KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Người trong phòng ngồi bên cửa không lên tiếng, người ngoài cửa một lát sau cũng dựa vào cửa ngồi xuống, cách một cánh cửa, hai người cứ như vậy không tiếng động ngồi.

Bọn họ cũng không biết đối phương ngồi ở sau cánh cửa.

Thẩm Ninh cho rằng Hạ Lập Nhân đã đi rồi, Hạ Lập Nhân cho rằng Thẩm Ninh ở trong phòng ăn cơm tối.

Không khí nơi này rất nặng nề, trong phòng khách liền khá 囧.

Bởi vì bọn họ trước mặt ba bảo mẫu của Thẩm gia vẫn luôn nói nhỏ, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa lúc có thể để bọn họ nghe được.

"Tới cọ cơm a, nhiều tiền như vậy còn tới cọ cơm."

"Da mặt quá dày rồi, đuổi cũng không đi, còn giả bộ đáng thương."

"Chính xác, xe đắt tiền như vậy thì đỗ ở bên cạnh, không đi vào ngồi phải dầm mưa."

"Không phải muốn để Thẩm tiên sinh mềm lòng để bọn họ đi vào sao."

"Chưa từng thấy không biết xấu hổ như vậy, thật muốn đăng weibo để cho mọi người biết một chút, cái này có khác gì đụng vào đồ sứ, Thẩm tiên sinh lại không thiếu nợ bọn họ."

"Coi như thế đi, cùng loại người này nói không thông, các chế không thể dùng tâm thái của người bình thường các chế đi suy xét ý nghĩ của đối phương."

"Cũng đúng, ai, Thẩm tiên sinh cũng thật là đáng thương, muốn chia cái tay cũng khó khăn như vậy, sau này làm sao tìm được đối tượng a."

"Đúng vậy a."

"Ây yo, ăn ngon vậy, bọn họ đây đều bát cơm thứ 3 rồi đi, ta đoán đợi đều không kịp ăn cơm."

"Ta đây cũng mới ăn bát cơm thứ nhất, chế không nói ta cũng không để ý, xới nhiều chút, tránh cho đợi đói bụng, mấy người này cũng thật là, bảo cọ cơm là khách khí, còn thật sự rào rào ăn rõ nhiều, đều ăn hết phần của chúng ta, chưa từng thấy như vậy, cũng may tới một lát, ngày nào cũng tới liền không được."

"Không thể nào, bọn họ da mặt không dày đến trình độ kia."

"Gắp rau đê, toàn chọn món ngon, chưa từng ăn thịt sao, ở nhà người ta cũng không biết thu liễm chút."

"Hứ...... bọn họ sẽ nghe thấy."

......

Hai bảo tiêu: "......" Bọn tôi nghe thấy có được hay không!

Bọn họ bưng bát cơm ăn cũng không được, không ăn cũng không được, cũng không thể đem cơm đã xới xong đổ lại vào trong nồi cơm điện đi?

Lúc trước nghe còn chưa cảm thấy cái gì, dù sao bọn họ đều là nghe lệnh làm việc, boss ở đâu bọn họ ở đó, không có lựa chọn khác, cái này không trách bọn họ, ba bảo mẫu này muốn trách thì trách boss được chứ.

Nhưng sau đó ba người đối diện lại bắt đầu nhân sâm gà trống (*) bọn họ ăn rõ nhiều.

((*) Nhân sâm gà trống: đây là ngôn ngữ mạng TQ, đồng âm với câu "Nhân thân công kích" (hiểu một cách đơn giản là phỉ báng bôi xấu người khác)

Cách phát âm của từng câu: Nhân sâm gà trống (rén shēn gōng jī) (đây cũng là tên một món ăn nhé); Nhân thân công kích: (rén shēn gōng jī) ==> hai cách đọc y nhau luôn)

Hiu hiu hiu bọn tôi dầm mưa nửa ngày, vừa lạnh vừa đói, ăn phần cơm đều không cho, quả thực khi dễ người, bọn tôi nhưng đã nhìn rồi, trong nồi cơm điện còn có rất nhiều cơm đấy, khẳng định đủ cho ba bọn thím ăn!

