HOÀNG THƯỢNG THAY TA TRẠCH ĐẤU

Bà cảm thấy có thể là mình nghe lầm, hoàng thượng sao có thể lén gặp gỡ phu nhân của thần tử trong Ngự Hoa Viên chứ? Hoàng thượng hắn mày rậm mắt to, không giống như loại người có thể làm ra loại sự tình này đâu.

Hay là nói chuyện năm đó thực sự tạo cho hắn bóng ma quá lớn, làm hắn bị áp lực mà biến thái?

Thái Hậu có chút ưu sầu xoa xoa huyệt Thái Dương của mình. Trước nay bà chưa bao giờ nghe qua Hoàng thượng và phu nhân Tuyên Bình Hầu nhấc lên quan hệ gì, bệ hạ không thường xuất cung, nếu hai người thực sự có tư tình, mình ở trong cung không có khả năng một chút tiếng gió cũng không nghe được, hơn phân nửa hẳn là mình nghe lầm mà thôi.

Bà hoãn thần lại, ngẩng đầu hỏi Trần cô cô: "Ngươi vừa nói cô nương kia là gì của Tuyên Bình Hầu?

Trần cô cô có thể hiểu được tâm lý không muốn tiếp thu sự thật của chủ tử mình lúc này, bản thân bà kỳ thật cũng cảm thấy có hơi khó mở miệng, chỉ là Thái Hậu hỏi, bà không thể không nói, Trần cô cô đè thấp giọng, lặp lại lời mới rồi một lần: "Bẩm nương nương, là phu nhân của Tuyên Bình Hầu."

Thái Hậu cảm thấy giờ phút này mình hình như có chút thở không nổi, bà ôm một chút hy vọng cuối cùng hỏi Trần cô cô: "Thật là phu nhân hả?"

Trần cô cô nặng nề gật gật đầu, việc này nếu như chưa hỏi rõ ràng, bà cũng không dám đến trước mặt Thái Hậu nói.

Thái Hậu hoàn toàn chấn động. Bà lúc nào cũng ngóng trông hoàng thượng có thể sớm tìm được người vừa ý để ở bên cạnh hắn, thân phận cao thấp cũng không sao cả, nhưng không thể là phu nhân người ta chứ.

Trần cô cô thấy sắc mặt Thái Hậu không tốt lắm, an ủi nói: "Nương nương, ngài cũng không cần lo lắng quá, có khi bệ hạ chỉ là có việc riêng dò hỏi vị phu nhân kia thôi."

Thái Hậu cũng không cảm giác được bao nhiêu an ủi, có chuyện gì không thể nói với Tuyên Bình Hầu mà cần phải đi nói với phu nhân Tuyên Bình Hầu chứ?

Hoàn toàn không có lý do.

Thấy Thái Hậu ngây người ra đó, thật lâu không nói lời nào, Trần cô cô hỏi: "Nương nương, vậy điểm tâm này ngài còn làm không?"

Thái Hậu ngẩng đầu nhìn cục bột mình đã nhồi xong, thở thật dài một hơi, nhìn Trần cô cô nói: "Làm."

Nhưng bà cũng không lập tức đứng dậy, vẫn ngồi trên ghế, hữu khí vô lực nói: "Ai gia nghỉ một lát rồi lại làm."

Gió xuân thổi qua cấm cung to rộng, lá cây xanh biếc trên ngọn cây từ từ bay xuống, đáp lên cung tường màu đỏ thắm, còn có một ít lá bay xuống trong ao Ngự Hoa Viên, tạo nên từng vòng gợn sóng trên mặt nước.

Thái dương rơi xuống đỉnh Tây Sơn, sắc trời dần dần tối sầm xuống, Mạnh Phất ở Tử Thần Điện rốt cuộc cũng xem xong phần lớn tấu chương, trí nhớ nàng từ trước đến nay đều không tồi, cơ hồ có thể làm được chuyện gặp qua là không quên, khi còn nhỏ lúc nàng mới vừa trở lại Mạnh phủ,  phụ thân nàng thường nhìn nàng lắc đầu cảm thán, nói đáng tiếc nàng là thân nữ nhi.

Những tấu chương còn lại có thể để sau khi dùng bữa tối lại xử lý, Mạnh Phất đứng dậy đi về hướng ngoài điện.

