Mẫn Đăng nói xong, bên kia điện thoại im lặng lại, sau đó cúp máy.
Cậu đợi một lúc, vuốt mắt một cái, cảm thấy mình lại bị người lừa.
Căn phòng quá yên tĩnh, trái tim đập chậm, cậu cũng sắp không nghe được.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông lấn át tiếng hít thở trong căn phòng, màn hình chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt của Mẫn Đăng.
Cậu cúi đầu nhìn, là lời mời video Hoắc Sơ gửi tới.
Lau lung tung trên mặt một cái, kết nối video rất nhanh.
Ống kính của Hoắc Sơ hơi lung lay, video hơi mờ.
“Mẫn Đăng?” Hoắc Sơ khẽ gọi.
“... Ừm.” Mẫn Đăng lên tiếng, cẩn thận nhìn tình hình bên Hoắc Sơ.
Đường sáng bên kia rất tối, hiếm thấy Hoắc Sơ không cạo râu, một nửa gương mặt chìm trong bóng tối, bóng mờ đường cong từ sống mũi thẳng tắp đến hàm dưới chán chường lại lạnh lùng nghiêm nghị.
Hình ảnh Hoắc Sơ bên trong video không cười, cau mày hững hờ nhìn chằm chằm vào ống kính.
“Mẫn Đăng?” Video lại trôi chảy lần nữa, dáng vẻ cười của Hoắc Sơ hiện ra.
Một người cười hoặc không cười, khác biệt rất lớn.
Lúc này quả thực Hoắc Sơ chính là một thiên sứ.
“Ừm.” Mẫn Đăng cũng cười lại, ôm chân, đặt di động trên đùi.
“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ nhìn cậu chằm chằm, “Tôi không sao, cậu đừng lo lắng.”
“Ừm.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Lau mắt đi.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng lau mắt một cái.
“Ngày mai tôi về.” Hoắc Sơ nói.
“Được.” Mẫn Đăng gật đầu.
“Đi ngủ sớm một chút.” Hoắc Sơ nhíu mày nhìn cậu chăm chú, “... Có phải cậu gầy đi không?”
“... Không có.” Mẫn Đăng do dự nói.
Hoắc Sơ không nói gì. Anh nhìn ra được, Mẫn Đăng đúng là gầy đi, cằm cũng nhọn ra.
“Lần trước hôm mà cậu từ chối tôi, cậu còn nhớ tôi từng nói với cậu tôi đã học một bài hát không.” Hoắc Sơ nói nhẹ.
“Ừm.” Mẫn Đăng rụt vào trong chăn.
“Không nhớ được ca từ, cậu tùy tiện nghe xem.” Hoắc Sơ lại cười.
Mẫn Đăng nhắm mắt lại.
Giọng Hoắc Sơ khàn, khẽ ngâm nga bài hát, từng tiếng từng tiếng ma sát tiến vào trong tim Mẫn Đăng.
Sáng sớm hôm sau, Chương Khâu theo thường lệ xách theo bữa sáng gõ cửa nhà Mẫn Đăng. Không giống trước kia, sau lưng Chương Khâu có Phương Tưu đi theo.
Phương Tưu thích cười, Chương Khâu dẫn người đến cũng là vì không để cho Mẫn Đăng lại tiếp tục im lặng như vậy nữa, y sợ xảy ra chuyện.
Từ nhỏ Mẫn Đăng không có bạn bè gì, không chỉ vì tích cách lầm lì kỳ quặc, còn từ nhỏ đã không thích nói chuyện, đương nhiên không quen được bạn bè.
Cho tới bây giờ, Mẫn Đăng đều chưa bao giờ chủ động nói chuyện với người khác.
Hoắc Sơ quả thật là một bất ngờ, một bất ngờ khiến Chương Khâu thấy được nguy hiểm.
Mẫn Đăng chính là người nhón mũi chân đi trên rìa vách đá, toàn bộ nhờ vào sức mạnh kia chống đỡ. Bên dưới vách đá có thứ gì lôi kéo cậu, người trên vách đá tuyệt đối không thể lại đẩy cậu xuống.
Vậy thì xong rồi.
Hoắc Sơ này không an toàn, Chương Khâu nhíu chặt lông mày kết luận.
“Tại sao anh Đăng không nói chuyện nhỉ, cháo hôm nay do thím nhà tui nấu, thím nấu cháo ăn ngon nhất.” Phương Tưu lại gần, nghiêng đầu cười.
“Nó đợi người đấy.” Chương Khâu bó tay lại tức giận.
Mẫn Đăng cúi đầu húp cháo lặng lẽ hé miệng cười.
“Mày cười cái gì?” Chương Khâu giật mình.
Mẫn Đăng không lên tiếng, giống như người vừa cười không phải cậu.
Cậu không nói lời nào, Chương Khâu cũng chỉ có thể lườm, một chút cách bắt bí cậu cũng không có.
“Chờ đợi đến* ngọt ngào hơn đi đến**.” Phương Tưu đột nhiên nói.
*đến (到来) chỉ hành động của người khác, ** đi đến (来到) chỉ hành động của mình, ý nói đợi ai đó đến ngọt ngào hơn tự mình đi đến
“Ngọt ngào cái rắm.” Chương Khâu mắng, “Mấy ngày nay anh bị nó hù chết, ba bốn ngày không nói một câu. Ông đây còn tưởng nó nuốt mất lưỡi của mình.”
Mẫn Đăng cười nhẹ một tiếng, dúng là khi trong lòng cậu có chuyện thì có tật xấu sẽ không nói chuyện.