Ông củ quá không có suy nghĩ rồi, mình ăn còn xong liền mặt dày mày dạn bỏ đi, cũng không quản bọn tôi sống chết, bọn tôi ăn một bữa cơm cũng đều muốn bị người nói sao!

Cái thời tiết này vẫn chưa ấm, có thiết bị sưởi ấm, ngồi dưới đất vẫn có chút  lạnh, Thẩm Ninh ở trong phòng có thảm thì tốt hơn chút, Hạ Lập Nhân ở ngoài cửa ngồi một tiếng đã hắt hơi rất nhiều, hắn chắc chắn chính là đã bị cảm.

Một bảo mẫu trong đó nhìn không được, đưa cho hắn chén nước và thuốc cảm, gã sợ Hạ Lập Nhân cảm nặng, như vậy lại càng có lý do quấn Thẩm Ninh, khổ nhục kế nha, một lần sinh hai lần quen, bọn họ cũng đã sớm nhìn thấy tên nam nhân này rồi!

Hạ Lập Nhân cũng ngoan ngoãn uống thuốc, ngẩng đầu nhìn bảo mẫu đưa thuốc, "Tôi thấy A Ninh nhất định là ăn xong rồi, đều đã một tiếng." Hắn giơ tay trái lên cho bảo mẫu kia nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay.

Bảo mẫu cười ngất!

Hóa ra anh ngồi ở đây đợi một tiếng, chính là chờ đối phương ăn xong cơm tối!

Đầu óc anh bị cửa kẹp rồi sao!

Tính con buôn cũng thật là sâu!

Hạ Lập Nhân đi sang bên cạnh nhường nhường, dựa vào cửa biến thành dựa vào tường, "Cậu yên tâm, cậu đi vào thu dọn đi, tôi sẽ không nhân cơ hội trộm đi vào đâu, cậu yên tâm."

Bảo mẫu 囧 囧, Thẩm tiên sinh nhà bọn họ nhất định là gặp phải bệnh thần kinh rồi, đầu óc vừa nhìn chính là không bình thường, quả thực không thể tin được là người quản lý của Hạ thị, tổng tài khốc suất cuồng duệ đây.

"Hạ tiên sinh quần áo của anh không sai biệt lắm hong khô rồi, anh liền thay nhanh chóng về đi, đừng quấn Thẩm tiên sinh nữa, anh chờ lâu như vậy anh ấy cũng không gặp anh, anh đừng làm khó dễ anh ấy nữa." Bảo mẫu tận tình khuyên bảo, "Thẩm tiên sinh người này mềm lòng, anh như vậy chính là khi dễ anh ấy."

Hạ Lập Nhân nhìn một chút cửa đóng chặt, trong lòng hắn cũng biết bảo mẫu nói rất có đạo lý,  hắn đây là đang làm người khác khó chịu, hắn hiện tại đã không phải là ai đó của Thẩm Ninh nữa, Thẩm Ninh không có nghĩa vụ gì gặp hắn, để hắn đi vào tắm rửa ăn cơm đã rất nể tình rồi.

Bảo mẫu nói xong cũng đi, dù sao hắn cũng đã khuyên, có nghe hay không cũng không phải là chuyện của hắn, hắn cảm thấy bọn họ lúc trước có thể là trách lầm người, Hạ tiên sinh này hình như thật sự đối với Thẩm tiên sinh tình sâu nghĩa nặng, vừa nãy nghe nội dung hắn ở ngoài cửa la, hình như cùng Tiết Mạch kia không có quan hệ đặc biệt gì, nếu như vậy tại sao không làm sáng tỏ a, làm hại Thẩm tiên sinh thương tâm như vậy.

