HÔM NAY KHOA DIỄN XUẤT VẪN MUỐN CÙNG THÁM TỬ ĐỒNG QUY VU TẬN

"Tiền bối Sato! Mau bảo tên Matsuda kia dỡ bom xuống! Em bắt được bom phạm rồi--!!"

"Không phải! Cô nhầm rồi! Cái điện thoại kia là tôi vô tình nhặt được thôi!" Gã đàn ông đội mũ lưỡi trai quay đầu nhìn Hanada Saharuna đang đạp lên người hắn, sắc mặt vô cùng hoảng loạn, "Cảnh sát sao lại có thể tùy tiện đánh người như vậy!"

"Hanada!" Lúc này Sato Miwako nghe được tiếng của cô vội vàng chạy tới.

Cô đẩy đám đông trước mặt ra chạy đến trước mặt Hanada Saharuna, còn chưa kịp nói gì đã bị đối phương ném cho một cái điện thoại, cô kinh ngạc một chút rồi vươn tay ra tiếp lấy.

"Tiền bối Sato, đây là kíp nổ, nhờ chị giao lại cho đội gỡ bom cơ động xử lý." Nói xong Hanada Saharuna nhấc bàn chân đang dẫm lên lưng gã đàn ông lên.

Chỉ thấy cô ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, sau đó dùng tay nắm lấy tóc hắn bắt đầu đập xuống đất!

Sato Miwako và Megure Juzo cùng đuổi tới thấy một màn như vậy, tim sắp vọt ra ngoài: "Hanada?!"

Hanada Saharuna không để ý đến hai người, tiếp tục động tác trên tay.

Cô đè đầu gã đàn ông lại hung hăng đập vài cái, mới nắm tóc hắn lên nói: "Nhầm? Nhầm thế nào? Chỗ này có hơn trăm người vây xem, tất cả đều ngẩng đầu khẩn trương nhìn vào xe cáp, sao chỉ có mày là cúi đầu nhìn điện thoại rồi cười?"

Hanada Saharuna nghiêng đầu, hai mắt mở to, con ngươi màu đen phản chiếu sắc mặt sợ hãi của hắn, lặp lại từng câu từng chữ: "Chỉ - có - một - mình - mày - đang - cười?!"

Những chuyện vừa xảy ra hiện lên trong đầu cô.

Sau khi rời khỏi tòa nhà Hirota, cô lập tức lái xe đi, rốt cuộc trong 5 phút cuối cùng cũng về tới vòng xe đu quay Beika. Vừa xuống xe cô đã liều mạng chạy về hướng này, dưới đu quay quả nhiên đang tụ tập một đống người.

Cô chen vào trong đám đông nhìn khắp xung quanh, ý đồ muốn tìm ra kẻ đánh bom trong trí nhớ.

Vụ án của Matsuda Jinpei đã trôi qua quá lâu, cô không thể nào nhớ nổi diện mạo kẻ đánh bom lên sân khấu vài phút của một bộ manga anime mười mấy năm trước được nữa. Cho dù lúc trước đã tìm đọc tin tức về việc tỉnh dậy kỳ tích của hắn, nhưng vì để bảo vệ riêng tư của người bệnh, nên bệnh viện đã làm mờ ảnh hung thủ.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là kẻ đánh bom là đàn ông. Ngoài phụ nữ và trẻ em ra, trong 5 phút Hanada Saharuna phải tìm được bóng hình của hắn lẩn trong đám đông hơn hai trăm người này.

Giống như lời của Matsuda Jinpei nói, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, muốn tìm được người lại càng khó hơn.

Thời gian cứ một giây lại trôi đi, tim Hanada Saharuna đập càng lúc càng nhanh. Cô nhìn đám người chen chúc trước mặt, lỗ tai ù đi. Bọn họ người thì ngẩng đầu khẩn trương nhìn vòng đu quay, người thì cúi đầu nói chuyện với đồng bạn, người lại lấy điện thoại ra để quay chụp....... Mỗi một người đều giống với hung thủ, nhưng lại không hề giống.

