HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

Hanada Saharuna bên này không biết họa lớn sắp đến, tiếp tục thong thả nói. 

"Tôi cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà anh vẫn luôn xuất hiện bên người tôi, giống như âm hồn không tan vậy, cái này làm tôi có chút bất an. Dù gì thì cũng là cảnh sát mà, nếu như bị người khác biết tôi thích nuôi cá, ít hay nhiều cũng sẽ có chút ảnh hưởng...... Tuy rằng tôi không thèm để ý người ngoài nghĩ gì, nhưng cũng không muốn trở thành đề tài cho thiên hạ đàm tiếu." Hanada Saharuna lắc lắc vỏ sầu riêng, "Cho nên chúng ta có thể trở thành bạn bè giữ "bí mật" cho nhau, anh thấy sao?"

"Lúc đó cô nói với Azusa-san chỉ là chơi trò mạo hiểm."

Hanada Saharuna cười nhạo một tiếng: "Nhưng mà không phải anh vẫn không tin sao, nếu không sao có thể dạy dỗ tôi đừng dừng thân phận cảnh sát làm bừa ngay tại chỗ được? Nói cho cùng thì, trông bề ngoài anh cũng không quá thông minh, nhưng mắt nhìn vẫn còn nhạy bén đấy ~"

Amuro Tooru mỉm cười, nhân lúc Hanada Saharuna lại lắc lắc vỏ sầu riêng, anh lập tức dùng tay hất văng nó ra xa!

"Anh ——?!" Hanada Saharuna theo bản năng quay đầu nhìn vỏ sầu riêng bay ra, giây tiếp theo công kích của Amuro Tooru đã đến trước mặt. 

Khóe mắt nhìn thấy con dao đối phương cầm trên tay, Hanada Saharuna đột nhiên mở to hai mắt, vội vàng làm động tác né tránh. 

"Anh làm cái gì đấy?!" Không ngờ đối phương sẽ phản kích, Hanada Saharuna có chút luống cuống tay chân. 

Tên khốn khiếp này thế mà lại đánh lén, đừng có chơi như vậy chứ! Quá đê tiện!

Động tác của Amuro Tooru rất nhanh, con dao của anh bị Hanada Saharuna chặn lại, anh liền cong đầu gối chân phải lên hướng về phía bụng cô. Hanada Saharuna vội vàng rụt người, bàn tay chặn dao đổi hướng muốn đẩy đầu gối anh ra. 

"Xùy." Amuro Tooru nở một nụ cười đắc thắng, con dao trên tay anh biến thành móng vuốt, nắm lấy tay phải của Hanada Saharuna rồi vặn ngược ra sau! Sau đó mượn lực áp sát cô vào tường! 

"!!!" Mặt Hanada Saharuna "bang" một tiếng bị đè trên cửa, mở to mắt không thể tin nổi. 

Lúc trước đã nói qua, tuy rằng Hanada Saharuna có được kỹ năng chiến đấu và sử dụng súng của cảnh sát, nhưng cô cũng chưa mấy quen thuộc với nó. Sau khi bị ăn khổ trong vụ "The Challenger", cô có tìm Sato Miwako để rèn luyện thể thuật. Nhưng bởi vì lượng công việc quá lớn, ngày nào cũng phải tăng ca, cho nên lớp bổ túc của Sato Miwako rất nhanh đã bị hoãn lại —— nói cách khác, Hanada Saharuna trên thực tế vẫn là chỉ bình hoa. 

Tội phạm bình thường cô vẫn có thể chế trụ dễ như trở bàn tay, nhưng đối mặt với dân chuyên như Amuro Tooru thì hoàn toàn không đủ trình. 

Tuy vậy Hanada Saharuna có một ưu thế rất lớn——cô rất khỏe!

"Thanh tra Hanada, đã ai nói với cô rằng, trước khi uy hiếp người khác phải nhìn lại trình độ của mình chưa?" Phía sau truyền đến giọng nói của Amuro Tooru, anh ghé vào bên tai Hanada Saharuna nhẹ nhàng nói, "Bằng không sẽ giống như bây giờ vậy, lật - xe."

