Thanh Bình nghe được Lý Việt nói, khuôn mặt nhỏ liền trắng bệch. Trước nay nàng ta từng xem qua không ít thoại bản miêu tả tranh đấu hậu trạch của các nữ nhân trong gia tộc quyền quý, hiện giờ tất cả tình tiết đó lập tức toàn vọt tới trước mắt, nàng ta vốn tưởng rằng phu nhân đãi người nhân hậu, sẽ không gặp phải những chuyện này, không nghĩ tới phu nhân mới vừa mất quyền quản gia, đã bị người hạ độc.
Thanh Bình gấp đến độ giọng nói cũng run run mang theo nức nở, hỏi: "Sao lại trúng độc? Phu nhân ngài hiện tại thế nào? Ngài đừng làm ta sợ nha!"
Lý Việt ngồi xuống, đè đè bụng, nói với Thanh Bình: "Ngươi đừng khóc, muốn khóc ngươi đi ra ngoài khóc đi, trong chốc lát ta ắt hẳn không chết được, mau đi kêu đại phu."
Thanh Bình hít hít mũi, "Dạ, phu nhân ngài cố chịu đựng, ta liền đi kêu đại phu tới cho ngài."
Nàng ta quay đầu chạy ra ngoài.
Lý Việt ngồi ở trên giường, cảm thấy cái độc này tuy rằng âm ngoan cổ quái, nhưng hình như không thể lấy mạng hắn được, hắn nắm lấy bức mành, thử đứng lên đi hai bước, bụng nhỏ lại có một dòng nước nóng trào.
"Ui ——" Mấy năm trước Lý Việt ở Bắc cương không thiếu bị thương, nếu chỉ là đau bụng thì thật ra không có gì, nhưng mà từng dòng nước ấm nóng cứ trào ra thế này làm hắn cảm thấy rất khó chịu đựng.
Đây rốt cuộc là cái cái độc gì vậy? Hại người quá nặng đi!
Tên hạ độc thật đúng là hiểm ác quá!
Thanh Bình thực mau liền dẫn theo đại phu trở về, lão đại phu đáng thương đã không ít tuổi, cõng hòm thuốc chạy theo Thanh Bình hơn nửa con phố, chạy đến Tễ Tuyết Viện thì sắp thở không nổi nữa.
Không chờ ông nghỉ ngơi thở một hơi, đã bị thúc giục bắt mạch cho Lý Việt. Hơi thở ông còn chưa vững vàng lại, mặt vì chạy nãy giờ đã đỏ bừng, ngồi đối diện với Lý Việt, lão đại phu cảm thấy mình mới càng giống một người không còn sống được bao lâu hơn.
Ông vươn tay, ngón tay đặt lên trên cổ tay Lý Việt, không lâu, trên mặt lão đại phu liền lộ ra vài phần thần sắc hoang mang, sau đó thì mày càng lúc càng nhăn lại, càng lúc lại càng không có động tĩnh gì. Thanh Bình đứng một bên nhìn mà tim cũng nhấc cao lên, phu nhân trúng độc nhất định rất nguy hiểm rồi, bằng không lão đại phu cũng sẽ không lộ ra vẻ mặt thế này, chẳng lẽ phu nhân thật sự sắp phải đi rồi sao?
Thật lâu sau, lão đại phu rốt cuộc thu tay, Thanh Bình vội hỏi: "Đại phu, thế nào? Có thể trị không?"
Lão đại phu nhìn Lý Việt liếc mắt một cái, sau đó thở ra một tiếng, nói: "Phu nhân, từ mạch tượng này xem, ngài hình như không có trúng độc."
Nói xong, lão đại phu có thể cảm thấy lời này của mình không đủ nghiêm cẩn, lại bổ sung thêm một câu, "Cũng có thể là lão phu học nghệ không tinh, nhìn không ra được."
Không trúng độc? Tuyệt đối không có khả năng này!
Lý Việt trầm mặt nói: "Nhưng bụng ta đau."
