KẾ HOẠCH CHIA TAY CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

Độ cao đánh giá của Tiết Mạch đối với Thẩm Ninh khiến Hạ Lập Nhân cảm thấy rất có hứng thú.

"Không nghĩ tới cậu trên phương diện vẽ vời còn có thành tựu như vậy, thế nhưng có thể thông qua bức tranh nhìn một người sao?" Hạ Lập Nhân đối với cái đề tài này hiển nhiên rất cảm thấy hứng thú.

Tiết Mạch vò đầu ngượng ngùng nói: "Tôi cũng không có lợi hại như thế, tôi rất thích thầy Thẩm, tác phẩm của thầy tôi mỗi một bức đều phi thường thích, tôi cảm thấy được thầy ấy là người rất thuần túy, khẳng định không phải là loại người ba tâm hai ý, người bên ngoài khẳng định có chỗ hiểu lầm với thầy ấy."

"Vậy ý của cậu là tôi hiểu lầm cậu ấy?" Hạ Lập Nhân tự tiếu phi tiếu, "Trách lầm cậu ấy? Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu ấy là từ nguyên nhân gì cùng bạn tốt của tôi ở chung một chỗ?"

"Tôi......" Tiết Mạch có chút từ ngữ nghèo nàn, y cũng không nói ra được lý do gì tốt, cuối cùng mạnh miệng nói, "Dù sao tôi cảm thấy được thầy Thẩm không phải người như vậy, Hạ tiên sinh mặc dù là người rất giỏi, nhưng không nhất định thất cả mọi chuyện đều là giống như anh nhìn thấy, có lẽ hai người bọn họ căn bản không có ở chung một chỗ đâu!"

Mặc dù sự tình quả thực không sai biệt lắm so với Tiết Mạch nói, nhưng mọi người cũng không biết chân tướng, đều ở đây lén lút nghị luận Thẩm Ninh bắt cá hai tay, cái gì cũng không rõ ràng nhưng vẫn như cũ kiên định đứng ở bên Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân vẫn là lần đầu tiên gặp được, người này cũng quá kỳ lạ đi, chỉ nhìn bức tranh là có thể nhìn ra nhân phẩm của một người?

Hạ Lập Nhân cảm thấy loại chuyện này rất vi diệu, trên lịch sử rất nhiều nghệ thuật gia nhân phẩm cũng không tính là tốt, rất nhiều đều có đủ loại cổ quái, trong cái giới nghệ thuật này, Hạ Lập Nhân vẫn luôn cảm thấy tác phẩm và nhân phẩm là có thể tách biệt, dù sao cá nhân hắn thì cho là như vậy, cho nên cũng không phải là rất có thể lý giải giải thích của Tiết Mạch.

Nhưng là mức độ tán dương của đối phương đối với Thẩm Ninh, cái này Hạ Lập Nhân vẫn là vô cùng thích nghe, đối với người lấy lòng Thẩm Ninh hắn luôn là sẽ không khỏi sinh ra hảo cảm, chính là không có nguyên tắc như vậy.

"Cậu gọi là thầy Thẩm Ninh, nhưng nhìn tuổi của cậu hẳn là không kém Thẩm Ninh bao nhiêu? Tốt nghiệp đại học ở nhà dưỡng bệnh hai năm, vậy hẳn là hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đi?" Hạ Lập Nhân có chút tò mò, Thẩm Ninh năm nay hai mươi sáu, người này hẳn là cùng Thẩm Ninh không sai biệt lắm, gọi là thầy có chút kỳ quái.

Tiết Mạch ngượng ngùng nói: "Tôi 25 rồi, bất quá thầy Thẩm rất nổi tiếng, hồi đi học đã có tác phẩm phi thường ưu tú ra mắt, tôi kém thầy ấy một tuổi, tới bây giờ vẫn còn là kẻ vô tích sự đây."

Hạ Lập Nhân gật gật đầu, "Cậu ấy quả thực vẽ rất tốt, tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu ấy vẽ đã cảm thấy phi thường giỏi."

Kỳ thực vẽ đẹp là một phương diện, phương diện khác cũng phải dựa vào thời cơ, trong giới này không thiếu người có tài hoa, nhưng có thể thành danh có thể đếm được trên đầu ngón tay, hàng năm đều có người mới đoạt giải, nhưng rất nhiều ra mắt một hai năm liền mai danh ẩn tích, không có ai lăng xê là không được, người học vẽ đều biết, các trường học chuyên nghiệp tốn tiền rất lợi hại, đừng nói chi là muốn nổi tiếng, phi thường cần người tài chính hùng hậu thưởng thức.

