HOÀNG THƯỢNG THAY TA TRẠCH ĐẤU

Tiểu vương gia hoàn toàn không ý thức được lời mình nói lúc này sẽ nhấc lên một con sóng lớn thế nào trong triều, thấy Mạnh Phất còn không đưa sách cho mình, tiểu vương gia hít sâu một hơi, tiếp tục nói nói không ngừng, nói ra hết những chuyện chấn động mà Lưu ma ma dù bị nghiêm hình tra tấn nhiều ngày cũng quyết không nói.

Mà Lưu ma ma ở trong lao lúc này đã sắp điên rồi, đáng tiếc miệng bà ta đã bị bịt chặt, chỉ có thể phát ra mấy tiếng ư ư ô ô biểu đạt thống hận cùng không cam lòng, đôi mắt bà ta gắt gao mà trừng Cửu vương gia, hận không thể dùng ánh mắt giết chết tiểu vương gia.

Tiểu vương gia từng bị bà thương tổn nhiều lần như vậy còn không thèm để ý, hiện tại sao có thể để ý ánh mắt bà chứ?

Trong lòng Lưu ma ma tràn ngập hối hận, bà trăm triệu lần không nghĩ tới, mình cẩn thận tỉ mỉ nhiều năm như vậy, che giấu xuất thân bối cảnh đến thiên y vô phùng, khi cùng người giao dịch hoặc là hợp tác cũng không để lại bất luận chứng cứ gì, không để ai bắt được nhược điểm, nhưng cuối cùng bà vậy mà bị thua trên tay tên nhãi tiểu vương gia mà bà chướng mắt nhất.

Nên trách bà ta ở trước mặt Cửu vương gia nói không lựa lời sao?

Bà ta là bà vú của tiểu vương gia, một ngày phần lớn thời gian đều phải ở bên cạnh tiểu vương gia, bà nhìn kẻ thù của bọn họ trở thành người trên vạn người, mà kế hoạch của bà lại nhiều lần thật bại, trong lòng vẫn luôn nghẹn một cục tức. Nếu Cửu vương gia là một hài tử bình thường, Lưu ma ma tất nhiên sẽ che giấu hết tất cả ác ý của mình trước mặt thằng bé, nhưng Cửu vương gia không phải, đánh nó, mắng nó, khi dễ nó, nó đều không cho bất luận phản ứng gì, ngày tháng lâu rồi, Lưu ma ma tất nhiên sẽ không để ý nó.

Ai sẽ đề phòng một tên ngốc không biết nói chứ?

Mà hiện giờ tên ngốc này lại có một ngày không chỉ có thể nói, còn có thể lặp lại hết những lời của bà những năm đó không sai lệch một chữ.

Bà nghe được tiểu vương gia lặp lại lời bà năm đó mắng tiểu vương gia, khi đó bà từng tất cả thứ này đều là báo ứng, hiện tại thì tất cả những gì đang xảy ra, đối với bà mà nói, chưa chắc không phải cũng là một loại báo ứng.

Sau khi tiền Thái Tử qua đời, bọn họ những người còn lại liền bắt đầu điều tra là ai ám hại điện hạ, điều tra đến cuối cùng phát hiện, lúc ấy tất cả các hoàng tử thành niên, ngoại trừ Lý Việt ở xa tận Bắc cương, ai cũng từng nhúng tay vào. Nhưng cuối cùng người bước lên ngôi vị hoàng đế lại là Lý Việt, bọn họ không thể không hoài nghi Lý Việt kỳ thật cũng đã âm thầm động tay.

Bọn họ bên này còn chưa tra ra chứng cứ, một bộ phận dư đảng của tiền Thái Tử đã bị Lý Việt lấy thủ đoạn lôi đình nhanh chóng thanh trừ, bọn họ tức khắc cảm thấy Lý Việt sâu không lường được, hơn nữa cái chết của tiền Thái Tử chết nhất định có quan hệ với hắn. Nếu không phải hắn chột dạ, vì sao phải giở thủ đoạn tàn nhẫn như thế.

