KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

"Hạ đại ca, em xem tin tức nói anh cùng Hàn tiểu thư là bạn tốt, cô ấy gặp phải chuyện như vậy anh khẳng định rất lo lắng đi?" Lời này nói ra Tiết Mạch tự mình cũng có chút chột dạ.

Y trước kia đều gọi Hạ tiên sinh, từ sau khi từ Anh trở về không biết làm sao lại đổi giọng gọi Hạ đại ca, Hạ Lập Nhân cũng không sửa đúng y.

Hạ Lập Nhân tự tiếu phi tiếu nói: "Đúng vậy a, rất lo lắng." Lo lắng cô ta trải qua tốt.

"Vậy Hạ đại ca không giúp Hàn tiểu thư sao, cô ấy thật xui xẻo, gặp phải tra nam." Tiết Mạch cũng sờ không được Hạ Lập Nhân là có ý gì, trong lòng y mơ hồ là hi vọng đối phương có thể bán y cái mặt mũi, dù sao y hiện tại là "tân sủng" không phải sao. (trước ta tưởng bà Oa chỉ viết bánh bèo atsm, giờ tới cả bánh chuối cũng vậy là saooo???)

Hạ Lập Nhân gật đầu một cái, "Nếu như cô ấy là vô tội, tôi nhất định sẽ giúp cô ấy, tôi cũng không đành lòng nhìn cô ấy bị oan uổng."

"Nhưng là gặp phải loại tra nam và tiểu tam này, là người đều sẽ không lý trí, em cảm thấy Hàn tiểu thư coi như phạm sai lầm cũng là tình có thể tha thứ, cô ấy thật sự rất đáng thương." Tiết Mạch cố gắng thay Hàn Văn Quân nói chuyện.

"Vậy cậu không cần lo lắng, Hàn gia thế lực cũng không nhỏ, có tôi hay không đều giống nhau." Hạ Lập Nhân nhìn đồng hồ, hắn không sai biệt lắm cần phải đi, giờ này đoán chừng Thẩm Ninh cũng ăn xong rồi.

"Nhưng là có Hạ đại ca anh hỗ trợ khẳng định sẽ tốt hơn nhiều!" Tiết Mạch có chút gấp gáp, y lo lắng mình không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Hàn Văn Quân trả thù.

Hạ Lập Nhân cau mày, Đường Tuyết liếc nhìn mở miệng nói: "Tiểu Mạch, Hạ đổng là làm làm ăn đứng đắn, chuyện trái pháp luật nhưng không làm, nhưng là công dân tốt thì đúng hạn nộp thuế, nếu như Hàn tiểu thư không có phạm tội, anh ấy nhất định sẽ giúp đến cùng, nếu quả thực cùng vụ án kia có liên quan, vậy Hạ đổng giúp cô ấy cũng không thỏa rồi, cậu bảo Hạ đổng dùng cái lập trường gì để đối mặt với người bị hại? Nhìn comment trên mạng liền biết, ảnh hưởng của vụ án này phi thường ác liệt."

"Chị Đường tôi cũng không phải muốn thuyết giáo với cậu, tiểu Mạch cậu cùng Hàn tiểu thư cũng không quen biết, cậu hẳn là vì Hạ đổng suy nghĩ, ai xa ai gần cậu hẳn là hiểu, chuyện này cậu cũng đừng nói nữa, Hạ đổng có suy nghĩ của riêng mình, cậu cũng phải tính công chính của luật pháp, huống chi Hàn gia sẽ không để Hàn tiểu thư bị oan uổng."

"Cái thế giới này chính là như vậy, làm bất cứ chuyện gì đều phải làm tốt chuẩn bị gánh chịu hậu quả, đúng không?"

Lời cuối cùng của cô ý hữu sở chi (*), cô hy vọng Tiết Mạch có thể nghe hiểu, chuyện ôm mục đích tiếp cận Hạ Lập Nhân nếu như có thể kịp thời thu tay lại vậy thì tốt nhất.

((*) nói ẩn ý, nói bóng gió)

Tiết Mạch kéo ra nụ cười, y rất chột dạ, nhưng cũng không có nghe ra lời ẩn ý của Đường Tuyết, bởi vì y cảm giác chuyện của mình là sẽ không bị phát hiện, chỉ cần Hàn Văn Quân không nói.

