KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Cha mẹ của Hạ Lập Nhân đối với quan hệ của Hạ Lập Nhân và Thẩm Ninh kỳ thật cũng rất cởi mở. Lúc trước con trai kiên trì cùng với Thẩm Ninh ở một chỗ, họ tuy rằng không ủng hộ nhưng cũng không phản đối, con trai đã lớn cũng có ý nghĩ của mình miễn nó vui là được họ cũng không phải là người cổ hủ.

Lại nói tiếp nhà họ Hạ ai cũng có vẻ ngoài rất đẹp, nên nhìn ai có diện mạo đẹp là họ rất thích. Thẩm Ninh diện mạo thực ôn hòa, rất có phong độ của người trí thức, tính cách cũng ổn trọng, Diêu Nhiễm và Hạ Văn Bân vừa nhìn là rất vừa lòng, là nam thì là nam, cũng không sao.

Nhưng nếu con trai thay đổi ý tưởng muốn cùng phụ nữ kết hôn, hai người họ cảm thấy cũng rất tốt, dù sao xã hội này khác giới yêu nhau mới là chân chính, có thể giảm đi không ít nhàn thoại.

Cho nên khi con trai nói chuẩn bị đi xem mắt họ lập tức đáp ứng, xem mắt tốt rồi nên kết hôn. Hơn nữa gần đây con mình cùng Thẩm Ninh có rất nhiều lời đồn tất cả tạp chí lá cải đều đưa tin, bên ngoài nghị luận sôi nổi thật sự là không dễ nghe.

Hạ Lập Nhân thấy mẹ mình đi cùng Hàn Văn Quân thì có chút nhức đầu, chuyện của anh và Hàn Văn Quân cũng không phải là thật vậy họ cùng nhau tới đây là làm cái gì?

"Mẹ, mẹ xuống lầu ngồi trong chốc lát đi, con và Văn Quân nói chuyện một chút." Hạ Lập Nhân kéo Hàn Văn Quân vào phòng, sau đó lập tức đóng cửa phòng lại.

Diêu Nhiễm: "..."

Trước kia cũng không thấy hai người có nhiều bí mật như vậy, quyết định kết hôn thì không giống với lúc trước sao?

Quên đi, chuyện của bọn nhỏ để bọn nhỏ làm chủ đi, Diêu Nhiễm chậm rì rì đi xuống lầu. Kỳ thật bà có chút lo lắng, nghe nói Thẩm Ninh còn ở nơi này, bà không biết rõ Lập Nhân đi xem mắt Văn Quân coi như chuẩn bị kết hôn, nó chưa chia tay với Thẩm Ninh sao? Như vậy thì không được.

Hôm nay bà tới cũng muốn cùng Thẩm Ninh nói chuyện, con bà đã quyết định kết hôn thì không thể tùy tiện, nếu đối với Thẩm Ninh không còn tình cảm thì phải sớm kêu cậu dọn đi, đứa bé kia còn trẻ, cũng là họa sĩ có chút danh tiếng nếu một mực ở cùng với Lập Nhân sẽ chậm trễ chuyện của cậu cũng không phải là biện pháp hay.

Tuy Diêu Nhiễm nghe rất nhiều lời đồn về Thẩm Ninh nhưng trực giác bà biết cậu không phải là người xấu, chắc là bị con trai mình lôi kéo, phỏng chừng vẫn là con mình tạo ác nghiệt, nói lời khó nghe. Con của bà cá tính rất " Bá vương", phỏng chừng nói cái gì Thẩm Ninh cũng không dám phản kháng.

"Làm sao em và mẹ anh lại đi cùng nhau?" Hạ Lập Nhân cảm thấy Hàn Văn Quân thật là phiền phức bực tức nói:"Em nếu muốn tới thì một mình tới là được rồi, tại sao lại đi cùng mẹ của anh tới đây." Như vậy thật quá đáng, Thẩm Ninh thấy được cũng không phải là ghen đơn giản như vậy, theo như tính cách của cậu làm trò trước mặt trưởng bối còn có thể gọi là đùa giỡn sao? Khẳng định là không thể.