Lưu ma ma vốn là một ám tử (Editor: tử sĩ ngầm) mà tiền Thái Tử xếp vào  trong cung lúc trước, dùng để giám thị các hoàng tử, vốn dĩ những ám tử như bà ở trong cung còn có rất nhiều, nhưng sau khi trải qua đủ loại hoàng quyền đấu đá, hiện giờ cũng chỉ dư lại mấy người.

Sau khi tiền Thái Tử chết, mục đích của bọn họ liền biến thành trả thù cho tiền Thái Tử, nâng huyết mạch của tiền Thái Tử bước lên đế vị, mà muốn đạt thành mục đích này, tất nhiên là phải giết chết tên cẩu hoàng đế kia trước.

Lưu ma ma thân ở trong hoàng cung, lại là một kẻ hầu hạ bên cạnh Vương gia ngốc tử, căn bản không tiếp xúc được tin tức nào hữu dụng, không thể trợ giúp đồng bạn ngoài cung, nhưng bà cũng muốn vì kế hoạch vĩ đại của bọn họ mà ra một phần sức, vì thế bà bắt đầu châm ngòi mối quan hệ mẫu tử của hoàng thượng cùng Thái Hậu, muốn mẫu tử bọn họ xa cách, làm cho huynh đệ bọn họ tương tàn, cho dù mục đích cuối cùng của bà và đồng bạn không thể đạt thành đi nữa, cũng muốn làm cho cái hậu cung này vĩnh viễn không an bình, làm cẩu hoàng đế thống khổ cả đời.

Thái Hậu qua một phen biểu diễn của bà, cũng có chút hoài nghi rằng hoàng thượng không thích Cửu vương gia, nhưng Thái Hậu vốn mềm lòng lại yếu đuối, cho dù hoài nghi hoàng thượng, bà cũng không dám làm cái gì, nên Lưu ma ma không thể không nghĩ cách động chút tay chân bên chỗ Lý Việt.

Bà cho rằng muốn châm ngòi mối quan hệ mẫu tử bọn họ cũng không khó, đặc biệt là tính tình của cẩu hoàng đế kia nóng nảy như vậy, tùy tiện kích thích hắn hai câu, việc này hẳn là có thể thành.

Nhưng mà, Lưu ma ma chưa bao giờ thất thủ lại lần đầu tiên ăn trái thất bại trước mặt Lý Việt, bà từng chạy đến trước mặt Lý Việt ý ngoài ý trong khóc lóc kể lể rằng Thái Hậu hy vọng hắn có thể cách Cửu vương gia xa một chút, nhưng cái tên cẩu hoàng đế này, căn bản nghe không ra!

Quá khó khăn, trước khi bắt đầu cái kế hoạch này, Lưu ma ma căn bản không nghĩ tới lại khó đến như vậy, nếu là tiên đế, bà chỉ cần dùng dăm ba câu là có thể làm hắn sinh ra lòng nghi ngờ. Nhưng mà tên cẩu hoàng đế này trong đầu hình như căn bản không có cọng dây nghi ngờ vậy, bà ở trước mặt hắn lời trong lời ngoài châm ngòi rất nhiều lần, chỉ thiếu nói thẳng ra là Thái Hậu cảm thấy hắn thương tổn Cửu vương gia, đáng tiếc cẩu hoàng đế nghe không hiểu, nên làm cái gì thì cứ làm cái đó thôi.

Bởi vì việc này, Lưu ma ma không thiếu đứng trước mặt Cửu vương gia mắng Lý Việt cẩu hoàng đế, hiện tại Cửu vương gia đứng ở bên ngoài lao, thuật lại như in những câu nói của Lưu ma ma lúc ấy.

Lưu ma ma thấy một chiêu này không thành, liền muốn cấu kết Tuyên Vương, nương tay Tuyên Vương để đả kích Lý Việt.

Bà rất rõ ràng chuyện hợp tác với Tuyên Vương không khác gì bảo hổ lột da, nhưng cuối cùng hươu chết về tay ai, còn chưa chắc.

