HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Nghe xong triết học nhân sinh của Hanada Saharuna, Amuro Tooru và Edogawa Conan đều im lặng.

Một hồi lâu sau Edogawa Conan mới mở miệng nói: "Tâm thái của thanh tra Hanada tốt thật."

Cô nhất định là được sinh ra trong một gia đình lạc quan rộng mở, cho nên mới có thể dưỡng thành tính cách như vậy. Edogawa Conan nghĩ thầm.

Trừ bỏ hơi cá mặn ra, Hanada Saharuna thật sự không hề có khuyết điểm. Làm bạn với một người như vậy chắc chắn rất vui. Bởi vì cô rất am hiểu làm cho chính mình vui vẻ, ở cạnh bên một người luôn vui tươi, cuộc sống sẽ luôn tràn ngập sắc thái.

"Đúng rồi đó!" Hanada Saharuna đắc ý nâng cằm, "Con người ấy mà, mấu chốt chính là làm sao để sống vui sống khỏe nha ~ nói cho em nghe, công việc của cảnh sát đúng là khiến cho người ta mệt mỏi! Còn phải thường xuyên tăng ca, nếu tâm thái chị đây không tốt thì đã sớm bỏ việc rồi!

Cũng may là chị vẫn còn hiểu được một chút kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, kiên trì theo đuổi châm ngôn [Công việc không theo ta mãi, quan trọng nhất vẫn là nghỉ ngơi đầy đủ]........ Chị cảm thấy phương diện này phải cố gắng hơn một chút, hiện tại quả nhiên vẫn là tăng ca quá nhiều....."

Không, cái này thì thôi đi! Chị đủ cá mặn rồi á thanh tra Hanada! Lại lười biếng tiếp thì không ổn đâu! Hơn nữa chị mới bị anh Amuro thuyết giáo xong mà, sao còn ở trước mặt anh ấy nói mình vẫn muốn lười hơn vậy hả!

Edogawa Conan vội vàng nhìn về phía Amuro Tooru, lại chỉ thấy anh đang cau mày không nói lời nào.

Hả? Kỳ vậy, anh Amuro thế mà lại không phản ứng? Edogawa Conan có chút nghi hoặc.

- ------------------------------------

Đại khái nửa giờ sau, thanh tra Megure cùng Đội 3 rốt cuộc cũng đã tới.

Trong lúc đợi Đội 3 áp giải bọn cướp đi, Edogawa Conan phụ trách kể lại toàn bộ quá trình, Amuro Tooru ở một bên bổ sung.

"...... Tóm lại sự tình chính là như vậy. Ba người bọn chúng thông qua cách đó để trộm trang sức đá quý ở cửa hàng Butterfly. Tất cả tang vật đều giấu trong chiếc bụng giả kia, chuẩn bị đợi thời cơ rồi sẽ vận chuyển ra ngoài để bán. Đúng rồi, chỗ này còn mấy cái nữa...." Edogawa Conan lấy cái túi tiền nhỏ kia ra, "Đồ đều ở trong này, thanh tra Megure hãy tiến hành kiếm tra đối chiếu đi ạ."

Edogawa Conan nói xong, nhìn Hanada Saharuna đứng bên cạnh bổ sung: "Lần này không tạo ra thương vong mà giải quyết vụ án, công lao của thanh tra Hanada rất lớn, may mà có chị ấy trợ giúp nên bọn cháu mới có thể bắt được chúng nhanh như vậy."

Được Edogawa Conan khích lệ, Hanada Saharuna lập tức cười híp mắt: "Ai da, không được không được ~ chị đâu có lợi hại như vậy, chỉ là lực quan sát hơi nhạy bén một chút, lại đối phó với bọn chúng quyết đoán một chút mà thôi ~~"

"......."Thanh tra Hanada đúng là được khen một cái là bay lên. Lần ở quán cafe Poirot cũng thế, được hai kẻ tình nghi thổi phồng đến lâng lâng cả người....... Như vậy cũng dễ hiểu thôi. Edogawa Conan nghĩ thầm.

