Tiếng khóc của Lưu ma ma dần dần thấp xuống, bà ta ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, bà ta khẩn cầu Thái Hậu nói: "Nương nương, xin cho nô tỳ đi đón điện hạ trở về đi."
Thái Hậu có chút do dự, bà từng nghe cung nhân nói, mỗi lần Lưu ma ma đến chỗ hoàng đế, hoàng đế đều phải tức giận, tiểu Cửu trở về trên người cũng luôn có thêm mấy dấu bầm tím, bà không khỏi sẽ nghĩ nhiều, nhưng lại không dám trực tiếp đi hỏi hoàng đế.
Bà nghĩ nghĩ, nói: "Không cần, ai gia đã phái cung nhân đi qua, hiện tại bộ dạng ngươi khóc sướt mướt thế này cũng không tiện đi ra ngoài."
Lưu ma ma nhanh chóng kéo từ trong ngực áo ra cái khăn, lau lau qua loa trên mặt mình một phen, đỏ mắt nói: "Lão nô thật sự lo lắng cho điện hạ quá, nương nương ngài để cho lão nô đi qua đi."
Vị Lưu ma ma này là bà vú của Cửu vương gia, bà ta tiến cung không bao lâu, đứa con trai độc nhất trong nhà bà ta liền bệnh nặng qua đời, từ đó về sau, bà liền xem Cửu vương gia như hài tử thân sinh của chính mình, đem tất cả yêu thương đều trút xuống trên người Cửu vương gia.
Thái Hậu biết bà ta là người như thế nào, dáng vẻ này của bà ta cũng chỉ là do quá mức lo lắng thôi, cho nên cũng không trách cứ.
Mạnh Phất bên này cũng đang gặp cung nhân do Thái Hậu phái tới, cung nhân nói mình tới đón Cửu vương gia trở về, nhưng cánh tay Cửu vương gia ôm cổ Mạnh Phất lại chặt hơn chút, tựa hồ không quá muốn cùng các nàng ta trở về.
Mạnh Phất nghiêng đầu nhìn thằng bé, con ngươi nó phản chiếu rõ ràng hình ảnh hiện tại của Mạnh Phất, sau đó cúi đầu, khuôn mặt nhỏ lại nhẹ nhàng cọ cọ lên trên vai Mạnh Phất.
Trái tim Mạnh Phất lại mềm thêm một chút, nghĩ đi nghĩ lại, bệ hạ còn dặn dò riêng nàng là phải chiếu cố vị điện hạ này nhiều một chút cơ mà, nên nàng nói: "Thôi được rồi, trẫm tự mình đưa Cửu vương gia trở về."
Sau khi Mạnh Phất nói xong, lập tức ý thức được một cái vấn đề khác, nàng còn chưa biết Từ Ninh Cung của Thái Hậu là ở nơi nào, nhưng mà vấn đề này cũng không khó giải quyết, nàng bảo Cao Hỉ chuẩn bị ngự liễn, rồi cùng Cửu vương gia ngồi lên.
Nàng không biết mình làm như vậy là có đúng hay không, khi gặp mặt bệ hạ cũng chỉ nói với nàng về Cửu vương gia, không đề cập đến Thái Hậu, nàng cũng không đoán được thái độ của bệ hạ đối với vị Thái Hậu kia ra sao, cho nên định đưa Cửu vương gia về xong liền lập tức rời đi.
Cung nhân Thái Hậu phái tới âm thầm cảm thấy kỳ quái, hôm nay sao bệ hạ lại nghĩ đến chuyện tự mình đưa Cửu vương gia trở về Từ Ninh Cung chứ? Chẳng lẽ là điện hạ đã phạm sai gì ở trước mặt bệ hạ hay sao?
Nhưng chuyện này không phải là chuyện bọn họ có thể tùy tiện phỏng đoán, bọn họ cũng không dám nói gì, thưa dạ một tiếng rồi đi theo.
Từ Ninh Cung nghe được tin tức nói bệ hạ sẽ tự mình mang Cửu vương gia đến, Lưu ma ma vừa nghe lời này, lập tức chạy ra ngoài chuẩn bị nghênh đón.
Thái Hậu không để ý đến bà ta thất nghi, trong lòng Thái Hậu cũng nghi hoặc không hiểu sao bệ hạ lại đột nhiên đến đây.