Sau cái lần cung yến vào tháng Sáu kết thúc, hoàng thượng đi vào Từ Ninh Cung, lần đầu tiên nhìn ra ý đồ của bà, tuy rằng ngày đó Lưu ma ma dập đầu đến mặt mũi đầy máu, nhưng trong lòng bà thật cao hứng, bà cho rằng hoàng đế cùng Thái Hậu lần này khẳng định sẽ sinh ra hiềm khích, kết quả lại là một lần tính sai, sau đó không lâu, sự việc đã bại lộ, bà bị nhốt vào ám lao.

Dù vậy, Lưu ma ma cũng không quá lo lắng, cùng lắm thì chỉ không còn mạng mà thôi, đừng có ai hòng tra ra lai lịch chân chính của bà.

Nhưng có lẽ là vận mệnh chú định, tất cả đều có ý trời, bí mật bà khổ công giấu đi đều bị vị tiểu điện hạ này nhớ thật kỹ lục, hiện tại đang lặp lại một chữ không lọt cho tất cả mọi người nghe.

Chuyện này làm cho Lưu ma ma khó chịu hơn là chịu bấy cứ khổ hình nào mà bà phải chịu đựng, nếu không phải tay chân bị dây thừng trói chặt, nàng thật muốn đâm đầu chết ở chỗ này.

Tiểu vương gia bắt chước một lúc lâu, nói đến cổ họng có vẻ cũng hơi khô, lại lần nữa dừng lại, ngửa đầu lên nhìn về phía Mạnh Phất, trong ánh mắt có bất đắc dĩ cũng có ủy khuất.

Mạnh Phất tại một khắc này lại cảm giác mình vậy mà đọc hiểu được hàm ngữ trong ánh mắt tiểu vương gia, nàng ngồi xổm xuống, bế tiểu vương gia từ trên mặt đất lên, nói với nó: "Đợi chút nữa liền đưa sách cho ngươi."

Tiểu vương gia không nói chuyện nữa, nó tựa đầu vào trên vai Mạnh Phất, há miệng ngáp một cái nho nhỏ, tựa hồ có chút mệt nhọc.

Mạnh Phất bảo người trông chừng Lưu ma ma, rồi bế tiểu vương gia trở lại Tử Thần Điện.

Tuy tiểu vương gia hiện tại mở miệng nói chuyện, nhưng phương thức nó mở miệng thật không quá giống như trong tưởng tượng của Mạnh Phất lúc trước, muốn nó trở thành một hài tử hơi bình thường một chút, phải cần thêm nhiều biện pháp tiếp tục dẫn đường cho nó.

Tiểu Vương Gia có thể ghi nhớ được mỗi câu mà thằng bé nghe được, nhưng lại không cách kịp thời hiểu được hàm nghĩa trong đó, cho nên sẽ không có phản ứng. Nhưng nếu là đối với chuyện nó thấy hứng thú, nó sẽ cố sức dùng hết khả năng để đáp lại thật nhanh.

Mạnh Phất bảo Cao công công đem sách đến, tiểu vương gia lập tức cầm lấy bút bắt đầu nghiêm túc tính toán, Mạnh Phất ngồi ở đối diện quan sát nó.

Những lời Lưu ma ma nói trước mặt Cửu vương gia không phải mỗi một câu đều hữu dụng, có câu mắng Cửu vương gia, mắng Thái Hậu, thậm chí mắng Hoàng Thượng, những cái đó thì không cần đi nghe. Nàng phải nghĩ biện pháp để tiểu vương gia cho nàng những tin tức quan trọng trước mới được.

Cũng may trong Tàng Thư Các của hoàng cung còn có không ít sách số học, dùng trong chuyện này hẳn là đủ, nhưng mà cũng nên bồi dưỡng cho vị tiểu điện hạ này sở thích mới đi nhỉ.