Lão đại phu nghe được lời này, cũng hoài nghi phu nhân có phải đang đùa với mình hay không, nhưng xem bộ dáng nghiêm trang kia của phu nhân thì hình như không giống, làm đến lão đại phu có chút mê mang, cũng không còn tự tin với kết quả chẩn bệnh của bản thân, ông hạ giọng, có chút không xác định mà nói: "Nếu vậy thì có thể là vì...... Ngài tới quỳ thủy đi?"
(Editor: Quỳ thuỷ là "tới tháng" của chuỵ em nha!)
Thanh Bình: "Hả?"
Lý Việt: "Quỳ thủy?"
"Ừm." Đại phu gật gật đầu, vừa rồi thấy bộ dáng Thanh Bình vội vàng như vậy, ông thiếu chút nữa cho rằng phu nhân chắc sắp không xong rồi.
Lý Việt cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ, khi còn nhỏ ở hoàng cung, trong cung tuy nhiều nữ tử, nhưng không ai dám nhắc tới chuyện bực này trước mặt một hoàng tử, sau đó hắn bị tiên hoàng đẩy đi Bắc cương, trong quân doanh tất cả đều là nam nhân, càng không ai nói thứ này. Hôm nay là lần đầu tiên Lý Việt nghe người ta nói đến quỳ thuỷ ngay trước mặt hắn, cũng là lần đầu tiên biết đây là chuyện gì.
Thanh Bình cúi đầu tính tính ngày tháng, gật đầu nói: "À đúng, đúng là một tháng rồi."
Nguyệt sự của phu nhân không phải quá quy luật, thường xuyên sẽ bị chậm mười ngày nửa tháng gì đó, nhưng lần này không hiểu sao lại đúng ngày.
Biết mình sợ bóng sợ gió một hồi, Thanh Bình cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, phu nhân cũng thật là, sao lại nói quỳ thuỷ thành trúng độc chứ? Thật hù chết nàng ta!
Lý Việt hiện tại hoàn toàn không muốn nói chuyện, hắn chỉ muốn tìm một cái góc không người để mình yên lặng một chút.
Cái này là chuyện gì vậy! Vì sao lại là quỳ thủy! Còn không bằng trúng độc cho xong! Lúc trước hắn đọc sách sao không đọc luôn cả quyển 《 Hoàng Đế Nội Kinh 》 chứ!
Hắn cúi đầu không nói lời nào, như là một cây nấm nhỏ giấu mình dưới một góc tăm tối cạnh rễ cây khi mùa mưa đến.
Lo lăng một hồi phí công, đại phu vẫn khai cho Lý Việt một phương thuốc ích khí bổ huyết, nhưng mà từ mạch tượng vừa rồi xem được, sức khoẻ vị phu nhân này đã tốt hơn trước rất nhiều.
Đại phu viết xong phương thuốc, Thanh Bình đưa đại phu ra cửa, trong cả quá trình Lý Việt không nói một chữ, chắc còn đang hối hận vì sao mình không đọc nhiều y thư một chút.
Thanh Bình đi không lâu, Lý Việt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn vào hư không hô một tiếng: "Ra đây."
Lời hắn vừa dứt, hai ám vệ từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trước mặt hắn.
Lý Việt nheo nheo mắt, uy hiếp đám ám vệ nói: "Trong các ngươi nếu có ai dám nói chuyện ngày hôm nay ra ngoài, các ngươi nhất định phải chết."
Hắn nói xong, hai ám vệ lại lộ ra biểu tình do dự, Lý Việt hỏi: "Làm sao vậy? Các ngươi còn định đem việc này lan truyền ra ngoài?"
Mấy tên ám vệ này càng lúc càng lớn mật! Đừng tưởng hắn không biết đám ám vệ này âm thầm bàn tán bao nhiêu chuyện rồi nhé!
Một ám vệ nhanh miệng nhất vội vàng giải thích cho rõ: "Không phải đâu phu nhân, là vì bệ hạ có căn dặn, nếu như ngài có bất cứ vấn đề gì, phải lập tức đi hoàng cung bẩm báo cho bệ hạ, cho nên vừa rồi khi ngài nói ngài trúng độc, Vệ Thất đã chạy đi hoàng cung rồi."