Ngự liễn dừng lại ở trước Từ Ninh Cung, mọi người quỳ lạy hành lễ, sau khi Mạnh Phất nói miễn lễ, mới đứng dậy.
Lưu ma ma đứng trước cửa vừa thấy Cửu vương gia từ trên ngự liễn bước xuống, tay lẫn chân đều vội vàng nhào tới, bà ta quỳ trên mặt đất, kêu khóc thảm thiết nói: "Ôi, điện hạ của ta ơi, làm sao ngài lại dám đến trước mặt hoàng thượng chứ? Nô tỳ không phải đã dặn dò ngài nhiều lần rồi sao? Lỡ như ngài va chạm bệ hạ thì biết làm thế nào? Bệ hạ, xin bệ hạ ngàn vạn đừng tức giận với điện hạ, điện hạ còn nhỏ tuổi lắm, nếu có chỗ nào điện hạ làm không đúng, xin ngài cứ phạt lão nô đi."
Tay nhỏ của Cửu vương gia còn kéo kéo cái tay áo to rộng của Mạnh Phất, nó cúi đầu nhìn Lưu ma ma quỳ gối dưới chân mình, một lời cũng không nói.
Lưu ma ma đã quá quen với sự trầm mặc này, vị Cửu vương gia này thiên tính ngu dốt, năm nay đã 6 tuổi còn không biết nói chuyện, ngẫu nhiên nếu phát ra một âm thanh thôi, cũng có thể làm Thái Hậu vui đến nửa ngày.
Bà ta tiếp tục khóc lóc thảm thiết mà cầu xin cho Cửu vương gia, chỉ là khóc lóc một lúc lâu, liền trong lòng bắt đầu có hơi chột dạ, ngày xưa Hoàng Thượng nghe bà ta oán giận lại khóc nhiều như thế, nhất định sẽ ngay lập tức phất tay áo rời đi, hôm nay không biết vì sao hắn không nói một lời, chỉ lẳng lặng mà nhìn bà ta, Lưu ma ma cảm thấy mình giống như có chút thở không nổi, thanh âm cũng dần dần trở nên nhỏ lại.
Mạnh Phất chỉ đứng một chỗ nghe Lưu ma ma khóc lóc kể lể, trong lòng còn hơi cảm thấy kỳ lạ. Những lời này của Lưu ma ma nghe có vẻ như lo lắng cho an nguy của Cửu vương gia, nhưng Cửu vương gia ở bên cạnh bệ hạ, thì sẽ có cái gì nguy hiểm chứ? Đây còn không phải là đang nói bệ hạ sẽ làm chuyện bất lợi cho Cửu vương gia sao?
Mấy thủ đoạn kiểu này rất là thường thấy nơi hậu trạch, không nghĩ tới ở trong cung cũng có người đi dùng loại biện pháp này nhằm vào hoàng đế, Mạnh Phất cảm thấy mình thật sự mở mang tầm mắt nha. Chờ Lưu ma ma ngừng tiếng, Mạnh Phất hỏi: "Ngươi nói những lời này là có ý gì?"
"Bệ bệ bệ...... Bệ hạ," Lưu ma ma không dám ngẩng đầu, giọng nói của bà ta tức khắc lắp bắp, "Lão nô chỉ lo lắng cho điện hạ thôi."
"Đúng không?" Mạnh Phất hỏi, "Cho nên ngươi cảm thấy trẫm sẽ thương tổn Cửu đệ?"
Giọng nói nàng không lớn, nhưng Lưu ma ma quỳ trước mặt vừa nghe lời này, từ đầu đến chân đều thấy lạnh ngắt. Các triều thần đều nói tính tình thiên tử bạo ngược, nhưng mà từ sau khi hắn đăng cơ tới nay, hậu cung cũng chưa thấy đổ máu lần nào, nếu không phải như vậy, Lưu ma ma cũng sẽ không dám năm lần bảy lượt mà nói những lời này ngay trước mặt hắn. Thế nhưng hiện tại, bà ta đột nhiên có một loại cảm giác như mình bị vị bệ hạ này nhìn thấu hết thảy.
"Nô tỳ không dám, nô tỳ không dám," bà ta quỳ trên mặt đất, dập đầu đến vang lên thùng thùng, mới dập có mấy cái, trên mặt đất đã có vết máu.
Cửu điện hạ vẫn đứng ở một bên, hờ hững mà nhìn hết thảy, vẫn thờ ơ.