Mạnh Phất bảo Cao công công lại cầm mấy quyển sách khác lại đây, còn phối hợp dẫn dẫn dụ nó, nói ra mấy từ ngữ mấu chốt như "Tuyên Vương" này nọ, dụ tiểu vương gia nói ra tin tức khác

Tiểu vương gia bĩu môi, nó không muốn nói chuyện, lại thật sự rất muốn mấy quyển sách trong tay Mạnh Phất.

Nó gõ gõ cái bàn, Mạnh Phất kiên nhẫn mà chờ nó, cũng không nóng nảy.

Đại khái nửa canh giờ qua đi, tiểu vương gia lại lần nữa mở miệng.

Từ miệng tiểu Vương gia nói, Mạnh Phất tổng kết ra Tuyên Vương cùng Lưu ma ma có cấu kết, Lưu ma ma là người của tiền Thái Tử, mà tiền Thái Tử còn có mấy lực lượng dư đảng còn đang hoạt động khắp nơi, tiểu vương gia thậm chí còn nói ra mấy cái tên trong đám dư đảng đó, còn có chỗ ẩn thân của bọn họ hiện tại.

Mạnh Phất nhớ thật kỹ mấy chi tiết này, bảo ám vệ suốt đêm đưa đến phủ Tuyên Bình Hầu, xin bệ hạ quyết định.

Đám ám vệ cảm thán, xảy ra chuyện lớn như vậy, bệ hạ này còn có tâm tư đưa thư tình cho người ta, đây là tình cảm sâu đậm đến cỡ nào chứ! Bệ hạ nên mạ chóng nghĩ cách làm vị phu nhân kia hoà ly với Tuyên Bình Hầu đi nha, chứ vẫn luôn lén lút thế này, bị người phát hiện thì biết làm sao bây giờ! Hay là bệ hạ chính là muốn truy đuổi cảm giác kích thích này?

Trong Hầu phủ, Lý Việt vốn đang định đi ngủ, hắn nhận được thư ám vệ gởi, lại đứng dậy viết hồi đáp. Trong thư, hắn bảo Mạnh Phất phái người đi trông chừng cái đám dư đảng đã bị lộ thân phận kia trước, đừng rút dây động rừng, chờ đến ngày thời cơ đến, một lưới bắt hết bọn họ. Ngoài ra, lại phái người đi điều tra rõ Tuyên Vương hiện giờ đang ở địa phương nào, gần đây làm cái gì, có liên hệ với người nào, tra hết từng vụ từng việc rõ rành cho hắn.

Sau khi viết tin xong, hắn bảo ám vệ nhanh chóng đem trở về, còn mình thì ngồi ở trên giường dùng sức xoa xoa lỗ tai con thỏ vải kia. Cái đám dư đảng của tiền Thái Tử thật là dai dẳng, vậy mà còn dám ra tới nhảy nhót, trong khoảng thời gian này hắn không giết người, bọn họ cảm thấy hắn nhấc không nổi đao, vẫn là cảm thấy hắn không thể thấy máu?

...... Nói đi nói lại, tiền Thái Tử năm đó rốt cuộc đã làm gì vậy? Nuôi gián sao? Trong tay hắn sao lại có nhiều người như vậy?

Người đứng đắn ai đi dưỡng nhiều môn khách như thế?

Mạnh Phất nhận được tin của bệ hạ, lập tức dựa theo ý hắn phái người phái đi làm, hôm sau sau khi hạ triều, nàng liền triệu thuộc hạ của Tuyên Vương đến trong cung, dò hỏi bệnh tình của Tuyên Vương.

Bởi vì lúc trước hoàng đế vô duyên vô cớ nhìn mình mỉm cười hai lần, lần này tiến cung, tên thuộc hạ đó cũng lưng đeo áp lực cực lớn, sợ mình làm hỏng chuyện của Tuyên Vương. Mà người đang khẩn trương thì rất dễ dàng làm lỗi, mặc dù lý trí hắn luôn nhắc nhở hắn không thể làm hoàng đế có nghi ngờ gì với Vương gia bọn họ, nhưng mà vẻ mặt cùng động tác của hắn lại không cách nào biểu hiện hoàn mỹ, bất luận một lỗi rất nhỏ nào đó đều có khả năng bán đứng hắn, khiến người khác nhìn ra ý nghĩ chân thật của hắn.