Thôi vậy, trước triên đi rửa bát, hai bảo tiêu kia thật đúng là không biết khách khí, vừa nãy đều ở trước mặt nói bọn họ có thể ăn, bọn họ thế nhưng vò đã mẻ lại sứt đem cơm trong nồi cơm điện đều ăn hết, thức ăn trên bàn cũng quét tới trơn bóng, còn kém bảo bọn họ nấu thêm nữa, chưa từng ăn cơm hay là làm sao, cơm nhà người ta ăn ngon như vậy sao!

Nhất định là tiếng nghị luận của bọn họ vừa nãy còn chưa đủ lớn! Quả nhiên có ông chủ như nào sẽ có nhân viên như thế!

Giống như Thẩm tiên sinh tốt như vậy, bọn tôi đều là phẩm chất tốt đẹp!

Cao thấp hiện rõ.

Hạ Lập Nhân sau đó vẫn như cũ ngồi ở cửa phòng, ngồi thật lâu, lâu tới mức hắn thậm chí cũng đều bất tri bất giác dựa vào tường ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại hắn phát hiện đèn ở phòng khách cách đó không xa đã tắt, chỉ dư lại một chiếc đen ở hành lang chỗ hắn vẫn sáng mờ mờ, trên người hắn đắp một cái chăn, cũng không biết là ai đắp giúp hắn.

Hạ Lập Nhân cảm thấy thân thể ngồi tới có chút tê dại, hắn vươn tay từ trong chăn ra duỗi lưng một cái, nhìn đồng hồ, đã 11h rồi.

Lúc này Thẩm Ninh khẳng định đã ngủ rồi.

Hạ Lập Nhân có chút ảo não, bảo mẫu khẳng định đã đi vào thu bát đũa, hắn vốn có thể thừa dịp lúc đó nói vài lời với Thẩm Ninh, đều trách hắn ngủ để lỡ mất.

Không, không đúng, nhất định là thuốc cảm mạo bảo mẫu kia đưa cho không đúng, không trách được hắn uống xong liền muốn ngủ!

Bất quá hình như không hắt xì nữa.

Hạ Lập Nhân bò dậy nhu nhu hai chân tê dại, sau đó khoác đi về phía phòng khác, thử sờ mò chốt mở trên vách tường, tạch, đèn phòng khác sáng, hắn phát hiện hai bảo tiêu của mình đang tứ ngưỡng bát xoa ngủ ở trong ghế salon phòng khách, chăn đắp tới ngổn ngang.

Khóe miệng hắn co rút, hắn nhìn thấy hai bảo tiêu chân nhô ra khỏi chăn chứng cưỡng chế lại có chút phát tác, hoặc là rụt vào trong chăn, hoặc là lộ hẳn!

Thôi vậy, nhắm mắt làm ngơ.

Hạ Lập Nhân tới chỗ máy nước rót chén nước, hắn có chút khát.

Khoác chăn ôm cốc nước nóng, Hạ Lập Nhân ngồi ở trong ghế sa lon ngẩn người, hắn hôm nay tới đây rốt cuộc là tới công toi, dầm mưa giả bộ đáng thương, tắm rửa ăn cơm tối, uống thuốc, sau đó ngồi dưới đất ngủ thiếp đi, hắn suy nghĩ một chút như thế nào cảm giác đau trứng a, hắn một chuyện đều không làm thành a!

Xem ra chỉ có thể đợi sáng mai, nếu như Thẩm Ninh dậy sớm, hắn nói không chừng còn có thể có cơ hội gặp mặt một lần, hắn ngày mai phải về nhà một chuyến, Hạ Tình ngày kia đã đính hôn, hắn không xuất hiện liền kỳ cục, phải sớm về nhà chuẩn bị.

Uống xong nước ấm Hạ Lập Nhân cứ như vậy làm ổ trong ghế salon ngủ thiếp đi.

Hôm sau Hạ Lập Nhân dĩ nhiên không có nhìn thấy Thẩm Ninh, bảo mẫu nói Thẩm Ninh còn chưa dậy, nhưng hắn phải đi, cuối cùng hắn mang cái chăn tối hôm qua đắp đi, nghe nói đây là một trong những cái chăn bình thường Thẩm Ninh hay dùng.