Như vậy còn kích thích cái rắm gì nữa kế hoạch của mình đều bị làm rối loạn rồi.

Hàn Văn Quân vẻ mặt vô tội: "Em không biết, hôm nay mẹ của em kêu em đến nhà anh, nói là để cho em với mẹ anh liên lạc tình cảm. Anh biết mẹ của em tính cách hơi điên cuồng nói gió chính là mưa, em không biết làm sao, phải qua nhà anh, trong lòng em nghĩ dù sao anh cũng không phải chủ nhà em đi cũng không sao cả, ai biết được trò chuyện một hồi bác nói muốn đến tới thăm anh."

Hạ Lập Nhân nâng trán: "Em nên gọi điện thoại cho anh để cho anh kịp chuẩn bị, Thẩm Ninh ngày hôm qua không trở về, nếu mẹ của anh hỏi tới anh phải nói như thế nào."

Hàn Văn Quân thầm nói tôi không phải là nghe được cậu ta không trở về mới đến đây một chuyến sao, nhưng trên mặt vẫn thật lo lắng: "Không trở về? Anh ấy đi nơi nào sao? Anh ấy không biết anh ngày hôm qua cùng em xem mắt sao? Có phải ghen rồi tức giận không?"

"Nếu như vậy thì tốt rồi." Hạ Lập Nhân rất tin tưởng Hàn Văn Quân, hai người là bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên, hai nhà quan hệ cũng rất tốt, bây giờ còn giúp anh biểu diễn xuất thần vai trò là đối tượng xem mắt, làm sao có thể đi tìm một người bạn tốt như vậy nên anh thật thà tâm sự: "Em ấy đi đến chỗ Liễu Dật, anh không biết Liễu Dật gần đây đang làm cái quỷ gì, em nếu có gặp thì giúp anh hỏi cậu ta rốt cuộc anh cùng cậu ấy có thù oán gì sao lại muốn ép anh vào góc tường."

Hàn Văn Quân và Liễu Dật quan hệ tàm tạm, tuy rằng từ nhỏ đã quen biết nhưng cá tính của Liễu Dật là Hoa Hoa Công Tử, những cô gái trong sạch đối với anh ta đều nhượng bộ lui binh, Hàn Văn Quân đương nhiên cũng không ngoại lệ, có thể không cần tiếp xúc thì không qua lại.

"Anh yên tâm, em khẳng định giúp anh hỏi rõ anh ta." Hàn Văn Quân làm ra một bộ dạng phi thường nghĩa khí như một người bạn chí cốt. Nhưng thật sự có nên hỏi hay không, hỏi như thế nào thì lại là chuyện cô không hề nghĩ đến.

Mới vừa xuống lầu Diêu Nhiễm nhìn chung quanh phòng khách một vòng, đã lâu không có tới nhà này vẫn như cũ.

Cũng không biết con mình và Thẩm Ninh có cùng nhau ăn cơm hay không, nghe Văn Quân nói Thẩm Ninh đã dọn ra ngoài, cho nên hôm nay bà đến xem, quả nhiên trong nhà không có cậu ta, xem ra là thật sự là đã chia tay, bằng không bà cũng rất áy náy, nếu không chẳng phải con trai mình bắt cá hai tay sao, nói ra rất khó nghe..

Bà mới vừa quay đầu lại, thấy trước cửa có đứng một người không phải là Thẩm Ninh sao, ách... Không phải đã dọn đi ra ngoài sao?

Thẩm Ninh đối với việc Diêu Nhiễm đến đây cũng có chút ngoài ý muốn: "Chào dì, dì tới chơi ạ."

Vừa dứt lời cậu nhìn thấy ở thang lầu Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân đang đi xuống trong lòng có chút đau đớn nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói: "Không thể tưởng được trước khi đi còn có thể cùng dì gặp mặt, con về đây để thu dọn đồ đạc, hôm nay không rảnh hôm nào mời dì đi uống trà."

