Trong căn phòng im lặng nửa phút, Hoắc Sơ nhìn đôi mắt láo liên không yên của Mẫn Đăng, tai cũng đỏ bừng, thần kinh ngớ ra lúc này mới kịp phản ứng.
“Không phải… cậu nghe tôi…” Hoắc Sơ đang nói, tay muốn kéo chăn ra.
“Tôi không nghe!” Mẫn Đăng cuống lên hiếm thấy, kéo chăn lên trùm kín đầu mình lại.
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ nhìn đống cuộn len bên dưới cái chăn được kéo ra, thở dài một hơi nặng nề.
Lại giấu kỹ đi, ngẫm nghĩ chờ đến khi tặng quà rồi hằng giải thích, lại nghĩ đến buổi tối mấy ngày nay lúc đẩy nhanh tốc độ chỉ có thể cố gắng làm việc được một chút xíu.
Mẫn Đăng núp trong chăn, mặt đỏ bừng.
Cảm xúc của cậu vốn đã rất nặng nề, trong lòng còn rầu rĩ, cứ thế bị Hoắc Sơ khuấy tản ra, đầu óc căng thẳng dừng lại, không suy nghĩ nữa.
“Tôi tự kiểm điểm.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ nhận thua.
“Anh vào nhà vệ sinh đi.” Mẫn Đăng nhắm mắt nằm đó.
“Tại sao kêu tôi vào nhà vệ sinh?” Hoắc Sơ dở khóc dở cười.
“Anh —” Mẫn Đăng còn chưa nói xong.
“Tôi đi.” Hoắc Sơ thở dài một hơi, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đứng một lúc. Lấy nước lạnh rửa mặt mới quay lại phòng ngủ.
Mẫn Đăng nằm trên giường đã ngồi dậy, dựa vào đầu giường, hơi khép mắt lại, không biết đang nghĩ gì.
“Không vui à.” Hoắc Sơ đi qua nghiêng người ngồi xuống dựa vào đầu giường Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng nhìn cũng không thèm nhìn anh lấy một cái.
“Cậu biết cái người hôm nay không?” Hoắc Sơ lại mở miệng, vươn tay chọc chọc bả vai cậu, “Nói chuyện với tôi một lát đi.”
“… Nói cái gì.” Mẫn Đăng rốt cuộc mở miệng.
“Ừm… người kia tên là gì?” Hoắc Sơ hỏi cậu.
Mẫn Đăng biết anh hỏi ai, rũ mắt thật lâu mới trả lời, “Đan Tuấn.”
“Đan Tuấn, trông không lớn lắm, hai người là bạn à?” Hoắc Sơ cố ý muốn nghe thêm nhiều thứ từ chỗ Mẫn Đăng, có nhiều thứ sầu muộn quá không tốt, phải nói ra.
Mẫn Đăng nhíu nhíu mày lại, trên mặt xuất hiện sự căm ghét hiếm hoi, “Tôi ghét Đan Tuấn.”
Hoắc Sơ kinh ngạc cau mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy Mẫn Đăng biểu thị rõ ràng có thích hay không của mình như thế.
Bình thường Mẫn Đăng đã không thích nói chuyện lắm, thường thường trên mặt cũng không có biểu cảm gì. Yêu thích hoặc là chán ghét đều im lìm không nói, ngầu đến mức không có bạn bè.
Thỉnh thoảng vui vẻ trên mặt mới cười ra lúm đồng tiền ngọt ngào, còn không cười ra tiếng, không nhìn cậu chằm chằm cũng không chú ý đến.
Xem ra Đan Tuấn này thật sự không bình thường, ngày thường Mẫn Đăng thực sự không cáu kỉnh gì, cho dù là khi ồn ào cáu kỉnh một tí, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, có đôi khi căn bản là lười cáu.
Hoắc Sơ kéo bàn tay để ngoài chăn của Mẫn Đăng, nhẹ nhàng nhéo nhéo, giọng nói ẩn giấu sự chán ghét nghe không ra, “Nó làm gì?”
“… Nó luôn nói láo.” Mẫn Đăng nói xong câu này dừng một lát, nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Sơ, “Sữa bò không phải tôi làm đổ, đĩa không phải tôi làm vỡ, tiền cũng không phải tôi trộm lấy. Nhưng cuối cùng tôi luôn luôn bị đánh thay nó.”
