HỌC THẦN LÀ XÚ BÁT QUÁI

Ăn no nê, Ôn Yến định trở về trường nhưng bị Lạc Diệp sống chết không buông, muốn được ăn bữa tối do cô nấu. Ôn Yến thở dài, dù sao tối nay cũng cùng mấy người kia học bổ túc, nghĩ, cô mang sách vở ra cùng Ôn Vĩ Kỳ ôn tập.

Tiết trời mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, cả nước đều bao trùm trong tuyết, tuyết rơi mấy ngày mới ngưng.

Sau khi dạy học cho Lục Thiên Mạch xong. Ôn Yến ngồi cạnh lò sưởi, khép lại sách vở suy nghĩ xem nên làm món gì.

"Làm canh cá đi, trong bếp có mấy con cá tươi mới mang về" Lạc Diệp một bên ăn trái cây, đưa ra chủ ý.

Nói thật thì cô rất cam phục trù nghệ bếp núc của cô bé này, nấu ăn rất ngon. Nếu chịu làm em dâu của cô thì tốt rồi.

"Được ạ" Ôn Yến nghe lời, đứng lên đi về phía nhà bếp.


Làm cá cũng không khó, đem cá cạo vảy mổ bụng móc ruột bên trong ra. Cá cũng không có mùi khó ngửi cho lắm, chỉ cần xử lý tốt một chút thì mùi tanh tưởi gì cũng không còn.

Chảo dầu sôi lên cho hành, gừng, tỏi, hoa tiêu, hoa hồi vào cực kì thơm, sau đó cho cá để chiên lửa nhỏ đến khi vàng đều hai mặt, một mùi thơm thoang thoảng bắt đầu bốc lên, lúc này cho nước vào nấu.

Đậu phụ vừa được làm ra, hai khối trắng tinh mềm mại được cắt thành nhiều khối nhỏ cho vào nồi nấu với lửa nhỏ đến khi nước canh biến thành trắng đục, cho hành cắt lát vào, màu xanh của hành hòa cùng màu trắng của nước canh thực sự mê người. Ngoài cá còn có tôm, là tôm càng xanh thượng hạng, đầu đuôi cắt bỏ chỉ để lại thịt tôm. Một cân thịt tôm thêm các loại gia vị, đánh nhuyễn biến thành tôm viên, những viên tròn vo đặt vào tại trong bát.

"Cá với đậu hủ? Có phải quá mức đơn giản hay không?" Lạc Tư Ngôn cau mày.

Ôn Yến cũng không ngẩng đầu lên nói: "Nấu ăn, cũng không nhất định phải là nguyên liệu quý hiếm mới ngon. Làm cách nào khiến cho đậu hủ ngon còn phải do bản lĩnh của người nấu ăn."

Trong tủ lạnh còn có sườn cừu. Lạc Diệp giúp cô bỏ vào lò vi sóng để làm tan đá.

Sườn cừu sau khi xử lý mùi hôi cho vào bát gia ướp gia vị mười lăm phút, rồi chiên lên. Chiên sườn cừu phải đặc biệt chú ý lửa, nếu lửa lớn cừu sẽ trở nên dai, lửa nhỏ thì thịt không chín. Hương vị thức ăn dựa vào lửa rất nhiều.

Sườn cừu chiên xong màu sắc vàng óng mê người đặt vào đĩa, chính giữa đặt một chén nước sốt, có hai loại nước sốt mặn và ngọt, tùy khẩu vị từng người mà chấm vào.

Ôn Yến cởi bỏ tạp dề, bảo mấy người kia mang thức ăn đặt ra bàn.


Thịt cá tươi mới, không hề bị tanh, ăn vào miệng lại rất ngọt. Đặc biệt là cá rất ít xương, chỉ có một cái xương to nên không sợ bị hóc, khiến cho người ta trở nên rất thích ăn cá.

Lạc Tư Ngôn rất thích ăn cá, càng thích hơn là tôm viên trong nồi đậu hủ cá, tôm viên rất chắc và tươi mềm, ăn rất ngon miệng, một lần ăn hết một viên.

Sườn cừu được chiên vừa đúng, lâu hơn thì quá dai, ngắn hơn thì chưa chín, cắn một cái, hương vị thịt cừu quyện với mỡ cừu tràn ra khoan miệng, hơn nữa lớp ngoài thịt cừu vừa đủ khô vàng. Mùi tiêu cũng rất thơm, đúng là mỹ vị nhân gian!

Một đĩa rau xanh trộn được đưa lên nháy mắt liền khiến mỡ trong miệng bị đánh tan, chỉ còn lại mùi vị tươi mát. Cơm được nấu từ gạo thượng hạng, từng hạt sáng bóng trong suốt, cho một ít thịt cùng rau vào cơm trộn lên thật sự đưa cơm.

Miếng sườn cừu cuối cùng, Lạc Diệp vừa đưa đũa qua thì đã biến mất. Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lục Thiên Mạch hả họng ra đem nó cho vào miệng, miệng hơi động một chút một cục xương đã được rút hết thịt bị phun ra.

Lạc Diệp "..."

Miếng sườn cừu ngon lành cuối cùng đã bị cậu đoạt đi mất!


Lạc đại tỷ ngoài miệng mỉm cười không nói gì, trong lòng âm thầm nhớ thù.

Cơm nước xong, uống một chén trà xanh vào thật sự dung hòa thịt thà dầu mỡ gây ngán, vô cùng sướng.

Chén bát bẩn có người giúp việc rửa, Ôn Yến ăn no nê chỉ làm một việc là kéo Ôn Vĩ Kỳ về.

Trước khi đi Ôn Yến còn bị hai người Lục Thiên Mạch và Lạc Diệp kéo lại. Một người dụ dỗ cô làm chị dâu, một người lại là em dâu.

Đau đầu chết mất...


Bình luận

Truyện đang đọc