Vì một lời này của Lý Việt, Thanh Bình lo lắng đề phòng cả ngày, vừa sợ Lý Việt thật sự viết thư cho chùa Bạch Mã, vừa sợ Tạ Văn Chiêu thật sự sẽ xuất gia.
Trong lòng Thanh Bình cũng không có bao nhiêu hảo cảm đối với Tạ Văn Chiêu, ngược lại vì chuyện sau khi Mạnh Phất gả vào phủ Tuyên Bình Hầu vẫn luôn bị Tạ Văn Chiêu vắng vẻ mà không thích Tạ Văn Chiêu, chỉ là Thanh Bình rất rõ ràng, Mạnh Phất là phu nhân Tuyên Bình Hầu, Mạnh Phất cùng phủ Tuyên Bình Hầu đã là vinh hoa cùng hưởng tổn hại cùng chịu, nếu Tạ Văn Chiêu xảy ra chuyện, phu nhân cũng sẽ không tốt bao nhiêu.
Chỉ là hình như phu nhân đã đè nén những uỷ khuất, tức giận của mình lâu lắm, hiện tại bộc phát ra, làm việc chỉ theo ý mình, không suy xét hậu quả.
Về lý trí, Thanh Bình hiểu rõ phu nhân làm như vậy thật không tốt, nhưng về tình cảm, nàng ta hy vọng phu nhân có thể vui vẻ một chút, hơn nữa...... Tuy rằng phu nhân mắng Hầu gia, chọc giận lão phu nhân, nhưng hình như cũng không có hậu quả gì nghiêm trọng.
Thanh Bình thật sự có chút nhìn không hiểu thế đạo này.
Lại qua hai ngày, nguyệt sự của Lý Việt cuối cùng cũng kết thúc, nhưng tưởng tượng đến về sau mỗi tháng đều phải chịu đựng một chuyến như vậy, bệ hạ liền cảm thấy nhất định là do mình trước nay làm bậy quá nhiều, mới xảy ra chuyện như thế này.
Sau khi cơn nóng giận qua đi, Tạ Văn Chiêu liền không còn nhắc đến chuyện xuất gia làm hòa thượng nữa, còn chuyện tối hôm đó bị Hoa Tiểu Lăng bức bách, hắn cũng không nhắc lại với bất luận kẻ nào. Rốt cuộc thì việc này nói ra cũng thực sự không mấy vui vẻ gì, mặc dù hắn cũng đến mức sinh ra ý niệm muốn đi làm hòa thượng rồi, nhưng hắn vẫn cần mặt mũi, nếu để cho người khác biết mình từng bị một nữ tử nho nhỏ bức bách đến chật vật chạy trốn, hắn còn mặt mũi nào đi gặp ai?
Tạ Văn Chiêu thật sự không muốn gặp lại Hoa Tiểu Lăng nữa, nhưng hắn lại không dám đứng trước mặt lão phu nhân nói ra ý tưởng trong lòng mình, cũng may ít nhất hơn nửa tháng kế tiếp hắn đều không cần nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng.
Tạ Văn Chiêu vẫn luôn cảm thấy Tôn Ngọc Liên là người hiểu hắn nhất Hầu phủ, cũng biết Tôn Ngọc Liên đối với hắn thâm tình, vì không để Tôn Ngọc Liên càng lún càng sâu, hắn luôn cố ý tránh không quá tiếp xúc với Tôn Ngọc Liên.
Năm đó phụ thân Tôn Ngọc Liên phạm vào đại sự, chọc giận tiên hoàng, mất đi tính mạng chính mình còn chưa nói, liên luỵ nữ quyến trong phủ bị sung quân làm quan kỹ, mà phụ thân Tôn Ngọc Liên là bằng hữu chí giao của lão Hầu gia, khi còn nhỏ Tạ Văn Chiêu còn cùng chơi với Tôn Ngọc Liên mấy năm, miễn cưỡng coi như là thanh mai trúc mã, cho nên Tạ Văn Chiêu tất bật chuẩn bị, chuộc nàng ta về nhà, định ngày sau lại nghĩ đường ra cho nàng ta.
