HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Trên xe taxi, tài xế quay đầu nhìn về phía vị khách bên cạnh. 

"Tiểu thư, cô đã biết mình muốn đến nơi nào chưa?" 

"Từ từ, đừng vội đừng vội, điện thoại sắp gọi được rồi!" Hanada Saharuna đầu đầy mồ hôi nhìn giao diện cuộc gọi trên di động. 

Bị bác sĩ ở phòng khám thúc giục, Hanada Saharuna chỉ có thể chạy ra gọi taxi trước. Sau khi đặt Amuro Tooru lên ghế sau, cô liền gọi cho thanh tra Megure để xin số điện thoại của Mori Kogoro. 

Cô vốn nghĩ chỉ cần gọi cho Mori Kogoro, bảo ông đến đón đại đồ đệ của mình là được. Ai ngờ đầu dây bên kia vẫn luôn không bắt máy, Hanada Saharuna vội đến mức toát mồ hôi hột. 

"Tiểu thư, cô vẫn chưa xong sao?" Tài xế lại hỏi. 

"Anh cứ mở đồng hồ bấm giờ đi, tôi cho anh tiền!" Hanada Saharuna nói, đúng lúc này, điện thoại đã được kết nối.

"A a a! Gọi được rồi gọi được rồi!" Hanada Saharuna hưng phấn nhìn tài xế, sau đó đưa điện thoại lên bên tai: "Alo, ngài Mori, là tôi, Hanada Saharuna! Đúng đúng, chính là cấp dưới của thanh tra Megure ạ....Đúng vậy, muộn như thế còn làm phiền ngài, thật ngại quá. 

Tôi chỉ định hỏi bây giờ ngài có tiện hay không, tôi muốn....A?! Mọi người đang ở bên ngoài sao?" Hanada Saharuna đột nhiên cất cao giọng. 

Cô nắm chặt di động hỏi: "Mọi người đi đâu vậy? Không ở nhà sao?.....Cái gì? Tiếp nhận vụ án ở Osaka? Ngày kia mới về?!" 

Không phải chứ, sao mấy người lúc nào cũng chạy đây chạy đó vậy! Ngồi im trong nhà không được sao!

Hanada Saharuna phát điên cụng đầu vào cửa sổ xe, hít một hơi thật sâu, sau đó mới trả lời đầu dây bên kia: "Không, không có việc gì, nếu mọi người không ở nhà thì thôi vậy. Thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, tôi có thể tự mình xử lý, không phiền đến ngài Mori nữa.....Vâng vâng, cảm ơn ngài, quấy rầy rồi."

Cô cúp điện thoại, vô lực vươn ngón tay chỉ về phía trước, yếu ớt nói: "Cho tôi đến chung cư XX phố XX, đúng, chính là tòa chung cư gần Sở Cảnh sát Đô thị ấy, phiền anh đi mau một chút." 

"Được, tôi đây đưa cô và bạn trai đến đó!" Tài xế cười tủm tỉm nói. 

Hắn không phải bạn trai tôi mà!! Ngón tay Hanada Saharuna ma sát trên cửa sổ xe, thiếu chút nữa cào ra những vết trầy xước. 

Nếu không phải vừa rồi nhìn thấy sắc mặt Amuro Tooru khó coi như vậy, thì lúc ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh ta cô đã mặc kệ luôn rồi! Đáng ghét! Lớn đùng rồi chứ có nhỏ bé gì đâu, có thể tiết chế bản thân một chút không vậy, uống rượu đến nỗi ngất xỉu có mất mặt không cơ chứ! 

Còn nếu thật sự thèm rượu như vậy thì nên gọi bạn bè đi cùng á! Ít ra thì cũng có người chiếu cố, đằng này lại chỉ có thể để một cảnh sát thiện lương cứu trợ! Liệu hồn mà cảm ơn cô đi! 

Bởi vì trời đã khuya, lượng xe cộ trên đường đã giảm đi rất nhiều, chưa đến nửa tiếng sau tài xế đã đưa hai người về đến chung cư. 

Hanada Saharuna trả tiền cho tài xế, mở cửa ghế sau ra, ôm lấy Amuro Tooru để anh dựa vào người mình, sau đó giữ lấy eo anh, nửa bế nửa kéo ra khỏi xe taxi.

