HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Lòng tự trọng không cho phép Hanada Saharuna mất mặt trước đồng nghiệp, đặc biệt là trước tên Matsuda Jinpei độc mồm độc miệng kia!

Hanada Saharuna cầm cốc nước đưa cho Takagi Wataru: "Tiền bối Takagi, nhờ anh lấy giúp em thêm 1 ly nước nữa!"

"Hả? Được!" Hanada Saharuna nói vô cùng khí thế, Takagi Wataru theo bản năng liền rót nước cho cô. Một lúc sau anh mới phát hiện ra, một tiền bối như mình thế mà lại bị hậu bối sai sử.

Hanada Saharuna tu ừng ực cạn cốc nước, sau đó đặt thật mạnh lên bàn, bắt đầu giải thích suy luận của mình.

"Thật ra lúc đó em ở ngoài cửa đã nghe thấy tin tức mà thanh tra Megure thu được. Sau khi bước vào nhìn đến chỗ bàn ăn nơi xảy ra án mạng, kết hợp cùng chỗ ngồi của mọi người và đồ ăn họ gọi mới suy luận ra được toàn bộ quá trình gây án.

Đầu tiên, chỗ họ ngồi là hai ghế đối diện nhau. Nạn nhân ngồi ở trong, Okawa Ichirou ngồi ở bên cạnh, chính là phía tay trái ông ta. Koyama Chika ngồi đối diện người chết, còn Kutawa Isamu thì ở cạnh cô ấy. Từ chỗ ngồi có thể suy ra, nếu muốn hạ độc, vị trí của Okawa Ichirou và Koyama Chika là thích hợp nhất.

Bởi vì Kutawa Isuma ngồi đối diện phía chéo nạn nhân, cho nên nếu anh ta muốn hạ độc vào cà phê thì sẽ phải duỗi tay qua mặt bàn. Hơn nữa từ việc anh ta lấy bút từ túi trên ngực áo ra thì anh ta cũng thuận tay trái. Với vị trí ngồi đó, nếu dùng tay trái hạ độc vào cà phê, lòng bàn tay sẽ hướng ra ngoài, rất dễ để cho nạn nhân và Koyama Chika phát hiện........ Cho nên loại anh ta đầu tiên.

Về phần túi thuốc độc được phát hiện trong túi xách của Koyama Chika, nó vẫn còn nguyên, cho nên chứng minh được một điều, cô ấy vốn dĩ muốn thả viên con nhộng vào trong cốc cà phê của nạn nhân, vừa độc chết được đối phương vừa có thể làm hung khí biến mất không tiếng động. Vậy thì tại sao cô ấy có thể giữ lại 2 viên thuốc để vạch tội mình chứ? Huống hồ thanh tra Megure có nói, đội pháp y chỉ phát hiện được kali xyanua dính trên miệng cốc, cho nên hiềm nghi của Koyama Chika càng nhỏ hơn."

Takagi Wataru phối hợp gật gật đầu.

Hanada Saharuna được cổ vũ, tiếp tục nói: "Còn vì sao biết hung thủ giấu miếng gạc trắng vào trong lọ đường, thật ra là em đoán bừa. Chỗ ngồi của bọn họ ở ngay giữa quán cafe, xung quanh không có gì che đậy. Sau khi Okawa Ichirou hạ độc xong căn bản không có thời gian chạy ra nơi khác vứt hung khí, cho nên chỉ có thể giấu ngay tại chỗ. Hơn nữa em thấy anh ta thường xuyên nhìn về phía mặt bàn, cho nên mới đoán mò..... Không ngờ thế mà đoán trúng thật ha ha, chỉ là do em may mắn chút thôi."

Nghe xong suy luận của Hanada Saharuna, Sato Miwako khen ngợi: "Chỉ do may mắn thì cũng không thể phá án nhanh như vậy. Hanada, sức quan sát của em rất mạnh, sau này nhất định sẽ trở thành một cảnh sát ưu tú."

Takagi Wataru cũng nói: "Năng lực suy lu6 lợi hại như vậy, đừng nói là người mới, ngay cả cảnh sát hình sự có kinh nghiệm cũng hiếm ai có. Hanada đừng quá khiêm tốn."