Lý Việt hít sâu một hơi, tức khắc cảm giác bụng mình càng đau, hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Các ngươi không thể chờ đến lúc đại phu tới hẵng đi sao?"
Đám ám vệ cảm thấy mình thực oan uổng, vừa rồi là vị phu nhân này kiên quyết khẳng định, nói mình trúng độc, đây là chuyện khẩn cấp đến nhường nào cơ chứ! Nếu như không may thật sự trúng kịch độc, bọn họ đi chậm, bệ hạ ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không gặp được vị phu nhân này thì làm thế nào bây giờ? Bọn họ sao có thể nghĩ tới cuối cùng chỉ là tới quỳ thủy thôi.
Ám vệ thấy sắc mặt Lý Việt không được đẹp, yên lặng nuốt một ngụm nước miếng. Thật kỳ quái, trước mặt vị phu nhân đây, bọn họ sẽ luôn đeo một cảm giác áp lực cứ như đứng trước bệ hạ vậy, ám vệ nghĩ nghĩ, an ủi Lý Việt nói: "Ngài yên tâm, chỉ vừa mới đi thôi, Vệ Thập Nhị đã đi hoàng cung rồi, hắn sẽ giải thích cho bệ hạ rõ ràng."
Hắn yên tâm cái rắm á! Hắn càng muốn đánh người hơn đây này!
Nếu như là ngày thường, Lý Việt tất nhiên muốn giáo dục đám ám vệ này một trận, nhưng mà hôm nay hắn thật sự không có sức lực, chỉ muốn nằm yên ở trên giường, tốt nhất có thể làm cho cái quỳ thủy kia cứ bình tĩnh như vậy ở trong bụng, đừng chảy xuống nữa.
Hiện tại thấy đám ám vệ này hắn liền cảm thấy phiền lòng, vội xua xua tay, bảo bọn họ đi đâu đi nhanh đi.
Thanh Bình tiễn đại phu xong, trở về thì đám ám vệ đã biến mất không thấy, nàng ta nhìn thấy phu nhân nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, Thanh Bình đi tới, đau lòng giúp hắn kéo kéo chăn lại, hỏi hắn: "Phu nhân, hiện tại ngài thấy khá hơn chút nào không?"
Lý Việt nhướng mí mắt lên, nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi đừng nói chuyện với ta."
"Nhưng mà phu nhân......"
Thanh Bình đối diện với ánh mắt bất mãn của Lý Việt, giọng nói càng ngày càng nhỏ, nàng ta hỏi: "Quần áo của ngài không cần thay sao?"
Cứ mặc quần áo như vậy trên người, khẳng định sẽ không thoải mái đâu.
Lý Việt nhíu mày, cái quỳ thuỷ này phải vài ngày mới hết, nếu thay thì phải bao nhiêu quần áo mới đủ cho hắn thay?
Thanh Bình thực mau giải quyết được nghi hoặc này của Lý Việt, nàng ta xoay người lấy một thứ trong ngăn tủ ngoài cùng ra, "Đây là băng nguyệt sự, ta đặt ở nơi này cho ngài nha."
Lý Việt ngồi dậy, cầm lấy băng nguyệt sự đánh giá một phen, thứ này phải dùng như thế nào?
"Có cần nô tỳ giúp không?" Thanh Bình hỏi.
Lý Việt có cần mặt mũi nữa không!
"Đi đi đi!" Hắn đuổi Thanh Bình đi ra ngoài.
Lý Việt xụ mặt ngồi ở chỗ kia, đây là cái khó khăn của nhân gian gì đây? Nếu để mấy tên huynh đệ nằm yên dưới mấy lớp cỏ của hắn biết được việc này, cả đám chắc phải mừng rỡ đến nhảy ra khỏi quan tài!
- -----
Tử Thần Điện.