Thấy một màn như vậy, tài xế khẽ nhíu mày: "Tiểu thư, có cần tôi giúp một tay không?"

Cô gái nhỏ bé như vậy, lát nữa phải mang bạn trai to cao kia lên nhà kiểu gì? 

"Không cần không cần, một mình tôi là được rồi!" 

Hanada Saharuna ôm lấy Amuro Tooru nhấc anh lên, sau đó dùng chút sức khiêng cả người anh trên vai —— giống hệt như vác một bao gạo. 

Tài xế há mốc miệng, cô gái này nhìn thì mảnh dẻ nhưng không hề sức lực lại lớn như thế! Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà! 

Bụng bị dốc ngược khiến Amuro Tooru khó chịu nhăn mày phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, Hanada Saharuna lại không chú ý tới..... Cho dù có để ý thấy thì cô cũng sẽ không quan tâm. Cô chào tạm biệt tài xế rồi nhanh như chớp khiêng người về phía thang máy. 

Dọc đường cô thầm cầu nguyện ngàn vạn lần đừng gặp phải hàng xóm, bằng không với bộ dạng bây giờ của cô thì đúng là tám cái mồm cũng không giải thích được. 

May mắn trời cao nghe được lời cầu nguyện của Hanada Saharuna, khi về đến tầng của mình cô cũng không gặp phải người nào hết. 

Cuối cùng cũng về đến nhà mình, Hanada Saharuna đầu tiên là đặt Amuro Tooru ở cạnh cửa, rồi mới dùng tay để mở khóa. Sau đó cô cũng không vội vã mang anh vào nhà luôn, mà lại lặng lẽ vươn đầu vào quan sát tình huống bên trong. 

Bên trong một mảnh tối tăm, lớp trưởng có lẽ đã ngủ rồi. 

Hanada Saharuna thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc trước cô vừa mới vô cùng kiên định nói trong group chat của lớp rằng mình sẽ không bao giờ thích Amuro Tooru, thế mà lúc này lại đem người say về nhà. Nhìn thế nào cũng thấy mờ ám.....Tuy rằng cô cảm thấy tâm tư mình vô cùng thuần khiết, nhưng nếu bị lớp trưởng bắt gặp, chắc chắn cậu sẽ vứt cho cô một ánh mắt vô cùng kỳ quái. 

Ngày mai cô chỉ cần tiễn người đi trước khi lớp trưởng tỉnh dậy là được, vậy thì cậu ấy sẽ không biết chút gì về chuyện này! Nếu cậu không biết thì cũng tương đương với việc cô không hề mang Amuro Tooru say xỉn về nhà! Quá hoàn hảo! 

Hanada Saharuna nghĩ như vậy liền ấn bật công tắc điện. Căn phòng đen như mực "bang" một tiếng sáng lên, cô bước ra ngoài kéo Amuro Tooru đang dựa cửa vào bên trong nhà. Toàn bộ quá trình im lặng không một chút tiếng động, chỉ sợ sẽ phát ra âm thanh dư thừa nào đó.

【Lớp trưởng [12]: Hanada, bà làm cái gì đấy? 】

"Á ——!!" Hanada Saharuna đang nhấc Amuro Tooru đến bậc cửa bị dọa sợ, lập tức thét chói tai, lông tơ cả người đều dựng thẳng lên. 

Hamster màu cam nhỏ chạy đến phía cô, ngay khi cậu nhìn thấy rõ ràng người Hanada Saharuna đang ôm lấy, hai mắt lập tức trợn tròn.

【Lớp trưởng [12]: Hanada, bà thế mà lại mang Amuro Tooru về nhà?! 】

"Không không không, là do tôi tốt bụng thôi! Không hề có ý đồ gì khác!" Hanada Saharuna sợ tới mức vội vàng xua tay.

Hai tay cô vừa buông ra, cả người Amuro Tooru liền đổ rạp về phía sàn nhà, cái đầu nặng nề sắp đập mạnh trên mặt đất, không biết va chạm kiểu này liệu có xảy ra vấn đề gì không. 

