HÔM NAY ÔNG CHỦ LẠI GHEN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẫn Đăng đỏ mặt đẩy người ra, đứng vững vẫn bất bình tức giận như cũ. Siết chặt nắm đấm lại buông ra, đá một cú.

Ghế sofa vang một tiếng “bộp”, Mẫn Đăng nổi giận đùng đùng xoay người về phòng ngủ.

Hoắc Sơ thấy buồn cười, tự mình ngồi cười ròng rã ba phút.

Vừa chuẩn bị đứng dậy đi vuốt lông, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Mẫn Đăng lao ra.

“Có phải —— ” Hoắc Sơ mỉm cười, mở rộng vòng tay.

Mẫn Đăng đá một phát, đá xong chưa hết giận, lườm thêm một cái, lúc này mới quay người đi vào phòng ngủ.

Hoắc Sơ không để ý chân mình, bình tĩnh lại tỉnh táo, khóe miệng thậm chí còn mang theo nụ cười.

Chỉ đợi cửa phòng ngủ đóng sầm lại, im lặng gào một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên. Anh chậm rãi khom lưng ôm lấy chân mình.

Qua một lúc lâu, cười khổ đứng lên, suy nghĩ lần này coi như trêu chọc người ta quá rồi.

Thở dài một hơi, vào phòng bếp từ từ đun nóng một cốc sữa nhỏ.

Lúc này mới bưng đi gõ cửa phòng ngủ đóng chặt.

“Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ gọi.

Trong phòng không ai trả lời.

“Đăng Đăng.” Hoắc Sơ lại gọi.

Trong phòng vẫn không có ai lên tiếng.

“Bé cưng —— ”

Cửa mở ra, Mẫn Đăng mở to đôi mắt tức giận đến phát sáng xinh đẹp.

“Tôi sai rồi.” Hoắc Sơ gặp may khoe mẽ đưa cốc sữa qua.

“Không uống.” Mẫn Đăng quay đầu đi.

“Rất xin lỗi, tôi sai rồi, lần sau tôi không cười nữa.” Hoắc Sơ cố ý thò ngón tay vừa bị bỏng một bọng nước ra, “Cậu xem.”

Mẫn Đăng nhìn lướt qua, vẫn không nói chuyện như cũ. Hừ lạnh một tiếng, nhận lấy cốc sữa trong tay anh.

Hoắc Sơ nhìn cậu uống hết sữa, mới mỉm cười lau đi vết sữa đọng ở khóe miệng cậu.

Sau đó nhận được một cái lườm, lúc này mới cầm quần áo đi tắm giặt.

Lại vào phòng ngủ, Mẫn Đăng đã che đầu ngủ từ lâu.

Cũng vì buổi tối Hoắc Sơ trêu cậu, sáng ra trước khi Mẫn Đăng ra ngoài đi làm bơ đẹp Hoắc Sơ luôn.

Hoắc Sơ vẫn tốt tính vẫy vẫy tay, mỉm cười cung tiễn, giả vờ giả vịt cúi người thở dài.

Mẫn Đăng đi trong hành lang, không nhịn được nở nụ cười, cười một lát sợ bị Hoắc Sơ nghe thấy, lại dừng lại.

Kéo căng gương mặt lạnh lùng cứng rắn, bước nhanh đi làm. Ngẫm nghĩ đợi cậu hết giờ làm trở về hẵng nói chuyện với Hoắc Sơ.

Mẫn Đăng không ngờ tới, sau khi hết giờ làm trở về, đẩy cửa nhìn thấy lại là vali, và Hoắc Sơ đang thu dọn đồ.

“Anh… anh muốn đi đâu thế?” Mẫn Đăng luống cuống đứng tại cửa.

“Tạm thời có việc, xem như… đi công tác?” Hoắc Sơ mỉm cười một bên nói tên thành phố anh đến, một bên kéo cậu qua ngồi trên ghế sofa.

Mẫn Đăng nghĩ ngợi thành phố kia, ở phía Nam, cách chỗ họ rất xa.

“Tôi đi thu dọn đồ đạc trước.” Hoắc Sơ vỗ vỗ đầu cậu, đi vào phòng ngủ tiếp tục dọn đồ.

Mẫn Đăng nhíu mày, nghĩ rằng Hoắc Sơ phải đi, trong lòng hơi cáu kỉnh. Ngồi trên sofa nhìn bóng lưng Hoắc Sơ, chỉ muốn cứ thế nhốt người trong nhà.

Điện thoại trên bàn trà đột nhiên vang lên, Mẫn Đăng nhìn lướt qua, há to miệng vừa muốn lên tiếng gọi Hoắc Sơ ra.

Tin nhắn hiển thị trên màn hình lại làm cho toàn thân cậu khựng lại.

—— sau khi Mẫn Đăng dừng thuốc chắc chắn tình huống sẽ còn lặp đi lặp lại, thuốc lần trước cháu đưa cho dì đối với tình…

Chữ phía sau không thấy được nữa, Mẫn Đăng mở to hai mắt, cơn giận không tên khiến cậu đứng lên.