Mạnh Phất không nói chuyện, nàng có chút tò mò muốn biết có phải vị bệ hạ kia cũng không biết những chuyện này? Nếu biết, hắn làm như thế nào nhịn được đến giờ?
Sau đó không lâu, Thái Hậu từ trong cung ra tới, Mạnh Phất thỉnh an, Thái Hậu nhìn thấy nàng cùng Cửu vương gia đứng chung một chỗ, trên mặt không khỏi có chút ý cười. Tuy Thái Hậu không nói, nhưng bà hy vọng nhất chính là hai huynh đệ bọn họ có thể ở chung hoà thuận.
Chỉ là sau khi nghe được tiếng Lưu ma ma xin tha, sắc mặt Thái Hậu hơi đổi một chút. Vị lão ma ma này rốt cuộc ở bên cạnh Cửu vương gia đã nhiều năm, bà hơi do dự một chút, cũng giúp cầu tình nói: "Bệ hạ, thôi bỏ đi, Lưu ma ma cũng là quá quan tâm nên bị loạn, không có quy củ, bà ta cũng không có ý xấu."
Biểu cảm trên mặt Mạnh Phất vẫn bất biến, lời Thái Hậu nói xoay chuyển trong đầu nàng một chút, bệ hạ rõ ràng là thực sự thích đệ đệ này của hắn, chẳng qua Thái Hậu cùng cung nhân tựa hồ không cho là như vậy.
Nàng nhìn Thái Hậu hỏi: "Mẫu hậu cũng nghĩ như thế?"
Thái Hậu sửng sốt, nhưng không lập tức phản bác.
Trong lòng Mạnh Phất hiểu rõ, bọn họ thật sự cảm thấy Lý Việt muốn làm thương tổn Cửu vương gia. Không biết những người này vì sao lại cho rằng như vậy, nhưng trong đó hẳn là có bí mật nào đó mà mình không nên biết.
Thứ không nên biết nàng cũng sẽ không hỏi nhiều, câu nói vừa rồi của nàng kỳ thật đã có chút lỡ lời, nàng duỗi tay sờ sờ đầu Cửu vương gia, Cửu vương gia lại ngửa đầu nhìn nàng.
"Vậy nhi thần cáo lui." Nàng nói.
Mạnh Phất ngồi lên ngự liễn, thực mau liền rời khỏi Từ Ninh Cung.
Thật lâu sau, Thái Hậu vẫn đứng ở tại chỗ nhìn về hướng ngự liễn rời đi, ánh trăng dừng lại trên mấy viên châu ngọc quý báu tinh xảo trên mái tóc bà, có vẻ có chút lạnh băng.
Trần cô cô từ Từ Ninh Cung đi ra, tiến lên nhẹ giọng kêu bà: "Nương nương? Bên ngoài lạnh lẽo, ngài phải bảo trọng thân thể, đi vào trước đi."
Thái Hậu quay người lại, nắm lấy bàn tay nhỏ của Cửu vương gia, đi vào hướng trong cung điện, Lưu ma ma còn quỳ trên mặt đất, trên trán đều là máu.
Trần cô cô hỏi một câu, Thái Hậu nói: "Bảo bà ta lui xuống trước, bôi thuốc một chút, rồi bảo bà ta về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hoàng thượng nữa."
Bà nói xong liền ngồi xuống trên ghế mềm, nhìn ngọn đèn trên bàn, không khỏi thở dài.
Trần cô cô trở về khá trễ, không biết những lời Thái Hậu cùng Hoàng Thượng nói mới rồi, bà ta đi theo bên cạnh Thái Hậu đã nhiều năm, rất ít khi nhìn thấy Thái Hậu như thế này, liền hỏi: "Ngài làm sao vậy? Sao vẫn mãi luôn thở dài?"
Thái Hậu nói: "Ai gia nghĩ, có phải ai gia đã làm sai cái gì rồi hay không."
Trong lòng bà thẹn với hoàng đế, cảm thấy hoàng đế sẽ không tha thứ cho mình, nên không yên tâm để tiểu Cửu ở cạnh hắn, hơn nữa trong cung còn truyền những cái tin đồn nhảm nhí đó, bà cũng sợ hoàng đế sẽ thương tổn tiểu Cửu, hiện giờ xem ra, có khi nào hết thảy đều chỉ là bản thân mình suy nghĩ nhiều hay không? Mỗi lần hoàng thượng nhìn thấy bà lo lắng cho tiểu Cửu như vậy, hoàng thượng sẽ nghĩ như thế nào đâu?