Kệ đi, dù gì thì kỳ nghỉ của chị ấy cũng đã đi tong, còn bị anh Amuro với thanh tra Megure dạy dỗ một trận, để chị ấy vui vẻ chút cũng được.

Edogawa Conan lập tức dùng giọng trẻ con nói: "Thanh tra Hanada thật sự vô cùng lợi hại ~"

"Hắc hắc hắc ~" Khen thêm chút nữa đi! Cô không ngại nhiều đâu!

Khóe miệng Hanada Saharuna liều mạng giương cao, tuy rằng biết thằng nhóc Kudo Shinichi này lại đang giả bộ, nhưng được nhân vật chính khen thật sự sướng muốn chết!

Mắt thấy một màn ở quán cafe Poirot lại sắp tái diễn, thanh tra Megure lập tức lên tiếng ngăn cản. Đùa cái gì vậy, nơi này còn có đồng nghiệp ở Đội 3, nếu bị người ta nhìn thấy cấp dưới của mình không biết xấu hổ như thế, ông còn mặt mũi đâu mà nhìn người khác?!

"Được rồi được rồi, vụ án này Hanada đã vất vả rồi, chuyện kế tiếp giao cho đồng sự Đội 3 đi. Không phải cô còn đang nghỉ phép sao? Những việc tiếp không cần cô tham dự, ngày mai về viết một bản báo cáo nộp lên là được......." Thanh tra Megure nói.

Mắt Hanada Saharuna nghe vậy mắt sáng lên, vụt một phát chạy ra cửa: "Vậy tôi đi trước đây thanh tra Megure! Chúc ngài một ngày vui vẻ!"

Thanh tra Megure và Edogawa Conan nhìn vị trí cô vốn đứng đã không còn bóng người...... Từ lúc chào tạm biệt đến lúc rời đi, chỉ tốn chưa đến hai giây.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, đều không nhịn được thở dài, thanh tra Hanada, rốt cuộc cô vội vàng đến mức nào vậy?

Không lâu sau đó, điện thoại Amuro Tooru vang lên, anh đọc tin nhắn xong cũng liền đề nghị đi trước.

"Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi trước một bước." Amuro Tooru nói, "Chuyện sau đó phiền Conan nhé."

- ------------------------------------

Amuro Tooru ngồi trên ghế lái, tay khởi động xe, vẻ mặt lúc này đã biến thành Bourbon

【 Gin muốn giới thiệu thành viên mới, tới đón tôi -- Vermouth. 】

Amuro Tooru nhớ đến tin nhắn vừa rồi, Gin tự mình giới thiệu thành viên mới, chắc chắn người kia đã có danh hiệu, hơn nữa chẳng lẽ người đó còn có quan hệ với hắn? Nói không chừng có thể ngoài ý muốn thu hoạch được tin tức từ trên người đối phương cũng nên.

Nghĩ như vậy, Amuro Tooru dẫm chân ga xông lên đường lớn, đôi mắt tím xám gắt gao nhìn thẳng, khóe miệng mang theo một nụ cười tự tin.

Hừ, cho dù người đó giấu cái gì, anh nhất định sẽ moi ra bằng được!

30 phút sau, Amuro Tooru đón được Vermouth ở khách sạn.

Vermouth một thân váy đen ưu nhã ngồi vào trong xe, cô liếc Amuro Tooru một cái: "Anh đến muộn hơn so với tôi tưởng."

Amuro Tooru duy trì nụ cười ứng phó với thành viên tổ chức: "Xin lỗi, tôi vừa đi cùng với thằng nhóc Conan kia."

Nghe thấy tên Edogawa Conan, lông mi Vermouth khẽ nhúc nhích, cô tựa hồ có chút hứng thú cười cười: "Ồ? Anh đi với thằng bé kia làm gì?"

"Còn có thể là gì?" Amuro Tooru chế nhạo, "Ở bên cạnh thằng nhóc kia thì cũng chỉ có thể là đi phá án. Không biết nó bị làm sao mà mỗi lần đi ra ngoài đều gặp phải án mạng...... Lần này là vụ trộm ở trung tâm thương mại Beika, tốn không ít thời gian, may mà không có ai bị thương."

