HÔM NAY ÔNG CHỦ LẠI GHEN

Hoắc Sơ im lặng cả buổi, bắt lấy cái tay Mẫn Đăng đặt trên cằm anh, nhét lại vào chăn.

Mẫn Đăng không hiểu nhìn anh, hừ một tiếng, tự mình đặc biệt nghe lời nằm sấp lại.

“…”

Hoắc Sơ cắn răng, không thể nhịn được nữa, nhào tới, vén chăn lên.

Mẫn Đăng nắm chặt ga trải giường dưới người, nhắm hai mắt.

Một tay Hoắc Sơ nắm gáy cậu, cúi người xuống.

“A…” Toàn thân Mẫn Đăng cứng lại chốc lát, ngay sau đó kêu liên tục, “Đau đau đau đau…”

“Kêu cái gì!” Hoắc Sơ hung dữ tét một phát lên eo cậu.

Mẫn Đăng nhếch miệng, quay đầu nhìn thoáng qua dấu răng trên mông mình, “Anh có cái răng nhọn quá.”

Hoắc Sơ xoay người rời đi.

“Anh đi đâu thế.”

“Đi tìm thuốc cho em.” Hoắc Sơ thở dài một hơi thật sâu, “Không phải em nói đau hả…”

“Cảm ơn nha…”

“Không có chi…” Trước mặt cậu Hoắc Sơ không hề cáu kỉnh tí nào.

Ở chỗ Mẫn Đăng Hoắc Sơ chính là viên bánh trôi nước, nặn thế nào cũng được.

Viên bánh trôi nước cầm thuốc quay lại phát hiện người ta đã ngủ từ lâu.

Sau khi xoa thuốc cho Mẫn Đăng, Hoắc Sơ ôm người, kéo người vào trong ngực, thoải mái thở ra một hơi.

Mấy ngày nay Hoắc Sơ và Mẫn Đăng ở trong nhà, thỉnh thoảng ra ngoài tản bộ, hoặc là tìm một hai ngày đến chỗ không xa chơi một chút.

Nhưng, bình thường, Mẫn Đăng đều ngủ vùi.

Mẫn Đăng đang ngủ ngắm thác nước lớn, đang ngủ ngồi đu quay, đang ngủ nhìn Hoắc Sơ bắt một con gà trong trang trại cho cậu.

Đang ngủ nói thích Hoắc Sơ nhất.

Hoắc Sơ thỏa mãn, Hoắc Sơ bay lên trời, Hoắc Sơ đắc ý ghê lắm.

Chương Khâu bên này sống không dễ chịu mấy, gần đây trong nhà hàng bận rộn, tuy y không có thời gian đến thăm Mẫn Đăng.

Nhưng một ngày cũng gọi mấy cuộc điện thoại.

Nhưng gần đây không bình thường.

Mỗi cuộc điện thoại y gọi đến, mỗi lần đều là Hoắc Sơ nhận.

Hoặc là chưa nói được một hai câu với Mẫn Đăng, Hoắc Sơ đã nhận, nói Mẫn Đăng đã ngủ.

Nói phét!

Mẹ kiếp Mẫn Đăng có thể ngủ rồi sao? Mẹ nó đây là bị Hoắc Sơ nguyền rủa.

Chương Khâu vừa khinh bỉ vừa trợn mắt, cuối cùng rút thời gian, không thông báo cho ai cả, một đường giết đến chung cư Hoắc Sơ.

Nhấn chuông cửa.

Hoắc Sơ tới mở cửa rất nhanh, thấy y trong màn hình rất kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”

“Tôi không thể đến đây?” Chương Khâu liếc anh một cái, “Tôi thăm em trai tôi không được hả?”

Hoắc Sơ cười một tiếng, “Vào trước đi.”

Chương Khâu hừ một tiếng, vào phòng ngó trái ngó phải tìm bóng dáng Mẫn Đăng.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gọi với lên lầu một tiếng, “Anh trai của em đến.”

Không lâu sau, trên lầu vang lên tiếng bước chân, Mẫn Đăng dụi mắt hơi mờ mịt: “Anh trai em? Anh nào của em?”

“Mày còn có anh trai nào!” Chương Khâu trừng mắt, thở hổn hển, “Điện thoại cũng không nghe, có nghe thì nói hai câu lại nói muốn ngủ, anh không đến thăm mày, mày bị người khác bán cũng không biết đâu!”

Lúc này Mẫn Đăng mới phản ứng được là Chương Khâu đến, cơn buồn ngủ lập tức tỉnh táo, gần như nhảy xuống lầu.