Mạnh Phất đang cùng quan viên Môn Hạ Tỉnh thương lượng chuyện đánh giá thành tích, mấy quan viên Môn Hạ Tỉnh này thật giống y đúc trưởng quan Lưu Trường Lan của bọn họ, một đám lão xảo quyệt, lại còn ba phải, động một chút là vị đại nhân này nói rất đúng, vị đại nhân kia nói có lý, nhưng chờ đến khi ra quyết định xem bác bỏ hay sử dụng, thì lại lằn nhằn mãi không có kết thúc.
Hôm nay sau khi hạ triều, Mạnh Phất cố ý gọi bọn họ vào Tử Thần Điện, muốn hỏi chuyện đánh giá thành tích một lần cho rõ ràng.
Chỉ là mới vừa hỏi không được hai câu, Cao công công liền chạy bước nhỏ tới, bám vào bên tai nàng, nói có ám vệ từ phủ Tuyên Bình Hầu hồi cung. Trong khoảng thời gian tới nay, thời gian đám ám vệ đi tới đi lui giữa hoàng cung với phủ Tuyên Bình Hầu đều tương đối cố định, lúc này đột ngột trở về, tất nhiên là có chuyện quan trọng xảy ra.
Mạnh Phất mới vừa vào trong điện, liền từ miệng ám vệ biết được tin Lý Việt trúng độc, nàng liền hoảng sợ, hiện giờ nàng là bệ hạ, bệ hạ là nàng, không ai biết được nếu một trong hai người bọn họ xảy ra chuyện, thì người còn lại sẽ như thế nào. Nàng chỉ là một phu nhân Hầu phủ, có chết thì cũng chết thôi, nhưng nếu bệ hạ xảy ra chuyện, vậy thiên hạ liền rối loạn rồi.
Từ sau khi trao đổi thân thể với Lý Việt, đây là lần đầu tiên trên mặt Mạnh Phất xuất hiện vẻ hoảng loạn rõ ràng như vậy, nàng hỏi ám vệ: "Nàng ta hiện tại thế nào rồi? Trúng độc gì? Có nặng lắm không? Đại phu có tới xem chưa? Nói như thế nào?"
Vệ Thất không trả lời được mấy câu hỏi này, vị phu nhân kia mới vừa xảy ra chuyện, hắn liền chạy ngay đến hoàng cung, khi hắn rời đi, nhìn biểu cảm trên mặt vị phu nhân kia hình như rất nghiêm trọng, bệ hạ nếu không nhanh chóng chuẩn bị xuất cung, nói không chừng không thể thấy mặt lần cuối cùng.
Đang lúc Mạnh Phất định mặc kệ tất cả, trực tiếp triệu một đám thái y đi Hầu phủ xem thế nào, lại có một ám vệ nữa chạy vào, hắn mang đến tin tức mới, nói vị phu nhân kia không phải trúng độc, chỉ là tới quỳ thủy.
Mạnh Phất: "......"
Nàng cũng không biết lúc này mình nên lộ ra biểu cảm như thế nào.
Nàng rốt cuộc nhớ ra hôm qua khi xem hoàng lịch nàng quên mất cái gì rồi, nhưng mà mỗi lần nguyệt sự đều có hơi trễ một chút, lần này thật ra lại không lệch, chỉ là bệ hạ phải chịu khổ.
Mạnh Phất gật gật đầu, bảo đám ám vệ trở về chuyển lời, hôm nay không cần gặp mặt, bảo "nàng ta" cứ từ từ nghỉ ngơi.
Việc này xử lý xong, Mạnh Phất lại lần nữa trở lại trước điện, bởi vì nhớ tình huống của Lý Việt ở Hầu phủ, Mạnh Phất ít nhiều cũng có chút thất thần. Lưu Trường Lan nói có sách, mách có chứng, lưu loát bày ra một loạt phản bác, phát hiện Hoàng Thượng hoàn toàn không có phản ứng, đợi trong chốc lát vẫn không chờ được Hoàng Thượng mở miệng, Lưu Trường Lan đánh bạo hỏi: "Bệ hạ?"
Mạnh Phất lấy lại tinh thần, theo bản năng mà lộ ra một nụ cười trấn an, đối nhìn Trường Lan nói: "Ái khanh nói có lý."