Tạ Văn Chiêu chưa từng có ý niệm muốn nạp Tôn Ngọc Liên làm thiếp, nhưng sau khi cùng Mạnh Phất thành thân, hắn vì chuyện Mạnh Du vẫn luôn buồn bực không vui, thường xuyên một mình ngồi ở trong đình hoa viên hóng gió, mượn rượu tiêu sầu. Một tối hôm nọ, Tôn Ngọc Liên thấy được, lại đây cùng hắn uống, đến cuối cùng hai người đều uống say, không biết như thế nào lại cùng nhau trở về phòng ngủ của Tạ Văn Chiêu. Chờ đến sáng hôm sau khi hạ nhân đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy hai người bọn họ quần áo bất chỉnh nằm bên nhau. Tạ Văn Chiêu rõ ràng biết tối hôm đó giữa hắn và Tôn Ngọc Liên kỳ thật không hề xảy ra chuyện gì, nhưng người khác thì không nhất định cũng nghĩ như vậy. Tôn Ngọc Liên không có bức bách hắn phụ trách, chỉ là Tạ Văn Chiêu ngẫu nhiên nghe thấy nha hoàn bên cạnh Tôn Ngọc Liên nói, Tôn Ngọc Liên quyết tâm muốn chết, Tạ Văn Chiêu không thể không thu nàng ta vào trong phủ, làm nàng ta trở thành nhị di nương của chính mình.
Khi đó hắn đã nói thẳng với Tôn Ngọc Liên, hắn không thể cho nàng ta được thứ nàng ta muốn, chỉ có thể để nàng an ổn mà vượt qua quãng đời còn lại.
Hậu viện hắn xác thật có rất nhiều nữ nhân, nhưng ngoại trừ Khúc Hàn Yên, đều không phải là hắn muốn, mà Khúc Hàn Yên, cũng chỉ là một chút an ủi để hắn tưởng niệm Mạnh Du mà thôi.
Sau khi Tạ Văn Chiêu hết bệnh, liền ấn theo qui củ trước đây đã định ra, đi qua chỗ Tôn Ngọc Liên. Hắn đối với Tôn Ngọc Liên cũng có chút lòng thương tiếc, hơn nữa cái câu phải đi làm ni cô của Tôn Ngọc Liên nói chung quy vẫn làm hắn xúc động, hắn nghĩ nếu để hạ nhân trong phủ biết hắn ở chỗ Hoa Tiểu Lăng chín ngày, lại không ở chỗ Tôn Ngọc Liên, thì sợ rằng ngày tháng sau này của Tôn Ngọc Liên ở trong phủ sẽ không dễ sống, hơn nữa Tôn Ngọc Liên vốn mẫn cảm, khẳng định sẽ nghĩ nhiều.
Mặt khác, Tạ Văn Chiêu không muốn làm Hoa Tiểu Lăng quá kiêu ngạo, quá thoải mái, hắn muốn cho Hoa Tiểu Lăng cùng hạ nhân trong phủ đều biết, hắn cũng bất đắc dĩ lắm mới đi Niễu Đình Các, hắn không hề có chút hảo cảm nào với Hoa Tiểu Lăng.
Những lời này không thể nói ra rõ ràng, chỉ có thể do người khác tự mình lĩnh hội, vì muốn hiểu hiện ra mình chán ghét Hoa Tiểu Lăng. Chín ngày kia, hôm nào Tạ Văn Chiêu cũng đều phải chờ tới khi lão phu nhân phái đi người thúc giục mấy lần, mới nhích người đi Niễu Đình Các, mà hiện tại mỗi ngày trời còn chưa hoàn toàn tối hẳn, hắn đã chủ động đi qua Thu Hương Các của Tôn Ngọc Liên, ngẫu nhiên còn sẽ bảo hạ nhân mang cho Tôn Ngọc Liên chút trang sức, hoặc là mấy thước vải dệt trân quý. Dưới sự đối xử khác biệt thế này, hạ nhân trên dưới trong phủ đích xác có thể phát hiện ra Tạ Văn Chiêu không thích Hoa Tiểu Lăng.