Không phải một hai tiếng không nói, cậu có thể một mực không nói. Đây là bệnh, cũng là di chứng.
Hai hôm nay Mẫn Đăng làm không tốt công việc ở bếp sau, chủ bếp Đổng mắng cậu nhiều lần.
Hôm nay không chửi người, cho dù Mẫn Đăng im lặng như trước, nhưng cũng không mắc sai lầm trong công việc.
Buổi tối tan ca, Mẫn Đăng giẫm lên lớp tuyết thật dày trên mặt đất ra khỏi con hẻm.
Chui vào trong chiếc xe màu đen đỗ ở ven đường, trong xe chỉ có tài xế.
Mẫn Đăng nắm điện thoại trong túi, không nói gì.
Hai hôm nay gió tuyết vẫn chưa ngừng, tuyết trên đường cũng rải thành đường rồi.
Xe cũng sợ trơn trượt, nhất là buổi tối, lái chậm. Trong xe bật hệ thống sưởi, lại lắc lư đi về phía trước.
Trong lúc mơ hồ Mẫn Đăng cứ thế ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ luôn luôn không yên, dễ nằm mơ, lại càng dễ mơ thấy chuyện trước kia.
Thật ra sau một thời gian dài, gương mặt những người đó đã mờ đi từ lâu.
Nhưng lần này cậu đột nhiên lại thấy rõ.
Một đôi vợ chồn trung niên nhã nhặn nói chuyện luôn nhỏ hơi nhỏ giọng.
Một người phụ nữ cười lên có lúm đồng tiền bên miệng.
Một đôi vợ chồng trẻ dịu dàng ân ái.
Mỗi người đều đưa tay về phía cậu, cậu nhìn bản thân cẩn thận từng li từng tí, cố gắng lấy lòng nắm chặt.
Cảnh tượng thay đổi, những người một giây trước đang cười với cậu đều đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, đẩy cậu ra, đá cậu đi.
Một người đàn ông trong đó, vung bàn tay to cầm chai rượu.
Cái bạt tai kia rơi xuống, Mẫn Đăng trực tiếp không nghe được gì nữa.
Lỗ tai ù ù từng đợt.
Nhưng có người đang gọi tên cậu, tiếng này nối tiếp tiếng kia.
Là giọng Hoắc Sơ.
Mẫn Đăng bừng tỉnh, thở dồn dập.
“Mẫn Đăng tiên sinh sao vậy?” Tài xế quay đầu, “Không sao chứ, tôi vừa dừng xe thì thấy cậu...”
Mẫn Đăng không nghe rõ hắn ta đang nói gì, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe.
Xe đỗ bên ngoài tiểu khu nhà cậu, đèn đường dưới lầu sáng choang, bên dưới có một bóng người cao lớn đang đứng.
Tài xế vừa định xuống xe mở cửa cho Mẫn Đăng, đã thấy Mẫn Đăng ngồi ở ghế sau bỗng nhiên đẩy cửa ra, hấp ta hấp tấp chạy về phía trước.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, toàn thân quấn gió tuyết xoay người. Nhìn Mẫn Đăng đứng trước người mình, lông mi đọng sương cười dịu dàng, anh duỗi tay vỗ vỗ thùng to bên chân, “Tặng cậu món quà.”
“Anh...” Mẫn Đăng chưa ổn định hô hấp, chóp mũi bị gió lạnh thổi đỏ bừng, “Anh...”
“Cậu đoán xem là gì.” Hoắc Sơ lại nói.
“...Hả?” Hơi thở Mẫn Đăng bất ổn, vẻ mặt mờ mịt.
“Tôi bán nhà rồi, mang lò nướng ra ngoài.” Hoắc Sơ cười nói, “Bây giờ thuộc về cậu, sau này cậu là người có lò nướng, mỗi ngày nướng bánh ngọt ăn, một ngày ba bữa, buổi tối còn thêm đồ ăn.”
Mẫn Đăng ngẩn người, ngửa đầu nhìn Hoắc Sơ.
Nụ cười trên mặt Hoắc Sơ chậm rãi nhạt đi, cũng nhìn cậu như vậy, hai người đều không nói gì.
“Anh về rồi...” Giọng Mẫn Đăng rất nhẹ.
“Ừm.” Hoắc Sơ vươn tay sờ sờ đầu cậu, “Về rồi.”
Mẫn Đăng kéo ra một nụ cười khó coi.
“Mấy ngày trước giường nhà cậu thiên lý truyền âm nói cho tôi có người lén khóc nhè.” Hoắc Sơ nghiêm túc nói.
“Anh… có ý gì.” Mẫn Đăng chần chừ hỏi.
“Ý tôi là...” Hoắc Sơ khom lưng cúi đầu, xích lại gần về phía cậu, “Cậu... có phải cậu nhớ tôi không.”
Mẫn Đăng sững sờ chốc lát, không hề che giấu gật đầu.
Lần này đến lượt Hoắc Sơ ngẩn người, dáng vẻ hơi hé miệng trông rất ngạc nhiên.
Mẫn Đăng nhìn anh chằm chằm, nhìn một lát thì cười ra tiếng.
Hoắc Sơ không nhịn được, duỗi tay dùng đầu ngón tay chọc chọc lúm đồng tiền cười ra trên mặt Mẫn Đăng, kìm nén không được mở miệng, “Tôi có thể… thơm cậu không?”
“... Không thể.” Mẫn Đăng lạnh lùng từ chối.