Hanada Saharuna tức đỏ cả mặt, tên khốn này thế mà lại dám châm chọc cô! 

".......Anh đừng có tưởng rằng mình đã thắng." Hanada Saharuna âm u nói. 

Giây tiếp theo, Hanada Saharuna nhấc chân lên đạp vào mu bàn chân của Amuro Tooru! Amuro Tooru trừng lớn mắt, bên tai phảng phất vang lên một tiếng tiếng "răng rắc". 

"!!" Cả khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo, nhưng cho dù vậy vẫn nhất quyết không buông cô ra.

"Hahahaha! Đáng đời! Ai bảo anh đấu với tôi?! Khuyên anh mau chóng buông tay ra, không thì cẩn thận tôi dẫm nát chân anh!" Hanada Saharuna vô cùng kiêu ngạo cười lớn. 

Tuy rằng không nhìn thấy biểu cảm của Amuro Tooru, nhưng nghe thấy tiếng hít vào một hơi thật sâu vừa rồi, Hanada Saharuna biết nhất định là anh đang rất đau! 

"......." Amuro Tooru thở hắt ra, mặt không cảm xúc dùng tay giữ chặt eo Hanada Saharuna, nhấc bổng cô lên. 

"A? Này này này?! Hahahaha anh làm cái gì đó?! Hahaha nhột quá! Đừng có sờ eo tôi hahahaha! Mau buông tôi xuống!!" Cả người Hanada Saharuna đột nhiên bị nhấc lên giữa không trung, không biết phải làm sao trợn tròn mắt, nhưng rất nhanh đã cười sặc sụa vì máu buồn trên eo bị chọc vào. 

Cô vừa lấy hơi vừa cười, cả người vặn vẹo như một con sâu.

"Thanh tra Hanada, dạy cô một bài học, sau này đừng có tùy tiện khiêu khích kẻ mạnh." Amuro Tooru nói xong, trực tiếp ném Hanada Saharuna xuống trên nền tatami. 

Hanada Saharuna văng ngã trên mặt đất, trong chốc lát không thể bò dậy, giây tiếp theo sau lưng đã bị người ta đè lên. 

Lần này Amuro Tooru hoàn toàn không hạ thủ lưu tình, không những giữ chặt hai tay cô ở sau lưng, ngay cả hai bắp chân cũng không buông tha, trực tiếp dùng hai đầu gối đè lên, khiến cô hoàn toàn không thể động đậy!

"Khuyên anh mau buông tôi ra! Lát nữa thoát được tôi nhất định sẽ khiến anh đẹp mặt!" Hanada Saharuna nhe răng uy hiếp Amuro Tooru.

"Xin lỗi chuyện cô uy hiếp tôi!" Amuro Tooru sao có thể buông tha cô, anh đã hạ quyết tâm phải giáo huấn vị hậu bối không biết tốt xấu này một phen, thuận tiện nhân cơ hội uốn nắn lại tam quan cho cô!

"Không xin lỗi đấy! Tôi đâu có uy hiếp anh! Tôi chỉ đang cầu xin anh làm bạn với tôi thôi!" Hanada Saharuna vịt chết vẫn còn cứng mỏ, hoàn toàn không chịu cúi đầu. 

"Thế à?" Amuro Tooru cười lạnh một tiếng, vươn tay về phía eo cô. 

Vừa rồi anh đã phát hiện ra một điều, chính là nhược điểm của Hanada Saharuna —— cô rất sợ nhột!

"Hahahaha.....Đừng có sờ tôi hahahaha.....Amuro Tooru cái tên tiểu nhân đê tiện này ahahaha!" Hanada Saharuna vốn dĩ muốn phảng kháng, lấy sức lực của mình, cô tự tin có thể đẩy Amuro Tooru ngã ngửa trên đất!

Nhưng hiện giờ anh đang động đến phần máu buồn trên eo cô, Hanada Saharuna bị nhột, cười đến nỗi không còn chút sức lực nào nữa.

"Xin lỗi!" Amuro Tooru dừng tay lại, một lần nữa đưa ra yêu cầu.

Hanada Saharuna có được một lát nghỉ ngơi, thở hổn hển hung hăng nói: "Mơ đi!" 