Sau khi nói mấy câu, Mạnh Phất liền chú ý tới thần sắc hắn kỳ lạ, xem ra bệnh của Tuyên Vương là giả, nàng bất động thanh sắc vừa lật xem tấu chương trước mắt, vừa làm như tùy tiện hỏi vài câu, chỉ ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn tên thuộc hạ kia liếc mắt một cái.

Sau một phen dò hỏi, Mạnh Phất đã có được một chút phỏng đoán bước đầu, Tuyên Vương lúc này không còn ở Nghiệp Thành, lại kết hợp với lời của Lưu ma ma lời từng nói, nàng cảm thấy Tuyên Vương rất có khả năng đang ở đế đô.

Thấy mình hỏi có hỏi nữa cũng không ra được tin tức hữu dụng gì, Mạnh Phất liền tống cổ tên thuộc hạ kia rời đi, đồng thời phái ám vệ đi theo hắn.

Tên thuộc hạ ra khỏi hoàng cung liền đi thẳng về nhà, vừa đặt chân nhà cửa, Tuyên Vương liền hỏi hắn hôm nay vì sao hoàng thượng lại triệu kiến hắn, thuộc hạ đáp: "Hoàng thượng dò hỏi bệnh tình ngài, hỏi ngài khi nào có thể tới đế đô, nói nếu không được thì sẽ phái hai thái y đi xem bệnh cho ngài."

Tuyên Vương gật gật đầu, nói: "Này thì giống lời hắn nói rồi này."

Hắn ngừng lại một chút, lại hỏi: "Hôm nay hoàng đế có cười với ngươi nữa không?"

Thuộc hạ lắc đầu nói: "Không có."

Bệ hạ lần này thoạt nhìn bình thường hơn rất nhiều.

Tuyên Vương nghe vậy hoàn toàn yên tâm, xem ra lúc trước nụ cười của bệ hạ không sự không có hàm nghĩa khác, lại hoặc là đã từng sinh lòng nghi ngờ, nhưng hiện tại đã không còn nghi gì nữa.

Muộn tắc sinh biến, hắn phải mau chóng đi lừa mấy nhân thủ dư đảng của tiền Thái Tử để lại vào tay mình mới được, không thể cứ trì hoãn mãi.

Đám ám vệ thực mau tìm được tung tích Tuyên Vương ở đế đô, dựa theo bệ hạ phân phó, lặng lẽ đi theo sau lưng hắn, chú ý hướng đi mỗi ngày của hắn.

Bệ hạ vì chuyện Lưu ma ma cùng Tuyên Vương lại ôm một bụng hoả khí, đặc biệt muốn tìm ai đó tới mắng cho một trận, phát tiết được hoả khí trong lòng.

Nhưng gần đây hạ nhân cùng di nương trong phủ Tuyên Bình Hầu, thậm chí là lão phu nhân, đều có vẻ hiểu rõ rồi, không có việc gì ngàn vạn lần đừng đi chọc cần phu nhân, mặc kệ là vì cái gì, cuối cùng người chịu thương tổn khẳng định là mình, cho nên cũng không ai dám đi tìm Lý Việt kiếm rủi ro.

Cho nên một bụng hoả khí của Lý Việt không có chỗ phát, ngày thứ hai dạy Hoa Tiểu Lăng cùng Khúc Hàn Yên phá lệ nghiêm khắc, liên đới đến Thanh Bình cũng bị dạy dỗ thêm nửa canh giờ.

Hoa Tiểu Lăng đứng đến chân và bụng đều run lên, kho quay đầu lại liếc mắt một cái, liền phát hiện Khúc Hàn Yên đang mở to đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm phu nhân đang múa kiếm.