Hanada Saharuna biết mình cần phải một kích tất thắng. Một khi bắt sai người tên đánh bom tuyệt đối sẽ ấn xuống kíp nổ, Matsuda Jinpei sẽ thịt nát xương tan!

Áp lực cực lớn đánh úp về phía cô, cô cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng lại phải cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại. Cô không nhịn được nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay, chỉ còn lại hai phút......

......Hai phút.....Hai phút có thể làm được gì? Hai phút cái gì cũng không thể làm được! Không thể kịp nữa!

Thời gian hiển thị trên đồng hồ đếm ngược làm sự bình tĩnh gượng ép của Hanada Saharuna sụp đổ. Mồ hôi trên trán chảy vào hốc mắt, đau rát và nóng bỏng, tầm mắt cô bắt đầu trở nên mơ hồ.

Nếu cô để ý thời gian gửi điện thư bị thay đổi thì tốt rồi.

Nếu trước đó cô đi điều tra diện mạo của hắn thì tốt rồi.

Nếu cô để tâm hơn một chút thì tốt rồi.

.....Nếu, cô không đáp ứng Matsuda Jinpei thì tốt rồi.

【 Matsuda Jinpei, về sau anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay đã tùy ý giao vận mệnh của mình cho tôi......】

Không, người phải hối hận rõ ràng là cô.

Hanada Saharuna nhìn qua nhìn lại qua đám người một cách máy móc, trong đầu trống rỗng.

Cô không nên bởi vì biết trước cốt truyện mà cho rằng không gì mình không làm được. Hấp tấp nhận lời của Matsuda Jinpei để rồi giờ đây phải đối mặt với cục diện như vậy.

Matsuda Jinpei sẽ chết, sống sờ sờ bị nổ chết trước mặt cô, bởi vì cô không thể kịp thời tìm thấy hung thủ.

Đây là lỗi của cô sao? Hanada Saharuna biết, không phải.

Cho dù bạn học của cô hay người ở thế giới này, không ai sẽ vì cô không thể tìm được kẻ đánh bom mà trách cứ cô. Bởi vì có tội là kẻ độc ác đã thiết kế ra những vụ nổ liên hoàn kia. Bọn họ thậm chí sẽ an ủi cô, nói cô không cần để việc này trong lòng, cô đã cố hết sức rồi.

Nhưng mà Hanada Saharuna không thể chấp nhận điều đó.

Giờ khắc này cô cảm nhận được một nỗi thống khổ không thể miêu tả nổi, rõ ràng chỉ là người trong sách, nhưng cô lại cảm thấy trên lưng mình là trọng lượng nặng nề của một mạng người chân thật. Sâu bên trong nội tâm cô không ngừng truyền đến những tiếng buộc tội và chỉ trích, khiến cô cảm thấy hít thở không thông.

Cô không dám tưởng tượng, không dám nghĩ đến việc lát nữa mình sẽ tận mắt nhìn thấy Matsuda Jinpei bị nổ chết.

Hanada Saharuna cực kỳ sợ hãi, ngay lúc đó, một tiếng cười thật nhỏ truyền vào trong tai cô. Cô đột nhiên quay đầu, tầm mắt xuyên qua đám người, cuối cùng rơi xuống một gã đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xanh.

Hắn đang cúi đầu nhìn điện thoại của mình. Trong khi chỉ còn một phút nữa là bom sẽ nổ, tất cả mọi người đều đang khẩn trương ngẩng đầu nhìn vòng đu quay. Chỉ có hắn, cúi đầu.

Khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng khóe miệng mang theo tươi cười của hắn, đại não Hanada Saharuna nổ "oanh" một tiếng, cô chạy vọt lên.

Giờ phút này, Hanada Saharuna nắm lấy đầu tóc hắn cười đầy dữ tợn: "Sao - chỉ - có - mày - đang cười?!"

"Mày cười cái gì?" Cô siết chặt ngón tay, hung hăng kéo tóc hắn một phen, cơ hồ muốn giật luôn da đầu của hắn xuống.

Gã đàn ông kêu lên một tiếng, vươn cái tay không bị thương ra muốn ngăn cản cô, Hanada Saharuna liếc cũng không liếc lấy một cái, trực tiếp bắt lấy cánh tay hắn lập tức bẻ gãy!