Đây cũng là tại sao Thẩm Ninh qua nhiều năm như vậy còn có rất nhiều người nói anh là được Hạ Lập Nhân bao dưỡng, bọn họ vẫn như cũ cảm thấy Hạ Lập Nhân là kim chủ của Thẩm Ninh, bất quá Hạ Lập Nhân quả thật là trên đường thành danh của Thẩm Ninh xuất lực không sai, nhưng hắn là cảm thấy Thẩm Ninh thật sự có tài hoa, hắn chỉ là so với người khác gặp được Thẩm Ninh sớm hơn, cho dù không có hắn, hắn tin cũng sẽ có một người khác nguyện ý vì Thẩm Ninh lót đường.

Hai người liền tiến hành thảo luận tác phẩm của Thẩm Ninh, Hạ Lập Nhân thích tranh phong cảnh của Thẩm Ninh hơn, mặc dù tranh chân dung của Thẩm Ninh đoạt giải nhiều hơn, Tiết Mạch lại là một bộ tư thái fan não tàn, bất kể bức tranh nào của Thẩm Ninh y đều phi thường thích, thậm chí y đều có thể nói ra tên và thời gian công bố của mỗi bức tranh.

Hai người nói tới khí thế ngất trời, sau đó Tiết Mạch đột nhiên ấp úng nói: "......  Có câu tôi không biết nên nói hay không."

Hạ Lập Nhân vốn là muốn nói "Không biết nên nói hay không vậy thì đừng nói", nhưng là lời ở khóe miệng xoay một vòng lại nuốt xuống, "Chuyện gì cậu nói đi."

"Tôi cảm thấy Hạ tiên sinh anh hình như vẫn có cảm tình với thầy Thẩm......" Tiết Mạch len lén nhìn nhìn biểu tình của Hạ Lập Nhân, y sợ Hạ Lập Nhân tức giận.

Hạ Lập Nhân cười khẽ: "Sao cậu sẽ cảm thấy như vậy?"

"Đều rõ ràng như vậy." Tiết Mạch phồng miệng nhỏ lên nhỏ giọng nói.

"Là ảo giác của cậu." Hạ Lập Nhân quay đầu nhìn phong cảnh nơi xa, trang viên trong bóng đêm cũng có một phong vị khác, "Cậu ấy đúng là người rất có tài hoa, tôi chỉ là thưởng thức cậu ấy, cho dù chúng tôi chia tay rồi, tôi cũng không thể phủ nhận tài năng của cậu ấy, điểm này tôi rất thưởng thức cậu ấy."

"Là như vậy a, xin lỗi." Tiết Mạch ngượng ngùng gãi gãi đầu, "Anh trước đó nói không làm người mẫu cho người thứ hai, tôi liền cho là......"

"Đây là vấn đề thành tín." Lý do của Hạ Lập Nhân rất hoàn mỹ, "Tôi là người làm ăn, làm ăn coi trọng nhất là thành tín, nếu như ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm được, tùy ý phá hỏng nguyên tắc, vậy như thế nào làm được đại sự."

Tiết Mạch bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, "Hóa ra là có chuyện như vậy, xin lỗi, tôi hiểu lầm anh."

"Nói một chút chuyện của cậu đi, cậu trước kia thường xuyên tới nơi này vẽ thiên nhiên, là học sinh gần đây?" Hạ Lập Nhân ban đầu đối với Tiết Mạch cũng không có hứng thú gì, cho nên lúc Đường Tuyết báo cáo với hắn liền tùy tiện nghe hai câu, biết người này trước kia quả thật hàng năm tới liền gật đầu để cho y vào, cái khác đều không quá hiểu rõ.

Tiết Mạch vốn chính là người hay nói, găp được người hỏi liền đem chuyện trước kia của mình thao thao bất tuyệt nói ra.

Y là sinh viên của học viện mỹ thuật tạo hình cách đây vài cây số, trường học cũng có chút danh khí, y là du học công phí (*), hồi năm hai tranh thủ danh sách của trường học tới nơi này đi học, gia cảnh vốn coi là thường thường bậc trung, nhưng là thân thể của y không tốt, hàng năm khám bệnh uống thuốc đã phải tốn không ít tiền, y năm nay tiếp tục tới nước Anh chính là muốn xem lại một chút phong cảnh nơi này, thuận tiện đi dạo trường học cũ một chút, tiền vé máy bay vẫn là tích góp rất lâu mới gom đủ.