Cao công công vội bước ngắn bước dài đi theo, hỏi: "Bệ hạ, ngài muốn đi đâu vậy?"

Mạnh Phất nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Không phải nói Thái Hậu bảo phòng bếp làm điểm tâm, mời ta qua nếm thử sao?"

Cả buổi trưa cho đến nay Mạnh Phất chưa từng đề cập đến việc này, Cao Hỉ còn tưởng rằng bệ hạ không định đi, nghe lời này xong, hắn lập tức nói: "Nô tỳ liền đi an bài ngự liễn."

Trên đường đi về hướng Từ Ninh Cung, Mạnh Phất lại gặp Cửu vương gia một lần nữa. Vì Lý Việt từng cố ý dặn dò nàng phải chiếu cố vị tiểu vương gia này nhiều một chút, nên Mạnh Phất dứt khoát bảo cung nhân ôm nó lên ngự liễn, mang theo nó cùng đi Từ Ninh Cung.

Vị tiểu vương gia này năm nay đã 6 tuổi, nhưng vẫn không nói lời nào. Thằng bé giống như một con rối gỗ nhỏ, ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi bên cạnh Mạnh Phất, đôi mắt to đen nhánh chớp chớp.

Mạnh Phất không đặc biệt yêu thích hài nữa, hơn nữa mối quan hệ của nàng cùng Tạ Văn Chiêu vẫn luôn bất hòa, kỳ thật nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đời này mình sẽ không có hài tử của chính mình, chỉ là không nghĩ tới bản thân Tạ Văn Chiêu cũng không biết cố gắng, đã nạp ba di nương rồi, Hầu phủ vẫn mãi không có một hài tử nào ra đời. Nhưng nói đến nói đi, nàng lại thật ra rất thích tiểu vương gia không nói chuyện này.

Nàng cầm khăn cẩn thận lau chùi mấy vết bùn đất dính vào kẽ ngón tay tiểu vương gia, lại kéo tay áo nó lên, sau đó liền tình cờ nhìn thấy trên cánh tay nhỏ có mấy vết bầm tím không đồng đều.

Mạnh Phất theo bản năng hỏi: "Cái này bị té ở đâu vậy?"

Tiểu vương gia vội vàng rụt cánh tay lại, mông còn xê dịch về hướng bên kia, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi của Mạnh Phất.

Mạnh Phất cũng không ép nó, chỉ là nhớ lại mấy vết bầm ban nãy, nàng lại cảm thấy không giống như là vị té hay va chạm, càng giống như bị người véo hơn, nhưng trong cung điện này ai dám ra tay với tiểu vương gia chứ?

Tới Từ Ninh Cung, Mạnh Phất đi qua thiên điện mà tiểu vương gia hiện giờ cư trú trước, các cung nhân thoạt nhìn cũng có vẻ cung kính đối với tiểu vương gia, cũng không biết có phải là nhìn thấy Hoàng Thượng tới nên mới có thái độ này hay không, nhưng mà hôm nay Mạnh Phất lại không nhìn thấy bà vú bên cạnh tiểu vương gia kia, nghe cung nhân nơi này nói, sau buổi tối hôm đó, bà ta bệnh nặng một hồi, hiện tại còn chưa xuống được giường.

Mạnh Phất lại hỏi hai câu, sau đó đi về hướng nội điện, trên thảm trong điện có rất nhiều sách vở nằm dưới đất, thế nhưng không có cung nhân nào thu dọn, Nàng liền gọi một cung nhân tới dò hỏi, cung nhân nói nội điện đều là do bà vú của tiểu vương gia tìm người thu dọn, bà vú không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tùy tiện vào trong.

Mạnh Phất thầm nghĩ quyền lực của bà vú này cũng quá lớn rồi, không biết Thái Hậu có biết chuyện này không. Nàng khom lưng nhặt một quyển từ trên mặt đất lên, lật xem hai trang, trên đó tràn ngập những con số lớn lớn bé bé, Mạnh Phất nhìn kỹ hai trang, phát hiện đều không phải là viết bậy, những đề số học này nếu đưa cho những học đồ tham gia khoa cử, bọn họ  không nhất định có thể tính ra rõ ràng được.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía tiểu vương gia, tiểu vương gia mở to đôi mắt tròn tròn nhìn sách vở trong tay nàng, nhưng không có vẻ không hy vọng Mạnh Phất nhìn thấy mấy thứ này.