Khúc Hàn Yên không phải là đứa thích ngược đi? Đã bị mắng như vậy còn làm vẻ mặt biến thái "Phu nhân, ngài lại lại sửa sữa cho ta chút đi".

Chết mất thôi, trước nay sao mình không phát hiện nàng ta còn có cái thuộc tính này.

Giữa trưa, quản gia đưa tới một quyển sổ sách mới, Lý Việt không muốn xem, bàn tay vung lên, bảo Thanh Bình mang sổ sách đưa đến Tùng Hiên Đường của Tạ Văn Chiêu.

Khi Thanh Bình đi đến Tùng Hiên Đường thì Tạ Văn Chiêu không ở trong phủ, liền bảo gã sai vặt bên cạnh hắn mang sổ sách vào trong thư phòng, khi gã sai vặt kia nhìn thấy sổ sách, người cũng suýt choáng váng.

Nghe nói trong khoảng thời gian này phu nhân thay đổi rất nhiều, nhưng cũng không đến mức điên cuồng như vậy chứ!

Trên đời này làm gì có hộ nhân gia nào để nam nhân trong nhà quản sổ sách? Phu nhân rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy?

Nhưng chuyện này cũng không tới phiên một gã sai vặt như hắn chất vấn, hắn thành thành thật thật đem sổ sách đưa vào trong trong thư, chỉ hy vọng khi Hầu gia trở về nhìn thấy một chồng sổ sách này đừng quá tức giận.

Lý Việt hoàn toàn không thèm để ý Tạ Văn Chiêu có quản được sổ sách hay không, mà cho dù hắn ta có làm Hầu phủ lụn bại hết, cũng không liên quan gì đến hắn. Ngày sau khi hắn và Mạnh Phất đổi về rồi, nếu Mạnh Phất thiếu cái gì, hoặc là bị ai khi dễ, hắn đều có thể quan tâm làm chỗ dựa cho nàng.

Nhưng sau khi Mạnh Phất trở về, có khi nào vẫn còn muốn tiếp tục ở chỗ này hay không?

Vấn đề này không phải lần đầu tiên Lý Việt nghĩ tới, nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng chưa biết đáp án.

Trong suy nghĩ của hắn, cái nơi thối nát này có cái gì hay mà ở? Nhưng mà Mạnh Phất ở chỗ này đã hơn bốn năm, bốn năm trong quá khứ kia, tình cảnh nàng còn khốn khổ hơn so với hắn hiện tại nhiều, nhưng mà nàng hình như chưa từng nghĩ tới phải rời khỏi đây.

Lý Việt thở dài một tiếng, lần sau gặp Mạnh Phất, phải hỏi nàng ngày sau có tính toán gì không.

Nếu nàng còn muốn ở lại Hầu phủ thì làm sao bây giờ?

Lý Việt vỗ vỗ đầu cân nhắc nửa ngày, suy nghĩ đủ loại khả năng, lại căn cứ vào những khả năng này mà suy ra nhiều kết quả khác nhau, cuối cùng hắn tự mình tưởng tượng không ra cái gì, chỉ nhồi thêm một bụng hỏa khí.

Mạnh Phất muốn rời khỏi phủ Tuyên Bình Hầu liền phải hoà li cùng Tạ Văn Chiêu, đối với một nữ nhân mà nói, hòa li xác thật không phải một việc dễ dàng, chuyện này không chỉ liên quan đến tình cảm giữa hai người, cũng có quan hệ đến ích lợi của gia tộc sau lưng bọn họ.

Nhưng mà Lý Việt cảm thấy đây không phải vấn đề, Mạnh Phất khẳng định là không có tình cảm gì với Tạ Văn Chiêu, còn lợi ích của gia tộc? Mạnh Nhạn Hành mắt mù chọn thằng con rể rách nát thế này, còn không biết xấu hổ mà nghĩ đến ích lợi?

Một nữ nhân sau khi hòa li thì có thể cuộc sống sẽ không được tốt lắm, nhưng Lý Việt cảm thấy, ít nhất sẽ vui vẻ hơn khi nàng sống ở Hầu phủ.