((*) du học công phí: chi phí đi du học do nhà nước cung cấp)

"Thật sự là nhờ có thu lưu của Hạ tiên sinh anh, nếu bảo tôi ở khách sạn bên ngoài, tôi đoán chừng tôi chỉ có thể chống đỡ hai ba ngày đã phải hồi phủ rồi." Nói tới đây Tiết Mạch liền đối với Hạ Lập Nhân cảm động đến rơi nước mắt.

Đây đối với Hạ Lập Nhân mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ không đáng kể, "Cậu tiếp tục." Hắn ý bảo Tiết Mạch tiếp tục nói chuyện xưa của y.

"Trong nhà chỉ có một đứa con là tôi, cha mẹ tôi đều đối với tôi ký thác kỳ vọng rất lớn, tôi thích vẽ, bọn họ đều rất ủng hộ tôi, vì tôi tốn rất nhiều tiền, nhưng thân thể của tôi không chịu được vất vả, đã từng được một hai giải thưởng, nhưng thân thể không tốt, trên cản bản không có tinh lực gì sáng tác, ba bốn năm gần đây đều chỉ có thể ở nhà sờ sờ bàn vẽ cho đỡ thèm."

"Bất quá gần đầy thân thể có chuyển biến tốt đẹp, trạng thái cũng tốt, hi vọng sau này có thể tiếp tục giữ vững đi." Tiết Mạch nắm tay, một bộ tràn đầy lòng tin vào triển vọng tương lai.

Hạ Lập Nhân hiếu kỳ nói: "Thuận tiện nói cho tôi biết thân thể cậu chỗ nào có vấn đề không?"

"Tim không tốt lắm." Tiết Mạch dùng tay kéo lan can ban công nhìn bầu trời trống rỗng, "Bất quá hiện tại không quan trọng lắm, đã làm phẫu thuật rồi, chỉ cần không phát sinh biến cố, cùng người bình thường kỳ thực không có khác nhau quá lớn."

Làm phẫu thuật tim cần phải tốn không ít tiền, đối với người bình thường mà nói là số tiền lớn, đối với gia đình Tiết Mạch mà nói hẳn là gánh nặng rất lớn.

"Cha mẹ cậu khẳng định rất yêu cậu." Lời này của Hạ Lập Nhân cũng là thành tâm, gia đình bình thường, chẳng những phải gánh vác tiền thuốc thang của con, còn phải ủng hộ loại đam mê yêu thích vẽ đốt tiền này của con, nếu như không phải là thật sự rất yêu đứa nhỏ này, đoán chừng là không cách nào làm được.

"Đúng vậy a, cho nên tôi vẫn luôn cảm thấy rất xấu hổ, thân thể không tốt, phụ lòng bồi dưỡng của bọn họ." Tiết Mạch có chút suy sụp, "Tôi thật sự là quá vô dụng, sau này nhất định phải hảo hảo vẽ, hy vọng có thể nổi bật hảo hảo báo đáp bọn họ, ngoại trừ cái này tôi cái khác cái gì cũng không biết làm."

Hạ Lập Nhân gật đầu một cái, có lòng báo đáp cha mẹ luôn luôn tốt, "Vậy cậu muốn phát triển phương diện nào? Cậu nói Thẩm Ninh là thần tượng của cậu, cậu muốn trở thành người như vậy?"

Tiết Mạch cười khổ nói, "Tôi dĩ nhiên muốn rồi, bất quá Hạ tiên sinh anh thật sự không biết tàn khốc của thế giới này của chúng ta, vẽ đâu là một chuyện dễ dàng như vậy, họa sĩ không có danh khí vĩnh viễn chỉ có thể làm người nghèo. Bánh mì (*) là rất quan trọng, tôi sống không được cởi mở chuyên chú như thầy Thẩm, thầy ấy là người rất có tài hơn nữa rất may mắn.

