HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

"Cậu...Buông tay!"

"Tôi liền không buông, cô có thể bắt tôi thế nào?"

"Cậu" Mẹ nó trẻ trâu!

Đừng để ông đây cho cậu một trận.

Ôn Yến thuận theo đối phương lôi kéo luôn đều nửa nghiêng thân thể, thấy đối phương vẫn luôn không buông tay, trên mặt còn mang theo vui vẻ cười, bỗng nhiên trong lòng liền bốc lên một cổ lệ khí, nhanh chóng đưa chân lên, nhắm vào chỗ lão nhị của cậu ta, đạp một cú.

Động tác chân nhanh chóng, bốn người con trai đều không có phản ứng kịp. Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết của Lý Húc Dương vang lên bọn họ mới kịp nhìn rõ.

Lý Húc Dương đau đến buông tay ra, Ôn Yến vội không kịp đứng thẳng thân mình, xoay người đẩy Lục Thiên Mạch đang trố mắt nhìn, ngay lập tức hướng phía ngoài chạy đi.

Bốn người trơ mắt nhìn Ôn Yến chạy đi, sau đó lại nhìn cô chạy lại. Ôn Yến gấp gáp cúi người nhặt túi bánh ngọt, tiếp tục bỏ chạy.

Bốn người thiếu niên "..."

Ôn Yến chạy một mạch phóng vèo về kí túc, bỏ qua lời chào của Tiểu Kiều mà lao vào phòng vệ sinhz


Tiểu Kiều "?"

Sao lại gấp gáp như thế.

Chờ cô thở gấp đều lại, lúc này mới cong eo xuống, mặt vùi vào trong đầu gối của mình, bả vai kịch liệt mà run rẩy.

Quá đã, lần đầu tiên đánh người quá sảng khoái.

Lúc này cô mới đỡ eo đứng lên, sau đó tại bồn rửa tay bên cạnh súc miệng mấy lần, ngẩng đầu, nhìn mình bây giờ trong gương.

Vừa mới nhảy nhót vui vẻ nháy mắt không cánh mà bay, sao cô lại xấu xí như vậy.

"Bạch Bạch, dưỡng nhan đan và nắn thân hoàn, mang ra đây cho chị"

[ Vâng] Bạch Bạch bay từ túi áo ra, vứt ra hai hộp hình vuông kì lạ.

"Có phải vừa nuốt vào, thì có thể lập tức thấy hiệu quả hay không, tỷ như dưỡng nhan đan là có thể làm ngươi lập tức biến thành tuyệt thế mỹ nhân, nắn thân hoàn lập tức là có thể đem mình biến thành dáng người ma quỷ?"

[ Xã hội chúng ta đang ở bây giờ là xã hội hiện đại, thay đổi lớn, là người đều sẽ hoài nghi, nếu là ngày mai từ cửa này đi ra ngoài, biến thành một khuôn mặt thiên sứ, dáng người ma quỷ đại mỹ nhân, em cảm thấy trăm phần trăm liền muốn đem chị mang đi giải phẫu] Bạch Bạch tốt bụng giải thích [Chị mỗi ngày bôi một ít, sẽ thay đổi từ từ. Ngoài ăn còn phải ăn kiêng, phải chăm sóc da nữa.]

Ôn Yến đồng ý, lấy từ hộp thứ nhất ra một viên thuốc, nhìn qua giống như viên đất sét, cầm lấy để sát vào chóp mũi ngửi, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, thật đúng là có cổ "Thanh hương" của bùn đất.

Nhắm hai mắt, một hơi đem thuốc viên này nuốt đi xuống, bởi vì vị bùn quá nặng, cô trực tiếp liền chống bồn rửa mặt nôn hai lần. Sau khi nôn xong, cô rửa mặt, bôi kem ở hộp vuông thứ hai lên, vỗ vỗ.

Xoay người, đi đến giường của mình, lên trên nằm xuống, nhăn chặt mày, cũng không biết có phải ảo giác của cô hay không, lúc viên thuốc kia đi xuống, cô tổng cảm thấy bụng đang ục ục kêu, giống như là ăn đồ vật gì dơ, một cổ vị bùn như có như không còn đang quanh quẩn bên miệng của cô.

A, không thể nghĩ, càng nghĩ càng muốn nôn.

Ôn Yến cố gắng làm lơ cảm giác đó, bật đèn ngủ lên, cúi đầu đọc sách.