"Hi vọng Hàn tiểu thư không sao đi, em là cảm thấy, cô ấy là bạn của Hạ đại ca, nếu quả thực phán hình phạt ngồi tù gì đó, cũng rất ảnh hưởng tới danh tiếng của Hạ đại ca."

"Sẽ không so được với tôi bao che cô ta bị phát hiện danh tiếng càng hỏng bét." Hạ Lập Nhân đứng dậy, hắn cần phải đi.

Đường Tuyết vội vàng đứng lên cầm áo vest cho hắn.

Tiết Mạch có chút lúng túng.

Hạ Lập Nhân mặc xong áo khoác nói với Tiết Mạch: "Đó là cậu phạm pháp biết không, nói không chừng tôi cũng phải tiến vào, cậu cùng Hàn Văn Quân rất quen thuộc sao, thay cô ta nói chuyện như vậy." Thanh âm hắn có chút lạnh.

Tiết Mạch mặt mũi trắng bệch, xem ra lời khuyên của y hôm nay chắc là sẽ không thành công, Hạ Lập Nhân căn bản là không bán mặt mũi của y, y hiện tại bắt đầu có chút không xác định, Hạ Lập Nhân rốt cuộc có thích y hay không.

"Các người từ từ ăn đi, tôi còn có việc liền đi trước." Hạ Lập Nhân sắc mặt không phiền ra khỏi phòng bao.

Đường Tuyết không có đi theo, cô sẽ trở lại công ty, không cùng một đường với Hạ Lập Nhân, huống chi cô còn có lời nói với Tiết Mạch.

Trong phòng bao chỉ còn hai người, tâm tình Tiết Mạch rất thấp thỏm, y tiểu tâm dực dực hỏi Đường Tuyết: "Chị Đường, Hạ đại ca có phải giận em rồi hay không?"

"Cậu nói xem?" Đường Tuyết than thở, bữa cơm này ăn tới thật tâm nhét.

"Em...... em chỉ là không hi vọng bạn của Hạ đại ca có chuyện, nghĩ tới có thể giúp liền giúp môt cái đi, Hạ đại ca nhất định là có cách, anh ấy lợi hại như vậy." Tiết Mạch cảm giác mình nói là nhân chi thường tình, giúp bạn một chút không phải là nên sao.

Đường Tuyết thật sự là nghe không nổi nữa, cô trước kia cảm thấy Tiết Mạch không tính là quá tệ, có chút lòng hư vinh cùng dã tâm là nhân chi thường tình, chỉ cần cậu ta không hại người, nhưng hiện tại nói cái gì vậy!

Nếu không phải cô biết quan hệ của Tiết Mạch cùng Hàn Văn Quân, cô nhất định sẽ cảm thấy Tiết Mạch là một thánh mẫu.

Không, là bệnh thánh mẫu!

Thánh mẫu là tự mình hào phóng rộng rãi, bệnh thánh mẫu là hào phóng rộng rãi của người khác.

(giải thích chỗ này cho dễ hiểu tí: Thánh mẫu là tự xuất phát từ chính mình muốn giúp đỡ người khác, bệnh thánh mẫu là lấy của người khác đi giúp đỡ người khác nhưng lấy danh là mình)

Cậu có bản lĩnh tự mình đi thay Hàn Văn Quân chu toàn a, dùng đạo đức lừa yêu cầu người khác giúp đỡ tính là cái chuyện gì, cho mình là ai a.

Vốn là rất nhiều lời muốn nói với Tiết Mạch, thậm còn muốn ẩn ý khuyên nhủ y, hiện tại là cái gì đều không muốn nói nữa, Đường Tuyết thu dọn đồ một chút, nói mình cũng ăn xong rồi, cô buổi chiều còn có việc phải bận rộn, bảo Tiết Mạch hảo hảo vẽ đừng đông nghĩ tây nghĩ nữa, ít quan tâm chuyện của người khác.