Đầu óc Hoa Tiểu Lăng không mấy thông minh, nhưng việc Tạ Văn Chiêu biểu hiện đến rõ ràng như vậy, bọn hạ nhân còn len lén nghị luận sau lưng mình, nàng ta không có khả năng một chút tiếng gió cũng không nghe được.
Nàng ta không hiểu, tại sao lại như thế chứ?! Nàng ta vì Tạ Văn Chiêu vừa đọc sách lại vừa học chữ, còn học võ đánh đàn, Tạ Văn Chiêu sao có thể dửng dưng với nàng ta, còn quay đầu nhìn Tôn Ngọc Liên liền đổi một mặt như vậy!
Hoa Tiểu Lăng cảm thấy vậy thực không công bằng, nàng ta tự nhận mình đã nỗ lực hơn so với bất cứ di nương nào trong phủ, nàng ta không nên được kết quả này. Hoa Tiểu Lăng đầu tiên là chạy đến trước mặt Lý Việt khóc lóc kể lể một phen, Lý Việt nghe xong hai câu liền bảo nàng ta lăn. Vì thế nàng ta lại lăn đến trước mặt lão phu nhân, tưởng nhờ lão phu nhân tới làm chủ cho nàng ta, tuy trong số ba đi nương lão phu nhân thích Hoa Tiểu Lăng nhất, nhưng cái thích này vẫn kém xa vạn dặm so với khát vọng ôm tôn tử của bà, cho nên bà căn bản không để ý tới Hoa Tiểu Lăng khóc lóc kể lể, còn răn dạy cho Hoa Tiểu Lăng một trận.
Trở lại Niễu Đình Các, Hoa Tiểu Lăng rốt cuộc hiểu được chuyện này cầu ai cũng vô dụng, đánh đàn viết thơ cũng vô dụng, làm nũng bán si cũng vô dụng, đối với Tạ Văn Chiêu, chỉ có thể dùng nắm tay nói chuyện.
Nàng ta cũng không tin nàng ta không bắt được Tạ Văn Chiêu.
Lão phu nhân thấy Tạ Văn Chiêu lần này xem như thức thời, trong lòng ít nhiều gì cũng yên tâm một chút. Cái câu muốn đi làm hoà thượng của Tạ Văn Chiêu kia vẫn còn làm bà sợ, hiện tại thấy hắn cho Tôn Ngọc Liên hết trang sức lại đến vải dệt, hẳn là đánh mất ý niệm muốn đi làm hòa thượng rồi, chỉ mong bụng Tôn Ngọc Liên bụng có thể biết tranh đua một chút, sớm ngày hoài hài tử.
Lão phu nhân đã nhiều ngày bị chuyện sổ sách trong phủ tra tấn đến không nhẹ, Tạ Văn Chiêu tặng đồ cho Tôn Ngọc Liên lại chi ra một số tiền lớn, nhớ tới ngày ấy Tạ Văn Chiêu lời thề son sắt mà nói mấy thứ này không phải hắn muốn, lão phu nhân thật muốn đem sổ sách đập vào trong mặt hắn, bảo hắn nhìn kỹ đi, hắn rốt cuộc có muốn hay không. Cũng may hai ngày nay Tạ Văn Chiêu còn tính nghe lời, lão phu nhân mới không đem gọi hắn vào trước mắt răn dạy cho một trận.
Lão phu nhân vẫn sẽ phái hạ nhân mỗi ngày đi Tễ Tuyết Viện hỏi thăm Mạnh Phất đang làm cái gì, bà biết mình nghe xong rất có thể sẽ khó chịu, nhưng chính là khống chế không được mình.
Tất nhiên diễn biến sau đó cũng giống như lão phu nhân đoán trước, nghe nha hoàn hồi bẩm xong, bà liền cảm giác mình mới ăn một thố hồ tiêu xào ớt khô, người hoàn toàn chết lặng, Mạnh Phất sao lại có thể tiêu dao tự tại như vậy? Nàng ta sao có thể không có vướng bận như vậy!