Hanada Saharuna cười ngượng ngùng, trong lòng lại nghĩ, em cầm sẵn kịch bản mà, có thể không nhanh sao.

Đừng khen nữa, đừng khen nữa mà, sẽ lật thuyền đó!

Matsuda Jinpei duỗi lưng đứng dậy: "Hai người đừng khen, Hanada sẽ đắc chí đến kiêu ngạo mất. Con nhóc này rõ ràng là mèo mù vớ cá rán, ai biết lần sau còn có vận may như vậy không.......... Vì cái gì cô lại dùng cái ánh mắt này nhìn tôi, quá ghê tởm."

Matsuda Jinpei có một cái miệng thiếu đòn, ngày thường anh độc miệng một chút là Hanada Saharuna sẽ xù hết cả lông lên. Ai ngờ giờ đây đối phương thế mà lại nhìn anh bằng một con mắt lấp lánh, thật sự quá quỷ dị, Matsuda Jinpei nhịn không được rùng mình một cái.

"Thanh tra Matsuda thật là thông thái!" Hanada Saharuna đan tay lại cảm động nhìn anh, trời ơi, lần đầu tiên cô cảm thấy Matsuda Jinpei thuận mắt như này!

"......" Da gà da vịt của Matsuda Jinpei nổi hết cả lên.

Không được, con nhóc Hanada này nếu không phải đầu óc có vấn đề, thì chính là đã tìm được phương pháp mới để ghê tởm chết anh.

"Nếu mọi việc đều xử lý xong rồi thì tôi đi trước đây." Matsuda Jinpei xua xua tay bước đi thật nhanh.

Một lúc sau ba người cũng kết thúc cuộc trò chuyện, dọn dẹp rồi trở về.

- ------------------------------------

Trên đường phố Beika, một nhóm học sinh tiểu học đang rảo bước rất hào hứng.

"Sushi băng chuyền ~ Sushi băng chuyền ~ Sushi băng chuyền của tiến sĩ ~" Ba đứa nhóc rất hưng phấn bước đi, đúng là nhóm thám tử nhí.

Edogawa Conan và Haibara Ai đi phía sau, Edogawa Conan đang cúi đầu nhìn điện thoại.

"...... Gần đây, trung tâm thương mại Beika đã xảy ra một vụ trộm đá quý. Theo đó, cửa hàng trang sức Butterfly ở tầng 1 đã bị cướp sạch, tất cả trang sức hình hồ điệp trong cửa hàng đã bị đánh cắp. Căn cứ theo camera giám sát, thành viên băng cướp tổng cộng có 3 người, nhưng do đã ngụy trang nên không thể tiến hàng truy bắt. Nếu người dân nào phát hiện có phần tử rao bán đá quý bất hợp pháp, xin liên hệ với cảnh sát để cung cấp manh mối........."

"Rõ ràng là đang xem vụ án bình thường vẫn thích, cậu lại có chút thất thần. Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?" Haibara Ai đột nhiện mở miệng nói.

Edogawa Conan tắt điện thoại đi: "Cậu nghĩ nhiều rồi."

"Cậu khác thường mấy ngày hôm nay rồi, ngay cả bọn nhóc cũng phát hiện ra, cậu nghĩ có thể lừa được tớ sao?" Haibara Ai cười nhạo, "Chẳng lẽ là chuyện của chị gái ở văn phòng thám tử?"

"Ran? À, không liên quan đến cô ấy." Edogawa Conan phủ nhận theo bản năng, giây tiếp theo mới ý thức được mình bị dụ nói ra.

Vẻ mặt cậu buồn rầu: "Cậu nhạy bén quá đấy."

"Cho nên, rốt cuộc là có chuyện gì?" Haibara Ai khẽ nhếch khóe miệng.

".....Thật ra....." Edogawa Conan kể chuyện vụ án hôm đó ở quán cafe Poirot, trong khi chính mình còn đang suy luận thì một lính mới cảnh sát tiến vào lấy tốc độ cực nhanh giải quyết vụ việc cho Haibara Ai nghe.