((*) bánh mì dùng để chỉ vật chất)

"Tôi hiện tại thường xuyên sẽ nhận một vài công việc thiết kế kiếm thêm thu nhập, còn có tranh minh họa, mặc dù kiếm không được bao nhiêu tiền, nhưng tự mình sinh hoạt không thành vấn đề, tiền tới Anh cũng là tích góp như vậy mà ra." Tiết Mạch đột nhiên lại có tinh thần, "Về phần giấc mơ của tôi, tôi sẽ tiếp tục kiên trì, tôi tin một ngày nào đó nó sẽ thực hiện, tôi tin chắc một ngày nào đó tác phẩm của tôi sẽ nhận được đồng tình của mọi người!"

Hạ Lập Nhân lẳng lặng nghe tuyên ngôn dốc lòng của Tiết Mạch, sau đó nói: "Nếu như có thể, có thể cho tôi xem tác phẩm của cậu không, tất cả tác phẩm trước đó của cậu."

"Hả?" Tiết Mạch nghiêng đầu, y không rõ Hạ Lập Nhân là có ý gì.

"Tôi mặc dù không ánh mắt chuyên nghiệp, nhưng là nếu như cậu có thể kiếm tiền, tôi liền xem như làm đầu tư nhỏ cho cậu." Hạ Lập Nhân bộ dáng tâm tình rất tốt, "Bất quá điều kiện tiên quyết là tác phẩm của cậu phải tốt, ít nhất phải để cho tôi thỏa mãn."

Tiết Mạch đầu tiên là chỉ ngây ngốc, sau đó ánh mắt từ từ trợn to, cuối cùng thét chói tai lên tiếng, "Thật sao? Thật sao Hạ tiên sinh, tôi không phải là đang nằm mơ chứ?!"

Cả người y đều nằm trong trạng thái có chút điên cuồng, y thật sự là rất cao hứng, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tôi cảm thấy bệnh tim của tôi lại muốn tái phát!" Y bưng tim mình, kích động tới mức khó có thể tự đè xuống, sau đó đột nhiên nhớ tới một chuyện, "Nhưng là...... Nhưng là tác phẩm của tôi phần lớn ở trong nước, tôi...... tôi......"

Hạ Lập Nhân không sao cả nói: "Tôi muốn ở Anh đợi một thời gian ngắn, cuối tháng 9 trở về, tới lúc đó cậu mang tác phẩm cậu đã chuẩn bị xong tới cho tôi xem là được."

Tiết Mạch vội vàng cúi người cảm ơn Hạ Lập Nhân, y thật sự cao hứng muốn chết rồi, "Vậy tôi có thể ở đây thêm chút thời gian không? Tôi muốn đoạn thời gian ở đây sáng tác thêm vài bức tranh, tôi cảm thấy tôi hiện tại đầy trong đầu đều là linh cảm!"

"Đương nhiên có thể."

Từ sau party này Tiết Mạch liền hoàn toàn dung nhập vào trang viên này, mọi người trong trang viên thấy Hạ Lập Nhân đối với Tiết Mạch rất khách khí, đương nhiên cũng liền không dám thất lễ y, yêu cầu y nói tận lực đều sẽ thỏa mãn, mặc dù yêu cầu của y cũng sẽ không nói cái gì quá đáng, cũng coi là vị khác chiêu đãi rất tốt.

Hạ Lập Nhân mặc dù không thể khi người mẫu của Tiết Mạch, bất quá trong trang viên có vài người đều trở thành linh cảm sáng tác của Tiết Mạch, ngay cả thư ký chủ tịch Đường Tuyest cũng làm người mẫu một lần, lần đầu tiên đối mặt với chuyện như vậy, mọi người còn cảm thấy thật mới mẻ.

Tiết Mạch người nhiệt tình hào phóng, miệng lại ngọt, rất biết tán gẫu, người từng chung sống với y đều rất thích y. Căn phòng lúc trước của y quá nhỏ, Hạ Lập Nhân liền đặc biệt y phòng lớn lầu 3 làm phòng vẽ tranh tạm thời, căn phòng rất lớn rất trống trải, có cửa sổ sát đất lớn, ban công cũng vô cùng lớn, trời mưa xuống vẽ tranh cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Y cũng không khiến Hạ Lập Nhân thất vọng, tác phẩm từng bộ từng bộ ra mắt, có vài bức Hạ Lập Nhân còn rất thích.

"Hạ Đổng, Tiểu Mạch bảo anh xem tác phẩm hôm nay của cậu ấy, cậu ấy bảo hôm nay linh cảm bùng nổ, là bức tranh thích nhất kể từ lúc tới Anh lâu như vậy." Đường Tuyết đầy mặt tươi cười tới báo cáo, cô đối với Tiết Mạch còn rất có hảo cảm, trong trang viên rất nhiều người đều gọi Tiết Mạch là Tiểu Mạch.