Cậu không biết tại sao mình tức giận.

Cảm giác này giống như đi điều bí ẩn nhất khó xử nhất cậu đã cố gắng hết sức để che giấu, trên thực tế người khác đã phát hiện ra từ lâu.

Mẫn Đăng siết chặt nắm đấm, bước nhanh về phía phòng ngủ, không cẩn thận đá lăn ghế, cả người ngã về phía trước.

“Úi!” Hoắc Sơ đỡ lấy cậu, “Đi vội thế làm gì?”

Mẫn Đăng nhíu mày mở to miệng, đột nhiên không biết nên hỏi gì, nỗi sợ hãi bỗng trào lên trong lòng làm cho cậu nói không nên lời.

“Làm gì đây?” Hoắc Sơ mỉm cười sờ lên đầu cậu, “Luyến tiếc tôi à.”

Mẫn Đăng không nhạy bén gật đầu.

“Ngày mai tôi sẽ quay về, có việc thì gọi điện thoại cho tôi.” Hoắc Sơ chậm rãi dặn dò, “Cậu ngủ không yên, nhớ uống sữa, tự mình hâm nóng, nhất định phải ngồi xe Tiểu Vương về nhà biết không.”

Mẫn Đăng qua loa gật đầu đồng ý, đầy trong đầu toàn là hàng chữ trên màn hình điện thoại của Hoắc Sơ.

Đã rạng sáng, Mẫn Đăng đứng dậy khỏi sofa, nghe lời đến phòng bếp hâm nóng một cốc sữa bò.

Uống xong rồi lên giường, nhắm mắt lại cậu nhìn thấy Hoắc Sơ.

Cậu lại nằm mơ.

Người phụ nữ đứng phía trước nở nụ cười dịu dàng, vẫy gọi cậu bước tới, Mẫn Đăng nghiêng đầu nhìn bà chốc lát đi theo bà.

Con hẻm nhỏ kia rất dài, cũng rất tối. Mẫn Đăng cảm thấy đi lâu lắm.

Đi ra khỏi con hẻm, ánh sáng trắng chói mắt và tiếng người ồn ào phút chốc vây quanh cậu.

“Đứng ở đây không được cử động.” Người phụ nữ nói với cậu.

Mẫn Đăng biết bà muốn đi, không quan tâm thờ ờ nhìn bà.

Người phụ nữ đi được nửa đường đột nhiên quay đầu lại, quay về phía cậu nở nụ cười.

Là gương mặt Hoắc Sơ.

Mẫn Đăng bỗng nhiên mở to hai mắt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ, Hoắc Sơ không thể đi.

Cậu liều mạng chạy về phía trước, ôm chặt lấy cánh tay Hoắc Sơ.

Hoắc Sơ cúi đầu cười với cậu, giống hệt như trước kia, rất dịu dàng.

Mẫn Đăng đè hơi thở dồn dập xuống, cũng cố gắng kéo khóe miệng mỉm cười nhìn anh.

Hoắc Sơ hơi nghiêng đầu, hỏi: “Tại sao cậu uống thuốc, bệnh của cậu nặng thế à?”

Mẫn Đăng hoảng loạn lắc đầu, nắm chặt tay anh: “Tôi không, tôi không uống thuốc.”

Hoắc Sơ nhíu mày: “Tôi thấy hết rồi, cậu đã uống thuốc.”

Đầu óc Mẫn Đăng đã loạn, không ngừng lặp lại: “Tôi không bị bệnh, tôi không bị bệnh, tôi đã không uống thuốc từ rất lâu rồi.”

“Phải không.” Hoắc Sơ hất tay cậu ra, biểu cảm trở nên ghét bỏ, “Nhưng mà cậu bị bệnh.”

Mẫn Đăng bỗng nhiên mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà quen thuộc.

Hai tay cậu nắm chặt chăn. Sắc mặt tái nhợt, cả người không có tí phản ứng nào nằm trên giường.

Một lúc lâu sau, Mẫn Đăng mới quay đầu sang ho khan giống như muốn ho cuống họng ra, hít từng hơi từng hơi, không ngừng ho khan.

Cậu ho khan đến nỗi trước mắt trở nên đen sì một mảng, trong cổ họng thoang thoảng có mùi máu tươi rất nhẹ.

Sau khi bình thường lại, cậu thở phì phò vội vàng lấy điện thoại dưới gối đầu ra, muốn gọi điện cho Hoắc Sơ.

Lại thấy trong điện thoại có hai tin nhắn, Hoắc Sơ gửi đến.

Một tin là đêm qua.

Một tin là sáng hôm nay.

—— đã đến.

—— sáng nay bên này ăn canh bao ngon lắm, tối nay mang về cho cậu.