"A a a a a --!!"

Tiếng kêu thảm thiết của hắn làm mọi người kinh hãi, nhìn thấy hành vi tàn bạo của Hanada Saharuna, quần chúng xung quanh đều không nhịn được lui về phía sau một bước. Các phóng viên vốn đang quay lại tình hình vụ nổ giờ lại chạy ngược về hướng Hanada Saharuna, nhắm thẳng ống kính vào cô.

"Không được chụp! Không phải sợ!" Thanh tra Megure và Sato Miwako vội vàng ngăn cản họ lại, "Cảnh sát đang phá án, mấy người không thể tự tiện quay chụp!"

Phóng viên nào thèm mà để ý đến mấy người thanh tra Megure nữa, bọn họ đã hoàn toàn bị hành vi của Hanada Saharuna hấp dẫn. Cảnh sát hành hung bom phạm ngay trên đường, cái tin tức nóng sốt như này mà không chụp lại thì chính là đồ ngu!

Thấy không ngăn được phóng viên, Megure Juzo chỉ có thể hô to gọi những đồng sự khác ở Đội 1 chạy qua ngăn cản Hanada Saharuna.

Nhưng Hanada Saharuna đã phát điên, ai mà bước lên muốn kéo cô dậy đều sẽ bị cô đẩy ra.

Đồng sự Đội 1 chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị cô mạnh mẽ đẩy ngã, trực tiếp đụng phải phóng viên đang quay chụp viết tin.

Tức khắc lại một trận gà bay chó sủa.

Sau khi đẩy người vướng víu tay chân ra, Hanada Saharuna tiếp tục túm tóc gã đàn ông nói: "Tao hỏi mày - cười - cái - gì?"

"Không, không cười......" Lời nói của hắn còn chưa dứt, đã bị Hanada Saharuna cầm lấy đầu nện xuống mặt đất.

"Mày không cười?! Mẹ nó mày nghĩ tao mù đúng không?! Cầm kíp nổ trong tay có phải cảm thấy mình như thần tiên đúng không? Nhìn đồng hồ đếm ngược càng ngày càng ít có phải cảm thấy kích động lắm đúng không? Nổ chết cảnh sát làm mày vui sướng lắm phải không?!"

"Mẹ nó tao đang hỏi mày, trả lời tao đi?!" Ngoài miệng Hanada Saharuna nói mau trả lời, trên thực tế cô căn bản không hề để cho hắn có cơ hội mở miệng.

Cứ mỗi lần nói một câu cô sẽ nắm lấy đầu hắn đập trên nền đất xi măng một cái. Chỉ trong chốc lát, mặt gã đàn ông đã máu me lẫn lộn. Toàn bộ trán, mũi và miệng của hắn tất cả bê bết máu, thậm chí trên mặt đất nơi hắn phun máu ra còn lẫn một vài chiếc răng rơi rụng.....Quả thực hung tàn đến cực điểm

"Cảnh sát thì làm sao? Cảnh sát trêu chọc gì đến mày?! Mẹ nó một thằng bom phạm như mày, lợi dụng bom để ăn cướp bị cảnh sát bắt thì có gì là sai?! Bạn của mày là vì chột dạ nên mới không có mắt chạy trên đường mà bị xe đâm chết! Nếu hắn ngoan ngoãn đi tự thú thì còn có thể bị đâm sao?!

Còn không phải là do lũ chúng mày xứng đáng! Ai mẹ nó bảo mày phạm tội?! Chính mình làm chuyện xấu bị ông trời trừng phạt thì tự rửa mặt lại cho tỉnh đi! Mày lại còn dám đổ lỗi lên đầu cảnh sát?! Lúc đó sao không thấy mày đi chết cùng hắn!

Mày chính là một đống bùn lầy, sống trên đời này chỉ tổ ô nhiễm không khí! Cái chết của mày chính là cống hiến lớn nhất cho xã hội có biết không hả?! Đi chết nhanh lên cho tao --!!"