"........ Thế là cậu bởi vì bị người ta vượt mặt, cho nên mới cảm thấy không cam tâm?" Haibara Ai trợn mắt, "Đã vậy còn buồn bực mất mấy hôm."

"Không phải tớ không cam tâm! Tớ chỉ thấy rất kỳ lạ thôi!" Edogawa Conan dừng bước chân, cậu phản bác, "Người kia từ khi tiến vào đến lúc phá án chỉ tốn tổng cộng chưa đến 10 phút! Cô ấy thậm chí còn không dò hỏi người bị tình nghi đã trực tiếp nhận định hung thủ, phương thức gây án và tìm ra hung khí bị giấu đi, giống như cô ấy đã có mặt ở hiện trường nhìn thấy toàn bộ quá trình vậy, sao có thể chứ!"

"Điều này cũng có thể cho thấy đối phương là một cảnh sát rất lợi hại, có khả năng cực kỳ ưu tú." Haibara Ai khoanh tay trước ngực, "Mà cậu bởi vì không tìm được sơ hở của người ta, cho nên mới không cam lòng, không phải sao?"

Edogawa Conan bị chặn họng, buồn bực phồng má mang theo vài phần trẻ con.

Haibara Ai cảm thấy buồn cười: "Thật hiếm thấy cậu có biểu cảm thất bại này, làm tớ càng có hứng thú với vị thanh tra mới kia........"

"A a a a! Ăn cướp!!"

Câu nói của Haibara Ai bị một giọng nữ bén nhọn đánh gãy, ngay sau đó một bóng người chạy vụt qua bên người họ, Kojima Genta đi phía ngoài lập tức bị đụng ngã trên đất.

"Đau quá!" Kojima Genta ngã trên đất, đầu gối bắt đầu chảy máu.

"Genta!" Yoshida Ayumu và Tsuburaya Mitsuhiko kêu lên

"Haibara! Cậu để ý bọn họ, tớ đuổi theo tên kia!" Edogawa lớn tiếng hô một câu liền chạy nhanh đuổi theo

Tên cướp giật là một gã đàn ông gầy gò mặc áo khoác xanh lá sẫm, gã dùng động tác rất linh hoạt xuyên qua đám đông. Mặc dù Edogawa Conan đã cố bám sát, nhưng có lẽ hôm nay là ngày nghỉ, cho nên trên đường rất đông người qua lại, trong khoảng thời gian ngắn cậu không thể rút ngắn khoảng cách của hai người.

Mắt thấy tên tội phạm càng chạy càng xa, Edogawa Conan lo lắng toát mồ hôi.

"Chết tiệt! Chờ đó cho tôi!"

Đúng lúc này, tên cướp giật phía trước đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng rồi khụy xuống. Edogawa Conan ngẩn người, vội vàng chạy tới.

Chờ khi cậu đến nơi, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang tức giận dùng chân đạp lên lưng tên cướp: "Mắt anh mù sao? Đụng vào tôi còn dám mắng chửi người ta? Ai cho anh lá gan đấy!"

Edogawa Conan giật giật khóe miệng.

Đối phương hiển nhiên đã thấy cậu, cười chào hỏi: "A, không phải là Conan đây sao? Lại gặp nhau rồi!"

"Xin chào, thanh tra Hanada......" Edogawa Conan nói, sau đó cúi đầu nhìn kẻ xui xẻo nằm trên đất........ Nhân tiện, chị có thể bỏ chân khỏi lưng người ta rồi lại chào hỏi tiếp được không? Cảm giác đối phương có chút đáng thương..

"Phù phù..... Conan! Bắt được người xấu đụng vào Genta rồi sao?!" Lúc này Đội thám tử nhí cũng chạy tới.

"Ừ...... Tên cướp đã bị thanh tra Hanada chế phục rồi." Edogawa Conan nói.

Đội thám tử nhí lúc này mới chú ý đến Hanada Saharuna đang đạp lên người tên cướp, ba nhóc mở to hai mắt: "Lần đầu tiên gặp chị gái này đó!"

