HỢP ĐỒNG BAO NUÔI VỚI QUÝ CÔ LẮM TIỀN



Alice biết tâm trạng Từ Thiên Phương lúc này cũng không hề thoải mái, cô ấy khẽ mím chặt môi tăng tốc độ nhanh hơn. Cô ấy muốn đưa Từ Thiên Phương nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhanh chóng cách xa người đàn ông kia.

Từ Thiên Phương có lẽ cũng hiểu, cô nhắm mắt hít thật sâu, rồi đưa tay cầm lấy mặt dây chuyền đang đeo trên cổ. Nhìn thì cứ tưởng cô mạnh mẽ, nhưng thật ra không phải như vậy, đến tín vật anh tặng cô cũng không đủ can đảm để trả lại.

Cô sợ một khi đã trả lại rồi, thì cô cũng chẳng còn lại thứ gì để nhớ về mối tình đầu của mình, phút chốc cô cảm thấy bản thân thật sự hèn nhát. Người ta đã dứt khoát trả tín vật cho cô rồi, nhưng cô vẫn ngu ngốc mà bám lấy không chịu buông.

" Từ Thiên Phương, mày hết thuốc chữa thật rồi!" Cô thấp giọng nói, để Alice không thể nghe thấy những lời này.

Xe nhanh chóng dừng lại ở sân bay chuyên dụng, Từ Thiên Phương bước thẳng lên chuyên cơ mà không hề quay đầu nhìn lại. Cô vội vã đến nổi rơi cả chiếc khăn voan choàng cổ, mà vẫn không muốn quay lại để nhặt nó lên.


Sau khi cô an toàn ngồi vào ghế rồi, chuyên cơ cũng bắt đầu khởi động, nó dần lăn bánh. Từ Thiên Phương có lẽ không biết, lúc chuyên cơ cất cánh bay lên bầu trời, ở đâu đó ngoài kia một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, anh gấp gáp chạy vào trong, nhưng đã không còn kịp nữa.

" Điện hạ, cô ấy đã đi rồi!" Ân Vệ mồ hôi nhễ nhại đuổi theo, hắn thở dốc lên tiếng.

Một ngọn gió lớn thổi qua, nó đưa chiếc khăn voan của Từ Thiên Phương bay đến bên chân Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh lập tức cúi người nhặt nó lên. Mùi hương dịu nhẹ của nó len lõi vào mũi anh, thật thơm và ngọt ngào, hương thơm này không lẫn vào đâu được.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời mắt không di chuyển, anh cũng không muốn phải nói gì thêm nữa. Lựa chọn như vậy chính là tốt nhất, rời xa anh cô sẽ được an toàn.

Chỉ là thời khắc này sao tim anh lại đau đớn như vậy, anh đã làm cô tổn thương, đây là cái giá anh phải trả sao? Thật tâm anh muốn ôm cô vào lòng bảo vệ biết nhường nào, giá như anh không phải là Hoàng Tử thì giờ mọi thứ đã khác rồi.

Thấy dáng vẻ của anh lúc này, Ân Vệ đứng bên cạnh cũng không dám lên tiếng nói thêm.

Phía sau lưng lúc này có một đôi mắt sắc bén đang nhìn anh đăm đăm, là Đông Phương Ngọc Châu, cô ta đã chứng kiến tất cả. Trông thấy ánh mắt của Hoàng Phủ Thiên Kỳ dành cho Từ Thiên Phương, trong lòng cô ta sự ghen tị cuộn trào dữ dội. Cứ như là núi lửa vậy, có thể phun trào bất cứ lúc nào.

" Từ Thiên Phương, hoá ra là mày vẫn chưa chịu buông tay à? Xem ra là tao đã quá dễ dãi với mày rồi!" Cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

Khi chắc chắn là Hoàng Phủ Thiên Kỳ sẽ không đuổi theo Từ Thiên Phương, cô ta mới âm thầm trở về cung điện trước.

....

Bầu trời đã tắt nắng, trên đường những ngọn đèn lấp lánh cũng bắt đầu được bật lên sáng rực. Khung cảnh nước Y về đêm thật sự rất đẹp, nhưng lúc này với Hoàng Phủ Thiên Kỳ chẳng có ý nghĩa gì cả, trong đầu anh chỉ toàn hình ảnh của Từ Thiên Phương mà thôi.


" Điện hạ, trời tối rồi chúng ta nên quay về thôi!" Ân Vệ thấy anh không ý định trở về, hắn đánh liều lên tiếng nói.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ đúng thật cũng không thể đứng ở đây mãi, anh nắm chặt chiếc khăn voan trong tay, rồi nhẹ nhàng xoay người đi ra ngoài xe. Nhưng anh không trở về cung điện, mà chạy thẳng đến dinh thự của Bạch Tự Khiêm.

Nước A.

Gần tám giờ tối chuyên cơ đáp xuống sân bay thành phố, Từ Thiên Phương sắc mặt đã trở nên tồi tệ hơn.

" Tiểu thư, cô không sao chứ?" Thấy gương mặt cô trở nên trắng bệch, Alice vội đỡ cô lên hỏi.

" Cũng không hiểu sao lại chóng mặt nh..." Từ Thiên Phương lời còn chưa nói hết, hai mắt cô trở nên tối sầm lại, chìm vào mê mang.

" Tiểu thư, đừng làm tôi sợ mà! Tiểu thư, cô bị làm sao vậy?" Alice hốt hoảng kêu lên.

Từ Thiên Phương nhanh chóng được đưa trở về biệt thự, ở đây có bác sĩ riêng chờ sẵn, cô không cần phải đến bệnh viện ồn ào. Bác sĩ đưa cô vào phòng kiểm tra cơ thể, rất nhanh đã nhận ra vấn đề của cô, nhưng ông ấy lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó.

" Bác sĩ Hà, tiểu thư bị làm sao vậy?" Ông ta không nói càng làm cho Alice lo lắng, cô ấy không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

" Hừm, tiểu thư là bị suy nhược cơ thể trầm trọng! Dạo gần đây cô ấy thường xuyên mất ngủ có đúng không? Lại còn làm việc quá sức nữa, cho nên tình trạng mới trở nên như vậy!" Bác sĩ Hà không nhanh không chậm trả lời.


" Thật sự chỉ là suy nhược thôi sao? Ngoài ra không có gì đáng ngại?" Alice vẫn không yên tâm hỏi lại.

" Không, còn có một chuyện đáng ngại hơn nữa!" Ông ấy khẽ nhíu mày lấp lửng nói.

" Là chuyện gì nữa, ông còn không mau nói nhanh đi! Tiểu thư mắc phải bệnh nặng hay sao?" Cô ấy bắt đầu nâng giọng cao lên một chút.

" Alice, tiểu thư đang mang thai!" Vị bác sĩ ngập ngừng một lúc lâu, ông ấy ngẩng đầu nhìn cô đáp.

" Cái gì? Ông không đùa tôi chứ? Tiểu thư mang thai rồi?" Alice nghe xong cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, tai của cô ấy bỗng trở nên lùng bùng.

" Làm cái gì mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ ập đến vậy?"






Bình luận

Truyện đang đọc