Mạnh Phất ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào tiểu vương gia, nàng hỏi tiểu vương gia: "Mấy thứ này đều là ngươi viết sao?"

Tiểu vương gia không trả lời Mạnh Phất, còn lui về phía sau hai bước, cảnh giác mà nhìn Mạnh Phất, như là một thú nhỏ bị chấn kinh, đáng thương lại đáng yêu, Mạnh Phất cầm một quyển trong tay đưa tới trước mặt tiểu vương gia, cười nói với nó: "Thật lợi hại."

Bộ dáng mặt mang cười hiện tại của Mạnh Phất lúc này nếu để những người khác thấy được, chỉ sợ sẽ kinh ngạc đến rớt càm. Bệ hạ bọn họ vậy mà có thể lộ ra biểu tình như vậy?! Trời ơi, trời đất ơi! Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi!

Mà tiểu vương gia nhận quyển vở Mạnh Phất đưa qua xong, chỉ nghiêng đầu, lộ ra thần sắc nghi hoặc.

Mạnh Phất vươn tay, sờ sờ đầu của nó.

Hai người cứ giằng co như vậy hồi lâu, Mạnh Phất rất giỏi nhẫn nại, cuối cùng tiểu vương gia cũng không thể tiếp tục kiên trì nữa, nó lại nhặt một quyển sách từ trên mặt đất lên, cầm bút chạy đến trên bàn nhỏ của chính mình, cúi đầu bắt đầu tự chơi.

Mạnh Phất không quấy rầy nó, chỉ thả nhẹ bước chân đi đến ngồi xuống bên cạnh nó, xem nó viết đủ loại con số trên giấy, ngẫu nhiên còn sẽ vẽ một ít sơ đồ dùng để tính toán. Mạnh Phất nhìn những đề mục trên sách, cũng tính nhẩm theo một lần, kết quả ra được đều giống hệt tiểu vương gia tính ra.

Mạnh Phất cảm thấy kỳ thật trong lòng vị tiểu vương gia này cái gì cũng rõ,  thậm chí còn thông minh hơn so với người bình thường rất nhiều. Hiện tại có thể loại trừ nguyên nhân thân thể có vấn đề nên không nói được lời nào, chỉ còn nguyên nhân là tâm lý có chướng ngại,nhất thời chưa khắc phục được.

Tiểu vương gia lúc này hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, Mạnh Phất cứ ngồi bên cạnh xem nó tính toán, cũng không cảm thấy nhàm chán.

Trong nháy mắt non nửa cái canh giờ đã qua đi, tính toán của tiểu vương gia hình như bắt đầu rối, nó có chút bực bội mà gãi gãi tóc, nhưng vẫn không nghĩ ra. Thằng bé liền nhảy xuống khỏi ghế, đi vòng quanh cái bàn nhỏ, miệng cứ dẩu lên, tuy rằng có hơi không phúc hậu, nhưng Mạnh Phất vẫn cảm thấy tiểu vương gia như vậy thật đáng yêu, còn làm nàng nhớ tới vị bệ hạ kia.

Chờ tiểu vương gia xoay chuyển xong vài vòng, trở lại ngồi xuống cạnh cái bàn, liền thấy trước mắt mình bỗng xuất hiện một tờ giấy có viết "Đáp án ở mặt trái", nó ngẩng đầu, Mạnh Phất ở đối diện đang mỉm cười nhìn nó, mặt mày ôn nhu.

Tiểu vương gia do dự một chút, lật trái tờ giấy lại, nhìn thấy trên đó có mấy con số Mạnh Phất lưu lại, đôi mắt nó lập tức sáng lên, cầm lấy bút xoát xoát tính toán.

Sau đó không lâu, cung nhân bẩm báo nói Thái Hậu tới bên này, tiểu vương gia vội vàng bước hai cái chân ngắn nhỏ chạy đến trước ngăn tủ ven tường, mở ra, lấy từ bên trong ra một con thỏ nhỏ bằng bố, lại lộc cộc chạy tới, đưa con thỏ đến trong tay Mạnh Phất.

Mạnh Phất cười một chút, nhận lấy con thỏ con, nhìn tiểu vương gia nói: "Cảm ơn."

