HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

Chuông tan học vừa điểm, Ôn Yến mang theo quyển sách rời đi sân tập tiến về nhà ăn, hoàn toàn làm ngơ cái bánh ngọt nằm lăn lóc bên cạnh. Lý Húc Dương từ trong màn hình thấy được, nụ cười trên môi dần thu lại, trầm ngâm không nói gì.

Thấy cô tới nhà ăn, đang ngồi cùng hai người Đặng Dương và Ôn Vĩ Kỳ, mấy người F4 cũng mau chóng đi tới.

Cô nàng xấu xí đang nói chuyện cùng hai người kia, chẳng biết nói về cái gì mà rất vui vẻ bàn luận, họ tới trước mặt cũng không ai để ý. Lý Húc Dương lần đầu bị con gái cho ăn bơ, thẹn quá hoá giận, cắn răng nở nụ cười.

"Ôn Yến, cùng nhau ăn cơm không?"

Ôn Yến mờ mịt ngước đầu lên, ánh mắt trong suốt của cô thông qua máy quay phim vi bụi này truyền tới thiết bị của mọi người.

Một chiếc lá rơi cũng làm em hoảng sợ "Anh anh anh... mẹ nó tôi thấy ánh mắt này của cô béo quả là đáng yêu. Tôi phải hay không đã bị mù?"


Thiên Hàng is my husband "Lầu trên quả thật bị mù."

Tôi là kỳ lân "+1"

Đồng hồ cát "Đừng lạc đề, mau xem tiếp đi."

Lý Húc Dương ngày thường ngạo mạn độc mồm, thấy ánh mắt trong suốt này của cô, thân thể khựng lại một lúc, giọng nói mềm mại hẳn đi "Cùng ăn cơm trưa đi, tôi mời."

"Tôi vừa mới ăn xong." Ôn Yến nhìn cậu, thấy có chỗ chống lưng là Ôn Vĩ Kỳ cùng Đặng Dương, trực tiếp nhã nhặn từ chối.

Có lẽ ánh mắt vừa nãy quá bức người, Lý Húc Dương không cùng cô đôi co tranh chấp như bình thường, nhàn nhạt ừ một cái rồi rời đi.

Trong trường học tất cả cửa hàng cơ bản đều là học sinh trong trường tự mình gánh vác. Dù sao đều là một đám người có tiền, muốn làm cái cửa hàng nhỏ vẫn là dư dả, vui vẻ liền chính mình lại đây chơi, không vui trực tiếp kêu cha mẹ gọi người qua giúp đỡ, về sau đây cũng coi như là bọn họ có kinh nghiệm nhỏ gây dựng sự nghiệp.

Dù sao trường học không thiếu tiền, cũng không cần đem mấy thứ này tất cả đều thuê đi ra ngoài kiếm tiền, dùng để lấy lòng đám tiểu tổ tông này vừa lúc. F4 vừa ngồi vào bàn, có nhân viên tiến đến, đưa menu ra.

"Này, có mời được không?"Lục Thiên Mạch nhỏ giọng hỏi.

"Không, cô ấy ăn no rồi."


Lục Thiên Mạch mếu máo, chính mình chạy bệnh tim đều sắp tái phát, kết quả thế nhưng vẫn là làm cho Lý Húc Dương giành trước quyền nói chuyện với xú bát quái, hắn cảm thấy ủy khuất. Cứ tưởng đã mời được người, chẳng ngờ lại bị từ chối mất rồi.

Lục Thiên Hàng bước tới sau, dùng sức chụp xuống đầu cậu ta, bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài, liền hướng phía trước đi đến.

Bọn họ hai anh em là song bào thai, bởi vì sinh ra thời điểm, hắn luôn là không ra, làm cho Lục Thiên Mạch ở cơ thể mẹ nghẹn rất lâu, sau khi sinh ra thân thể rất gầy yếu, rất nhiều vận động mạnh đều làm không được, làm cho hắn vẫn luôn đối với em trai này thực áy náy, lúc này mới theo em ấy hồ nháo.

Ôn Yến...

Thật sự có lỗi với cậu rồi.

....

Sau khi chia tay Ôn Vĩ Kỳ cùng Đặng Dương, máy quay phim vi bụi theo chân Ôn Yến trở về phòng. Vừa ăn no nên cô không ngồi vào bàn ngay, Ôn Yến cầm theo quyển sách đi qua đi lại, vừa đi vừa học cho tiêu hoá cơm. Làm như thế vượt nửa tiếng đồng hồ, Ôn Yến mang theo quần áo tiến vào phòng vệ sinh. Máy quay phim không cùng cô đi vào, chỉ có thể ngây ngốc ở bên ngoài. Lúc này, trên màn hình đã có một trận spam tin nhắn.


Hoàng thượng cát tường "Mẹ nó, buổi sáng học, học xong thì ăn, ăn xong lại học, buổi chiều đi làm thêm, buổi tối lại học. Tôi hiểu vì sao Ôn Yến trở thành thủ khoa khối rồi."

Ăn no rửng mỡ "Bạn cùng phòng hỏi tôi vì sao vừa xem máy tính vừa quỳ."

Tôi chỉ yêu F4 "Em trai của Ôn Yến thật đẹp trai, bạn cậu ấy cũng rất đẹp, ai đó làm ơn cho tôi xin thông tin."

Ôn Vĩ Kỳ là của toyy "Em trai Ôn Yến tên Ôn Vĩ Kỳ, là học bá thuộc lớp hai năm nhất. Bạn cậu ta là Đặng Dương, là Đặng gia nhà có mỏ kia."

Ôn Yến ở trong phòng vệ sinh, cùng ma nữ Tiểu Kiều xem cmt từ màn hình của Bạch Bạch, không nhịn được đổ hắc tuyến.

Mấy cô nàng mê trai này quả thật tài giỏi, tìm thông tin thật nhanh.


Bình luận

Truyện đang đọc