"Chào các em, chị là người mới của Đội 1 Phòng Điều tra Tội phạm, Hanada Saharuna! Thanh tra Sato và thanh tra Takagi là tiền bối của chị!" Hanada Saharuna bắt đầu sang sảng giới thiệu.

Haibara Ai đi đến bên cạnh Edogawa Conan: "Ồ. chẳng lẽ vị này chính là lính mới cảnh sát làm cậu phải nhăn nhó mặt mày sao? Nhìn qua rất có tinh thần phấn đấu đấy." Ngữ khí vô cùng vui sướng khi người gặp họa.

Ha hả, Edogawa Conan lộ ra mắt bán nguyệt.

Hanada Saharuna bên này chào hỏi xong thì lấy điện thoại ra: "Được rồi, tiếp theo phải gọi cho tuần cảnh phụ trách khu này mang người về."

"A?" Tsuburaya Mitsuhiko nghi hoặc mở to hai mắt: "Thanh tra Hanada, chị không mang người về Cục Cảnh sát sao? Em nhớ chỗ đó cách nơi này cũng không xa."

Như mấy người thanh tra Takagi đều là trực tiếp áp giải người đến.

Hanada Saharuna cũng học theo mở to mắt, tựa hồ rất khó hiểu: "Nhưng mà đây không phải khu vực phụ trách của chị, hơn nữa chị còn đang nghỉ phép."

Tất cả cảnh sát mà Đội thám tử nhí gặp đều là dạng chiến sĩ thi đua, người này so với người kia đều tận tâm tẫn trách. Bây giờ mới lần đầu gặp được kiểu người như Hanada Saharuna liền đơ ra mất một lúc.

"Nhưng, nhưng mà thanh tra Sato và những người khác cho dù đang nghỉ, khi gặp vụ án họ cũng sẽ phụ trách đến cùng mà ạ." Người đầu tiên phát động tiến công là Yoshida Ayumi, cô bé bối rối khoa tay múa chân nói.

"Hả? Tiền bối Sato là tiền bối Sato, chị là chị, sao lại muốn chị với chị ấy giống nhau?" Hanada Saharuna tỏ vẻ cố tìm điểm chung trong bất đồng, vì mỗi người đều là một cá thể riêng biệt.

"Nhưng mà chị không phải cảnh sát sao? Cảnh sát sẽ không thể mặc kệ tội phạm chứ?" Tsuburaya Mitsuhiko vội vàng nói.

"Chị đâu có mặc kệ, không phải chị đang gọi điện cho cảnh sát phụ trách gần đây tới sao?" Hanada Saharuna nhún vai, biểu hiện mình đã làm hết nghĩa vụ.

"Chỗ này cách Cục Cảnh sát chỉ có một con phố thôi, chị gái à tại sao từng ấy thời gian chị cũng không muốn dành ra vậy?" Kojima Genta chống nạnh.

"Bởi vì chị đây đang nghỉ phép." Hanada Saharuna xòe tay, "Lúc nghỉ phép không làm việc."

".......Cô thanh tra này, có vẻ khác với tưởng tượng của tớ." Haibara Ai trầm mặc trong chốc lát nói.

"......Trước đó cô ấy rõ ràng không như thế này....." Edogawa Conan vò đầu, rốt cuộc là không đúng chỗ nào nhỉ.

Đánh bại được Đội thám tử nhí, Hanada Saharuna đắc ý khoanh tay lại: "Chị nói mấy đứa nè, có phải các em nhìn cái nghề cảnh sát này qua lăng kính kỳ quái gì không vậy? Nói cho cùng cảnh sát cũng chỉ là một công việc thôi mà? Người khác thì chị không biết, nhưng mà chị....."

"Cô đang làm gì vậy?"

Phía sau Hanada Saharuna truyền đến thanh âm tức giận kìm nén, cô xoay người, chỉ thấy soái ca tóc vàng ở tiệm cafe Poirot đang nhìn cô bằng vẻ mặt không cảm xúc.

Bình luận

Truyện đang đọc