần mười là hắn lén tìm thuốc mạnh từ chỗ khác.”

“Chỉ vậy thôi sao?” Phó Thâm nghe xong thì ngờ vực hỏi: “Mấy cái này thì sao phải về nhà mới nói được?”

Nghiêm Tiêu Hàn nói có lý có lẽ: “Lẽ nào bảo ta đứng trong một cái ngõ khói hoa, thảo luận vấn đề xuân dược và nam nhân có hành sự được hay không với ngươi? Loại chuyện riêng giữa phu thê với nhau thế này, không phải chỉ khi nửa đêm không người mới lên giường nói được hay sao?”

Phó Thâm: “……”

Vừa nãy y mặt không đổi sắc nghe một tràng “Xuân dược”, trong lòng chẳng nổi gợn sóng; kết quả Nghiêm Tiêu Hàn vừa nói vậy, y lập tức cảm thấy có một luồng máu nóng xông thẳng đến bụng dưới, suýt nữa dựng ngay tại chỗ.

Bàn tay đặt trên eo bỗng nhiên siết chặt, y bị kéo cả người lẫn chăn về phía Nghiêm Tiêu Hàn, tên khốn vô sỉ kia lại còn vuốt ve hông y, khàn giọng trêu đùa: “Thật vô tình quá…..”

Cách hai lớp áo gấm mỏng manh, Phó Thâm vẫn cảm giác được có thứ đang chọc vào chân mình.

Đều là nam nhân, y còn gì mà không hiểu.

Y gượng gạo cựa quậy một chút, lập tức bị Nghiêm Tiêu Hàn đè lại: “Đừng cựa.”

“Đừng để ý, một lát là ổn thôi.” Nghiêm Tiêu Hàn vuốt lưng y trấn an, “Ta không động vào ngươi đâu.”

Khi nghe thấy câu “Ta không động vào ngươi đâu”, Phó Thâm khẽ nhíu mày.

Y thực sự không động đậy nữa, một lát sau, chờ nhịp tim gấp gáp của Phó Thâm bình thường trở lại rồi, y bỗng nhiên cảm giác hơi thở trên đỉnh đầu chấn động khe khẽ.

Y ngẩng đầu hỏi Nghiêm Tiêu Hàn: “Ngươi làm gì thế?”

Nghiêm Tiêu Hàn đáp với gương mặt bình tĩnh: “Niệm kinh.”

“……”

Phó Thâm nhẫn nại một hồi, thở dài, cuối cùng luồn tay vào trong chăn.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tuân và hai người cùng nhau dùng điểm tâm, ăn được một nửa, hắn bỗng nhiên hỏi: “Tướng quân, tối qua trong phòng hai người bị rơi đồ à? Không sao chứ?”

Phó Thâm suýt nữa sặc cháo, chột dạ nhớ tới tối hôm qua hai người hồ nháo, không cẩn thận đạp đổ bình nước nóng trên giường, ầm một tiếng, đánh thức đến nửa số người trong viện.

“Câu này hỏi đúng người rồi đấy,” Nghiêm Tiêu Hàm liếm vết thương trong môi, vừa nén đau, vừa cười không hối cải: “Tối hôm qua hầu gia của các ngươi nằng nặc đòi đánh nhau với ta, là y động thủ trước.”

✿Tác giả có lời muốn nói:

[1] Tào Thực《Thất ai thi》

Phó Thâm: Nghiêm của ta, là ngươi nhẹ nhàng hay là ta không nhấc nổi đao?

Editor: Aaaawww, dù hai anh không lăn giường lăn chiếu gì nhưng mà công nhận tác giả khéo lồng vào mấy cái chi tiết nhỏ thể hiện tình cảm lắm nhé  (⁄ ⁄•⁄ω⁄•⁄ ⁄)  như là hôn lên má nè, hôn lên tóc mai rồi gãi gãi lòng bàn tay nữa!!! Oichoioi thàiiii ~~~ 

Cơ mà excuse me, thưa tác giả em cần H ạ! Cho hú hí đủ kiểu rồi không cho H là một tội ác!!!

Bình luận

Truyện đang đọc