Bởi vì Mạnh Phất không có động vào bạc của Hầu phủ, cho nên lão phu nhân cũng không thể nói gì nàng, bà rốt cuộc ý thức được chỗ đáng sợ của chuyện này, chính là chẳng lẽ bà phải luôn quản gia đến ngày chết luôn sao? Muốn mạng già của bà!
Bà bắt đầu hối hận sao ngày đó lại thu quyền quản gia từ tay Mạnh Phất về làm chi.
Sung sướng của Mạnh Phất hiện tại vốn dĩ nên thuộc về bà!
Nhưng hiện tại nói cái gì cũng chậm, bà không có khả năng chủ động cúi đầu trước Mạnh Phất trước.
Khúc Hàn Yên suy nghĩ cặn kẽ vài ngày, vẫn không hạ được mặt đi lấy lòng Mạnh Phất, nàng ta dứt khoát thay đổi ý nghĩ, nếu Tạ Văn Chiêu là vì cái người trong lòng cầu mà không được kia muốn đi đương hòa thượng, vậy vì sao nàng ta không thể nỗ lực làm Tạ Văn Chiêu yêu mình? Làm cho hắn yêu mình như yêu cái người trong lòng kia, Khúc Hàn Yên mạc danh cảm thấy chuyện này hẳn là dễ dàng hơn so với lấy lòng phu nhân.
Nàng ta ở thanh lâu từng học rất nhiều thủ đoạn lung lạc nam nhân. Nam nhân mà đi dạo thanh lâu đại đa số đều là mấy thứ kỳ ba, càng lãnh đạm với hắn, hắn liền càng muốn có được ngươi. Trước đây Khúc Hàn Yên đúng là đã biểu hiện như vậy trước mặt Tạ Văn Chiêu, nhưng Tạ Văn Chiêu muốn được nàng ta lại là vì một nữ nhân khác, Khúc Hàn Yên ý thức được, muốn cho Tạ Văn Chiêu yêu nàng ta, nhất định phải làm Tạ Văn Chiêu ý thức được nàng ta không giống như nữ nhân kia.
Khúc Hàn Yên lập tức triển khai hành động, nhưng gần đây cũng không biết như thế nào, gặp Tạ Văn Chiêu một lần quả thực còn khó hơn lên trời, phái nha hoàn đi mời người, cũng cứ bị gã gai vặt bên cạnh Tạ Văn Chiêu trả lời có lệ rồi đuổi về.
Khúc Hàn Yên cuối cùng không có cách nào, nghe được Tạ Văn Chiêu chiều nay có thể đi hoa viên, lập tức trang điểm lộng lẫy, thăm dò địa điểm, cuối cùng chọn một cái đình nhỏ được xây trên núi giả, đây là nơi cao nhất trong hoa viên Hầu phủ, chỉ cần Tạ Văn Chiêu tới nơi này, liền nhất định sẽ chú ý tới nàng ta.
Vì tối hôm nào đó bị Lý Việt phạt thảm, hiện tại nàng ta nhìn thấy đàn liền còn chút buồn nôn, hơn nữa nàng ta muốn làm cho Tạ Văn Chiêu nhìn nàng ta với hình tượng khác, cho nên hôm nay nàng ta mới chuẩn bị một bộ vũ y đỏ thẫm, làn váy cùng cổ tay áo còn buộc lại rất nhiều lục lạc nhỏ nhỏ xíu màu vàng, khi vũ động liền vang lên những tiếng lanh canh không ngừng.
Khúc Hàn Yên rất vừa lòng, nhưng mà cái đình này có vẻ nhỏ, nàng ta có chút không thi triển hết được, hơn nữa bốn phía đều có hàng rào bảo vệ che kín, đến lúc đó Tạ Văn Chiêu chỉ sợ không thể thưởng thức được toàn bộ dáng múa của nàng ta. Khúc Hàn Yên dứt khoát bảo bọn hạ nhân dẹp hết rào bảo vệ nặng nề xung quanh cái đình này đi, nàng ta quay tới quay lui vài vòng, xác định lại phạm vi mỗi động tác của mình. Trong lúc luyện tập, nàng ta chợt nhìn thấy phu nhân xuất hiện ở xa xa trong hoa viên, Khúc Hàn Yên híp híp mắt, lại nhìn thấy Hoa Tiểu Lăng đang chạy ở sau lưng phu nhân, Khúc Hàn Yên nhịn không được nhíu nhíu mày, Hoa Tiểu Lăng bị điên rồi hay sao, mùa hè nắng đổ lửa mà ở chỗ này chạy bộ, đầu óc chắc hẳn là có vấn đề rồi.