Mặt đất xi măng vương đầy máu, bom phạm vẫn tiếp tục kêu thảm thiết, quần chúng vây xem không ngừng hít hà một hơi...... Má ơi! Nhìn đã thấy đau!

Hanada Saharuna đã hoàn toàn mất khống chế, thanh tra Megure không có biện pháp, chỉ có thể dùng loa gọi Matsuda Jinpei mau xuống ngăn cản. Lúc trước ông đã nghe cấp trên của Matsuda Jinpei nói rằng đối phương từ nhỏ đã học quyền anh, sức chiến đấu rất lớn, hy vọng anh có thể dừng Hanada Saharuna lại.

Nhưng phải còn một lúc nữa Matsuda Jinpei mới xuống đến nơi, mắt thấy Hanada Saharuna hoàn toàn có thể đánh chết người mới thôi, thanh tra Megure chỉ có thể cùng Sato Miwako hợp lực

Hy vọng Hanada Saharuna còn giữ lại được một tia lý trí cuối cùng, nể mặt mũi của ông và Sato, đừng ngay cả đến hai người họ cũng đánh....

Megure Juzo khẩn trương nuốt nước miếng, ông nháy mắt ra dấu với Sato Miwako, hai người phi đến hai bên Hanada Saharuna, mỗi người chia nhau kéo tay cô về phía sau.

"Đủ rồi đủ rồi, đừng đánh nữa Hanada, cô sẽ đánh chết hắn mất!" Thanh tra Megure vội vàng nói.

"Đúng đó Hanada, việc tiếp theo nên giao lại cho người khác đi, chúng ta đem hắn về thẩm vấn thôi." Sato Miwako cũng nói.

Nhưng sức lực của Hanada Saharuna thật sự vô cùng lớn, hai người cố hết sức cũng chỉ có thể nhấc cô lên.

Hanada Saharuna bị kéo đứng lên, trong tay vẫn còn nắm chặt lấy tóc tên đánh bom không buông. Nhìn thấy khuôn mặt đã bị đập nát bét của hắn, cơn tức giận của cô vẫn không hề vơi đi.

Thanh tra Megure và Sato Miwako kéo cô lên chẳng qua càng tiện cho cô đánh người. Hanada Saharuna cúi nhìn tên đánh bom bị kéo lên một nửa theo cô, cười lạnh một tiếng.

Cô nhấc chân hung hăng đá vào ba tấc dưới của hắn, giày cao gót chạm vào xương mu phát ra tiếng kêu "răng rắc", tên đàn ông lập tức kêu lên như mổ heo. Tiếp thep đó là cảnh tượng khiến cho tất cả đàn ông ở đây đều như gặp phải ác mộng.

Hanada Saharuna mặt đầy dữ tợn đạp liên tiếp vào phía trên, lửa giận thiêu đốt tâm trí: "Mày biết làm cảnh sát mệt như thế nào không?! Ban ngày đi làm, buổi tối tăng ca, về nhà còn phải tiếp tục học tập! Chỉ cần chuông cảnh vang lên thì cho dù cơm đang ăn một nửa cũng phải lập tức lao đi! Vì ngồi canh tội phạm mà mấy ngày mấy đêm cũng không được ngủ!

Bọn họ không giống như tao! Bọn họ vì chính nghĩa trong lòng mà vẫn luôn luôn nỗ lực không từ bỏ! Vì sao còn bị lũ khốn ghê tởm chúng mày trả thù?! Bọn họ còn trẻ như vậy, còn chưa kịp thực hiện khát khao, vì cái gì lại phải chết trên tay lũ rác rưởi chúng mày! Dựa vào cái gì?! Chúng mày không xứng! Mau chết đi cho tao! Đi chết đi --!!"

"Được rồi, đánh đủ chưa, cô muốn vào tù vì tên khốn này sao?"

Giọng nam lười biếng quen thuộc vang lên,sau đó một chiếc áo khoác âu phục phủ lên trên đầu Hanada Saharuna.

Tầm mắt lập tức tối đi, khuôn mặt ghê tởm của gã đàn ông được thay thế bằng vải dệt, Hanada Saharuna ngửi được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt.

Bình luận

Truyện đang đọc