Mắt Chương Khâu hơi cận, cách xa không thấy rõ người, ban nãy Mẫn Đăng đứng trên lầu, y chỉ thấy bóng người.

Nhưng khi Mẫn Đăng nhảy đến trước mặt y, mỉm cười gọi y là anh, Chương Khâu ngơ ra.

“Không phải em không nghe điện thoại của anh, em thật sự buồn ngủ mà.” Mẫn Đăng cười nói.

“Mày…” Chương Khâu há to miệng, không nói nên lời.

Lại nhìn chằm chằm vào Mẫn Đăng, cuối cùng vẫn không nhịn được, hốc mắt đỏ lên.

Mẫn Đăng nhíu mày hoảng hồn, không biết Chương Khâu làm sao.

“Mày…” Chương Khâu nhéo nhéo bả vai cậu, nghiêng đầu trừng Hoắc Sơ, “Cmn ông đây giao người cho anh, anh đã biến người ta thành thế này rồi?”

Hoắc Sơ kéo Mẫn Đăng đang không biết làm sao, “Không sao, ngồi trước đi, ngồi rồi nói.”

Ba người ngồi xuống, uống một ngụm trà, Chương Khâu tỉnh táo lại.

Chỉ cau mày, trong đôi mắt nhìn Mẫn Đăng mang theo đau lòng.

Mẫn Đăng gầy đi rất nhiều, kiểu gầy mà liếc mắt đã có thể nhìn ra.

Trước kia tuy Mẫn Đăng cũng gầy, nhưng trên mặt có hai má thịt như trẻ con, trông rất mềm mại. Bây giờ cằm cũng nhọn, mắt nom càng tròn.

Mẫn Đăng không cao, vóc người gần 1m74, Chương Khâu đưa mắt vừa nhìn như thế, không đến năm mươi cân. Xương cổ tay nhô lên lộ ra khỏi ống tay áo.

Nhìn chói mắt.

Chương Khâu có thể đoán được tại sao, lại nhìn Hoắc Sơ mỉm cười đang nói chuyện với Mẫn Đăng, cũng không nhắc thêm chuyện này nữa.

“Dạo này mày học hành sao rồi? Còn biết đọc thơ cổ không đó?” Chương Khâu run chân giễu cợt.

“Biết đọc cả rồi, nhưng học tiếng Anh không giỏi lắm.” Mẫn Đăng trả lời.

“Sao mày lại dốt vậy chứ, tiếng Anh đơn giản cỡ nào?” Chương Khâu xem thường.

Mẫn Đăng: “…”

“Mày nói xem chỗ nào không biết, anh dạy mày.” Chương Khâu vô cùng khí phách.

Mẫn Đăng nói một từ đơn.

Chương Khâu: “…”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoắc Sơ thở dài, “Chúng ta vẫn nên tán gẫu hai con sâu trên tivi đang làm gì đi.”

Chương Khâu hừ một tiếng, bắt đầu chửi hai con sâu ngu ngốc trong tivi.

Mẫn Đăng lườm một cái không thể nhận ra, ôm Hoắc Sơ lại chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết đang dần ấm lên, tuyết đọng cũng tan ra, lại lục tục đổ vài cơn mưa nhỏ.

Cách hai ba ngày mặt trời sẽ chui ra đi dạo một vòng.

Hoắc Sơ mua một cái ghế nằm to, bên trong toàn là lông dê ấm áp, người vùi vào trong cũng không nhìn thấy được.

Ghế nằm được đặt bên cạnh cửa sổ sát đất lớn nhất trong phòng khách, ánh nắng trải xuống dưới.

Dạo này ngoại trừ buổi tối, Mẫn Đăng đều co lại nằm trong cái ghế kia.

Lúc Hoắc Sơ cầm bài thi đi tới, mới phát hiện Mẫn Đăng đang mở to mắt.

Nhìn vài quả bóng bay màu đỏ đang lơ lửng trong không trung bên ngoài tòa nhà.

“Khụ khụ…” Hoắc Sơ hắng giọng, trên tay cầm bài thi, “Có kết quả thành tích thi tháng rồi, mời bạn học ngồi ngay ngắn.”

Mẫn Đăng cười không ngừng, bò dậy khỏi ghế, nghiêm chỉnh ngồi ngay ngắn.

“Sau đây tôi sẽ công bố tên bạn học giành được hạng nhất toàn lớp, sẽ là ai đây?” Vẻ mặt Hoắc Sơ rất nghiêm túc.

“Là ai đây.” Hoắc Sơ mỉm cười lặp lại.

“Là…” Hoắc Sơ kéo dài tốc độ nói, cuối cùng tuyên bố, “Là bạn Mẫn Đăng!”

Mẫn Đăng vỗ tay bôm bốp.

“Để chúng ta xem hạng nhất toàn khóa là ai đây?”

Mẫn Đăng cực kỳ phối hợp, nghi hoặc nhìn anh.

“Lại là bạn Mẫn Đăng!”

“Công bố tiếp theo chính là hạng nhất toàn trường!” Hoắc Sơ vẫn rất nghiêm túc, cho dù Mẫn Đăng đã cười khom người xuống.

“Lại là bạn Mẫn Đăng!” Hoắc Sơ đột nhiên lấy ra một tờ giấy khen.

Mẫn Đăng cười thở dài một hơi, kết quả liếc nhìn giấy khen, “Đây là trường gì vậy, tiếng Anh thi không được bảy mươi điểm vậy mà lấy được nhiều hạng nhất thế.”

“Trường tiểu học Hoắc Sơ.” Cuối cùng Hoắc Sơ mỉm cười, ôm người hôn một cái, “Ở chỗ của Hoắc Sơ, Mẫn Đăng mãi mãi đứng nhất.”

Hai người được ánh nắng rải đầy vui cực kỳ, cùng nhau vùi trong ghế nằm ấm áp rộng lớn.

Lúc này, có cơn gió nhẹ thổi tới bên ngoài khe hở nhỏ của cửa sổ, mang theo hơi thở của chồi xanh.

Mùa xuân nhô ra đầu ngón tay, xinh xắn lặng lẽ nhìn xung quanh, nhỏ giọng khẽ thúc giục mùa đông đi nhanh lên.

Mùa đông thở dài, nghĩ rằng một năm nữa mới có thể nhìn thấy mùa xuân, muốn ở lại lâu một chút.

Không ngờ mùa xuân tức giận, khóc nhè.

Mùa đông không có cách nào, sờ đầu mùa xuân, vù vù chạy đi.

Kéo theo một cơn gió.

Ninh Tuệ ngồi trong cơn gió lạnh cuối cùng này trở về.

Ba ngày trước sau khi Hoắc Sơ nhận được thông báo, đã sốt sắng ba ngày.

Luôn sốt sắng đến ngày hẹn gặp mặt với Ninh Tuệ.

Hoắc Sơ vẫn căng thẳng, còn đeo hai cái bít tất vào một chân Mẫn Đăng.

Mẫn Đăng chớp chớp mắt, giật giật chân, “Trán anh đổ mồ hôi rồi, nóng lắm à?”

“Hả?” Hoắc Sơ khẽ giật mình, chợt nở nụ cười sờ lên một chân trần của cậu, “Đúng đó, hình như thời tiết đang ấm lên.”

“Thật ư?” Mẫn Đăng nghi hoặc liếc nhìn điều hòa vẫn bật trong phòng.

Sau khi chỉnh lý xong, hai người lái xe đến nhà hàng đã hẹn.

Bước vào cửa lớn, đã nhìn thấy Ninh Tuệ đứng lên vẫy gọi.

Ninh Tuệ vẫn như thế, mang theo một cái túi nhỏ tinh xảo.

Nhưng đã cắt tóc, uốn thành lọn nhỏ, nhìn giống bắp rang cười thoải mái lại vui vẻ.

“Mẫn Đăng buổi sáng tốt lành nhé.” Ninh Tuệ mỉm cười lấy ra một hộp quà nhỏ trong túi đưa tới.

“Chào dì.” Mẫn Đăng cũng mỉm cười nhận lấy.

“Không tò mò là cái gì à?” Ninh Tuệ lại hỏi.

Mẫn Đăng cúi đầu nhìn cái hộp nhỏ, cái hộp quả thực rất nhỏ, chỉ to bằng cỡ bàn tay.

Cậu lắc lắc, có tiếng động.

Nhưng không nghe ra là cái gì.

“Là kẹo đó.” Ninh Tuệ dí dỏm nháy một mắt, “Cháu gái của dì tự làm, nó nói bỏ rất nhiều đường, nhất định rất ngọt.”

“Cảm ơn ạ.” Mẫn Đăng rất vui vẻ cẩn thận trân trọng bỏ hộp kẹo vào balo của mình.

Cuối cùng còn duỗi tay vỗ vỗ.

Sau khi ba người ngồi xuống không lâu, nhân viên phục vụ cầm thực đơn mỉm cười đi tới.

“Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp được gì đây.” Nhân viên phục vụ đưa menu cho người phụ nữ duy nhất trên bàn.