“Nó còn luôn thích cười với tôi, nhưng cười rất giả tạo. Khi còn bé tôi đã biết nó không thích tôi. Từ ngày đầu tiên tôi bước vào ngôi nhà đó, buổi tối ngày đầu tiên nó đã nhốt tôi trong tủ quần áo ở phòng ngủ của nó, ngày thứ hai… dì mới thả tôi ra ngoài.”
Hoắc Sơ nghe xong nắm chặt tay Mẫn Đăng, nhíu mày nhớ đến gia đình cuối cùng nhận nuôi Mẫn Đăng, giữa lông mày là hơi lạnh tán không ra.
Xem ra là cá mè một lứa, đều không phải thứ gì tốt.
Anh nghiêng đầu nhìn vẻ mặt Mẫn Đăng bình tĩnh nói ra những chuyện này, trong lòng tựa như bị đè ép thứ gì đó, rất xót cũng rất nặng.
“Tôi biết một câu thần chú.” Hoắc Sơ kéo tay Mẫn Đăng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay cậu.
“Ngứa…” Mẫn Đăng nhanh chóng rụt tay vào chăn.
Hoắc Sơ lại bắt được, vẽ trái tim trong lòng bàn tay cậu, mỉm cười cúi đầu hôn một cái, “Nhanh vui vẻ nhé.”
Mẫn Đăng không nhịn được nở nụ cười, bên ngoài chăn chỉ lộ ra đôi mắt, cười cong lên.
Ngày hôm sau, Hoắc Sơ thức dậy rất sớm, lúc Mẫn Đăng rời giường, đã không thấy người.
Chỉ để lại cho cậu bữa sáng đã làm xong và một tờ giấy, trên tờ giấy nói là có việc xử lý.
Mẫn Đăng ăn sáng xong đi làm, đứng bên ngoài nhà hàng, nghĩ đến chuyện tối qua gặp phải Đan Tuấn, kề cà không đi vào.
Cuối cùng mắt thấy đến muộn rồi, mới bất chấp khó khăn đi vào bếp sau.
Sau khi đi vào căng thẳng cả buổi, lại không gặp phải người.
Ngày thứ ba cũng thế, Mẫn Đăng chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí hỏi người ta.
Mới biết được đêm hôm đó bởi vì Đan Tuấn ăn trộm nguyên liệu nấu ăn của bếp sau, đúng lúc đụng phải chủ bếp Đổng buổi tối mất ngủ xuống lầu đi dạo, đêm đó đã bị đuổi rồi.
Trộm lấy nguyên liệu nấu ăn ở bếp sau là tuyệt đối không cho phép, lấy một cái rễ hành cũng không được, đây là quy định không thể thay đổi.
Chẳng qua mấy ngày nay sự chú ý của Mẫn Đăng không đặt trên chuyện của Đan Tuấn, nếu theo trước kia cậu cũng phải tâm thần không yên.
Nhưng chủ yếu là buổi tối mấy ngày nay động tĩnh trong chăn của Hoắc Sơ quá lớn.
Mẫn Đăng nhịn mấy ngày thực sự không nhịn được nữa.
Hoắc Sơ không thể làm như vậy, tiếp tục như thế không chỉ cậu không ổn, Hoắc Sơ càng không ổn.
“Làm gì đó?” Chương Khâu đẩy cửa đi ra từ cửa sau, đá một cú về phía Mẫn Đăng đang ngồi xổm ở chân tường, lấy đi thuốc lá trong tay cậu, “Mày còn hút thuốc lá? Lông mày dài đủ chưa?”
“Em chỉ cắn thôi.” Mẫn Đăng thở dài.
“Nói đi, chuyện gì.” Chương Khâu ngậm điếu thuốc ngồi xổm bên cạnh cậu.
“Anh… anh có biết có cái gì…” Mẫn Đăng khó mà mở miệng, gió lạnh quét qua vành tai đỏ bừng lộ ra ngoài của cậu.
“Cái gì?” Chương Khâu nghiêng đầu nhìn cậu.
“Thì là…” Mẫn Đăng không hỏi ra được.
“Mày nói đi chứ.” Chương Khâu đợi đến bực bội.
“Thì là có…” Mẫn Đăng bất chấp nhắm mắt lại, xích lại gần bên tai Chương Khâu thấp giọng mở miệng hỏi.
Đầu tiên Chương Khâu nhíu mày, sau đó lông mày nhíu rõ cao, sắc mặt từ xanh biến đen, cao giọng mắng, “Mày nghĩ gì thế! Mày còn ít tuổi cần dùng đến những thứ này sao?”
“…Không phải em.” Mẫn Đăng xấu hổ chớp chớp mắt.