"Oh, là cái vụ đó sao? Tôi rất thích cái ghim cài áo của bọn họ." Vermouth nói.

Hôm nay cô vừa xem tin tức, đối với vụ án này có chút ấn tượng.

"Không nói cái này nữa. Chuyện Gin muốn giới thiệu người mới là thế nào?" Amuro Tooru bắt đầu thăm dò.

"Cái đó hả...... Nghe nói Rum bên kia tìm được một nhân tài kỹ thuật." Ở phương diện này, Vermouth không có cái để giấu diếm, dù sao thì lát nữa Bourbon cũng sẽ biết.

"Ồ? Nhân tài kỹ thuật sao? Có thể để Rum tự mình chiêu mộ, còn nhận được danh hiệu, xem ra là một người không đơn giản." Amuro Tooru nói.

Nhắc đến người mới của tổ chức, trên mặt Vermouth có chút vi diệu, hình như cô không mấy dễ chịu: "Tên kia rất am hiểu xâm nhập vào internet, phá hủy được tất cả những đồ vật cần máy tính điều khiển...... Giống với hacker hay sao ấy.

Nghe nói trước đó hắn từng xâm nhập vào Lầu Năm Góc, còn bật rock"n"roll trên loa phát thanh cả đêm, vô cùng kiêu ngạo. Chính phủ Mỹ bên đó tức muốn chết, hạ lệnh phải bắt được hắn bằng bất cứ giá nào. Hắn vì né tránh đuổi giết mới tiếp nhận cành ô liu của Rum."

Amuro Tooru chớp chớp mắt, tựa hồ bị người mới làm cho kinh ngạc: "Việc này...... Xem ra lính mới của chúng ta rất có cá tính."

Vermouth trợn trắng mắt: "Không, tôi cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề."

"Ồ, lại có thể khiến cô phản ứng như vậy, xem ra hai người ở chung không thoải mái?" Amuro Tooru cười nói.

"Không cần thử tôi, Bourbon." Vermouth lạnh lùng liếc anh một cái, nhưng đúng là cô rất có thành kiến với người mới.

Cô dùng tay chống cằm nhìn ra cửa sổ xe một lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tên kia thật sự rất quái đản....... Tuy rằng nói hôm nay là lần đầu tiên Gin chính thức giới thiệu hắn với mọi người, nhưng bọn tôi và hắn đã hợp tác với nhau vài lần....... Nói thật, tôi cùng với thành viên tổ chức làm cộng sự lâu như vậy, hắn có thể đứng hạng đầu trong những người tôi ghét nhất."

"Hahaha, thấy cô đánh giá thấp hắn như vậy, tôi sợ rồi đấy. Nhưng mà người Rum tự mình chiêu mộ, trình độ nghiệp vụ lại kém vậy sao?" Amuro Tooru tò mò hỏi.

"Không, trình độ nghiệp vụ của hắn không kém, thậm chí chỉ cần cho hắn một cái máy tính, hắn liền có thể khiến cho cả quá trình trở nên thuận lợi. Hack camera theo dõi, mở khóa cửa điện tử gì đó tất cả đều là trò trẻ con, hắn ngồi ở xa cũng có thể hoàn thành êm đẹp...... Vấn đề là đầu óc hắn có bệnh." Vermouth thở ra một ngụm khí lạnh.

Lời của cô làm cho Amuro Tooru nổi lên lòng hiếu kỳ, anh không nhịn được hỏi: "Đầu óc có bệnh là ý gì?"

"Tên đó có chứng vọng tưởng bị hại!" Vermouth nói, "Hắn luôn lo lắng bên người có nằm vùng, sẽ bán đứng hắn."

Nghe đến cái từ "nằm vùng" này, đồng tử Amuro Tooru hơi co lại, anh làm bộ như không có chuyện gì nói tiếp: "Xem ra hắn ta giống Gin, đều là người theo chủ nghĩa đa nghi....... Nhưng mà cái này không đến nỗi có bệnh chứ?"

Nếu hoài nghi bên người có nằm vùng là bệnh, thì Gin chắc hẳn là đã nguy kịch rồi.