Bảo mẫu giống như nhìn bệnh thần kinh tiễn Hạ Lập Nhân đi, hắn chưa từng thấy người nào họa phong thanh kỳ như thế.

Não tàn này tới như gió, sau đó ăn xong rồi đi, đây rốt cuộc là tới làm gì? Còn ôm chăn của Thẩm Ninh đi, đây là biến thái đi!

May mà Thẩm tiên sinh đã chia tay với biến thái này rồi!

Đính hôn của Hạ Tình vốn là mọi người cảm thấy nhất định sẽ rất náo nhiệt, mỹ mạo của cô thật sự là làm người khác chú ý, đính hôn cùng Phó Trạch Văn có thể cũng coi là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, khá xứng đôi, truyền thông đều chuẩn bị xong bản thảo và trang báo rồi, buổi lễ đính hôn này khẳng định phải hảo hảo đưa tin a.

Nhưng ai biết ngang trời sát ra một Hàn Văn Quân!

Hiện tại đầu đề đều là cô ta.

Đừng nói Hạ Tình, đại minh tinh giới giải trí ai cũng danh tiếng không có lớn bằng đôi vợ chồng cũ Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt a!

Bất quá không ai có thể hâm mộ bọn họ, đầu đề như vậy các ngươi cứ lên đi, bọn ta không tranh giành với cách ngươi.

Theo tin tức to nhỏ nói, hành vi phạm tội của Liễu Kiệt và Hàn Văn Quân đã chứng cứ vô cùng xác thực, hai người đoán chừng phải phán không ít năm.

Cố ý thương tích người khác, hơn nữa tình tiết vô cùng ác liệt, cộng thêm xã hội bây giờ ảnh hưởng lớn vô cùng, cho dù bọn họ có thể mời đến luật sư rất tốt, hiệu quả cũng sẽ không quá lớn, nháo tới lớn như vậy, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm đấy, nếu phán tới không hợp lý, vậy dư luận liền hỏng bét.

Buổi lễ đính hôn của Hạ Tình trôi qua không lâu dự án này liền không sai biệt lắm có kết luận, rất nhiều tin tức nội bộ truyền tới, nói hai người ngồi tù đó là khẳng định, hoãn thi hành hình phạt căn bản vô vọng, việc này nháo tới quá lớn, đi cửa sau cũng không tốt, hình như Liễu Kiệt sẽ phán nặng hơn chút, Hàn Văn Quân sẽ nhẹ hơn chút, dù sao nhất định sẽ bị phán là được rồi.

Lúc mọi người cảm thấy chuyện này đã thành định cục chỗ Hàn Văn Quân đột nhiên phát ra tin giật gân!

Cô ta mang thai!

Phụ nữ có thai trong thời kỳ mang thai được hình phạt bình thường sẽ không áp dụng giam giữ, thi hành giam ngục, phần lớn là bảo lãnh chờ thẩm vấn hoặc là giám thị nơi cư trú.

Hành vi phạm tội của Hàn Văn Quân sẽ không bởi vì cô ta mang thai mà giảm bớt, nhưng cô ta ít nhất trong trong thời gian mang thai sinh con ở cữ có thể ở nhà, chỉ cần không chạy loạn, việc này không sai biệt lắm có thể có một năm, mặc dù cô ta sau đó vẫn là phải đi ngồi tù, nhưng thời gian một năm có thể làm rất nhiều chuyện, người có tiền cách gì mà không nghĩ ra được.

Vẫn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng là nghiệt chủng, không muốn đưa nhỏ này, không thích đứa nhỏ này, chán ghét đứa nhỏ này, mắc ói đứa nhỏ này, nhưng chính là bởi vì đứa nhỏ này, Hàn Văn Quân có thể tạm thời rời xa tai ương lao ngục, cô ta lần đầu tiên cảm thấy mang thai con của tên tra Liễu Kiệt là chuyện tốt.

Vừa cảm thấy may mắn, vừa cảm thấy nực cười.

Bình luận

Truyện đang đọc