Cô phát hiện, kể từ sau khi người này xuất hiện, đại boss sẽ không tiếp tục cả ngày than thở nữa, cô cảm thấy đó là một hiện tượng tốt, có lẽ đại boss chỉ là coi người này như vật thay thế của Thẩm Ninh, nhưng là có sao chứ, cô chỉ hy vọng cấp trên của mình có thể sống tới vui vẻ chút, cô làm thư ký nhiều năm như vậy, hơn một năm vẫn luôn nhìn ở trong mắt, đã không còn cách nào vãn hồi, vậy thì một lần nữa bắt đầu một đoạn tình cảm mới đi, đây là biện pháp tốt nhất quên đi quá khứ, bây giờ nhìn lại, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Bất quá cẩn thận phân tích, kỳ thực cô cảm thấy Tiết Mạch và Thẩm Ninh cũng không phải là quá giống, ngoại trừ hai người đều là họa sĩ ra, những chỗ khác khác biệt vẫn là rất lớn.

Thẩm Ninh là loại hình ôn hòa nho nhã, tính cách cũng khá nội liễm, tài ăn nói cũng không tốt lắm, không quá am hiểu nói chuyện với người khác, có đôi khi thậm chí sẽ có chút lãnh, cảm giác cao cao tại thượng, có chút khó có thể đến gần, cái này có thể có liên quan tới gia đình anh, anh hồi trung học cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ qua đợi, sống một mình đã nhiều năm.

Thẩm Ninh vẽ tranh có chút chú trọng phái giáo dục, phi thường chú trọng kỹ xảo, học sinh hoàn mĩ trong suy nghĩ của giáo viên, dù sao mà nói cũng là một người khá an tĩnh, có thể là Hạ Lập Nhân bảo vệ tới khá tốt đi, cũng không phải quá am hiểu nhân tình thế sự, dù sao bắt đầu từ thời học sinh vẫn luôn có người hộ giá, cái gì cũng không cần lo lắng.

Tiết Mạch thì khuôn mặt con nít, mắt tròn tròn, nhìn qua đặc biệt đáng yêu, gặp người chính là đầy mặt tươi cười, phi thường dễ khiến người ta sinh ra hảo cảm, phi thường hay nói, cũng ai cũng có thể tán gẫu hai câu, ấn tượng của mỗi người đối với y đều rất không tệ, nhìn mọi người trong trang viên đều gọi y là Tiểu Mạch sẽ biết, đổi lại là Thẩm Ninh, không ai có thể dám tùy tiện gọi anh là Tiểu Ninh hoặc là A Ninh.

Y và Thẩm Ninh không giống nhau, không dễ dàng của cuộc sống khiến y biết tính quan trọng của bánh mì, sáng tác nghệ thuật làm không tới phi thường thuần túy, vì tiền nhận rất nhiều công việc riêng tính chất thương nghiệp, mặc dù vẫn luôn bị bệnh nằm giường, nhưng phương diện nhân tình thế sự vẫn tương đối am hiểu, đi du học nhất định có thể học được không ít, có thể cùng nhiều người tạo quan hệ tốt như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng.

Đường Tuyết không quan tâm Hạ Lập Nhân thích ai, cô chỉ là thư ký, ông chủ thích ai cũng không phải cô có thể xen mồm vào, ông chủ cao hứng là tốt rồi, nếu tâm tình của ông chủ hiện tại không tệ, cô liền rất vui vẻ, công tác của cô có thể nhẹ nhàng hơn chút.

"Cậu ấy hôm nay trạng thái rất tốt, tốc độ hoàn thành rất nhanh, cá nhiên tôi là rất thích." Đường Tuyết cảm thấy tác phẩm này của Tiết Mạch cùng phong cách của Thẩm Ninh có chút tương tự, nội dung không giống, chỉ là cảm giác sử dụng phong cách và sắc thái có chút tương tự, bất quá cô cũng không hiểu bức tranh, cảm thấy có thể chỉ là một loại thủ pháp nghệ thuận mà thôi.

Hạ Lập Nhân đang nhìn chằm chằm cái gì đó trên máy tính, là Hạ Tình gửi cho hắn mấy tấm hình.

