HỢP ĐỒNG BAO NUÔI VỚI QUÝ CÔ LẮM TIỀN



Người phụ nữ lúc này ngẩng đầu lên cao, gương mặt của bà ấy giống hệt Lâm Lạc Na, bà ta chính là Lâm Lạc Nhi, người mẹ tưởng như đã chết của Từ Thiên Phương.

Ngày hôm đó Cố quản gia đã phát hiện bà ấy còn sống, và ông ta không nỡ giết người, cho nên đã sắp xếp và cứu bà ấy. Tuy nhiên sau khi bà ấy được cứu sống, ông ta đã cho người mang bà ấy đi xa, nhưng giữa đường lại bất ngờ xảy ra tai nạn giao thông, chiếc xe lao thẳng xuống biển và bà ấy mất tích.

Lâm Lạc Nhi sau đó đã được Marcus nhìn thấy và cứu sống, nhưng bà ấy bị mất trí nhớ, mãi đến ba năm trước mới nhớ ra. Ông ấy lúc này người vợ xinh đẹp cũng vừa mới qua đời, cho nên đã có ý tốt cưu mang bà ấy. Một thời gian dài sau, Marcus nhận ra bản thân đã yêu Lâm Lạc Nhi, cả hai đều có tình cảm dành cho nhau, đứng trước sự chúc phúc của con trai riêng, hai người đã nên duyên vợ chồng.

Mặc dù đã kết hôn nhưng Lâm Lạc Nhi vẫn không thể sinh con, có điều là bà ấy không thấy buồn, bởi vì cậu con trai kia rất thương bà ấy.


" Ba, mẹ, hai người ở đây làm gì vậy? Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta ra ngoài đi!" Còn đang hồi tưởng về quá khứ, phía sau hai người một giọng nói thân quen vang lên.

Người đến là Daniel, là cậu con trai đó, anh cũng chính là vị thủ tướng trẻ tuổi tài năng của nước S.

" Là Daniel sao? Vậy hai cha con xuống trước đi, em qua phòng gọi con gái xuống!" Lâm Lạc Nhi vẻ mặt phúc hậu nói.

Bà ấy ưu nhã bước đến cửa phòng con gái, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, bà ấy nhẹ mở cửa đi vào trong. Đây là một căn phòng lớn, với thiết kế trang nhã tinh tế, màu chủ đạo là màu trắng tinh khôi. Ở đây trang trí không quá cầu kỳ, bởi vì con gái bà ấy thích sự đơn giản.

Lâm Lạc Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, bà ấy không thấy con gái ở đâu cả, liền đi ra ngoài ban công lớn tìm kiếm.

" Quả nhiên là con ở đây! Phương Phương, con đang suy nghĩ cái gì vậy? Nói cho mẹ nghe đi!" Bà ấy đi đến đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài của con gái hỏi.

" Mẹ, sức khoẻ của con bây giờ rất tốt, bây giờ con không muốn trốn trong phòng nữa... Con muốn trả thù, muốn những kẻ đã hại con phải trả giá!" Từ Thiên Phương không nhìn bà ấy, ánh mắt cô hướng về khoảng không phía trước nói.

Lâm Lạc Nhi sắc mặt không thay đổi, có lẽ bà ấy biết chuyện này trước sau cũng sẽ đến. Mấy năm nay Từ Thiên Phương ở đây đã chăm chỉ luyện tập rất nhiều, mà không ngày nào cô nghỉ ngơi.


Nhớ lại cái ngày ba năm trước, khi bà ấy nhìn thấy hình ảnh con gái trên một tấm poster lớn ở trung tâm thương mại nước A, ký ức cũ đã ẩn hiện trong tâm trí bà ấy. Trở về nước A bà ấy đã nhờ Marcus điều tra, với năng lực của ông ta, kết quả đã nhanh chóng tìm ra.

Nhìn tài liệu mà thám tử đưa đến, Lâm Lạc Nhi cuối cùng cũng đã nhớ ra mọi chuyện, lúc đó đầu của bà ấy đau như búa bổ. Ngay lập tức bà ấy đã lên chuyên cơ để đến nước A tìm cô, đáng tiếc là bà ấy đến muộn, con gái đã bị lũ người kia hành hạ đến chết đi sống lại.

May mắn bác sĩ riêng của gia đình là một người tài giỏi, ông ta đã thành công cứu sống ba mẹ con Từ Thiên Phương.

" Phương Phương, con cứ làm những gì con muốn đi! Mẹ sẽ giúp con báo thù, sẽ luôn bảo vệ các con!" Lâm Lạc Nhi đôi mắt đỏ hoe, bà ấy ôm chầm con gái vào lòng đáp.

Cái ngày nhìn con gái được vớt từ dưới biển lên trái tim bà ấy như vỡ vụn, bao nhiêu đó vẫn là chưa đủ. Vì lúc rơi xuống đầu Từ Thiên Phương đập mạnh vào đá ngầm, cho nên đầu cô bị thương khá nặng, sau khi tỉnh lại còn chẳng thể ăn uống như bình thường cứ ăn một chút sẽ nôn ra ngay.

Với tư cách là một người mẹ, bà ấy có thể không đau lòng sao? Thật ra trong lòng bà ấy cũng đã nuôi quyết tâm trả thù rồi, ba năm nay vì phải lo lắng cho sức khoẻ của con gái, nên bà ấy mới yên lặng để cho lũ người kia sống, nhưng từ giờ thì ngày tháng bình yên của bọn chúng sắp không còn rồi.

" Mẹ, con muốn tự giải quyết chuyện của mình, mẹ đừng để ba can thiệp vào chuyện này!" Từ Thiên Phương ở trong vòng tay bà ấy nói.

" Được, mẹ đồng ý! Nhưng con hãy nhớ, sau này nếu như gặp chuyện khó khăn mà không giải quyết được, thì hãy nhớ ba mẹ vẫn luôn là chỗ dựa cho con!" Lâm Lạc Nhi tôn trọng con gái, bà ấy gật đầu đồng ý ngay.

" Vâng, cảm ơn mẹ!" Cô gượng cười đáp.


" Bà ngoại, mami, hai người đang làm cái gì vậy? Cơm canh sắp nguội mất rồi, ông ngoại và bác hai vẫn đang chờ hai người!" Một giọng nói non nớt vang lên, hai đứa trẻ đáng yêu đứng trước mặt họ mỉm cười.

" Bà ngoại xin lỗi, bây giờ bà và mẹ sẽ xuống ngay đây! Tiểu Long, Tiểu Bảo, đến đây để bà ôm một chút nào!" Lâm Lạc Nhi thấy cháu trai ở đây bà ấy vui vẻ nói.

Hai người cũng nhanh chóng bế cháu đi xuống lầu, để tránh cánh đàn ông ở dưới phải chờ đợi quá lâu. Đi ngang qua sọt rác trong phòng, Từ Thiên Phương liền ném tờ báo đã vò nát vào, tin tức cô đọc được chính là Đông Phương Gia đã thu mua hoàn toàn Diamond.

Dĩ nhiên Từ Thiên Phương sẽ không để cô ta đắc ý được lâu.






Bình luận

Truyện đang đọc