...


Ngay tại đầu này lúc Ôn Yến còn đang đọc sách, Lạc Tư Ngôn, Lục Thiên Hàng, Lục Thiên Mạch ba người liền nhìn Lý Húc Dương lại một lần hướng về lão nhị của mình, càng nhìn lại càng cảm thông cho nỗi đau của thằng bạn.

"Moá, con béo này dám đạp mình. Không được, mình nhất định phải đem lần này trả thù trở lại, các cậu có kiến nghị hay nào không? Thôi học là căn bản không có khả năng, đánh cô ta một trận cũng không thực tế, móe, nên sẽ không coi như không có biện pháp đối với nha đầu chết tiệt kia đi, nhưng mình khẩu khí này nuốt không trôi a! Thiên Mạch, giúp mình......"

Nghe vậy, Lục Thiên Mạch giang tay ra, chỉ xuống hồ.

"Nếu không chúng ta đem sách của cô ta ném xuống, bỏ côn trùng vào ngăn kéo cô ta?"

Nghe vậy, Lý Húc Dương một cái tát liền vỗ vào trên ót của cậu ta, "Cậu nói sảng hả? Lại nói nha đầu quê mùa đó có khả năng thích côn trùng hay không?"

"Cũng đúng nha!"

"Thiên Hàng? Thôi, không hỏi cậu, cậu ngày thường chỉ biết bóng rổ! Tư Ngôn, cậu thì sao? Mình biết cậu luôn luôn có chủ ý! Cậu có kiến nghị gì hay? Có thể làm mình lật về một ván cờ, đương nhiên, làm nha đầu chết tiệt đó thương tâm khổ sở liền không còn gì tốt hơn!"

Nghe vậy, Lạc Tư Ngôn nhìn thoáng qua Lý Húc Dương, cười nhạt một cái, "Tiểu nữ sinh tuổi này, tình tình ái ái quan trọng nhất, không bằng cậu theo đuổi cô ta, đuổi tới tay lại vứt bỏ, bảo đảm cô ta thương tâm khổ sở, vô tâm học tập."

"Ọe, mình mới không truy, đến lúc đó mình không phải mặt gì cũng vứt sạch, không được, mình không muốn! Trừ phi......" Cậu ta xoay chuyển tròng mắt, "Các cậu và mình cùng nhau truy, hắc hắc, vừa lúc nghiệm chứng một chút mấy người chúng ta, xem ai mị lực lớn!"

"Cái này được, cái này được!" Lục Thiên Mạch liền hưng phấn lên.

"Không được." Lục Thiên Hàng và Lạc Tư Ngôn đồng thời cự tuyệt, không muốn cùng cậu ta chơi cái trò chỉ trẻ trâu mới chơi này.


"Còn có phải anh em tốt hay không?"

"Anh em tốt cũng không đại biểu muốn cùng cậu ở bên nhau chơi trò kì quái"

"Thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ nha......" Lý Húc Dương mới vừa nói ra, thấy Lạc Tư Ngôn ánh mắt lãnh đạm, đành phải nuốt xuống lời nói còn lại "Chủ yếu là không thể làm bản thân mất mặt, nếu để học sinh toàn trường biết mình đang truy nha đầu thúi này, mình sẽ không còn mặt mũi nào. Về sau càng có thể không có cô nàng xinh đẹp nào hẹn hò với mình, mình cấp bậc này, vèo một cái liền đi xuống! Nếu có thể làm tất cả mọi người đều biết mình là đùa giỡn cô ta vậy thì thú vị rồi......"

Nghe vậy, Lạc Tư Ngôn ánh mắt vừa động.

Lý Húc Dương nháy mắt liền bắt giữ được, vội vàng truy hỏi nói, "Có biện pháp?"

Nghe vậy, Lạc Tư Ngôn cười cười, liền xoay người đi ra ngoài.

"Này, đợi đã! Tư ngôn, thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ a! Rốt cuộc biện pháp gì?"

Lý Húc Dương vội vã đuổi theo.

Ở phía sau bọn họ, Lục Thiên Hàng nhìn thoáng qua em trai của mình bỗng nhiên hưng phấn, mày lại lần nữa nhăn chặt, nhưng vẫn là bị em trai nhà mình kéo tiến lên.


Bình luận

Truyện đang đọc