HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

Vừa dậy bầu trời bên ngoài cửa cũng đều tối sầm lại, cô tự hỏi mình là ngủ một giấc tới chạng vạng sao?

Bởi vì ngủ quá nhiều, Ôn Yến cảm giác đầu của mình có chút không thanh tỉnh, vừa đúng lúc này, cửa phòng bị người từ bên ngoài gõ vang.

"Ôn Tiểu Yến, cậu tỉnh chưa? Mình có thể tiến vào không?" Giọng nói dè dặt của Lý Húc Dương vang lên.

"Được."

Cô mơ hồ ừ một tiếng, sau đó nhấc mí mắt lên liền thấy Lý Húc Dương đứng ở cửa, đỏ mặt xem cô.

"Ăn...Ăn cơm, ăn cơm chiều, ăn xong rồi chúng mình buổi tối mang cậu đi ra ngoài dạo. Mình nói với cậu gần đây có cái hang động, bên trong đều là đom đóm, buổi tối đi xem, nhấp nháy giống như ngôi sao nhỏ, rất xinh đẹp!"

"Phải không? Vậy không học bổ túc sao?" Ôn Yến chớp đôi mắt, nhìn về phía cậu ta, một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.


Lý Húc Dương cúi gầm mặt che đi vệt đỏ trên má, đôi mắt lại lén lút ngước lên nhìn cô.

"Không, không bổ túc, cậu yên tâm, tiền chúng mình sẽ theo đó mà làm, lại nói không phải vừa mới thi xong không bao lâu sao? Trước thả lỏng một chút lại nói, sau này chúng mình nên học bù thì học bù, nên làm bài thì làm bài, cam đoan một chút cũng không hàm hồ, cậu mau đứng lên đi...Quần áo của cậu đều giặt sạch sẽ, cũng hong khô, mình để nơi này a! Cửa cũng đóng lại cho cậu, cậu đổi đi"

Nói, Lý Húc Dương liền đặt một túi quần áo ở bên, khép lại cửa đi ra ngoài.

Ôn Yến đè đè huyệt thái dương có chút phát trướng vủa mình, cảm thấy bộ dáng còn có chút cảm mạo, các nam sinh mười bảy mười tám tuổi này tinh lực cũng thật là tràn đầy, mới vừa trải qua một trận phiêu lưu mạo hiểm, trong nháy mắt liền muốn đi hang động xem đom đóm.

Đổi xong đi ra ngoài, cùng ông nội Lý chào hỏi, liền ngồi cùng nhau bắt đầu ăn cơm. Ông nội Lý bảo Ôn Yến tới ngồi bên cạnh mình, đôi mắt ngàn lời muốn nói.

"Con lớn như vậy rồi. Ôn Yến, bao năm qua bên ngoài chịu khổ, vất vả cho con" Ông cụ xoa đầu Ôn Yến, ánh mắt hơi đỏ lên "Năm đó Ôn gia giúp đỡ Lý gia rất nhiều, đại nạn năm đó chúng ta có điều tra, nhưng không tra ra manh mối nào."

"Lý lão gia, ngài đừng như vậy. Chuyện đã qua cũng lâu, đừng quá để tâm. Bao năm qua con cũng không khổ mấy" Ôn Yến lễ phép cười, không muốn cùng ông lão nói chuyện xưa. Ông lão đây chỉ là không muốn thẹn với lương tâm nên quan tâm vài câu, không nên tin là thật. Nếu thật sự thương cô, e rằng nhiều năm trước ông ấy đã cho người đi tìm rồi.

Ông lão gượng cười, lại nhìn về phía Ôn Vĩ Kỳ "Con chắc là đứa nhóc năm đó Ôn gia nhận nuôi."

Ôn Vĩ Kỳ gật đầu, bốn người kia lòng có biến nhưng im lặng không nói.

Thì ra không phải em ruột, hèn gì có ý đồ với chị gái mình...