"Anh không hiểu đâu!" Vermouth có chút bực bội, tựa hồ nhớ tới trải nghiệm không vui, lắc lắc đầu đổi đề tài: "Mặc kệ, dù sao lát nữa anh cũng sẽ gặp được hắn, anh tự đi mà cảm thụ! Bourbon tôi nhắc nhở anh một câu, nếu Gin kiến nghị anh cộng tác với hắn, tốt nhất là nên từ chối.

Tin tôi đi, ngoài Gin ra, không có người nào chịu nổi hắn đâu! Cho dù anh có phải làm thêm nhiều nhiệm vụ nữa, cũng còn tốt đẹp hơn làm cộng sự của tên kia!"

Amuro Tooru cười nói: "Cảm tạ đề nghị của cô, tôi sẽ khắc sâu trong lòng."

Tuy ngoài miệng thì nói vậy, nhưng anh lại càng thêm tò mò. Có thể làm cho Vermouth nói thà nhận nhiều nhiệm vụ hơn cũng không muốn cộng tác với đối phương, người này tuyệt đối không đơn giản chút nào.......

- ------------------------------------

Hai mươi phút sau, Amuro Tooru và Vermouth đã đến địa điểm tập hợp của tổ chức -- một kho hàng nhỏ ở bến tàu.

Bọn họ vừa đẩy cửa kho ra, liền thấy hai người Gin và Vodka.

Gin đang hút thuốc, trên tay Vodka thì cầm một cái túi trong suốt, bên trong đều là mẩu thuốc lá Gin vứt. Xem ra là chuẩn bị lát nữa đem đi xử lý, dù sao thì loại người như bọn chúng, nếu lưu lại đầu lọc thuốc lá có dính nước bọt, bị người để ý nhặt đi làm thí nghiệm DNA thì có thể sẽ bại lộ thân phận.

Trên rương gỗ bên người Vodka là một thanh niên trẻ tuổi đeo kính, bộ dạng thanh tú. Cậu mặc một cái áo sơ mi cao cổ đen và quần cùng màu, trên tay còn cầm một quyển sách, cả người quả thực phù hợp với phong cách ăn mặc của tổ chứ.

Lần đầu tiên Bourbon thấy người này, liền lập tức hiểu ra đây là người mới mà Gin muốn giới thiệu.

Đối phương nhìn Bourbon, cười với anh một cái, Amuro Tooru ngẩn người, sau đó cười lại.

Tên này nhìn qua rất bình thường, không có bệnh giống như lời Vermouth nói..... Nhưng mà nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, tổ chức rất nhiều người trông thì rất bình thường, trên thực tế đều là kẻ điên.

Amuro Tooru tìm một vị trí không gần không xa để đứng, Vermouth thì lại hoàn toàn không che đậy sự phản cảm của mình đối với người mới kia, trực tiếp đứng ở một nơi xa nhất.

Một lát sau, những thành viên khác của tố chức cũng lục tục tới, tổng cộng 10 người, đều là những tổ đội thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ. Ví dụ như Kir, Chianti, Korn và hai thành viên khác.

Ngoài Vermouth ra, hình như những người khác cũng đã hợp tác cùng với tân nhân. Chianti với hình xăm con bướm màu đen vừa nhìn thấy cậu ta, cả người lập tức nhảy dựng lên.

"A a a a tên khốn kia sao lại ở chỗ này?!" Cô ả kêu xong thì nhớ ra mục đích của buổi tập hợp hôm nay, sắc mặt thoát cái biến đổi: "Không phải chứ?! Người mới muốn giới thiệu lại là hắn?! Oh my god! Tôi có chết cũng không hợp tác với hắn! Tôi tình nguyện đơn thương độc mã đi đánh sập tháp Tokyo cũng không muốn nhìn thấy hắn thêm một giây một phút nào nữa!"

Sự kích động của Chianti làm người chưa từng tiếp xúc với thành viên mới như Amuro Tooru và Kir cảm thấy nghi hoặc.

Korn đứng một bên vội vàng trấn an: "Hôm nay chỉ là giới thiệu thôi, không có nói hợp tác làm nhiệm vụ, cô đừng lo. Không sao hết, không sao hết!"