Lưu Trường Lan nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, trong lòng chột dạ, hắn nói có lý hay không, trong lòng hắn còn không biết sao? Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị bệ hạ mắng một trận, sau đó đuổi ra Tử Thần Điện, nhưng bệ hạ đột nhiên không ra bài theo kịch bản, làm mấy lời kế tiếp hắn định nói đều nghẹn chết ở trong bụng.
Sự khác thường tất có yêu, bệ hạ đột nhiên có vẻ mặt ôn hoà như vậy, khẳng định là có thâm ý.
"Ngươi trở về thương lượng lại cùng Ngụy đại nhân đi," Mạnh Phất thanh tỉnh ý thức được trạng thái của mình hiện tại không quá thích hợp để tiếp tục cùng triều thần thảo luận chính sự, nàng quay đầu nhìn Cao Hỉ nói, "Hôm nay khi lâm triều, trẫm thấy Ngụy đại nhân sắc mặt không tốt lắm, Cao Hỉ, ngươi đợi chút nữa phái thái y đi qua xem cho Ngụy đại nhân một chút, đúng rồi, hôm qua có mấy loại trái cây mới thượng cống, cũng mang một chút qua đi."
Chuyện đánh giá thành tích này cơ hồ hoàn toàn dựa vào Ngụy Quân An, vị Ngụy đại nhân này cũng không thể có chuyện vào ngay lúc này.
Nhưng lời này của Mạnh Phất nghe vào tai Lưu Trường Lan lại rất hụt hẫng, trong khoảng thời gian này Ngụy Quân An rất được bệ hạ sủng ái, mấy quan viên bọn họ nói không hâm mộ không ghen ghét đều là giả, bọn họ ghen tị muốn chết, cùng làm quan trên triều, cái lão Ngụy Quân An kia nhìn cũng không hơn ai, hắn dựa vào cái gì có thể được bệ hạ độc sủng!
Trước kia là Tam tỉnh bọn họ cùng nhau nghênh đón cơn giận lôi đình của bệ hạ, hiện tại Trung Thư Tỉnh phản bội bọn họ, lén lút mà thay đổi đường phát triển, đi theo nịnh bợ bệ hạ, thế mà còn không biết khuyên bệ hạ mưa móc phải cho đều. Ngày sau, triều đình không chừng là thiên hạ của bọn họ.
Vì đường phát triển lâu dài của Môn Hai Tỉnh, hắn cũng nên học cách nịnh bợ bệ hạ chút, nếu chuyện đánh giá thành tích đã vào thế ắt phải làm, vậy vì sao hắn không thể mượn việc này làm cho bệ hạ nhìn hắn với con mắt khác chứ? Cũng đều là muốn theo ý bệ hạ, hắn cũng không tin mình nhìn mày rậm mắt to, bộ dáng đường hoàng như vậy lại không thể làm bệ hạ thích bằng Ngụy Quân An!
Lưu Trường Lan tuyệt đối không thừa nhận mình bị đãi ngộ của Hoàng Thượng đối với Ngụy Quân An kích thích rồi.
Trước mắt là một cơ hội vô cùng tốt đang đặt ngay trước mặt mình, mình hà tất gì một hai phải đối nghịch với bệ hạ chứ?
Lưu Trường Lan cảm thấy trong khoảng thời gian này mình thật đúng là quá ngốc, hắn điều chỉnh lại biểu tình, cất cao giọng nói: "Bệ hạ, vi thần có một câu không biết có nên nói hay không."
Mạnh Phất nhìn vào mắt Lưu Trường Lan, có thể đoán được ba bốn phần cái hoạt động tâm lý trong đầu hắn lúc này. Ngày đầu tiên thượng triều, nàng không hiểu một cái gì cả, nên làm các đại thần hiểu lầm xác thật là vô tình, chỉ là sau này khi biết được rất nhiều chuyện từ chỗ Lý Việt, lại kết hợp với trạng thái của các đại thần khi mỗi lần thượng triều, đại khái nàng cũng hiểu đây là chuyện như thế nào. Sau này, Mạnh Phất liền cố ý mượn điểm này để đạt được mục đích của mình.
Nàng từng hỏi bệ hạ trong tin rằng làm như vậy phải không tốt lắm hay không, bệ hạ trả lời nàng nói, chỉ cần việc thành, thì không cần để ý cái gì khác, mấy tên cáo già trên triều đó nhìn vậy cũng đều rất giả tạo, nàng hiện tại là hoàng thượng, cứ việc lớn mật mà đi làm đi.
Chỉ mấy hàng ít ỏi thôi, Mạnh Phất phảng phất có thể tưởng tượng ra được ngữ khí, thanh âm của bệ hạ khi nói những lời này.
Nàng nhàn nhạt nói: "Nói đi."
Trong lòng Lưu Trường Lan có hơi ủy khuất, hôm nay khi lâm triều, thái độ của bệ hạ đối với Ngụy Quân An không lãnh đạm như vậy.
Nhưng mà đợi đó, chờ hắn nói xong những lời này, Ngụy Quân An hẳn là mau chóng sẽ thất sủng trước mặt bệ hạ.
Cái lão cáo già Ngụy Quân An này muốn nịnh bợ Hoàng Thượng thích, nhưng cũng muốn để các đồng liêu không đến mức quá khốn khổ, nên chuyện đánh giá thành tích hắn vẫn để lại chút khe hở.
Lý Việt và Mạnh Phất có nhìn ra tâm tư này của hắn, nhưng suy xét đến lần này Trung Thư Tỉnh phối hợp như vậy, đã tốt hơn rất nhiều so với dự đoán trước đây, cũng phá lệ mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua.
Mà Lưu Trường Lan hiện tại liền kéo ra hết tất cả những kẽ hở mà Ngụy Quân An để lại, hơn nữa còn thực tri kỷ mà đưa ra biện pháp giải quyết.
Vị Lưu đại nhân này hẳn là không tự mình ý thức được, khi hắn nói xong, ngửa đầu lên, trên mặt toàn là biểu tình cầu khích lệ.
Mạnh Phất gật gật đầu, ừ một tiếng: "Không tồi, Ngụy đại nhân rốt cuộc cũng đã cao tuổi rồi, vẫn là Lưu ái khanh nghĩ chu đáo hơn."
Mạnh Phất khi khen Lưu Trường Lan còn hạ thấp Ngụy Quân An một chút, Lưu Trường Lan kỳ thật không trẻ hơn Ngụy Quân An bao nhiêu, nhưng hiện tại nghe được lời này, trong lòng ngọt ngào như uống mật ong, khóe miệng không khống chế không được mà điên cuồng cong lên, Ngụy Quân An cái lão thất phu kia quả nhiên sắp thất sủng rồi! Há, còn muốn đấu với hắn sao!
Mạnh Phất phân phó nói: "Cao Hỉ, đem mấy trái cây kia cũng chia một phần cho Lưu đại nhân đi."
Trong lòng Lưu Trường Lan kích động đến muốn nay lên, trời ơi! Hắn làm cho bệ hạ làm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng được bệ hạ ban thưởng rồi! Mấy thứ này không thể ăn, mang về phải đem đến trước mặt liệt tổ liệt tông, để tổ tông nhìn thấy tiền đồ của Lưu Trường Lan hắn.
Đợi Lưu Trường Lan rời đi rồi, ám vệ đưa tới tin, phu nhân Tuyên Bình Hầu nói buổi chiều gặp mặt như cũ.
Mạnh Phất kỳ thật càng hy vọng bệ hạ có thể chậm rãi nghỉ ngơi ở Hầu phủ hơn, nhưng đúng lúc này, Cao Hỉ tiến vào nói: "Bệ hạ, Bàng thần y tới."
Bàng thần y tên đầy đủ Bàng Hoa Trân, là đại phu mà Lý Việt mang từ Bắc cương về tới, năm nay chưa đầy 40 tuổi, cao cao gầy gầy, ngũ quan tầm thường, chỉ là trên cằm vẫn để một mớ râu dài thật nổi bật, hắn lại đây bắt mạch cho Mạnh Phất, thở dài nói: "Không phải nói ngài đừng có tức giận hay sao?"