"Nương nương, sao ngài lại nghĩ như vậy?" Trần cô cô hỏi.
Thái Hậu nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Ai gia cũng không biết, thôi được rồi, khoan nghĩ đã, gọi người truyền thiện đi, tiểu Cửu ắt cũng đói bụng rồi."
Bà đứng dậy đi về hướng nội thất, Trần cô cô đi theo phía sau, do dự thật lâu sau, vẫn lên tiếng nói: "Nương nương......"
Thái Hậu quay đầu lại nhìn một cái, hai người đã là chủ tớ nhiều năm, bà vừa thấy biểu tình của Trần cô cô liền biết bà ta có chuyện muốn nói.
Bà hỏi: "Ngươi muốn nói gì? Hay tiểu Cửu có chỗ nào không ổn?"
Trần cô cô lắc đầu, nhìn Thái Hậu muốn nói lại thôi, Thái Hậu bất đắc dĩ nói: "Ngươi cứ nói đi, hai người chúng ta còn có cái gì không thể nói sao?"
Trần cô cô liền nói: "Lúc nãy nô tỳ đi tìm Cửu điện hạ, nhìn thấy bệ hạ hẹn hò với một nữ tử ở Ngự Hoa Viên."
Thái Hậu nghe thấy lời này, đôi mắt đang hơi rũ xuống lập tức mở to lên. Hoàng thượng từ khi mười lăm tuổi đã bị tiên hoàng phái xuống Bắc cương, hôn sự cũng bị trì hoãn theo, mà Bắc cương là nơi khổ hàn, nữ tử không nhiều lắm, bên cạnh hắn vẫn luôn không ai. Sau này hoàng thượng đăng cơ, các đại thần cũng thượng tấu nói nên tuyển tú bỏ thêm vào hậu cung, kết quả bị hắn mắng lúc lâm triều đến thiếu chút nữa đâm đầu vào cột, sau đó liền không có ai dám ở trước mặt hắn nói đến chuyện này.
Thái Hậu đã từng vô cùng lo lắng có phải do là chính mình cho nên bệ hạ mới mâu thuẫn với chuyện tiếp xúc cùng các cô nương như vậy, hiện tại Trần cô cô lại có thể nhìn thấy hắn hẹn hò với nữ tử, đây thật là có hơi khó lường, bà vội hỏi nói: "Nữ tử? Là nữ tử nhà ai?"
Trần cô cô nói: "Lúc ấy Cao công công canh giữ ở nơi đó, nô tỳ cách đó quá xa, nên không thấy rõ."
"Là người trong cung?" Thái Hậu lại hỏi.
Trần cô cô nói: "Xem xiêm y thì không giống."
Thái Hậu gật gật đầu, hôm nay bệ hạ vô cớ mở tiệc ở Lân Đức Điện, còn ân chuẩn cho các quan viên mang gia quyến theo, nói không chừng người hắn hẹn hò đêm nay lại là gia quyến của vị đại thần nào đó.
Tưởng tượng đến đây, Thái Hậu cảm thấy đầu mình cũng lớn ra, nhưng mà đây chính là thê tử của thần tử mà, hoàng thượng sẽ không thật sự làm bậy như vậy đi?
Nhưng hoàng thượng hành sự từ trước đến nay không hề cố kỵ, việc này cũng không phải hoàn toàn không thể nào.
"Hoàng thượng rốt cuộc là coi trọng nữ tử nhà ai vậy?" Thái Hậu đang hỏi Trần cô cô, nhưng lại như là đang hỏi chính mình.
Nhiều năm như vậy, bên cạnh hoàng đế vẫn luôn chưa có ai, hiện tại lại nhìn trúng thê tử nhà người khác, việc này nếu là thật, vậy chắc chắn là khó lòng rồi.
Trần cô cô không trả lời được câu hỏi của Thái Hậu, "Ngài muốn nô tỳ đi tra sao?"
"Đi tra đi," Thái Hậu gật đầu, bà trầm mặc trong chốc lát, lại dặn dò nói, "Đừng để cho những người khác biết."
Trần cô cô đáp: "Nô tỳ hiểu rõ."