Nhưng không biết trong lòng Mạnh Phất đến tột cùng nghĩ như thế nào.

Tôn Ngọc Liên đã nhiều ngày nay không ra khỏi Thu Hương Các, nhưng tin tức của nàng ta vẫn rất linh thông như xưa, nàng ta biết kia sổ sách kia vòng đi vòng lại cuối cùng vẫn trở lại trong tay phu nhân, đang muốn cảm thán vẫn là phu nhân thủ đoạn cao minh, không uổng một binh một tốt, khiến cho lão phu nhân tự mình cúi đầu. Nhưng sau đó lại nói phu nhân đưa sổ sách đi Tùng Hiên Đường, về sau muốn để cho Tạ Văn Chiêu tự quản gia.

Khi Tôn Ngọc Liên nghe thấy cái tin tức này vậy mà cũng không cảm thấy quá giật mình, còn cảm thán thật hợp lý đến quỷ dị, cái cảm giác như là...... đây quả nhiên là chuyện phu nhân có thể làm ra.

Nàng ta muốn quản gia, là hy vọng nương theo chuyện quản gia để tăng địa vị của mình ở Hầu phủ lên một chút, để Tạ Văn Chiêu liếc nhìn nàng ta nhiều hơn, nàng ta từng có được cơ hội này, nhưng lại không nắm chắc, cuối cùng thành trò cười.

Nhìn lại phu nhân, phu nhân không có sổ sách, không được Hầu gia cùng lão phu nhân thích, hiện tại còn không phải sống rất vui vẻ sao?! Có hạ nhân nào dám ở trước mặt phu nhân làm càn, ngay cả lão phu nhân cùng Hầu gia cũng bị phu nhân lăn lộn đến không còn biện pháp nào.

Tôn Ngọc Liên cảm thấy có lẽ mình cũng nên học tập phu nhân một chút, nàng ta có một dự cảm, sổ sách thế nào cũng sẽ trở lại trong tay phu nhân, nàng ta đi lấy lòng phu nhân, nói không chừng có một ngày nào đó mình còn có thể bắt được sổ sách.

Trải qua một phen suy nghĩ cặn kẽ, Tôn Ngọc Liên giấu đi những cảm xúc tiêu cực do Tạ Văn Chiêu gây ra, nâng bước đi về hướng Tễ Tuyết Viện.

Ban đêm, Tạ Văn Chiêu trở lại phủ, nhìn thấy trên bàn mình là một núi sổ sách, lại từ trong viện gã sai vặt biết được nguyên nhân sổ sách bị đặt ở nơi này, hắn lộ ra biểu tình y hệt gã sai vặt lúc giữa trưa.

Mạnh Phất bị điên rồi hay sao? Nàng ta dám làm như vậy?!

Tạ Văn Chiêu tức giận đến không được, thật muốn ném hết mớ sổ sách này tới Tễ Tuyết Viện.

Nhưng chỉ sợ dù hắn làm như vậy, Mạnh Phất cũng sẽ không để ý, cuối cùng còn phải do chính hắn phái người lượm lại mớ sổ sách nhặt.

Ai càng để ý đến cái Hầu phủ này, liền nhất định sẽ trả giá càng nhiều vì Hầu phủ.

Tạ Văn Chiêu vốn được lão phu nhân nuông chiều từ bé, tay chân không mấy hoạt động, ngũ cốc cũng không phân biệt được, làm sao biết xem sổ sách, mà hiện tại lão phu nhân sinh bệnh, hắn thật sự không muốn làm lão phu nhân nhọc lòng, vậy thật sự chỉ có thể do hắn quản.

Tạ Văn Chiêu lật hai trang, phát hiện có mấy chỗ xác thật mình không quá hiểu rõ, liền cho gọi quản gia tới, bảo quản gia dạy hắn một chút.