Khi Thái Hậu đi vào thiên điện bên này, nhìn thấy hoàng thượng và Cửu vương gia cùng nhau ra tới, liền cảm thấy vui mừng, hai huynh đệ bọn họ nếu có thể vẫn luôn hòa thuận như vậy, cho dù bà hiện tại có chết cũng có thể nhắm mắt.

Trong lòng Thái Hậu vui bẻ, khi tới bữa tối, bà không ngừng mà gắp đồ ăn vào chén cho Mạnh Phất, vừa gắp vừa nói: "Mẫu hậu có làm chút mứt táo, đợi chút nữa mới xong, mẫu hậu nhớ rõ khi con còn nhỏ, thích nhất là cái này, mẫu hậu đã thật nhiều năm không làm, không biết còn có được hương vị như trước hay không, đợi chút nữa con cũng nếm thử đi."

Mạnh Phất nói: "Đa tạ mẫu hậu."

Thái Hậu hòa ái nhìn Mạnh Phất, không biết vì sao bà cứ cảm thấy hôm nay hoàng đế ngoan ngoãn hơn ngày xưa rất nhiều, thật là không thể nào nghĩ đến, có một ngày hai chữ ngoan ngoãn còn có thể dính lên Hoàng Thượng.

Mạnh Phất bị Thái Hậu nhìn đến có chút không quen, bèn vùi đầu ăn cái núi nhỏ đồ ăn mà Thái Hậu gắp vào trong chén nàng, lại nghe Thái Hậu hỏi: " Hoàng Thượng tuổi cũng không còn nhỏ, có cô nương nào ái mộ hay không?"

Mạnh Phất làm sao biết được Hoàng Thượng có cô nương ái mộ hay không, việc này Lý Việt cũng không nói cho nàng, nàng ngừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Hậu, sau đó vẫn giữ im lặng.

Thấy nàng không nói lời nào, trong lòng Thái Hậu liền lộp bộp một chút, ngày xưa khi bà hỏi như vậy, hoàng đế liền lập tức chê hết cái này đến cái khác.

Thế này khẳng định là có chuyện.

Trong lòng Thái Hậu đều sắp nổ tung, nhưng trên mặt lại không hiển lộ ra ngoài, lại hỏi: "Hay là sang năm tổ chức tuyển tú một lần đi, hậu cung của con cũng không thể vẫn luôn không ai."

Mạnh Phất rất giỏi về xem mặt đoán ý, biến hoá rất nhỏ trên mặt Thái Hậu tất nhiên không thể trốn khỏi đôi mắt nàng, chỉ là nàng có chút không hiểu rõ Thái Hậu đang khiếp sợ cái gì, chuyện tuyển tú này bệ hạ lúc trước cũng chưa có nói với mình, vì thế Mạnh Phất chỉ có thể nói: "Việc này sau này lại nói đi."

Ngày sau khi nàng cùng bệ hạ đổi lại, bệ hạ sẽ tự mình quyết định.

Nhưng mà từ trước đến nay, nếu Thái Hậu nhắc tới chuyện này trước mặt Lý Việt, Lý Việt đều rất gọn gàng dứt khoát nói hai chữ không tuyển, hôm nay lại thấy thái độ hắn vậy mà có chút buông lỏng.

Nhưng Thái Hậu cũng hoàn toàn không cao hứng nổi, nghĩ thầm xong rồi xong rồi, chuyện của hắn cùng phu nhân Tuyên Bình Hầu hơn phân nửa là sự thật.

Nhi tử của bà lần đầu tiên coi trọng cô nương, thế nhưng lại là một phụ nhân đã có chồng!

Chuyện này nếu để cho đám nô tỳ trong cung biết thì sẽ nghĩ như thế nào? Để cho văn võ bá quan biết sẽ nghĩ như thế nào? Liệt tổ liệt tông Lý gia sẽ nghĩ như thế nào?

Không thể không nói, cách suy nghĩ của Thái Hậu cùng Lý Việt hoàn toàn không giống nhau, sau khi Lý Việt cùng Mạnh Phất trao đổi thân thể, hắn từng cân nhắc bản thân mình là phu nhân phủ Tuyên Bình Hầu có nên vào ở trong cung hay không, lúc đó hắn cũng chỉ suy xét đến cảm thụ của đám mèo mèo chó chó trong Ngự Hoa Viên mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc