Gió càng lúc càng lớn, tuyết cũng rơi dày, Chương Khâu còn muốn chỉ điểm thêm vài câu, đứng chưa được bao lâu. Đi đứng đã cứng đờ.
“Đi vào nói đi vào nói.” Chương Khâu nhảy mấy bước nhỏ ngay tại chỗ, quay người chạy vào trong nhà hàng.
Mẫn Đăng sờ sờ chóp mũi bị lạnh đỏ lên, nghĩ đến vấn đề Chương Khâu hỏi.
Hoắc Sơ không thích cậu nữa phải làm sao đây.
Vấn đề này cậu đã biết được đáp án từ rất nhiều người.
Đều không ngoại lệ, cái cách khi họ không thích chính là vứt bỏ.
Vậy lần này cậu nên làm gì, cậu làm sao mới có thể khiến Hoắc Sơ luôn luôn thích cậu…
Cậu không muốn lại bị vứt bỏ.
“Bé cưng mẹ kiếp có phải mày bị gãy chân không, hôm nay phải họp!” Chương Khâu đội tuyết quay đầu lại, túm lấy cậu, kéo về phía trước.
“À…” Mẫn Đăng tăng nhanh bước chân chạy chậm cùng Chương Khâu vào nhà hàng.
Đến bây giờ Mẫn Đăng cũng chưa nhận ra được cậu đối xử với Hoắc Sơ và đối xử với những người trước kia căn bản khác nhau.
Cậu đang chủ động thực hiện, mà không phải bị ép từ bỏ.
Mỗi tuần họp theo thông lệ, Mẫn Đăng và Chương Khâu theo thường lệ đứng sau đám người.
Lúc quản lý nói chuyện, một nhóm người phía dưới đều buồn ngủ.
“Dưới đây tôi nhắc lại một lần nữa việc điều động nhân viên ở bếp sau…”
Chương Khâu và Mẫn Đăng một người đang đi sâu vào giấc ngủ, một người đang đi sâu vào suy nghĩ, đều hồn ở trên mây, căn bản không nghe.
Đợi hội nghị giải tán, trở lại bếp sau, Mẫn Đăng phát hiện đồ lau nhà của mình bây giờ đang xuất hiện trên tay người khác.
Cậu nghi hoặc nhìn thoáng qua nam sinh đang cần mẫn lau nhà.
Nam sinh đột nhiên ngẩng đầu cười với cậu một cái, lộ ra một chiếc răng nanh.
Mẫn Đăng bỗng hoảng hốt một phen, cậu luôn cảm thấy cậu đã từng gặp người này.
“Ô, đây là ai?” Chương Khâu cũng nhìn thoáng qua gương mặt lạ này, “Mới tới?”
“Lúc họp làm gì?” Đổng Viễn Đại cau mày đi tới, “Không nghe đúng không.”
Chương Khâu lén lút lườm một cái.
“Tuyển nhân viên vệ sinh mới, Mẫn Đăng không cần làm nữa.” Đổng Viễn Đại ho một tiếng.
Mẫn Đăng còn chưa kịp phản ứng, Chương Khâu đã nổ trước, “Ông có ý —-”
“Tôi cố ý nhận Mẫn Đăng làm học việc, về sau Mẫn Đăng theo tôi học. Đương nhiên không phải đồ đệ, cậu không cần gọi tôi là sư phụ, sau này vẫn gọi tôi là chủ bếp.”
Mẫn Đăng vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong cảm giác quen thuộc với nam sinh kia, lại bị tin tức này nện váng đầu, cả người đơ ra không nhúc nhích.
“Vui đến mức choáng váng rồi mày xem.” Chương Khâu phấn khích vỗ lưng Mẫn Đăng, “Mau cảm ơn Đổng béo của chúng ta! Không phải, đầu bếp Đổng!”
Đổng Viễn Đại: “…”
Mẫn Đăng xúc động mặt hơi đỏ lên, không nói gì, vững vững vàng vàng cúi người vái Đổng Viễn Đại một cái.
Đổng Viễn Đại sợ quá trời, một người béo như thế nhảy rõ cao.
Sau khi trở về chỗ cũ, liên tục xua tay: “Đừng cảm ơn tôi, là bản thân cậu cố gắng. Con tôi lớn bằng cậu, lớp mười hai ngay cả đại học cũng không thi nổi, vẫn đang học lại, cậu giỏi hơn nó.”
“Cậu giỏi hơn nó.” Đổng Viễn Đại lặp lại một câu, mới quay người rời đi.
“Tao biết ngay, mấy bữa nay ổng bảo mày giúp ổng làm cái này, làm cái kia, chắc chắn là đang khảo nghiệm mày! Học việc cho tốt nhá!” Sắc mặt Chương Khâu cũng đỏ bừng lên, “Mày cố gắng hơn nữa, lăn lộn như một đồ đệ, về sau bản thân mày ra ngoài cũng có thể mở nhà hàng!”
Mẫn Đăng cũng hơi phấn khích, đảo mắt đã quên béng nam sinh lau nhà lúc nãy.
Hai người cùng vui vẻ đi ra ngoài hóng một cơn gió lạnh, cóng đến nỗi run cầm cập lại vui tươi hớn hở quay lại.
Bởi vì vui quá, hai người không ngừng tăng động, người bên trong bếp sau bực mình kinh khủng, lại đuổi ra ngoài.
“Alo, chào dì.” Hoắc Sơ đang chuẩn bị ra ngoài thì nhận được điện thoại của Ninh Tuệ.
“Chào tiểu Hoắc, không làm phiền cháu chứ?” Ninh Tuệ cười.
“Không có, có việc dì nói đi.” Hoắc Sơ thả chìa khóa xuống, lại ngồi xuống sofa lần nữa.
Ninh Tuệ là mẹ của Dương Chấn Vũ, bà gọi điện thoại đến, cũng chỉ có thể là vì một chuyện. Chính là liên quan đến Mẫn Đăng.
“Chuyện của bạn cháu Chấn Vũ đã nói với dì mấy lần rồi, chúng ta cũng đã trao đổi. Nhưng tháng sau dì có hội giao lưu, sẽ không ở trong nước.” Ninh Tuệ áy náy cười một tiếng, “Bởi vì bên kia còn chút chuyện, trong thời gian ngắn có lẽ sẽ không kịp về, cho nên cháu xem trong một tháng, chúng ta có thể nói rõ về tình hình cụ thể của bệnh nhân không.”
Hoắc Sơ nhíu mày, trạng thái hiện tại của Mẫn Đăng không tệ, nhưng chỉ có một chút.
Mẫn Đăng tựa như cực kỳ kháng cự bệnh viện, còn có bác sĩ. Hoắc Sơ lo lắng cậu sẽ không muốn gặp mặt Ninh Tuệ.
“Nếu như người bệnh kháng cự điều trị chỉ có thể hướng dẫn tích cực từ người bệnh, toàn bộ công tác chuẩn bị chúng ta có thể làm trong giai đoạn đầu là dựa trên sự sẵn lòng phối hợp điều trị của người bệnh.” Ninh Tuệ nói xong lại nói, “Tình huống này của cậu ấy chắc là phải dùng thuốc để duy trì, cháu có thể chụp lại thuốc của cậu ấy cho dì nhìn xem, cuối cùng dì sẽ quay lại để xác nhận, sau đó thiết lập kế hoạch điều trị cơ bản nhất.”
Hoắc Sơ nghe vậy cau mày lại, hôm nay Ninh Tuệ nói anh mới phát hiện, anh chưa bao giờ thấy Mẫn Đăng uống thuốc, một lần cũng không có.
Trong nhà cũng không có bất kỳ lọ thuốc hay bất kỳ dấu vết nào.
“Mặc dù không lịch sự nhưng dì hy vọng cháu có thể tìm xem.” Ninh Tuệ nói.
“… Vâng.” Hoắc Sơ đứng lên nhìn toàn bộ căn phòng một vòng.
Nhà không lớn, chỉ có hai không gian cơ bản. Trong phòng tắm không có chỗ để thuốc, phòng bếp nhỏ cũng không có.
Chỉ còn lại phòng khách và phòng ngủ.
Đồ đạc trong phòng khách không nhiều, ngăn tủ cũng ít, chưa đến ba phút cơ bản đã xem hết.
Hoắc Sơ nhíu mày đi đến phòng ngủ, phòng ngủ càng không có bao nhiều chỗ. Chỉ có tủ quần áo và một cái tủ đầu giường nho nhỏ.
Anh kéo ngăn tủ thứ nhất ra, bên trong không có thuốc. Liên tục kéo ra mấy ngăn tủ kết quả đều giống nhau.
Không có thuốc, trong nhà một lọ thuốc cũng không có. Hoắc Sơ lại ngờ vực kéo một ngăn tủ ra.
“Không có?” Ninh Tuệ kinh ngạc, “Sao có thể không có thuốc?”
“Không biết — ” Hoắc Sơ vừa nói vừa kéo ngăn tủ cuối cùng ra, sau khi nhìn rõ ngây ngẩn cả người.
Trong ngăn kéo toàn là viên thuốc vỡ rải rác và bình thuốc bị cắt nát bươm, thậm chí còn có một vết máu nhỏ xuống trong ngăn kéo.
“Sao vậy?” Tuệ Ninh hỏi.
“Có thuốc.” Sắc mặt Hoắc Sơ khó coi dùng đầu ngón tay quẹt qua vết máu kia.
Ninh Tuệ đầu kia nghe anh kể xong, hơi im lặng.
“Tình trạng của cậu ấy có lẽ còn nghiêm trọng hơn nhưng gì chúng ta dự đoán.” Ninh Tuệ nghiêm túc nói: “Cháu quyết định thời gian càng sớm càng tốt, để dì có thể gặp cậu ấy một lát, dì dễ nhận định.”
Hoắc Sơ cúp điện thoại, đầu ngón tay vân vê viên thuốc, vẻ mặt chán chường ngồi trên giường.
Vết máu bên trong tủ rất rõ ràng, nhiều nhất là được tạo thành mấy ngày nay.
Mấy ngày nay anh đang làm gì vậy, rõ ràng ngay dưới mắt anh.
Huyệt thái dương không ngừng giật, Hoắc Sơ nhíu mày nhìn chằm chằm viên thuốc trong tay, ánh mắt đáng sợ.
Anh muốn biết Mẫn Đăng kháng cự bác sĩ, từ chối điều trị rốt cuộc là vì điều gì.
Chắc chắn có nguyên nhân.
Mẫn Đăng tan làm về nhà, thời gian vừa đến mười giờ, bước chân nhẹ nhàng.
Trước đây cậu về nhà hầu như đều là khoảng mười hai giờ, đổi chức vị khác, mặc dù hơi mệt, không có nhiều thời gian nghỉ ngơi. Nhưng mà Mẫn Đăng rất vui vẻ.
“Về rồi?” Hoắc Sơ nhận lấy áo bông dày cậu cởi ra.
“Ừm.” Mẫn Đăng không nhịn được mỉm cười.
“Sao hôm nay vui vẻ thế?” Hoắc Sơ nhìn nụ cười của cậu.
Thật ra thì bình thường trên mặt Mẫn Đăng không có biểu cảm gì, có điều hôm nay Mẫn Đăng dường như rất rất vui vẻ.
“Bình thường thôi.” Mẫn Đăng dè dặt gật đầu.
Hoắc Sơ cười rót một cốc nước, đưa cho cậu, “Hôm nay có chuyện gì?”
Mẫn Đăng duỗi tay nhận cốc nước, vừa định nói chuyện.
Hoắc Sơ lại phát hiện trên tay Mẫn Đăng có rất nhiều vết thương nhỏ, trên tay Mẫn Đăng tuyệt đối không có bất kỳ vết thương nào.
“Hôm nay tôi làm đồ ăn cho khách ăn đó.” Mẫn Đăng không để ý chút nào rút tay mình về, phấn khởi vuốt tuyết trên chóp mũi lúc nãy đi vào đã tan ra, “Merry mang ra giúp tôi, chị ấy nói khách cảm thấy khá ngon.”
“Thật sao? Cậu cũng có thể làm đồ ăn cho khách à.” Hoắc Sơ nhìn cậu hơi hơi nâng mặt lên, sao có thể không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không khen cậu.
Xoay người đi lấy hộp thuốc.
Quả nhiên, Mẫn Đăng đi theo sau lưng anh.
“Đúng ớ, hôm nay tôi đã thành người học việc.” Trên mặt Mẫn Đăng có chút kiêu ngạo, “Học việc của chủ bếp.”
Hoắc Sơ không nhịn được bật cười, nghiêm túc khích lệ nói, “Cậu giỏi lắm.”
Mẫn Đăng nghe được khích lệ, mặt không thay đổi gật đầu tỏ ý tán thành, lúc này mới hài lòng về phòng khách.
Hoắc Sơ cầm hộp thuốc trong tay trở lại phòng khách, kéo tay cậu qua nhìn.
Trên bàn tay không to có mấy bọt nước bị bỏng dầu nóng, trong lòng bàn tay trắng nõn mài đỏ lên một mảng.
“Lần sau khi nấu ăn đừng khẩn trương, phải cẩn thận.” Hoắc Sơ nói.
“Tôi biết rồi.” Mẫn Đăng không để ý lắm đến vết thương nhỏ trên tay mình, “Lại không đau, không sao đâu.”
“Tôi có sao.” Hoắc Sơ thở dài, “Chẳng lẽ cậu không đau lòng tôi hả.”
Mẫn Đăng nghe vậy mặt đỏ bừng lên.
Hoắc Sơ cũng không trêu cậu nữa, cẩn thận xử lý vết thương trên tay cậu.
Nhưng không lâu lắm, Mẫn Đăng không ngồi yên được nữa, cổ họng ngưa ngứa ho một tiếng.
Không biết vì sao, cậu rất muốn nói toàn bộ chuyện xảy ra hôm nay cho Hoắc Sơ biết. Nhưng lại ngại chủ động mở miệng nói.
Chỉ có thể hắng giọng cả buổi.
Hoắc Sơ thấy vậy buồn cười, dùng cồn i-ốt khử trùng tay cho cậu.
Sau đó, cười hỏi, “Hôm nay nấu ăn có học được gì không?”
Mẫn Đăng nghe xong mắt sáng lấp lánh, liên tục không ngừng kể ra, “Hôm nay chủ bếp Đổng dạy tôi rất nhiều, ông ấy bảo tôi cắt cá, còn nói cho tôi xử lý con cua lớn như thế nào. Hôm nay tôi còn học một loại canh mới, chỉ có chủ bếp Đổng có thể làm, chủ bếp Đổng đã dạy cho tôi…”
Mẫn Đăng nói một chuỗi không ngừng, Hoắc Sơ lắng nghe thỉnh thoảng còn khen cậu một câu, Mẫn Đăng lập tức nói càng nhiệt tình hơn, trực tiếp liên thanh đọc ra thực đơn hôm nay học được.
Hoắc Sơ không nhịn được ngẩng đầu nhìn cậu nói xong.
Trên mặt Mẫn Đăng hiếm thấy xuất hiện tính trẻ con và khoe khoang, không giống với gương mặt bình thường không có biểu cảm và không có chút cảm xúc nào.
Mẫn Đăng thế này nhìn rất sống động, rất đáng yêu, cũng làm cho người ta đau lòng.
Thật ra chỉ là một cậu trai mới mười chín tuổi.
Hoắc Sơ nghe xong bảo cậu đừng cử động, cẩn thận chọc thủng bọng nước trên tay cậu, cầm tăm bông nhẹ nhàng xoa thuốc lên.
“Tôi rất thích chủ bếp Đổng!” Mẫn Đăng bỗng nói, âm thanh lanh lảnh.
Tay đang xoa thuốc của Hoắc Sơ dừng lại, nhét tăm bông vào tay Mẫn Đăng.
Đứng lên, nhìn xung quanh ghế sofa tìm đồ.
“Anh tìm cái gì?” Mẫn Đăng hỏi.
“Điện thoại.” Hoắc Sơ một bên nói, một bên tìm thấy điện thoại của mình trên mặt đất.
“Anh là gì.” Mẫn Đăng mờ mịt nhìn anh.
Hoắc Sơ bấm điện thoại, đồng thời ở trên cao nhìn xuống liếc Mẫn Đăng một cái, chợt nói với điện thoại: “Alo? Quản lý Hoàng, thông báo cho chủ bếp của nhà hàng ngày mai không cần làm nữa.”
Mẫn Đăng nghẹn họng nhìn trân trân, tăm bông trên tay cũng bị dọa rơi mất.
“Sa thải chủ bếp rồi đổi ai?” Hoắc Sơ hừ lạnh một tiếng, nói như đinh đóng cột: “Đương nhiên đổi thành chủ bếp Hoắc.”
Mẫn Đăng nghe vậy bỗng đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Hoắc Sơ.
“Chủ bếp Đổng của cậu không còn.” Hoắc Sơ híp mắt lại nhéo một cái lên mặt cậu, dặn dò nói: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu chỉ có thể thích chủ bếp Hoắc.”
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng vừa mở miệng “Anh — ”
“Cậu ngậm miệng.” Hoắc Sơ lườm cậu “Tôi vẫn đang tức giận.”
“… Không phải.” Mẫn Đăng chỉ chỉ điện thoại anh cầm ngược, “Anh căn bản chưa quay số điện thoại.”
Bầu không khí giữa hai người im lặng xấu hổ.
“Đánh một trận đi.” Hoắc Sơ lên tiếng.