Thái độ của Korn trông không khác gì bác sĩ đang trấn an người bệnh PTSD. Điểm khác nhau duy nhất là vị bệnh nhân PTSD này không hề run rẩy, mà là ôm chặt túi súng bắn tỉa, hận không thể bắn kẻ đã tạo thành ác mộng cho cô ả chết ngay tại chỗ.

"Chianti, tôi cho rằng chúng ta đã hợp tác rất vui vẻ." Thanh niên ngồi trên rương gỗ vẫn luôn im lặng mở miệng, trong giọng nói mang theo một chút ủy khuất.

"Cút!!" Chianti không hề vòng vo, dùng một chữ để biểu đạt tâm tình.

Vermouth cười nhạo một tiếng.

"Ồn muốn chết!" Gin gầm nhẹ một tiếng, hắn lạnh nhạt nhìn quét quanh kho hàng một vòng: "Chúng mày cho rằng đây là cái chợ sao?"

Chianti cắn môi, kho hàng lâm vào an tĩnh.

Một lát sau, Gin mới mở miệng nói: "Nếu đã đông đủ rồi, vậy thì giới thiệu qua cho chúng mày người mới, Sauza. Lúc trước hắn chủ yếu hoạt động ở Mỹ, gần đây được điều tới Nhật Bản, về sau sẽ thường xuyên hành động cùng chúng ta."

Chianti phát ra tiếng kêu khổ sở, nỗi sợ Gin biến mất trong nháy mắt.

Ả bước lên một bước trực tiếp hô to: "Gin, tôi không muốn hợp tác cùng hắn! Nếu hắn nhất định phải ở lại Nhật Bản, tôi out! Tôi muốn đến chỗ khác!"

Gin lạnh lùng nhìn cô: "Đây là mệnh lệnh của cấp trên, không phải thứ mày có thể quyết định. Chianti, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tao, năng lực làm việc của Sauza không có vấn đề gì."

"Tôi bảo năng lực làm việc của hắn có vấn đề sao? Đầu hắn có bệnh đấy được chưa!" Chianti sắp hỏng mất.

Nhìn ả kích động như vậy, Amuro Tooru cảm thấy đây là một cơ hội tốt để moi tin tình báo. Vì thế liền nói xen vào: "Chianti, chúng ta đều là thành viên tổ chức mà, hợp tác là điều đương nhiên...... Hơn nữa tôi thấy Sauza trông đâu có giống người khó ở chung, sao cô lại bài xích cậu ấy như vậy?"

Giọng điệu muốn trà xanh bao nhiêu thì có bấy nhiêu, quả thực càng đổ thêm dầu vào lửa.

Quả nhiên, Chianti vốn đang tức giận, lập tức bùng nổ.

Ả hung hăng trừng mắt nhìn Amuro Tooru: "Bourbon anh cái gì cũng không biết thì đừng có đứng đấy nói mát! Lần trước tôi nhận được nhiệm vụ ám sát quan chức nước Pháp, cùng đồng hành có Korn và hắn. Bởi vì gã quan lớn kia rất ít ra ngoài, vì để không bỏ lỡ cơ hội bắn tỉa, bọn tôi liền thuê một phòng có điều kiện thích hợp ngắm bắn ở gần đó, tiến hành thay phiên nhau trông chừng.

Korn phụ trách ra ngoài thu thập tình báo.

Sau đó tên khốn này liền bắt đầu! Lúc nửa đêm tôi đang ngủ, hắn đột nhiên ngồi xổm ở đầu giường tôi hỏi [Cô là nằm vùng sao.....]! Tôi suýt nữa bị hắn hù cho chết! Hơn nữa anh nghĩ chỉ có một lần thôi sao? Lần nào có cơ hội hắn cũng hỏi đấy!

Không những khi ngủ, ngay cả lúc ăn cơm, dưỡng da, giám sát mục tiêu nhiệm vụ, thậm chí ngay cả lúc tôi đi vệ sinh, hắn cũng đứng bên ngoài hỏi một câu [Cô là nằm vùng đấy à], mấy người nói hắn có phải là có bệnh hay không hả?!