Khúc Hàn Yên không để chuyện này ở trong lòng, tiếp tục tự mình luyện tập, gió lạnh phơ phất, váy áo đỏ trên người nàng ta cũng theo gió phấp phới, cùng với tiếng lục lạc thanh thúy, một màn này đích xác thực là cảnh đẹp ý vui.
Khúc Hàn Yên nhảy đến bên sườn núi giả, nơi này là chỗ có thể để người phía dưới nhìn rõ ràng nhất, nàng ta nhón chân xoay người nhảy lên, bước xoay chuyển thực mau, nhảy cũng rất cao, váy đỏ trên người giống như một đóa mẫu đơn đỏ thẫm nở rộ. Nàng ta rất tự tin với vũ kỹ của mình, không sợ sẽ ngã xuống một chút nào. Nhưng nàng không nghĩ tới sau đó không lâu, Hoa Tiểu Lăng đi ngang qua núi giả, chuyện này vốn cũng không có gì, vấn đề ở chỗ Hoa Tiểu Lăng chạy bộ còn hô khẩu hiệu. Hoa Tiểu Lăng chẳng hề chút ý đến trên núi giả còn có Khúc Hàn Yên cùng mấy hạ nhân, vì thế Khúc Hàn Yên liền nghe được trong miệng nàng ta lẩm bẩm nói: "Một hai ba bốn năm, Hầu gia thuộc về ta! Sáu bảy tám chín mười, ấn Hầu gia ở trên sàn!"
Khúc Hàn Yên bị cái khẩu hiệu của Hoa Tiểu Lăng làm cho kinh sợ, trong nháy mắt hoàn toàn quên mình hiện tại đang nhón chân xoay vòng trên cạnh sườn núi giả, nàng ta không chú ý dưới chân, dẫm lên váy, bàn chân lật một phát, ngã thẳng tắp từ trên núi giả xuống dưới.
"A ——"
Trong đầu Khúc Hàn Yên trống rỗng, nàng ta nhắm chặt hai mắt, ngoại trừ phát ra một tiếng kêu to thì không còn suy nghĩ được gì.
Cả người nàng ta bị bao trùm trong nỗi sợ hãi tử vong. Đây là lần đầu tiên nàng ta cảm nhận được tử vong cách mình gần như thế, nàng ta còn trẻ như vậy, chẳng lẽ liền sắp phải hương tiêu ngọc vẫn hay sao? Sao ông trời lại đối xử với nàng ta như vậy?
Kỳ thật cái ngọn núi giả này còn chưa cao đến một trượng, độ cao này hẳn là ngã không chết người, nhưng mà nếu ngã như vậy thì khẳng định là phải nằm trên giường một thời gian, nói không chừng còn sẽ bị tật, nếu như mặt chấm đất thì càng đáng sợ hơn.
Lúc này Khúc Hàn Yên không thể nghĩ đến mấy chuyện này, trong nháy mắt ngắn ngủn ngã khỏi núi giả, nàng ta như phảng phất nhìn thấy đoạn cuối sinh mệnh của mình vậy.
Nhưng cuối cùng, nàng ta cũng không rơi xuống trên mặt đất, mà là rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Là mộng sao?
Là Tạ Văn Chiêu cứu nàng ta sao?
Khúc Hàn Yên lại có chút không nỡ mở mắt ra, cái này ôm này sao lại ấm áp như thế, sao lại mạnh mẽ như thế! Hoàn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân mà nàng ta hâm mộ đã rất nhiều năm, cũng không dám mơ ước nó sẽ xảy ra đối với mình.
Nàng ta sợ nếu mình vừa mở mắt, thì giấc mộng đẹp này liền phải tỉnh lại.