Mẫn Đăng nhìn tin nhắn xác định lại, nhắm mắt thở mạnh dán điện thoại lạnh lẽo lên trán, giọng nói rất nhẹ, “… Làm tôi sợ muốn chết.”

Thu dọn xong đến nhà hàng, bởi vì đầu óc Mẫn Đăng choáng váng nặng nề nên không ngồi xe, cậu đi bộ.

Gió lạnh thổi một đường, đầu óc quả thực tỉnh táo lên nhiều.

Nhảy bịch bịch cái chân đông cứng vào bếp sau.

Cậu luôn luôn đến sớm, lúc này bếp sau chỉ có vài người.

Đổi lại là Chương Khâu thường đến muộn, thần kỳ ngồi ở trong bếp sau rõ sớm, cầm điện thoại cười ngu.

Mẫn Đăng đi qua nhét tay vào trong túi y sưởi ấm.

“Mày sao vậy?” Chương Khâu nhìn cậu một cái, “Mặt trắng thế, trên lông mi còn đọng sương? Mày điên à mà đi bộ đến?”

Mẫn Đăng cóng đến nỗi không thèm để ý đến Chương Khâu.

“Mẹ kiếp.” Chương Khâu mắng xong kéo khăn quàng cổ của mình xuống, ôm đầu quấn quanh đầu Mẫn Đăng, “Cái tính chó này của mày, mày sao thế?”

Mẫn Đăng không ổn, Chương Khâu liếc mắt đã có thể nhận ra.

Mẫn Đăng cau mày một cái là y biết người này muốn đi ị hay đi tiểu.

“Còn lạnh không?” Chương Khâu lại gần một chút, “Hoắc Sơ có thể khiến mày đi tới đây như thế này?”

Mẫn Đăng nhìn vào mắt Chương Khâu, nhớ tới lời hôm trước Chương Khâu nói với cậu.

—— ngộ nhỡ là Hoắc Sơ thì làm sao bây giờ?

—— nếu hắn bảo mày đi gặp bác sĩ thì sao? Hắn bảo mày uống thuốc thì sao…

—— không có ai luôn thích một người bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ phát bệnh…

Mẫn Đăng cúi đầu xuống không dám nhìn Chương Khâu, ánh mắt mang theo trốn tránh và không chắc chắn.

“Rốt cuộc làm sao?” Chương Khâu ngờ vực nhìn cậu.

“… Hôm qua nằm mơ, ngủ không ngon.” Mẫn Đăng ngập ngừng trả lời.

Chương Khâu lại nhìn vào cậu, lúc này mới không hỏi nữa, xem như để Mẫn Đăng lừa gạt cho qua.

Mẫn Đăng không chỉ đêm qua không nghỉ ngơi tốt, càng vì tin nhắn kia.

Cậu vẫn luôn nghĩ đến tin nhắn người kia gửi đến trong điện thoại Hoắc Sơ, cậu muốn hỏi Hoắc Sơ, nhưng lại không dám hỏi.

Trong đầu đánh nhau giằng co liên tục đến buổi tối, tinh thần càng ngày càng không tốt, ánh mắt cũng tán loạn.

Cà rốt trên thớt cắt lộn xộn, dao liên tục cắt xuống từng nhát, cổ tay bị người túm lấy.

“Ngủ không ngon à?” Đổng Viễn Đại liếc mắt nhìn cậu, “Suýt nữa cắt vào tay.”

Mẫn Đăng lấy lại tinh thần, mím môi im lặng, cảm thấy rất có lỗi.

“Được rồi, hôm nay nhà hàng không có ai, cậu về sớm —”

“Canh ở bàn số bảy là ai làm!” Cô nhân viên phục vụ tức hổn hển, bước chân cuống cuồng lộn xộn lao đến ngắt lời Đổng Viễn Đại.

Đợi người chạy đến gần, mọi người mới nhận ra quần áo của cô gái bị dội ướt một mảng, khóe mắt đong đầy nước mắt.

“Có chuyện gì vậy?” Đổng Đại Viễn nhíu mày hỏi.

“Khách nói canh không có vị gì cả, còn mắng tôi, nói là muốn tìm người làm đồ ăn, cũng không phải tôi làm, tôi… dựa vào đâu giội lên người tôi!” Rõ ràng cô gái giận rồi, nói năng lộn xộn, vừa nói vừa lau mắt.

“Canh ở bàn số bảy do ai phụ trách?” Đổng Viễn Đại trầm giọng.

Trong bếp sau không ai lên tiếng.

Mẫn Đăng đứng ở một bên, mồ hôi lạnh thấm ướt nửa sống lưng cậu, trong mắt là vẻ hoảng loạn không giấu được.

“Tôi hỏi lại lần nữa, ai làm.” Vẻ mặt Đổng Viễn Đại nghiêm túc, trông đáng sợ.

“Tôi.” Mẫn Đăng đè lại bàn tay không ngừng run rẩy, ngẩng đầu không dám nhìn ông, “Tôi làm.”

(canh bao)

Bình luận

Truyện đang đọc