Đến lúc tôi không chịu nổi nữa cầm súng dí vào đầu hắn, hắn liền sẽ nói [Cô là nằm vùng thật rồi].......... A a a a a a tôi thật sự muốn bắn chết hắn! Giết hắn!! Nếu Korn không về thì hắn đã chết lâu rồi--!!"

Nằm vùng hàng thật giá thật Amuro Tooru, Kir lâm vào trầm mặc.

Chianti hồi tưởng xong đoạn ký ức như sống trong địa ngục kia, càng nói càng tức. Cuối cùng không nhịn được lửa giận nữa, cô tiến lên giật phắt lấy quyển sách trên tay Sauza.

Vừa xé bìa sách màu đen, vừa nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày nghĩ rằng bọc vào là được sao? Hả?! Cho rằng không ai nhìn thấy mày đọc sách gì là có thể giả bộ làm người bình thường sao?!"

Bìa sách màu đen bị xé xuống, Chianti ném quyển sách vào người Sauza rống lên: "Tao chưa từng thấy ai biến thái như mày, mẹ nó mày cầm một quyển [Cách để trở thành một nằm vùng ưu tú] rồi chỉ mặt điểm tên người nằm vùng trong chúng ta! Đầu óc mày có bệnh đúng không--!!"

Quyển sách từ trên người thanh niên lăn xuống, bang một tiếng rơi trên mặt đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng tiêu đề màu đen trên nền vàng -- [Cách để trở thành một nằm vùng ưu tú].

Cả hiện trường yên tĩnh.

Trong nháy mắt Amuro Tooru còn tường mình đang xem hài kịch, bằng không sao có thể giải thích nổi cảnh tượng trước mắt này.

Khoan đã, Vermouth phản cảm như vậy, chẳng lẽ tên kia cũng chạy tới hỏi cô câu đó sao? Anh quay đầu lại nhìn Vermouth, liền thấy cô đang nhắm mắt quay đầu về hướng khác, chỉ có bộ ngực không ngừng phập phồng làm bại lộ cảm xúc của cô.

....... Hắn hỏi thật.

Amuro Tooru xem thế là đủ rồi, lần đầu tiên anh thấy một người tìm đường chết như vậy. Trọng điểm là, ngay cả khi trêu chọc người được Boss tín sủng là Vermouth, mà hắn vẫn thành công sống sót!

Đây mới là chuyện khó tin nhất, rốt cuộc hắn tại sao lại làm được như vậy? Vermouth vì cái gì sẽ nhịn xuống không động đến hắn? Cô cũng chẳng phải dạng hiền lành gì, hơn nữa còn được vị kia yêu thích, có đôi khi còn chẳng nể mặt ai trong tổ chức. Amuro Tooru lâm vào trầm tư.

Trong sự yên lặng đến kì lạ, thanh niên khom lưng nhặt quyển sách lên, dùng tay vỗ vỗ bụi đất phía trên, sau đó dùng thanh âm bình tĩnh nói: "Cô kích động như vậy làm gì? Đây là tổ chức tội phạm xuyên quốc gia, làm nhiều điều trái pháp luật như vậy, bị các quốc gia theo dõi, phái người đến nằm vùng để điều tra chứng cứ là chuyện bình thường mà.

Ví dụ như FBI, CIA, BfV, MI5, FSB, công an Nhật Bản gì đó...... Có khi đứng ở chỗ này cũng có người nằm vùng đấy."

Lời cậu nói làm tim Amuro Tooru và Kir đập nhanh, ý của hắn là gì? Đây là phép thử, hay là đã nắm được chứng cứ gì rồi?

Thanh niên nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục nói, "Đương nhiên tôi chỉ ví dụ thôi. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng này đâu nhỉ? Dù sao thì nằm vùng đều vô cùng giảo hoạt, trước khi bị vạch trần thân phận thì đâu ai biết là ai.

