KẾ HOẠCH LY HÔN ĐÚNG ĐẮN

Tuy Giang Nhã Tuyên biết mấy chuyện kỳ quái thế này nên cân nhắc kĩ rồi mới nên quyết định đồng ý hay không, nhưng nội tâm cô lại hoàn toàn không có ý định từ chối, cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình.

“… 1.” giọng nói của Giang Nhã Tuyên dễ nghe, mềm mại vang lên trong căn phòng nhỏ.

Sau khi Hệ thống 602 nghe Giang Nhã Tuyên nói, vừa cười vừa trả lời: “Hoan nghênh ký chủ chính thức liên kết với hệ thống chúng tôi, 602 là tổ trưởng của bộ sửa lỗi thứ 32. 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 chính thức được hệ thống sửa lỗi số 602 tiếp nhận, mong ký chủ tích cực phối hợp với hệ thống.”

Giang Nhã Tuyên cảm thấy mơ mơ màng màng, hỏi: “ 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 là sao?”

Mặc dù cô không hiểu, nhưng trong lòng dường như biết được đây là một vấn đề rất quan trọng.

602 cũng không quan tâm liệu Giang Nhã Tuyên có thể chấp nhận chuyện thế giới của mình chỉ là một quyển sách, và cô ấy chỉ là một nhân vật được miêu tả trong cuốn sách đó hay không.

Nó nghe Giang Nhã Tuyên hỏi đành trả lời: “Chính là thế giới mà cô đang sống, thế giới này là một quyển tiểu thuyết có tên 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo》. Thế giới của cô vẫn luôn phát triển dựa theo cốt truyện, nhưng chỉ 10 ngày trước, thế giới này đã xuất hiện một biến động rất nhỏ. Ban đầu, tôi không định chú ý đến những thay đổi đó, dù sao những biến động kia cũng rất nhỏ.”

Giang Nhã Tuyên gật đầu dù nghe không hiểu.

602 thấy cô rất biết lắng nghe, hài lòng nói tiếp: “Nhưng hai ngày nay, biến động ảnh hưởng càng ngày càng lớn, đã làm cốt truyện bình thường rẽ sang một hướng khác. Tuy nhiên, nguyên nhân khiến tổ trưởng tôi đây tự mình tới chính là hôm nay đã xảy ra một sự kiện đủ để hoàn toàn đảo lộn mọi tình tiết trong truyện.”

Giang Nhã Tuyên mở to mắt, trực giác nói cho cô biết là một chuyện lớn.

602 hỏi cô: “Có phải vừa rồi cô nảy ra ý định muốn từ chức?”

Giang Nhã Tuyên vốn còn đang bình tĩnh lập tức sợ hãi, giọng the thé nói: “Cậu có thể đọc trộm suy nghĩ của tôi?”

Rốt cuộc bất kể là ai, đều không muốn bị người khác nhìn thấu suy nghĩ của mình. Việc này so với bị người khác giám sát sinh hoạt hàng ngày còn khủng bố hơn. Hành vi cử chỉ người ta còn có thể che dấu, nhưng sâu trong nội tâm cho dù là thế nào cũng không thể che dấu được. Cho dù bạn hiền lành, hồn nhiên hoặc tà ác, dơ bẩn, đều chỉ có sâu trong nội tâm bạn là người hiểu rõ nhất.

Nếu có người có thể đọc được nó, việc này so với việc bị lột sạch quần áo ngoài đường có gì khác nhau?

602 liền trấn an cô: “Cô không cần lo lắng, tôi không có năng lực này. Tôi biết cô có ý định này là bởi vì việc cô có từ chức hay không sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sau này của cô, thậm chí còn ảnh hưởng đến phần tiếp theo cốt truyện. Mặc dù cô có từ chức, cốt truyện cũng có thể trở lại, nhưng nếu càng ngày càng lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của cốt truyện, hy vọng quay lại càng trở nên xa vời. ”

Tuy rằng vẫn chưa hiểu là chuyện gì, nhưng 602 là hệ thống sửa lỗi, lại là bởi việc mình làm sẽ ảnh hưởng đến thế giới này, trong lòng cô vậy mà có chút vui vẻ. Những lời này của 602 dường như nói cho cô biết, cô chính là nữ chính trong thế giới này. Cho nên, ngay cả chuyện từ chức cũng sẽ ảnh hưởng đến cốt truyện.

Quả nhiên, sau khi 602 nói xong tính nghiêm trọng của sự việc, mới chịu giải thích chuyện này với cô một lần nữa.

Thì ra cô thật sự là nữ chính. Hơn nữa, trong khoảng thời gian 15 ngày nữa, bởi vì cuối năm Nguyên Tự quá bận, có một ngày anh không có cách nào đi đón đứa bé, cho nên đàn chị Hoàng Hải Mỵ đã nhờ cô giúp đỡ đến nhà trẻ đón nó giùm.

Nghe đến đó Giang Nhã Tuyên cũng biết đây sẽ là nơi bắt đầu duyên phận của cô và Nguyên Tự, cô cũng đã cân nhắc, ngay lúc nam nữ chính rất khó nảy sinh quan hệ, một đứa nhỏ sẽ là chất xúc tác tốt nhất.

Quả nhiên, 602 nói cho cô biết, đứa nhỏ cô đón chính là cháu trai của Nguyên Tự.