Amuro Tooru cười lạnh một tiếng, lại bắt đầu cù cô, Hanada Saharuna cười phá lên, lần này cười đến chảy cả nước mắt. 

"Hahaahaha dừng tay! Ahahaha không được rồi, bụng tôi đau quá...... Hahaahaha đủ rồi đủ rồi!" Hanada Saharuna cảm thấy mình đã cười đủ cho một năm luôn rồi, cười đến mức cơ bụng cô phát đau, rốt cuộc cũng xin hàng.

"Cô có xin lỗi không?" Amuro Tooru lại lần nữa dừng tay. 

Hanada Saharuna quỳ rạp trên đất thở dốc.

"Nếu không xin lỗi, vậy tôi tiếp tục......" Amuro Tooru nói.

"Xin lỗi! Tôi xin lỗi được chưa!" Hanada Saharuna sợ hãi, cô không chịu nổi nữa! 

"Xin lỗi vì cái gì?"

Biết rồi còn hỏi! Hanada Saharuna nghiến răng nghiến lợi. Nhưng hiện giờ người dưới mái hiên chỉ có thể cúi đầu: "Tôi không nên uy hiếp anh! Thân là cảnh sát, uy hiếp dân thường là không đúng!"

Phiền muốn chết! Cứ chờ đó, đừng tưởng rằng cô sẽ bỏ qua vụ này! Đến lúc bắt được nhược điểm của hắn, nhất định cô sẽ khiến hắn đẹp mặt! 

Amuro Tooru nheo mắt lại: "Thanh tra Hanada hình như không được thành khẩn cho lắm?" 

Mặt Hanada Saharuna vặn vẹo một chút, bắt đầu đổi giọng ngọt ngào: "Uy hiếp anh là không đúng, người ta không nên vì lo lắng chuyện riêng bị bại lộ mà tùy tiện uy hiếp người khác.... Người ta nhất định sẽ tự kiểm điểm bản thân, cho nên anh mau buông tha cho người ta đi mà?~" 

"Thanh tra Hanada, vấn đề lớn nhất của cô chính là thái độ làm cảnh sát không nghiêm túc." Amuro Tooru nhìn chằm chằm cái gáy của Hanada Saharuna từ trên xuống, một tia chớp lóe lên, khuôn mặt không cam lòng của cô bại lộ rõ ràng, "Cho dù bây giờ cô có xin lỗi tôi thì cũng không phải thật tâm, mà là do bị chèn ép nên không thể không khuất phục. Cô hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình là sai, cũng không biết tự kiểm điểm mình!" 

"......" Hanada Saharuna không nói được gì.

"Cô rõ ràng đã trải qua kỳ thực tập Trợ lý Thanh tra, biết rõ sau này hình tượng và danh dự cảnh sát sẽ quan trọng đến mức nào, vậy mà không hề xử lý tốt đời sống tình cảm lung tung rối loạn của mình. Ngược lại còn gọi tất cả mọi người tới xếp hàng tạo thời khóa biểu, chính là để cho bản thân dễ dàng một chân đạp 5 thuyền hơn! Rốt cuộc cô nghĩ cái gì vậy?!" Amuro Tooru nói.

Anh tưởng là tôi muốn lắm sao?! Đều là do hệ  thống ép đó! Tôi cũng có thích thế đâu! Hanada Saharuna rất muốn gào vào mặt Amuro Tooru như vậy. Nhưng không được, sự tồn tại của hệ thống là bí mật, cô chỉ có thể cắn răng bị chụp cái nồi này lên đầu. 

Amuro Tooru rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi một vấn đề mà đến bây giờ anh vẫn không thể lý giải nổi: "Năng lực nghiệp vụ và lòng chính nghĩa, cái gì cô cũng không thiếu, rõ ràng có thể trở thành một cảnh sát ưu tú, vì cái gì lại muốn lãng phí tài năng của mình như vậy? Chẳng lẽ cô không biết, một khi chuyện cô đạp 5 thuyền bị lộ, lý lịch của cô tuyệt đối sẽ lưu lại một vết nhơ sao?"

"......" Hanada Saharuna nhắm mắt lại.