Tiết Mạch hích lỗ mũi một cái, đối với Hạ Lập Nhân y là không dám nói gì, nhưng là thái độ Đường Tuyết giáo huấn y trong lòng y không thoải mái, y cảm thấy rất thất vọng, bình thường Đường Tuyết đối với y luôn là cười híp mắt, y cũng luôn gọi Đường Tuyết là chị, tình cảm của hai người cũng không tệ lắm, nhưng thời khắc mấu chốt ngay cả nói giúp y vài lời cũng không chịu, trong lòng y buồn tới hoảng.

Bất quá nghĩ cái này cũng vô dụng, y hiện tại lo lắng nhất chính là Hàn Văn Quân gây khó dễ với y.

Trừ phi hắn trước khi Hàn Văn Quân hành động làm xác định với Hạ Lập Nhân, để cho Hạ Lập Nhân cho dù biết ý là mang theo mục đích tới cũng không để ý.

Nhưng là cái này khó khăn thật lớn......

Tiết Mạch có chút hối hận, sớm biết đã không nói chuyện thay Hàn Văn Quân, làm tới hai đầu không phải người, Hạ Lập Nhân hình như đã giận y rồi, nếu như không nói, y hoàn toàn có thể trong khoảng thời gian này kéo gần khoảng cách hai người hơn, triển lãm tranh không bao lâu nữa liền muốn tổ chức, thời gian bọn họ chung một chỗ nhất định sẽ gia tăng.

Hiện tại tốt rồi, y còn phải tốn thời gian tu bổ quan hệ của hai người.

Thật là cái được không bù đủ cái mất.

......

Hạ Lập Nhân có chút thấp thỏm đi về phía nhà Thẩm Ninh, hắn đã thật lâu không có gặp Thẩm Ninh rồi.

Thẩm Ninh sau khi đoạt giải có từng lên tin tức, bất qua anh nói đều là về tác phẩm của anh, tác phẩm đoạt giải của anh sau khi công bố nhận được rất nhiều khen ngợi, mọi người đều nói phong cách của anh thay đổi lớn có thể là muốn thay đổi kiểu, mặc dù không tinh tế như tác phẩm trước kia nhưng lại có một loại lực rung động đặc biệt, chỉ nhìn một cái liền có thể hấp dẫn ánh mắt mọi người,

Rất nhiều người nói tâm tình anh sinh ra biến hóa, có thể là nguyên nhân đời sống tình cảm có thay đổi, nếu như không có chuyện chia tay này, có lẽ anh vĩnh viễn cũng không thay đổi vẽ ra tác phẩm như vậy.

Nghĩ như vậy, anh và Hạ Lập Nhân chia tay có lẽ còn là chuyện tốt, nghệ thuật gia nha, luôn khá tùy tính, quá mức trói buộc anh chỉ sẽ bóp chết lực tưởng tượng cùng tài năng của mình.

Hạ Lập Nhân nhìn thấy comment như vậy là một bụng khí, trong lòng là vừa ủy khuất vừa khó chịu.

Mắt thấy sắp đến nhà Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân sửa sang lại cà vạt và ống tay áo, cũng không biết Thẩm Ninh sẽ gặp anh hay không, trong lòng phi thường bất an.

"Thẩm tiên sinh nói không muốn gặp anh."

Sự tình quả nhiên là giống với Hạ Lập Nhân nghĩ, Thẩm Ninh căn bản không muốn gặp anh, ngay cả cửa đều không cho anh vào, bảo mẫu mở cửa chỉ nhìn anh một cái liền nói ra câu kia, cũng không đi vào nói với Thẩm Ninh có khách tới.

"Cậu cũng không nói với em ấy là tôi tới, em ấy như thế nào sẽ nói không gặp tôi, cậu đừng dọa tôi." Hạ Lập Nhân cảm thấy thái độ của bảo mẫu nhà Thẩm Ninh không đúng, lần trước lúc anh tới bọn họ vẫn là rất khách khí, hôm nay bộ mặt khó coi này, mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.

Bảo mẫu hừ lạnh nói: "Thẩm tiên sinh đã chia tay với Hạ tiên sinh anh rồi, anh sau này vẫn là đừng tới quấy rầy anh ấy, tránh cho ảnh hưởng tới giá của Thẩm tiên sinh nhà chúng tôi, người muốn theo đuổi anh ấy nhiều lắm, anh tới đây đâm một cái còn ai dám tới, có tiền có thế rất giỏi a."