"Tốt, tốt, Tiểu Dương, về sau nhớ rõ thường xuyên mang Tiểu Ôn cùng Tiểu Vĩ qua bên này chơi biết không? Mấy đứa bé này rất tốt, bốn tên tiểu tử thúi các con cũng không thể khi dễ người ta!"


"Sao có thể? Con thích cậu ấy cũng không kịp...... Khụ!" Lý Húc Dương thuận miệng thế nhưng lơ đãng liền đem tiếng lòng mình nói ra ngoài. Ôn Yến động tác cũng dừng lại theo, ngẩng đầu hướng đối phương nhìn qua.

Lại thấy gương mặt Lý Húc Dương đỏ rực mà nhìn ông nội nhà mình, "Khụ khụ, bạn bè con con đều thích, con thích Ôn Tiểu Yến, Vĩ Kỳ, Thiên Hàn, Thiên Mạch lẫn Tư Ngôn, ha ha ha, đều giống nhau, ừ, đều giống nhau."

Loại giấu đầu hở đuôi này giải thích cũng không có tác dụng hòa hoãn không khí, ngược lại làm cho ông nội Lý nheo lại đôi mắt nhìn xem cậu ta, theo sau lại nhìn Ôn Yến ngoan ngoan ngoãn ngoãn ngồi ở một bên liếc mắt một cái, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn lại.

"Già rồi, già rồi a, những chuyện của người trẻ tuổi các con ông cũng không hiểu, ăn no, ông hẹn lão Trương đầu thôn đông uống trà chơi cờ, liền đi trước, các con buổi tối nhớ rõ về sớm một chút, biết không? Đừng quá trễ, mấy tên tiểu tử các con ông là không lo lắng, Tiểu Ôn là cô bé, cũng không giống các con chắc nịch như vậy, xem xong rồi liền sớm về nhà một chút."

"Dạ, ông nội, ông nội đi thong thả!"

Nghe xong lão gia tử nhà mình nói, Lý Húc Dương cao hứng phấn chấn mà hướng ông vẫy tay.

Thấy thân ảnh lão nhân gia biến mất ở sau nhà, ngay lập tức ném xuống chiếc đũa, tiến lên kéo lại tay Ôn Yến.

"Ha ha, ông nội đi rồi, Ôn Tiểu Yến chúng ta cũng đi thôi, không ăn không ăn, mình biết cậu không sai biệt lắm cũng ăn no, mau mau mau, hiện tại chúng ta đi qua, trong động kia hẳn là đúng thời điểm xinh đẹp!"


Nói xong không nói nữa mà túm lấy tay cô chạy tới phía trước.

"Bỏ tay chị tôi ra" Ôn Vĩ Kỳ vội vã đuổi theo.

"Húc Dương."

Lục Thiên Hàng cùng Lạc Tư Ngôn cơ hồ là đồng thời mở miệng, nhìn thoáng qua nhau liền cũng đi lên theo, mà Lục Thiên Mạch ở phía sau bọn họ dùng sức múc cơm, trời mới biết cậu ta thật sự còn không có ăn no, cuối cùng phồng má, nghẹn đến trợn trắng mắt, cũng đi lên theo.

Lý Húc Dương kéo tay Ôn Yến chạy đầu tiên, thôn nơi này vốn là không có đèn đường, cũng không có một cái đường tốt, vẫn là nhà ông nội Lý lại đây định cư, lúc này mới tự lấy tiền túi sửa đồ vật nhiều thế này.

Mà Ôn Yến đi theo Lý Húc Dương chạy tới phía trước, gió đêm cứ thổi vào tóc cô, chóp mũi còn nhảy lên hương thơm của các loại hoa cỏ, bên tai còn lại là tiếng kêu vang trầm thấp của côn trùng, tay phải bị thiếu niên gắt gao nắm trong tay, nắm tới lòng bàn tay đổ mồ hôi cũng không hề có ý buông ra.


Bình luận

Truyện đang đọc