Xong thật rồi, nếu không tìm được một lý do thích hợp để thuyết phục Amuro Tooru, tên này tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô. Phiền chết đi được, thám tử thời buổi này sao còn quan tâm lý lịch của cảnh sát có sạch sẽ không làm gì?! Hắn cũng có phải cấp trên của cô đâu!

Hanada Saharuna hít một hơi thật sâu, cô mở to mắt nhìn về phía cửa trượt ngoài ban công, nhẹ nhàng nói: "Bởi vì tôi cần tình yêu." 

"Cái gì?" Amuro Tooru ngẩn người.

"Nghe không hiểu sao? Tôi nói tôi cần tình yêu!" Hanada Saharuna gào lên, "Tôi cần rất rất nhiều tình yêu! Tình yêu mãnh liệt, duy nhất, có một không hai! Một người là không đủ! Bởi vì bọn họ sẽ bị những thứ khác làm cho phân tâm, không còn chỗ cho tình yêu nữa. 

Nói như vậy, càng có nhiều người hơn thì càng tốt rồi! Nếu không thể là duy nhất của nhau mỗi ngày, vậy thì một ngày là được! Như vậy ngày nào của tôi cũng đều được tràn ngập trong tình yêu! Giờ mới chỉ có 5 người mà thôi, tôi còn muốn thêm người thứ 6, người thứ 7 nữa! Một tuần 7 ngày, mỗi ngày đều phải có người yêu tôi!"

Amuro Tooru bị lời của Hanada Saharuna làm cho đơ ra, nhất thời không biết nói gì. 

Đúng lúc này, Hanada Saharuna đang quay đầu về phía ban công chợt nhìn thấy một đôi mắt đầy tơ máu qua khe hở cánh cửa. Cô ngẩn người, sau đó phát ra tiếng kêu sợ hãi.

"Có quỷ a a a a a a!"

Người cả dãy phòng đều bị tiếng kêu thảm thiết của Hanada Saharuna làm cho kinh sợ, Edogawa Conan và Hattori Heiji động tác nhanh nhất, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài. 

"Kudo, cậu có nghe được tiếng phát ra từ đâu không?!" Hattori Heiji vừa chạy vừa hỏi.

"Là giọng của thanh tra Hanada, nhưng không truyền ra từ phòng chị ấy. Từ vị trí tiếng kêu thì chắc là trong phòng của anh Amuro!" Edogawa Conan nói.

Hattori Heiji dừng lại trước cửa phòng Amuro Tooru, đạp tung cửa lớn tiếng hỏi: "Bọn em nghe thấy tiếng hét, có chuyện gì xảy ra vậy?!"

Edogawa Conan vừa đi vào liền ngay lập tức mở công tắc đèn, trong phòng nháy mắt sáng ngời, hoàn cảnh bên trong cũng hiện lên rõ ràng trước mắt. 

Lúc này Mori Kogoro và Toyama Kazuha cũng chạy tới, miệng Mori Kogoro vẫn còn đang hô lớn: "Vừa rồi hình như tôi nghe được tiếng của thanh tra Hanada...... Amuro-kun, thanh tra Hanada, hai người đang làm gì vậy?!"

Giữa phòng, Amuro Tooru đang đè Hanada Saharuna trên mặt đất

Ban nãy bởi vì Hanada Saharuna bị nhột, lúc vặn vẹo người khiến yukata hơi lới lỏng, cổ và một nửa bả vai đều hở ra, vạt áo cũng vì trận đấm đá vừa rồi mà bị xốc cao đến đùi, lộ ra làn da trắng như tuyết. Mà áo Amuro Tooru cũng vì thế mà lộn xộn, anh còn dang hai chân ra đè lên đầu gối cô, làn da lúa mạch cùng trắng tuyết đối lập với nhau, tạo ra một loại không khí vô cùng mờ ám.

"......" Edogawa Conan há to miệng, trực tiếp buột miệng hỏi: "Amuro-san, anh rốt cuộc không nhìn nổi thanh tra Hanada lười biếng nữa, nhịn không được giáo huấn chị ấy sao?"

Amuro Tooru mắc nghẹn.

Bình luận

Truyện đang đọc