Sau đó bên tai liền truyền đến giọng nói ai ai cũng ghét của Hoa Tiểu Lăng: "Nàng ta làm gì vậy? Đừng nói là sợ quá ngất đi rồi nha?"
Trong lòng Khúc Hàn Yên thầm mắng Hoa Tiểu Lăng một tiếng, phát ra một tiếng ưm khe khẽ, sau đó mới chậm rãi mở hai mắt.
Nàng ta thấy được phu nhân đang cúi đầu, mặt vô biểu tình mà nhìn nàng ta.
Khúc Hàn Yên hoảng sợ, cả người nháy mắt thanh tỉnh, nhưng hình như lại không hoàn toàn thanh tỉnh, bởi vì nàng ta ý thức được sau khi nhìn thấy người đỡ mình là phu nhân, chuyện đầu tiên nàng ta làm lại là nhắm hai mắt lại lần nữa.
Đây nhất định là mộng rồi, sao nàng ta có thể mơ thấy cái loại giấc mộng thái quá rằng mình bị phu nhân ôm vào trong ngực chứ?
Cứu mạng với!
Khúc Hàn Yên xây dựng tâm lý cho mình xong, lại lần nữa mở to mắt ra, nàng ta vẫn nhìn thấy khuôn mặt kia của phu nhân, nhưng không biết có phải xây dựng tâm lý quá mức thành công hay không, lần này hình như nàng ta còn nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực mình đang nhảy lên bang bang, ánh mặt trời thực chói mắt, phu nhân lại mỹ lệ động lòng người hơn bất cứ thời khắc nào trong dĩ vãng, đuôi tóc phu nhân khẽ phất qua trong gió mang theo mùi hương nhàn nhạt, làm người say mê.
Lý Việt nhíu nhíu mày, dù cho hắn nỗ lực rèn luyện được một thời gian rồi, nhưng thể lực Mạnh Phất thật sự quá yếu, hiện tại cũng không có bao nhiêu sức lực, hắn phải dùng chút kỹ xảo mới đỡ được Khúc Hàn Yên, hiện tại bế như vậy cũng rất làm hắn mệt mỏi, cái tiểu cô nương này sao còn chưa chịu xuống đi? Cứ nằm trên tay hắn thế này là có ý gì? Mắt đã mở lại nhắm, lại mở là có ý gì? Có phải đang tính toán ăn vạ hắn hay không?
Dù sao hiện tại ở độ cao này không thể chết người được, Lý Việt trực tiếp buông tay, loạt xoạt một tiếng, cả người Khúc Hàn Yên liền ngã lăn quay trên mặt đất, cả người nàng ta đều ngốc, ánh mắt nhìn về phía Lý Việt còn lộ ra vài phần ủy khuất.
Lý Việt không hiểu được Khúc Hàn Yên sao lại nhìn mình như vậy? Ngã một cú như vậy cũng đâu đập trúng đầu đâu? Tạ Văn Chiêu ở đâu ra mà tìm được nhiều di nương kỳ kỳ quái quái thế chứ?
Lý Việt mặc kệ nàng ta, dẫn theo hai tiểu tuỳ tùng là Thanh Bình cùng Hoa Tiểu Lăng trở về Tễ Tuyết Viện, bắt đầu luyện kiếm.
Khúc Hàn Yên không biết nghĩ như thế nào, thế mà cũng không còn tâm trạng chuẩn bị múa Tạ Văn Chiêu xem, nàng ta chần chừ một lát, cũng đi theo vào Tễ Tuyết Viện. Khi nàng ta tới nơi, Lý Việt đang múa kiếm, Khúc Hàn Yên lập tức bị Lý Việt hấp dẫn.
Rất kỳ quái, khi nàng ra còn ở thanh lâu, từng duyệt qua vô số nam nhân, nhưng ở bên cạnh những nam nhân đó chưa bao giờ có thời khắc nào làm cho nàng ta động tâm như lúc này.
Ánh sáng thanh kiếm lạnh thấu xương, kiếm khí như lửa, mỗi một động tác đều sạch sẽ lưu loát, tiêu sái tùy ý, những chòm nắng loang lổ nhẹ nhàng rải xuống trên người phu nhân, thật mê người đến nói không nên lời.