"!!"Hanada Saharuna, lớp trưởng.

【Lớp trưởng [12]: Mau đỡ lấy ——!! 】

Hanada Saharuna vội vàng bước lên nắm lấy bả vai của Amuro Tooru kéo về phía mình. Do lực quán tính nên đầu của anh đập mạnh vào ngực cô, làm khuôn mặt Hanada Saharuna lập tức vặn vẹo.

"@##¥¥%&!!" Hanada Saharuna thầm nguyền rủa.

Ai cũng biết nếu ngực của nữ giới mà bị va đập mạnh......Thật sự sẽ đau vô cùng. Đặc biệt là đối với những người không được đầy đặn lắm thì chẳng khác nào xương đâm vào xương, quả thực là đau không nói thành lời. 

"......" Lớp trưởng cũng không nghĩ việc lại thành ra như vậy, trầm mặc hai giây. 

【Lớp trưởng [12]:......Được rồi, trước tiên cứ thu xếp xong xuôi cho anh ta đã rồi lại giải thích.】

Hanada Saharuna vặn vẹo mặt, kéo lê Amuro Tooru vào phòng khách, sau đó ném anh lên ghế sofa, thế mà lại vừa như in!

Hai ngày trước cô đã mua chiếc sofa này theo gợi ý của lớp trưởng, vừa to vừa rộng, lưng ghế còn có thể hạ xuống để làm thành một cái giường. Tuy không biết vì sao lớp trưởng lại đột nhiên gợi ý cô nên mua một cái sofa lớn như vậy, nhưng là người theo chủ nghĩa hưởng thụ, đương nhiên Hanada Saharuna sẽ không từ chối rồi. 

Xem đi, không phải là có tác dụng rồi sao? Nếu là cái sofa nhỏ khi trước, Amuro Tooru tay dài chân dài như vậy chắc chắn là không nằm vừa. Cho dù anh ta có được tính là một nửa người bệnh đi nữa thì cô cũng sẽ tuyệt đối không nhường giường của chính mình! 

Chờ Hanada Saharuna làm xong mọi việc, hamster nhỏ khoanh tay trước ngực, vô cùng nghiêm túc.

【Lớp trưởng [12]: Giải thích đi, sao lại thế này? Đưa đàn ông say xỉn lạ mặt về nhà, đây không phải là chuyện mà con gái nên làm......Tôi nhớ là đâu có dạy bà làm chuyện như vậy.】

Hanada Saharuna với lấy một cái gối ôm, kê dưới sàn nhà rồi quỳ lên, ngoan ngoãn cúi đầu: "Không phải, đây chỉ là một sự trùng hợp được tạo ra từ các sự kiện ngẫu nhiên liên tiếp. Hết thảy ngọn nguồn đều xuất phát từ tấm lòng thiện tâm của tôi.......Tốt bụng đâu có gì sai." 

【Lớp trưởng [12]: Đừng có dài dòng nữa, nói trọng điểm! 】

Hanada Saharuna phồng má: "Hôm nay sau khi thu tiền nhà với Tatsu xong tôi chuẩn bị đi ăn khuya. Đang trên đường đi tìm quán ăn lại vô tình nhìn thấy Amuro Tooru ngất ở một con hẻm. Tôi chạy tới thì thấy cả người hắn đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt thì trắng toát, nghĩ hắn phát bệnh cấp tính gì đó liền đưa đến phòng khám." 

Hamster hơi nhướng mi, con người làm bốn công việc, túc trực 24/24, mỗi ngày ngủ không đến 4 tiếng đồng hồ, còn bị nghi là robot - Amuro Tooru sinh bệnh? Đây là sự kiện siêu nhiên gì đấy à? 

【Lớp trưởng [12]: Không thể nào, anh ta khỏe như voi vậy, làm sao có thể đột nhiên sinh bệnh.】

Hanada Saharuna vội vàng gật đầu: "Đúng, bác sĩ cũng nói hắn không bị gì hết. Chỉ là đột nhiên uống quá nhiều rượu mạnh khiến cho dạ dày không chịu nổi nên mới ngất đi thôi......Đã truyền dịch rồi, giờ chắc đang trong trạng thái say rượu gì đó."