Mấy ngày kế tiếp, Tạ Văn Chiêu thành thật ngồi trong Tùng Hiên Đường cùng quản gia học tính sổ, nắng hè chói chang, trời nóng như lửa, mặc dù trong thư phòng thả vài cái bồn băng, hắn vẫn tính đến mồ hôi đầy đầu, quản gia còn phải chỉ ra cho hắn chỗ này tính sai rồi, chỗ đó tính không đúng.

Mà Tạ Văn Chiêu lại không thể hoàn toàn tín nhiệm quản gia, nếu không Hầu phủ còn không phải là do quản gia định đoạt? Trải qua nhiều ngày, Tạ Văn Chiêu liền nóng đến phát hoả, đôi mắt hắn phiếm hồng, yết hầu sưng đau, thậm chí môi đều nổi phồng lên, đồng liêu thấy hắn đều phải trêu ghẹo hắn vài câu, sao lại nghẹn thành như vậy.

Tễ Tuyết Viện bên kia vẫn không hề có một chút động tĩnh nào, Tạ Văn Chiêu hỏi thăm vài câu, hạ nhân nói phu nhân bị bệnh, quản không được.

Cái cớ này là Tôn Ngọc Liên hỗ trợ tìm, nếu như để Hầu gia biết phu nhân mỗi ngày sống vui vẻ đến như vậy, chỉ sợ sẽ mau chóng tìm tới cửa.

Nàng ta nghĩ cũng không sai, Tạ Văn Chiêu không hoài nghi lời hạ nhân nói, nghĩ đến thân thể Mạnh Phất đích xác không được tốt, sinh bệnh là chuyện thường, vì thế hắn tiếp tục mệt nhọc cố gắng, ban ngày phải đi Hộ Bộ đương trị, buổi tối phải về nhà thức suốt đêm xem sổ sách, ngắn ngủn mấy ngày người đã gầy đi một vòng.

Tạ Văn Chiêu cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, hắn cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy, người phỏng chừng cũng sẽ không còn. Mà sau khi lão phu nhân bị bệnh một hồi, đại phu dặn dò bà không được để mình mệt nhọc quá mức, Tạ Văn Chiêu tất nhiên không thể đi phiền lão phu nhân, cuối cùng hắn vẫn phải cúi đầu, muốn đi tìm Mạnh Phất thương lượng, bảo nàng nhiều ít gì cũng giúp đỡ quản gia một chút.

Tạ Văn Chiêu do dự non nửa buổi chiều mới kéo mặt xuống, đi vào Tễ Tuyết Viện, nhưng mà khi hắn đi vào trong viện, thì cái cảnh Mạnh Phất nằm triền miên trên giường bệnh như trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không diễn ra.

Hắn tới khi đã là hoàng hôn, ánh nắng chiều nhuộm đỏ nửa bên không trung, Mạnh Phất ngồi trên một cái ghế bập bênh, Thanh Bình đứng ở bên cạnh "nàng ta", quạt mát cho "nàng ta".

Đại di nương Hoa Tiểu Lăng của hắn đang đứng ở bên kia quơ chân múa tay mà kể chuyện xưa cho Mạnh Phất nghe.

Nhị di nương Tôn Ngọc Liên trong tay bưng nước ô mai ướp lạnh, thướt tha lả lướt mà từ trong phòng đi ra, mang nước ô mai đưa đến trước mặt "nàng ta".

Nhất tức giận nhất chính là, tam di nương Khúc Hàn Yên trong khoảng thời gian này vẫn luôn lạnh lùng với hắn thì đang mặc một bộ váy lụa màu đỏ, đứng trên một một cái cọc gỗ lùn lùn, trong tay còn cầm theo một thanh kiếm dài, chậm rãi giơ lên, chuẩn bị sẵn tư thế, nhìn dáng vẻ là đang muốn biểu diễn múa kiếm cho Mạnh Phất xem.

Mà Mạnh Phất thì đang bóp bóp giữa mày, ánh mắt liếc nhìn hướng khác, tựa hồ như không quá muốn xem.

Tạ Văn Chiêu:!!!! Đây là hậu viện nhà ai vậy?

Bình luận

Truyện đang đọc