Làm đại phu, ghét nhất là người bệnh không nghe lời dặn của mình.
Mạnh Phất nói: "Trẫm gần đây không có tức giận."
"Không tức giận sao?" Bàng Hoa Trân rõ ràng không tin, hắn quay đầu hỏi Cao Hỉ, "Cao công công, ngươi nói gần đây Hoàng Thượng có tức giận hay không?"
"Ách......" Cao Hỉ nghĩ nghĩ, lần trước phát hỏa hình như là nửa tháng trước rồi, hắn nhìn Bàng Hoa Trân nói, "Bệ hạ mấy ngày gần đây xác thật không có tức giận."
Bàng Hoa Trân càng tin tưởng vào y thuật của mình hơn, lần trước hắn bắt mạch cho Hoàng Thượng mới qua được một tháng, trong một tháng này Hoàng Thượng khẳng định là đã nổi giận, hắn nhìn Cao Hỉ nói: "Vậy cái "gần đây" mà hai người chúng ta nói chắc không giống nhau rồi."
Thừa dịp Mạnh Phất cúi đầu, Cao Hỉ nhanh chóng nhìn Bàng Hoa Trân gật gật đầu.
Bàng Hoa Trân cũng thấm thía mà khuyên nhủ: "Đã nói với ngài bao nhiêu lần rồi, thương tích trên người thương ngài nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi, trong ba tháng tuyệt đối không thể nổi giận."
Mạnh Phất bây giờ mới biết hoá ra trên người bệ hạ có thương tích, nàng gật đầu: "Trẫm nhớ kỹ."
Bàng Hoa Trân bất đắc dĩ muốn chết, hắn nói: "Ngài nhớ kỹ cũng vô dụng, ngài đã nhớ kỹ ba năm nay rồi, ngài phải làm được mới được chứ."
Mạnh Phất cảm thấy chuyện này đối với mình khẳng định là không thành vấn đề, nhưng nàng không biết khi nào nàng cùng bệ hạ sẽ đổi, chỉ có thể cho vị Bàng thần y này ba chữ: "Trẫm tận lực."
Bàng Hoa Trân cảm thấy bệnh Hoàng Thượng phỏng chừng còn phải kéo dài thêm ba năm nữa, dù sao điều nên nói hắn đã nói, đang muốn cáo lui, lại nghe bệ hạ hỏi: "Ngài có nghiên cứu gì với tạp bệnh của phụ nhân không?"
Bàng Hoa Trân đầu tiên cũng chưa ý thức được ngữ khí bệ hạ hôm nay khách sáo khác thường, đã cảm thấy hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây, Hoàng Thượng mà lại có ngày đi hỏi cái loại vấn đề này sao, hắn hỏi cho ai? Trong hoàng cung này, nữ nhân có thể làm bệ hạ để ý ngoại trừ Thái Hậu thì cũng không người khác đi. Nếu phạm vi lớn hơn một chút, thì chỉ còn con mèo cái ở Ngự Hoa Viên kia thôi.
Bàng Hoa Trân khiêm tốn nói: "Biết thì có biết, nhưng mà vẫn phải gặp được người mới có thể chẩn trị."
Mạnh Phất hỏi: "Vậy hôm nay ngài có thể cùng ta xuất cung không?"
Bàng Hoa Trân thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật sợ Hoàng Thượng muốn hỏi hắn sao bụng con mèo cái ở Ngự Hoa Viên lại lớn, nhưng cái ngữ khí này của Hoàng Thượng vô cớ làm hắn nổi da gà cả người, hắn nói: "Bệ hạ, ngài bỗng nhiên khách khí như vậy, làm thảo dân có chút không quen, bệ hạ, thảo dân gần đây không có chọc ngài bất mãn đúng không? Cái bình rượu ngài vứt đi hồi tháng trước kia thật sự không phải thảo dân uống, thảo dân dám thề với trời!"
Mạnh Phất: "......"
Nàng trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Đeo hòm thuốc lên lưng, theo trẫm ra cung."
Bàng Hoa Trân: "Dạ được!"