"Ôi chao." Diêu Nhiễm thở ra một hơi, bà đang khẩn trương muốn chết. Văn Quân sắp là con dâu tương lai, Thẩm Ninh lại cùng Lập Nhân chung sống bảy năm, gặp mặt nếu có tranh cãi bà có thể ăn không tiêu, cũng không biết nên thay ai nói cho đúng, bà đỡ lời: "Để Lập Nhân giúp đỡ con đi dù sao hôm nay nó cũng không đi làm."

Thẩm Ninh biết phải nghe lời cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Lập Nhân cười nói: "Vậy làm phiền anh đồ dùng này nọ của em hơi nhiều, em một người quả thật không thu thập hết em đi gọi một chiếc xe đã."

Hạ Lập Nhân đứng ở cửa thang lầu hoàn toàn chết lặng, đây là lần đầu sau hơn hai ba tháng Thẩm Ninh nhìn anh cười nhưng anh không thể nào vui được! Anh nghĩ tới vô số tình huống, cũng không nghĩ tới chuyện này! Đi ra khỏi nhà? Ra khỏi nhà vậy hai ngày này rốt cuộc mình gây sức ép để làm cái gì!

Nhất định là Liễu Dật người nầy ở sau lưng phá rối rồi!

Diêu Nhiễm còn thật lo lắng: "Gọi xe làm gì, lúc trước tin tức nói có một công ty dọn nhà dọn hết sạch nhà người ta rồi mất tích luôn. Con đừng kêu xe để Lập Nhân nó lấy xe chở cho." Tuy nói chia tay bà cũng muốn hảo tụ hảo tán, Văn Quân là một người thấu tình đạt lý, cũng sẽ không vì chút chuyện này mà tức giận.

Hạ Lập Nhân còn đang ngẩn người, Hàn Văn Quân đẩy anh nhỏ giọng nói: "Anh đứng đó sững sờ làm cái gì a."

Thật ra đối với chuyện này cô cũng có chút ngoài ý muốn, từ trước đến nay cô không hiểu con người Thẩm Ninh cũng không biết cách nhìn của cậu với Hạ Lập Nhân như thế nào. Cô biết một người có thể chung sống được với Hạ Lập Nhân thì tâm phải rất đơn thuần, hôm nay cô lừa Diêu Nhiễm nói Thẩm Ninh dọn đi ra ngoài là muốn cho Diêu nhiễm nhìn thấy Thẩm Ninh và Hạ Lập Nhân gây gổ làm trò hề, không thể tưởng tượng được đối phương lại khinh địch như vậy dọn đi luôn, thật làm cho cô không có cảm giác thành tựu.

Nhưng như vậy cũng tốt, cô đỡ phải tiếp tục nghĩ biện pháp đuổi người đi, huống hồ hôm nay có Diêu Nhiễm chứng kiến, Thẩm Ninh phỏng chừng cũng ngượng ngùng dọn đi cũng không dám trở lại.

Thẩm Ninh lên lầu thu dọn đồ đạc, vừa đi qua người Hạ Lập Nhân nghe được Hạ Lập Nhân hỏi cậu: "Em thật sự phải đi sao?"

"Đúng, em dọn đi qua nhà Liễu Dật." Thẩm Ninh chịu đựng không nhìn mặt Hạ Lập Nhân, kỳ thật cậu vốn không muốn dọn đi, cho dù là khó chịu cậu cũng muốn nhìn Hạ Lập Nhân thêm vài ngày. Nhưng hôm nay mẹ của Hạ Lập Nhân và Hàn Văn Quân đều đến đây, cậu tiếp tục kề cận không đi thì rất không hiểu chuyện. Ngay cả gia đình đối phương cũng không muốn cậu ở đây, cậu không muốn làm cho Hạ Lập Nhân khó sử cũng không muốn làm cho mình khó chịu.

Hết chương 04.

Bình luận

Truyện đang đọc