"Huống chi Hạ tiên sinh anh đều có người yêu mới rồi, tên là gì tôi quên rồi, vạn nhất hắn ta tìm tới cửa gây phiền toái cho Thẩm tiên sinh nhà chúng tôi nhưng không chịu nổi, nghe nói rước kia Thẩm tiên sinh đã bị người tới tìm phiền toái đấy."

Bảo mẫu này không biết tình hình thực tế, hắn thật sự là nhìn không lọt hành động của Hạ Lập Nhân, coi như tìm tình nhân mới, vậy cũng tránh tị hiềm được chứ, tìm người giống Thẩm Ninh, là muốn cho ai khó chịu a, hơn nữa anh tìm thì tìm, còn có mặt mũi tới cửa! Thật là tức chết người đi được!

Hạ Lập Nhân cứng họng, được rồi, Thẩm Ninh quả thật bị người tới tìm phiền toái, Hàn Văn Quân hung hăng tới cửa, mặc dù đối phương hiện tại có báo ứng rồi, nhưng Thẩm Ninh từng bị cách ứng là sự thật.

"A Ninh lúc trước đoạt giải tôi ở Anh chưa kịp chúc mừng em ấy, hôm nay mang theo quà, liền muốn nói vài lời với em ấy." Hạ Lập Nhân rất u buồn.

Bảo mẫu càng tức giận, "Đều lâu như vậy rồi mới tới chúc mừng, vừa nhìn liền không phải thành tâm, Hạ tiên sinh, tôi mặc dù thấp cổ bé họng, chính là bảo mẫu, Thẩm tiên sinh cũng chỉ là hoạ sĩ bình thường, không giống anh có quyền có thế, nhưng anh cũng đừng quá phận, anh ấy thật sự không muốn gặp anh, anh có thể đừng quấn anh ấy không."

Hạ Lập Nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, hình như sắp mưa rồi, hắn thở dài nói: "Vậy tôi ở ngoài chờ, em ấy không gặp tôi tôi liền không đi, tôi hôm nay vừa vặn không có việc." (Đm anh =))))

Bảo mẫu hộc máu, lại tới chiêu này, người này da mặt thật là tuyệt, thân phận anh như vậy làm chuyện như này thật sự thích hợp sao!

"Tùy tiện anh đi." Bảo mẫu đóng cửa lại, thôi vậy, đối phưng nguyện ý chờ thì chờ đi, thật là bệnh thần kinh khiến người ta đau trứng, người có tiền trong đầu đều nghĩ cái gì thế.

Cửa bị đóng lại, Hạ Lập Nhân cứ như vậy ngồi trên bậc cửa đá cẩm thạch chờ, hắn lần trước cũng dùng chiêu này, đám bảo tiêu liền đứng ở bên cạnh hắn đợi cùng hắn.

Thẩm Ninh rất nhanh liền biết chuyện này, bảo mẫu ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Thẩm tiên sinh, là tôi tự chủ trương không để cho anh ta vào."

"Ừm, tôi quả thực không muốn gặp anh ta, anh ta nguyện ý chờ thì chờ đi, tôi nghe dự báo thời tiết buổi chiều sẽ mưa, anh ta khẳng định rất nhanh liền đi." Thẩm Ninh nhu nhu huyệt Thái Dương của mình, bây giờ là ban ngày, coi như trong phòng không mở đèn ánh sáng cũng sẽ không quá tệ, mắt anh rất dễ lộ sơ hở.

Dự báo thời tiết mưa quả nhiên đúng hạn tới, ban đầu chỉ là lất phất mưa phùn, sau đó càng lúc càng lớn......

"Thẩm tiên sinh, người kia vẫn ngồi bên ngoài chờ, cũng không chịu mở ô, toàn thân đều ướt." Bảo mẫu tức đến nổ phổi, "Anh ta nhất định là cố ý!" Đây là tâm cơ kỹ nữ!

Thẩm Ninh: "......"

Bình luận

Truyện đang đọc