Vạn nhất người đó sau khi hợp tác làm nhiệm vụ lại có quan hệ tốt với tôi, lừa gạt sự tin tưởng của tôi, sau đó nỗ lực moi tin từ tôi, dẫn tới tổ chức bị hao tổn, quay đầu lại trách oan lên người tôi, nói tôi bị nằm vùng mua chuộc thì làm sao bây giờ? Tôi rất vô tội mà? Hoặc lại vì hay tiếp xúc với nằm vùng nên cũng bị nghi ngờ là nằm vùng thì sao? Tôi rõ ràng cái gì cũng không sai, lại bởi vì không phân biệt được nằm vùng mà chết, quá không công bằng.

Cho nên tôi nghiêm túc tìm người nằm vùng thì có sao? Tôi còn mua rất nhiều sách tham khảo, chính là để bắt được đuôi của kẻ nằm vùng. Tôi nỗ lực vì tổ chức tìm ra người nằm vùng như vậy, phòng ngừa chính mình bị hại là một hành động đúng đắn. Sao cô lại tức giận với tôi quá vậy Chianti........ Quả nhiên cô là nằm vùng phải không?" Cậu nhìn Chianti nói.

"A a a a a a a a a tao muốn giết mày!" Chianti rốt cuộc chịu không nổi nữa, nhào vào Sauza hướng thẳng mặt cậu mà đấm.

"Con mẹ mày mới nằm vùng! Nếu tao là nằm vùng thì hiện tại tao đã rút súng bắn chết chính mình! Tao không thể chịu nổi nữa! Mẹ nó mày là máy đọc sao? Ngày nào cũng treo nằm vùng nằm vùng trên miệng! Cắn mãi đéo dứt! Ở cạnh mày một ngày thì mày hỏi đến cả trăm lần! Trừ nằm vùng ra mày không nói được từ khác nữa đúng không?! Còn mua sách tham khảo! Tham khảo cái rắm!

Một quyển còn chưa đủ để cho mày ghê tởm người khác đúng không? Còn muốn mua cả giá sách để ghê tởm chết bà đây hả?! Hôm nay tao phải đánh chết mày, nếu mày chết rồi thì không cần lo lắng có nằm vùng làm hại mày nữa! Tốt lắm! Cái đồ mắc chứng vọng tưởng bị hại này! Cút nhanh đầu thai đến chỗ khác không có nằm vùng đi!"

Không hổ là tinh anh của Tổ chức áo đen, xuống tay nhanh chuẩn tàn nhẫn, chỉ mấy chục giây sau mặt thanh niên đã sưng thành đầu heo. Người mới quả nhiên là nhân tài kỹ thuật, lực chiến đấu cơ hồ bằng 0, Amuro Tooru nhìn cậu vô lực đỡ đòn, ngay cả một cái nắm tay cũng không cản được.

Ngay lúc anh đang nghĩ nên tiếp tục xem kịch nữa hay không thì một tiếng súng vang lên.

Viên đạn trực tiếp xuyên qua đùi Chianti, ghim vào mặt đất.

Chianti kêu thảm một tiếng, ngã từ trên người Sauza xuống.

Súng trên tay vẫn còn bốc khói, Gin lạnh lùng: "Xem ra uy lực của tao đã giảm xuống, tất cả chúng mày đều bắt đầu lờ đi lời tao nói."

"Đại ca......" Vodka hô một tiếng.

"Chianti, mặc kệ mày tức giận cỡ nào, ghét Sauza ra sao, mệnh lệnh của tổ chức vẫn là tuyệt đối. Tao không quan tâm mày tìm nó gây rối thế nào, tóm lại không thể để ảnh hường đến nhiệm vụ. Bằng không, tao sẽ chủ động xử lý mày." Nói rồi nhìn thanh niên đang gian nan bò dậy đi trên đất: "Sauza, một vừa hai phải thôi."

Thanh niên cúi đầu không lên tiếng.

Gin cũng mặc kệ cậu có nghe thủng hay không, hắn nhìn quanh một vòng, dừng mắt lại trên người Amuro Tooru: "Bourbon, trong khoảng thời gian này, mày phụ trách mang Sauza đi làm quen với hoàn cảnh Nhật Bản."

Amuro Tooru vốn đang đứng một bên vui vẻ xem kịch ngây ngẩn cả người.

Bình luận

Truyện đang đọc