Hạ Tình tháng mười đính hôn, ngày đó phải mặc lễ phục như thế nào vẫn chưa có quyết định, mười mấy bộ được chọn đều rất đẹp, cô do dự không thôi, hỏi bạn trai Phó Trạch Văn đều nói được, cho nên liền gửi ảnh cho anh trai, để lựa chọn một chút.

"Anh biết rồi, anh sẽ xem một chút." Hạ Lập Nhân làm việc phi thường chú ý, nếu Hạ Tình bảo hắn chọn, hắn liền nhất định phải nói ra ưu khuyết của mỗi bộ, trong mỗi tấm ảnh lễ phục hắn đều viết một đoạn đánh giá lớn, phi thường cẩn thận.

Hạ Lập Nhân lên lầu đã là chuyện của một tiếng sau, bất quá hắn cũng không có nhiều đánh giá với tranh của Tiết Mạch, chỉ nói "Không tệ."

Tiết Mạch có hơi thất vọng, y đáng thương nói: "Chỉ là không tệ sao? Không có đánh giá khác sao, cho dù là khuyết điểm cũng không sao, tôi muốn nghe đánh giá của Hạ tiên sinh một chút."

Hạ Lập Nhân cười nói: "Tôi đã nói rồi, tôi cũng không hiểu vẽ vời, nếu như cậu có thể kiếm tiền tôi liền đầu tư, đánh giá của tôi cũng không quan trọng, khách mua tranh của cậu thích là được, cậu cũng sẽ không muốn bán tranh cho tôi đi?"

"Làm sao sẽ!" Tiết Mạch gấp gáp nói, "Nếu như Hạ tiên sinh anh thích tôi sẽ tặng cho anh, tôi sao có thể để anh tốn tiền!"

"Đây cũng là cậu tân tân khổ khổ sáng tác ra, tôi sao có thẻ tùy tiện cầm." Hạ Lập Nhân phía trước bức tranh nhìn chằm chằm một hồi, "Huống chi tôi cũng không có sở thích sưu tầm tranh, sẽ không lãng phí trác phẩm của cậu."

"Như vậy a......" Tiết Mạch nhìn qua rất ủ rũ, "Nhưng Hạ tiên sinh anh vì tôi làm nhiều như vậy, tôi cũng không có gì tốt báo đáp anh, liền muốn tặng mấy bức tranh cho anh."

"Không cần nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ là đầu tư mà thôi." Hạ Lập Nhân cảm thấy Tiết Mạch quá chuyện bé xé ra to rồi, "Cậu chỉ cần có thể để đầu tư của tôi đạt được lợi nhuận, đó chính là hồi báo tốt nhất rồi, tôi đây làm ăn chưa bao giờ lỗ vốn, cho nên rất ít khi làm đầu tư không xác định như vậy, mặc dù chỉ là đầu tư rất nhỏ, nhưng hi vọng cậu không để cho tôi thất vọng."

Hạ Lập Nhân nhìn đồng hồ tay một chút, "Thời gian không còn sớm, cậu thu thập một chút xuống lầu ăn cơm đi, tôi đi xuống trước."

"Hạ tiên sinh." Tiết Mạch từ phía sau gọi Hạ Lập Nhân lại, "Anh ban đầu cũng đối với thầy Thẩm như vậy sao? Cũng coi thầy ấy là đối tượng đầu tư?"

Hạ Lập Nhân quay đầu lại, sắc trời khá muộn rồi, hắn đứng ở cửa, dưới trời chiều Tiết Mạch cũng không nhìn quá rõ vẻ mặt của hắn.

"Cậu ấy không giống."

Tiết Mạch tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ? Thầy ấy hiện tại đối với anh mà nói vẫn như cũ là không đồng dạng như vậy sao?"

Hạ Lập Nhân cũng không trả lời, quay đầu lại ra cửa xuống lầu, lưu lại một mình Tiết Mạch đứng ở phía trước tác phẩm mới hoàn thành.

Luân Đôn mùa này tuy rằng không nóng, nhưng cũng không lạnh, bất quá buổi tối vẫn có chút lạnh, mặt trời nhanh xuống núi, cửa sổ sát đất mở rộng ra thổi qua từng trận gió mát, Tiết Mạch cảm thấy có chút lạnh.

Run run một chút hồi phục lại tinh thần, nhìn tác phẩm mình vừa hoàn thành thầm nghĩ: Tiếp tục cố gắng lên đi!

Bình luận

Truyện đang đọc