Mấy năm đầu khi Khúc Hàn Yên mới vừa bị bán vào thanh lâu, có đôi lúc nàng ta ảo tưởng rằng sẽ có một vị hiệp khách giang hồ bị trọng thương xâm nhập vào khuê phòng nàng ta, nàng ta cứu hiệp khách, giấu hắn dưỡng thương trong phòng của mình, bọn họ lâu ngày sinh tình, chờ vết thương của hiệp khách khỏi rồi, hắn liền mang nàng rời khỏi cái địa phương này, hành tẩu giang hồ, làm một đôi hiệp lữ ân ái.
Nhưng nàng ta đợi rất nhiều năm cũng không chờ được một hiệp khách như vậy ghé qua, mà giờ phút này, nàng ta hình như...... đã tìm được bóng dáng người hiệp khách mình chờ mong đã lâu trên người phu nhân.
Nếu phu nhân là nam nhân thì thật tốt!
Khúc Hàn Yên vội vàng giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt mình, sao mình lại nghĩ cái gì kỳ quái vậy chứ?
Lý Việt thu kiếm, nhận nước trà Thanh Bình bưng lên, uống một ngụm, lại nhìn thấy có người đưa một cái khăn dài đưa tới trước mắt, hắn không nghĩ nhiều, trực tiếp lấy khăn lau lau mồ hôi trên mặt.
Sau khi buông cái khăn ra, hắn liền nhìn thấy Khúc Hàn Yên đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt nàng ta ngượng ngùng hỏi: "Phu nhân, ta nhảy cho ngài xem một điệu nha?"
Lý Việt há mồm liền hỏi: "Lúc nãy ngươi té có đụng đầu?"
Không nhảy cho tên ngu xuẩn Tạ Văn Chiêu kia xem, nhảy cho hắn xem làm cái gì!
......
Trong hoàng cung, Mạnh Phất biết sinh thần năm nay Thái Hậu muốn làm một hồi cung yến, cũng không cảm thấy có bất luận cái gì không ổn, chỉ là đến lúc đó sẽ không chỉ có những mệnh phụ đến mừng thọ Thái Hậu, còn có rất nhiều người trong hoàng thất. Lúc trước khi Mạnh Phất ở Hầu phủ cũng từng tham gia yến hội của các vương công đại thần, xem như có chút hiểu biết đối với bọn họ, chỉ sợ là sợ không biết có gì sơ hở hay không, cần phải đối chiếu lại thông tin với bệ hạ một chút, lỡ như đến lúc đó nhận nhầm người, cũng sẽ có chút xấu hổ.
Kết quả sau khi gặp bệ hạ gặp xong, Mạnh Phất phát hiện, bệ hạ còn sơ hở nhiều hơn cả mình, cho nên kỳ thật nàng hoàn toàn không cần thiết lo lắng mấy cái này.
Bệ hạ vô cùng đúng lý hợp tình mà nói: "Nhận không ra cũng không sao, bọn họ khẳng định không dám hỏi ngươi."
Mạnh Phất cũng nghĩ thầm như thế.
Lý Việt ăn nửa mâm điểm tâm, bỗng nhiên nhớ tới còn có hai người phải nói trước với Mạnh Phất một câu, hắn buông đũa, nhìn Mạnh Phất nói: "Lúc trước Đường Minh Khải cùng Quý Duẫn thượng sổ con cho ta, nói Bắc cương gần đây không có chiến sự, đến lúc đó hẳn là bọn họ cũng sẽ trở về tham gia chúc thọ Thái Hậu."
Hai vị này là người nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, khi ở Bắc cương đã đi theo bên cạnh Lý Việt nhiều năm, nếu như nhận không ra thì đúng là không thể nói nổi.
Mạnh Phất vừa ghi nhớ tên vừa nói: "Ta nghe người ta từng nói, Đường tướng quân là người thanh liêm chính trực nhất, yêu dân như con."
"Ừ......" Lý Việt ngừng trong chốc lát, lại nhìn Mạnh Phất nói, "Đại nhi tử nhà hắn bị chính hắn đánh chết á."