HỢP ĐỒNG BAO NUÔI VỚI QUÝ CÔ LẮM TIỀN



Mạc Vân nhìn cô mỉm cười, người nên cảm ơn không phải là cô ấy hay sao? Nếu như không có Từ Thiên Phương xuất hiện, sợ là cô phải sống mục xương ở trong trại giam rồi.

"Scarlet tiểu thư, người nên cảm ơn là tôi mới phải! Thật tốt khi gặp được cô, nếu không tôi sẽ không thể nào lật mặt của Đông Phương Ngọc Châu ra được!"

"Ừm!" Từ Thiên Phương nở nụ cười ừ nhẹ đáp.

...

Ở Cung Điện, Ân Vệ ba chân bốn cẳng chạy về phòng làm việc của Hoàng Phủ Thiên Kỳ, xem ra là có việc gì đó rất gấp gáp.


"Bệ Hạ, hôm nay có rất nhiều tài liệu về Vương Hậu gửi đến toà soạn báo, nhưng người của Đông Phương gia đã nhanh tay ngăn chặn lại rồi! Đây là phần thông tin gửi đến, ngài mau xem thử đi!" Hắn đưa tư liệu cho anh xem.

Hoàng Phủ Thiên Kỳ đặt sổ sách trong tay xuống, anh nhận lấy tài liệu cẩn thận xem từng trang. Mắt anh bắt đầu nhíu lại, toàn bộ chuyện xấu mà Đông Phương Ngọc Châu đã làm đều ghi lại rõ ràng trên giấy, kèm theo đó còn có không ít bằng chứng.

Vương Hậu của mình đang bị người ta vạch trần trước công chúng, nhưng anh thân là Vua một nước lại thấy vô cùng vui vẻ.

"Cậu nói Đông Phương gia đã ngăn chặn sao? Nếu vậy thì tôi phải giúp cô ấy một chút, đem những thứ này gửi đến đài truyền hình và toà soạn quốc gia đi, tôi muốn xem thử ông ta có thể ngăn được bao nhiêu lần!" Anh biết Từ Thiên Phương đã gặp khó khăn, bởi thế lực của Đông Phương gia ở đây không nhỏ, anh dĩ nhiên phải ra tay giúp đỡ cô rồi.

"Vâng, tôi đi làm ngay đây!" Ân Vệ gật đầu đáp.

Chờ hắn đi rồi, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đứng dậy, anh đi đến trước một tấm bia phóng phi tiêu, nhẹ nhàng phóng một cây tiêu về phía trước.

"Không tồi! Đông Phương Ẩn, lần này tôi nắm được cái đuôi của ông rồi!" Anh nhếch môi cười nhẹ nói.

Nhớ sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Thiên Kỳ tài liệu kia của Mạc Vân và Từ Thiên Phương đã đến được tay của báo giới. Bọn họ nhìn thấy chứng cứ được gửi đến, trong lòng lại vô cùng phỉ nhổ Đông Phương Ngọc Châu, bây giờ bọn họ lại thấy cô ta không xứng đáng làm Vương Hậu.

"Sao cô ta lại có thể làm những chuyện như vậy chứ? Thật không thể tưởng tượng nổi mà!"


"Vương Hậu của chúng ta không phải người như thế này!"

"Bệ Hạ của chúng ta thật đáng thương mà, bấy lâu nay lại làm bình phong cho dòng họ Đông Phương!"

Những biên tập viên đều thất vọng vô cùng, bọn họ ai cũng thấy nuối tiếc thay cho Hoàng Phủ Thiên Kỳ. Không thể để cô ta tiếp tục trang gương mặt thanh thuần trước mặt mọi người nữa, bọn họ nhất định phải công khai tin tức động trời này ra ngoài.

Không cần phải đợi đến ngày mai, ngay khi nhận được thông tin kia, tất cả toà soạn báo đều đã nhanh chóng lên bài trong thời gian ngắn. Bọn họ ai nấy đều không chấp nhận Vương Hậu của mình lại là kẻ xấu xa như vậy, cô ta cần phải bị trừng trị.

Tin tức như bão táp được đăng lên các trang mạng xã hội lớn, cho đến khi nhà Đông Phương phát hiện ra, thì mọi chuyện đã chẳng thể cứu vãn được nữa. Hàng trăm chuyện xấu của Đông Phương Ngọc Châu đã được phơi bày trước công chúng, mà đáng lên án nhất chính là chuyện cô ta vì lợi ích của gia tộc, mà thẳng tay xử lý những gia đình nghèo không chịu nhượng đất rời đi.

Đó cũng chỉ là một trong các chuyện xấu của cô ta, còn ty tỷ thứ kinh khủng mà cô ta đã làm ra, trước khi lên ngôi Vương Hậu. Nào là ăn cắp thông tin quốc gia bán đi, còn có lợi dụng chức quyền mưu cầu lợi lộc...

Chỉ trong vòng hai giờ, số người tẩy chay cô ta đã lên đến hàng triệu, một làn sóng lên tiếng yêu cầu trục xuất Vương vị của cô ta nổi lên, đã được sự đồng tình của rất nhiều người sau đó.

Người nhà Đông Phương gia lúc này vội vàng trấn áp dư luận, nhưng lời nói của bọn họ bây giờ đã không còn giá trị nữa rồi. Đông Phương Ẩn nhìn vào bình luận chửi mắng liên tục chạy trên màn hình máy tính, gương mặt ông ta tức giận đến đỏ bừng.

"Khốn nạn! Đúng là nghiệt nữ mà, tại sao nó lại để những chuyện này xảy ra chứ? Không phải là ta đã kêu nó phải giữ kín chuyện sao?" Ông ta nghiến răng gằn từng chữ, hận không thể đánh cho Đông Phương Ngọc Châu một trận ra trò.


"Lão gia, ông đừng tức giận, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ!" La Cầm vợ ông ta sợ hãi nói, bà ấy muốn làm ông ta dịu lại, nếu không con gái bà ta nhất định sẽ không sống nổi với ông ta.

"Bà im miệng đi cho tôi! Nếu không phải do bà không dạy tốt con gái, thì bây giờ mọi chuyện sẽ không xảy ra!" Nhưng giờ phút này Đông Phương Ẩn giống như phát điên vậy, ông ta lớn tiếng gào lên.

"Tôi..." La Cầm không dám nói gì thêm, thật ra ở Đông Phương gia phụ nữ hầu như còn chẳng có tiếng nói riêng của mình, cái gì cũng phải hỏi qua ý kiến của cánh đàn ông.

Còn chưa hết bất ngờ, thì bên ngoài trợ lý của ông ta lại vội vàng chạy vào. "Chủ tịch không hay rồi, cảnh sát Hoàng Gia hiện tại đang ở tập đoàn Đông Phương, bọn họ có lệnh khám xét của Đức Vua. Bây giờ ta phải làm sao đây? Còn rất nhiều tội chứng tôi chưa kịp xử lý!" Hắn ta hoảng loạn nói, hơi thở đứt quãng.

"Cái gì?" Đông Phương Ẩn nghe xong cả người liền đứng không vững, ông ta ngã ngồi trên ghế ôm lấy ngực đau đớn.






Bình luận

Truyện đang đọc