Lớp trưởng lâm vào trầm tư, Amuro Tooru là người biết tự kỷ luật lại vô cùng cẩn thận, sao có thể để bản thân uống đến mức say xỉn được? Còn phải nhập viện? Quá kỳ quái...... Chắc chắn là có nguyên nhân gì đó không muốn để người khác biết. Tám phần là có liên quan đến tổ chức rồi..... Chẳng lẽ là thân phận nằm vùng bị nghi ngờ, cho nên bị người của tổ chức chuốc rượu thành cái dạng quỷ này? 

Bởi vì không thể từ chối, chỉ có thể bị ép buộc, bằng không thì rất khó giải thích bộ dạng hiện giờ của anh là thế nào.....

Nhưng cái này cũng không liên quan đến bọn họ, cậu càng để ý chuyện tại sao Hanada Saharuna lại mang người về đây hơn. 

【Lớp trưởng [12]: Sau đó thì sao, nếu bà đã tốt bụng đưa anh ta đến phòng khám rồi, thì chuyện sau đó đâu phải của bà nữa?】

"Amuro Tooru không bị bệnh nặng, phòng khám kia lại không giữ khách, tới giờ đóng cửa liền đuổi bọn tôi ra ngoài." Hanada Saharuna giải thích: "Tôi cũng định đưa hắn đến khách sạn phòng trọ gì đó hoặc gọi người thân tới đón rồi, nhưng điện thoại hắn cài khóa, tôi chẳng có cách nào tìm được thông tin liên lạc. Trên người hắn lại không có chứng minh thư, không thể đăng ký phòng. 

Tôi đâu thể vứt bừa một người đang mất ý thức vào cái quán bar hay tiệm net chui nào chứ? Vạn nhất hắn gặp chuyện không may thì không phải tôi sẽ là người chịu trách nhiệm sao?"

【Lớp trưởng [12]: Bà có thể gọi Mori Kogoro đến đón mà, anh ta không phải học trò của tên kia sao? 】

Tuy rằng chỉ là giả bộ mà thôi. 

"Tôi gọi rồi, cả nhà Mori Kogoro đang ở Osaka phá án. Bọn họ nói ngày kia mới về, trong nhà không có ai hết! Thật sự là tôi không còn cách nào khác nên mới đem hắn về đây mà!" Hanada Saharuna nói.

Lớp trưởng dùng móng vuốt nhỏ xoa xoa mặt, cái vận khí này của Hanada cũng thật là......Thôi kệ, dù sao thì cũng là mang về rồi.

【Lớp trưởng [12]: Đã biết, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Bà đi ngủ đi, ngày mai tiễn tên này đi là được......Coi như là làm từ thiện.】

Hanada Saharuna khẽ liếc nhìn về phía cục hamster: "Vậy lớp trưởng à, ông có thể không nói chuyện này cho những người khác biết được không?"

Hamster nhỏ khẽ nhướng mày.

【Lớp trưởng [12]: Bà cũng chẳng làm chuyện gì xấu, không phải nói là xuất phát từ thiện tâm sao? Bà chột dạ cái gì?】

Hanada Saharuna mếu máo, dùng ngón tay cào cào trên mặt đất: "Tôi đương nhiên là cây ngay không sợ chết đứng rồi, nhưng đám người kia nhiều chuyện muốn chết. Đâu phải ông không biết, lúc trước bọn họ mới hợp lực cổ vũ tôi cua Amuro Tooru còn gì, tôi cũng cự tuyệt ngay tại chỗ đấy thôi. 

Nhưng mà cho dù chuyện không có gì bọn họ cũng nói được thành có gì đó, nếu như thật sự bị bọn họ phát hiện ra thì chắc chắn sẽ không để tôi yên!"

Ai cũng biết trong một lớp học, nếu có một cặp đôi ra đời hoặc là bị các bạn học phát hiện ra dấu hiệu yêu đương, toàn bộ cả lớp đều sẽ tiến vào trạng thái hưng phấn. Chỉ cần nhìn thấy cặp đôi hoặc là hai người có hint đó ngồi cạnh nhau, bọn họ liền huýt sáo vỗ tay rồi bày đủ thứ trò, cứ như mình là khách VIP trong đám cưới vậy, chỉ hận không thể trực tiếp ấn đầu cô dâu chú rể bái đường thành thân thôi—— Đây có lẽ chính là tình trạng chung của sinh viên hiện giờ đi.