“Vậy là ai? Mẹ kiếp mày còn quen —-” Chương Khâu nói được một nửa bỗng im bặt dừng lại, sắc mặt chuyển biến tốt. Lông mày nhướng thật cao, khóe miệng cũng vểnh lên, “Không phải là Hoắc Sơ chứ?”
Mẫn Đăng do dự một lát, trong con hẻm yên tĩnh, nặng nề gật đầu một cái.
Khóe mắt Chương Khâu lộ vẻ khoái chí, chợt đắc ý nói: “Công tử bột trông thì ngon mà không dùng được, nếu hai đưa bây thật sự quấn lấy nhau, đoán chừng mày cũng không ăn thiệt thòi.”
Sau khi tan làm, Mẫn Đăng trực tiếp len lén vụng trộm lách tài xế đến đón cậu chạy đi, cầm tờ giấy dài bên trên có các pháp bảo bí truyền Chương Khâu cho cậu, nghiêm túc chạy đến siêu thị mua sắm.
Hoắc Sơ nhận được tin của tài xế không đón được người, lập tức bỏ lại cả đám người, chạy ra khỏi phòng họp.
Trước tiên anh gọi điện thoại cho Mẫn Đăng, không ai nghe.
Mẫn Đăng luôn không thích nghịch điện thoại, nhiều lần đều trực tiếp để điện thoại ở nhà.
Sau đó, Hoắc Sơ đến nhà hàng, không có ai.
Trên trán bỗng nhiên đổ mồ hôi lạnh, Mẫn Đăng không giống với những người khác, đôi khi Hoắc Sơ thường xuyên buộc người ở bên mình, cứ cảm thấy không an toàn.
Hoắc Sơ quay lại xe, vừa chuẩn bị gọi điện lại.
Điện thoại cầm trên tay đột nhiên sáng lên, Mẫn Đăng gọi đến.
Anh vội vàng nghe máy, “Mẫn Đăng?”
“Khi nào thì anh về?” Đầu kia giọng Mẫn Đăng rất trong.
Nghe ra tâm trạng khá tốt.
Hoắc Sơ nghe thấy giọng cậu phút chốc thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu đã về nhà rồi sao?” Hoắc Sơ hỏi.
“…” Mẫn Đăng bên kia im lặng một lát, tiếp đó xin lỗi, “Tôi quên tài xế rồi.”
“Không sao.” Hoắc Sơ cười, “Tôi về ngay.”
“Được.” Mẫn Đăng nói.
Nói xong cúp điện thoại, Hoắc Sơ lập tức lái xe về nhà.
Đẩy cửa vào nhà, mùi đồ ăn thơm nức mũi.
Vừa đi hai bước đến phòng khách, đúng lúc thấy Mẫn Đăng bê bình nước thủy tinh to, đi ra phòng bếp nhỏ.
“Sao hôm nay lại tự về?” Hoắc Sơ nhận lấy bình bước trong tay cậu, đặt lên bàn ăn.
Mẫn Đăng không nói gì, căng thẳng xoa xoa mồ hôi tay lên đùi, đi theo qua đó.
Cậu biết nhất định Hoắc Sơ có thể nhìn ra, nhưng cậu cũng không còn cách nào.
Hay ngày này rõ ràng tinh thần Hoắc Sơ không tốt, nhưng nhìn từ mấy ngày qua, đoán chừng cũng chỉ là nhìn không sao, bằng không tại sao lại dựa vào những thứ kia phát tiết.
Da mặt Mẫn Đăng mỏng, nói không nên lời những lời khuyên Hoắc Sơ, cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể đường cong cứu quốc.
Hoắc Sơ liếc mắt qua, tay cầm bình nước cũng hơi run lên. Đồ ăn nấu trông cũng đẹp, mà —- tất cả đều là bổ thận tráng dương.
Hoắc Sơ: “…”
Mẫn Đăng cẩn thận quan sát sắc mặt anh, vẻ mặt do do dự dự, xoắn xuýt bất an. Tay thì thật nhanh múc hai muỗng canh ba ba vào trong bát Hoắc Sơ.
“Tôi cũng không cần…” Hoắc Sơ chần chừ nói.
“Anh cần.” Mẫn Đăng kiên định lạ thường.
“… Tôi thật sự không cần.” Hoắc Sơ bất đắc dĩ.
“Vậy buổi tối anh đừng làm, đối với cơ thể —-”
“Tôi cần.” Hoắc Sơ chính nghĩa lẫm liệt gật đầu, bê bát canh ba ba lên uống.