“Con gọi đi.” Nữ sĩ Ninh Tuệ cười đưa menu cho Mẫn Đăng, vẫn không quên nhắc một câu, “Dì cũng thích ăn ngọt.”

“A…” Mẫn Đăng ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ nhận được tầm mắt của cậu, mỉm cười một cái với cậu.

Mẫn Đăng liếc nhìn nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, chớp chớp mắt, nhỏ giọng bắt đầu chọn món.

“Một phần gà bơ giòn… còn có khoai môn nướng này…”

“Đây là món nổi tiếng nhất của nhà hàng chúng tôi.” Nhân viên phục vụ tức thời giới thiệu cho cậu.

Mẫn Đăng nhìn thoáng qua, gật đầu, “Vậy thêm một phần đi.”

“Được ạ, món ăn hôm nay còn có…”

Ninh Tuệ thấy Mẫn Đăng dễ dàng giao lưu với người khác, cũng thành công gọi món xong, mím môi lặng lẽ cười một cái.

Hoắc Sơ cũng vừa cười vừa rót một cốc nước cam đặt bên cạnh cho Mẫn Đăng.

Vừa gọi đồ ăn xong, Mẫn Đăng uống một hớp nước.

Ninh Tuệ đột nhiên bịt kín miệng, kinh ngạc lục túi mình, sau đó ngẩng đầu nhờ Mẫn Đăng: “Lúc nãy dì không cẩn thận để son ở trên bàn phía trước, lúc đầu dì ngồi đó đợi các con, con có thể đi lấy giúp dì không.”

Mẫn Đăng mờ mịt đứng lên, nhìn một chút.

“Nó ở trên cái bàn trống trước mặt ba người ngồi đó.” Ninh Tuệ lại nói.

Mẫn Đăng gật nhẹ đầu, đầu óc mơ hồ đi tới.

Tránh nhân viên phục vụ đến từ đối diện, vòng qua cậu bé chạy tới, dừng bước đợi mấy cô gái trước mặt đi trước.

“Thoạt nhìn Mẫn Đăng khá tốt.” Ninh Tuệ nhìn về phía Hoắc Sơ.

“Vâng.” Tầm mắt của Hoắc Sơ cũng không động nhìn chằm chằm bóng lưng Mẫn Đăng cách đó không xa.

“Đừng lo lắng, tâm trạng của con sẽ ảnh hưởng đến cậu ấy.” Ninh Tuệ thấy buồn cười, nhướng mày vỗ vỗ bàn, “Cậu ấy rất dũng cảm, cho nên đừng căng thẳng, cậu ấy sẽ làm cho mình tốt lên, không làm khó được cậu ấy.”

“Vâng.” Hoắc Sơ gật đầu, nhìn Mẫn Đăng đã cầm son môi tới đây.

Mẫn Đăng quay về phía anh cười một cái, vẻ mặt xem ra rất bình tĩnh, thậm chí mang theo lười biếng không dễ dàng nhận ra.

Khác xa với sự căng thẳng và bứt rứt bất an khi vừa vào trong đám đông trước đó.

Cùng nhau ăn xong một bữa cơm.

Hoắc Sơ để cho Mẫn Đăng lên xe trước, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị kéo Ninh Tuệ.

Biểu cảm này làm Ninh Tuệ giật nảy mình, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, “Sao vậy?”

“Chuyện là…” Hoắc Sơ nhíu nhíu mày, biểu cảm xem ra rất khó xử, hơi có phần khó nói ra miệng.

“Rốt cuộc làm sao?” Ninh Tuệ vỗ vỗ cánh tay anh, “Không sao, nói đi.”

“Mẫn Đăng đối với…” Hoắc Sơ cắn răng một cái, “Em ấy có chút mâu thuẫn với phương diện kia.”

“Cái gì?” Ninh Tuệ nghe không hiểu.

“Vì hồi nhỏ em ấy đã thấy một số việc, sinh ra ám ảnh với phương diện này, cho nên rất sợ hãi, cũng rất chống cự.” Hoắc Sơ khó khăn nói.

“Cái này…” Ninh Tuệ nghe hiểu, nghiêm túc đề nghị, “Quan sát nhiều, học tập nhiều, thực hành nhiều hơn, con phải gửi cho nó một tín hiệu, chuyện này không phải đau đớn, mà là thú vị.”

“Ví dụ như…” Hoắc Sơ nhíu mày suy tư.

“Xem phim.” Ninh Tuệ bình tĩnh nói.

Bình luận

Truyện đang đọc