【Lớp trưởng [12]: Được rồi, về phương diện này đúng là bọn họ có thể làm được.】

"Vậy ông hứa giữ bí mật giúp tôi đúng không?" Hanada Saharuna lộ ra ánh mắt chờ mong.

Lớp trưởng vẫy vãy tay nhỏ tỏ vẻ cam chịu.

Hanada Saharuna hưng phấn bò dậy, thuận tay nhét gối dựa lại trên ghế sofa: "Tôi đi tắm cái đã, mùi rượu của tên kia dính hết lên người tôi rồi, hôi muốn chết!"

Lớp trưởng nhìn bóng lưng vui sướng của Hanada Saharuna, lại nhìn Amuro Tooru mặt mày nhăn nhó bị ném trên sofa, cảm thấy có chút đồng tình. 

Hai ngày trước lúc Hanada Saharuna uống say, Amuro Tooru cẩn thận chăm sóc cô như vậy; giờ đến phiên Amuro Tooru, Hanada Saharuna lại quay gót mặc kệ......Đúng là không có so sánh sẽ không có đau thương mà.

Xin lỗi nhé người anh em, nếu Hanada biết anh từng chiếu cố cô ấy như vậy, chắc chắn sẽ không bày ra thái độ này đâu......Nhưng mà mạng nhỏ của tôi quan trọng, hơn nữa anh làm việc tốt không cần lưu danh cũng đâu trách tôi được đúng không? 

Lớp trưởng lắc lư thân thể đi về phía "phòng ngủ" của mình, đi được một nửa, cậu quay đầu lại, cứ cảm thấy lương tâm có chút cắn rứt......

5 phút sau, lớp trưởng lấy một chiếc thảm lông mỏng rất ít khi dùng từ trong tủ của Hanada Saharuna ra, chạy tới ban công triệu hoán bốn con chim sẻ, chỉ huy chúng nó túm lấy các góc của tấm thảm rồi đắp lên người Amuro Tooru. Xong khi thành công, cậu lấy hạt dưa của mình đưa cho bọn chúng làm thù lao. 

Chờ mấy con chim ríu rít mổ hạt dưa xong rời đi, lớp trưởng quay đầu nhìn cái chăn trên người Amuro Tooru, thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dựa vào thể chất của anh, có thảm lông rồi chắc chắn sẽ không bị cảm, như vậy hẳn là không còn vấn đề gì nữa.

Hanada à, vì để bà trông không "vong ân phụ nghĩa", tôi đã nỗ lực biết bao.......Cho nên đến lúc biết được thân phận của Amuro Tooru, bà ngàn vạn lần phải hạ thủ lưu tình với tôi đấy.

Tôi chỉ là một con hamster nhỏ vô tội thôi mà.

- ------------------------------------

Sau khi tắm xong, Hanada Saharuna vừa lau tóc vừa nhỏ tinh dầu lên đá khuếch tán. 

Cũng không biết có phải di chứng sau khi uống rượu không, mà hai ngày nay cô đều trằn trọc đến một hai giờ sáng cũng chưa ngủ được. Sau đó bạn của Sato Miwako là Miyamoto Yumi đã gợi ý cho cô loại tinh dầu này, nghe nói là dùng nó sẽ dễ dàng đi vào giấc ngủ hơn. 

Không biết hiệu quả ra sao, nhưng vừa ngửi đã thấy thật thoải mái, hình như là hương trà kết hợp cùng chanh......Thơm quá đi ~ 

Hanada Saharuna bên này vui vẻ tận hưởng, hoàn toàn đem người nằm trên sofa ngoài phòng khách vứt ra sau đầu. 

Chuẩn bị xong xuôi, cô đeo bịt mắt ngủ lên, khoan thai nằm trên giường, hai bàn tay còn quy củ đặt trên bụng. 

Quá tuyệt vời, ngủ thôi!

※※※※※※※※※※※※※※

Bình luận

Truyện đang đọc