HỢP ĐỒNG BAO NUÔI VỚI QUÝ CÔ LẮM TIỀN



Đông Phương Ngọc Châu hãi hùng xoay đầu nhìn lại, đứng trước mặt cô ta là Từ Thiên Phương và Mạc Vân.

"Scarlet, cô còn muốn cái gì nữa hả? Bây giờ tôi mất tất cả rồi, cô còn muốn như thế nào nữa đây?" Cô ta đôi mắt ẩn đầy nước gào lên.

"Tôi muốn gì sao? Tôi chỉ muốn cô trả lại những gì thuộc về tôi, chỉ muốn cô phải trả giá cho những việc mà mình đã làm mà thôi!" Từ Thiên Phương nhếch môi cười đáp, cô chậm từng bước đi đến gần cô ta.

"Tôi đã làm gì cô chứ? Tôi trước giờ chưa từng động vào cô!" Đông Phương Ngọc Châu ấm ức nói, cô ta đến bây giờ vẫn chưa nhận ra người trước mắt là Từ Thiên Phương.

Nghe những lời tưởng chừng như là vô tội của cô ta, càng làm cho Từ Thiên Phương cảm thấy chướng tai. Cô ta hại cô một lần quá thê thảm, cô sẽ không bao giờ tha thứ.


Từ Thiên Phương ra lệnh cho bảo vệ đến giữ lại vệ sĩ và La Cầm, sau đó cô đến gần bóp lấy cằm của Đông Phương Ngọc Châu. "Chuyện cô đã làm với tôi đã quên nhanh như vậy sao? Đông Phương Ngọc Châu, nước biển ngày hôm đó rất lạnh! Khi được cứu từ quỷ môn quan trở về, tôi đã thề là sẽ khiến cô đau khổ hơn tôi gấp trăm ngàn lần!"

"Cái...gì? Cô là Từ Thiên Phương...là Từ Thiên Phương?" Đông Phương Ngọc Châu lúc này mới lờ mờ đoán ra được, cô ta kinh hãi tột độ.

"Cô nhận ra tôi hơi trễ đó, nhưng như vậy với tôi cũng đủ rồi!" Từ Thiên Phương nhếch môi cười đáp.

Sau đó cô nhanh tay lấy khăn tẩm thuốc mê đã chuẩn bị sẵn, bịt lấy miệng của Đông Phương Ngọc Châu, làm cô ta lịm đi. Lúc này cô cho hai người khác mang cô ta đi, để lại La Cầm đã ngất nằm trên sàn nhà.

...

Ở Cung Điện, không thể tìm thấy Đông Phương Ẩn, Hoàng Phủ Thiên Kỳ vô cùng tức giận, chỉ thiếu một bước nữa là anh có thể tóm được lão hồ ly đó.

"Khốn kiếp, sao ông ta có thể chạy nhanh như vậy?" Anh đấm mạnh tay vào sàn nhà gầm lên.

"Bệ Hạ, là thần vô năng!" Ân Vệ cúi thấp đầu đáp.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Kỳ cũng không trách hắn, anh biết là do ông ta quá cao tay đi, vậy mà có thể bỏ vợ bỏ con đi trốn một mình, một kẻ đủ tàn nhẫn và lạnh lùng.

Lúc này Bạch Tự Khiêm đi vào. "Thiên Kỳ, Đông Phương Ngọc Châu bị bắt đi rồi!" Hắn lấy máy tính bản đưa cho anh xem, người trong hình là Từ Thiên Phương.


"Cô ấy..." Hoàng Phủ Thiên Kỳ muốn nói cái gì đó, nhưng rồi cũng im lặng, anh hiểu Từ Thiên Phương muốn làm gì.

"Cứ mặc kệ cô ta đi, điều quan trọng là xử lý Đông Phương Ẩn và Hoàng Phủ Minh Việt!" Anh lắc đầu nói.

"Cậu muốn tha cho cô ta?" Bạch Tự Khiêm bất ngờ hỏi.

"Tha? Không bao giờ, cô ta sẽ phải trả giá cho hành động điên rồ của mình!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ cười buồn trả lời.

Ngày hôm sau.

Tuy là Đông Phương Ngọc Châu đã bị phanh phui mọi chuyện, nhưng vẫn còn có một số người tín nhiệm cô ta, bọn họ không xem bằng chứng kia ra gì. Bọn họ còn khẳng định, một khi chưa nhìn thấy sự việc, sẽ luôn tin tưởng cô ta.

"Bệ Hạ, trước cổng có rất nhiều người biểu tình, bọn họ muốn người thả Vương Hậu ra!" Ân Vệ chạy vào phòng làm việc, hắn gấp gáp nói.

"Đến bây giờ vẫn còn có người thấy cô ta xứng đáng làm Vương Hậu?" Anh bật cười hỏi, anh cũng không hiểu trong não những người này có gì.

"Đi, trước sau cũng phải đối mặt, vậy thì bây giờ làm cho rõ ràng đi!" Anh đứng lên, đôi chân thon dài bước ra ngoài.

Ở bên ngoài bây giờ cực kỳ hỗn loạn, một số thì bênh vực Đông Phương Ngọc Châu, số còn lại thì muốn tước Vương hiệu của cô ta đi. Khung cảnh cực kỳ nhốn nháo, người đứng chật kín cả cánh cổng lớn.


"Xin chào mọi người! Tôi biết bây giờ mọi người đều rất lo lắng, vậy nên hôm nay tôi sẽ làm cho ra lẽ mọi chuyện!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đứng trên đài cao nói vào micro, âm thanh vang khắp cả Cung Điện rộng lớn.

Nhìn thấy vị Vua của mình đang ở trước mặt, người dân phía dưới vô cùng mừng rỡ, bọn họ reo hò inh ỏi. Cùng lúc này, trên mạng xã hội, một tài khoản có hơn mười triệu người theo dõi đã phát trực tiếp. Điều khiến người ta bất ngờ chính là nhân vật chính ở trên hình là Đông Phương Ngọc Châu.

"Từ Thiên Phương, cô muốn làm cái gì hả? mau thả tôi ra ngay! Ả đàn bà đê tiện như cô, sao ba năm trước lại không chết đi!" Tiếng nói của cô ta vang vọng trên màn hình, ngữ khí chua ngoa đanh đá, làm cho người xem cảm thấy chói tai.

"Cô chưa chết, tôi làm sao cam tâm tình nguyện chết được đây? Đông Phương Ngọc Châu, ba năm qua ngày nào tôi cũng sống trong sợ hãi và ám ảnh, không có ngày nào là tôi có thể ngủ ngon cả. Cô biết không, mỗi ngày tôi đều phải sống nhờ thuốc an thần, có như vậy tôi mới có thể ngủ yên được!" Từ Thiên Phương trầm giọng đáp, nỗi uất hận của cô theo lời nói mà tuôn ra.

"Là mày xứng đáng nhận được như vậy! Nếu không phải mày cướp đi Thiên Kỳ của tao, thì mày đã không phải chịu đau đớn như vậy, tất cả đều do bản thân mày chuốc lấy!" Đông Phương Ngọc Châu vẫn chưa tỉnh ngộ, cô ta nở nụ cười thâm độc nói.

"Là vì Thiên Kỳ? Không phải tôi đã lựa chọn rời đi hay sao? Không phải tôi đã trả anh ấy lại cho cô rồi hay sao? Vì cái gì còn muốn cướp hết mọi thứ của tôi?" Từ Thiên Phương hét lên.






Bình luận

Truyện đang đọc