Nghe đến đây, Giang Nhã Tuyên lại thở phào một hơi. Thì ra đứa bé hôm nay cô nhìn thấy ở cửa công ty là cháu trai của giám đốc Nguyên.

“Cháu trai của cậu ấy là một nhóc con rất bướng bỉnh, nhưng cô đã dùng sự lương thiện, dịu dàng của mình để chăm sóc, thu hút đứa bé, khiến nó cảm động. Cho nên sau đó đứa bé ấy sẽ không muốn rời xa cô. Giang Nhã Tuyên, cô phải biết rằng đứa bé đó chính là bước đầu tiên giúp cô tiến vào nhà họ Nguyên, cũng chính là bước đầu tiên làm cho Nguyên Tự quyết định đồng ý qua lại với cô.” 602 chỉ rõ trọng điểm.

Giang Nhã Tuyên che miệng, ngạc nhiên nói: “Quan trọng như vậy sao?”. Nếu như vậy, cô lại vô cùng khó xử, tuy rằng từ nhỏ cô đã rất thích trẻ con, nhưng đối với một đứa bé không biết nghe lời cô cũng không biết làm gì cả.

602 lại cười, hoàn toàn không để trong lòng, tiếp tục nói: “Đừng lo, cô chính là nữ chính của thế giới này, cô trời sinh đã phát ra ánh hào quang khiến cho con người ta muốn lại gần. Ý tôi muốn nói chính là, chỉ cần cô đến gần đứa bé kia, có thể chắc chắn là đứa bé đó sẽ không thể ghét cô.”

Một khắc đó, Giang Nhã Tuyên cảm giác được một tia sáng thần linh chiếu vào cô, cô đã lên một level mới Không còn là một viên chức nhỏ bé suốt ngày bận rộn ở công ty đến nỗi hoàn toàn không hấp dẫn nổi sự chú ý của giám đốc Nguyên. Trong tương lai, Nguyên Tự sẽ cưng chiều cô hết mực, hai người chính là một cặp vợ chồng cực kỳ yêu thương nhau.

Thì ra, vốn dĩ không phải là cô có ý muốn cướp chồng người khác, mà Tạ Manh mới chính là người cướp chồng của cô.

Sau khi phân tích hết thảy mọi chuyện hợp lý hợp tình, việc cô đoạt lại chồng mình cũng là chuyện đương nhiên.

Lúc này, Giang Nhã Tuyên hơi hơi đỏ mặt, nhẹ giọng hỏi: “Nhưng mà… tôi lớn lên không được xinh đẹp như cô ấy. Vậy giám đốc Nguyên vẫn sẽ thích tôi chứ?”

602 khựng lại, giống như tự hỏi một chút. Giang Nhã Tuyên trong lúc thấy nó tự hỏi, trong lòng trầm xuống một chút. 602 sợ đả kích khí thế của cô, nhanh chóng giải thích: “Không phải loài người các cô đều nói, yêu một người, chính là yêu tâm hồn của họ sao? Vẻ ngoài dù sao cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Nguyên Tự là một người rất có nội hàm, chắc chắn sẽ không vì vẻ ngoài của cô không đủ tinh tế mà không thích cô đâu.”

Giang Nhã Tuyên nghe 602 bảo đảm, lúc này mới cao hứng gật đầu. 602 thấy đã trấn an cô thành công, lúc này mới nói tới vấn đề khác: “Nếu thật sự không được cậu ta thích, vậy thì cũng không cần để ý, bản thân cô tự có hào quang của nữ chính.”

Giang Nhã Tuyên nghe xong, trong lòng lập tức không vui, lời này giống như nói Nguyên Tự là bởi vì vầng hào quang nữ chính mới thích mình vậy. Điều đó làm cho mình trong tiểu thuyết làm sao chịu nổi? Cô nhanh chóng suy nghĩ một chút, liền phản bác lời 602: “Nhưng anh ấy cũng là nam chính mà! Hẳn sẽ không bị hào quang của tôi ảnh hưởng.” Thích một người, chắc chắn là thật lòng thật dạ.

602 liền nói: “Đây là truyện ngôn tình, vị trí của cô áp đảo cậu ấy, vì vậy hào quang sẽ lớn hơn một chút. Cho dù không nói đến vấn đề này, thế giới cũng sẽ tận lực sửa lại đúng cốt truyện, chỉ cần hai người gặp nhau, thế giới này cũng sẽ không để cậu ấy thoát khỏi ý nghĩ muốn yêu đương với cô.”

Giang Nhã Tuyên yếu ớt nói một câu: “Tôi và anh ấy đúng là đã gặp qua. Chính là mấy hôm trước, anh ấy còn ở văn phòng vì vợ mình mà mắng chúng tôi.”

Không khí trong nháy mắt trở nên ảm đạm, sau đó liền trầm mặc thật lâu…

Lúc lâu sau, cô mới nghe được 602 vẫn như cũ dùng giọng nói lạnh băng vô tình của nó nói: “Xem ra dao động trong thế giới này đã ảnh hưởng đến suy nghĩ nội tâm của nam chính rồi, chúng ta phải nhanh chân cứu vớt cậu ấy…”

Giang Nhã Tuyên: “…” Một khắc kia, cô cảm giác nội tâm có chút dao động.

***

Tạ Manh cầm cánh gà trong tay, khóe miệng còn mang theo một chút nước sốt, vẻ mặt cô bình tĩnh, hoàn toàn không bị âm thanh đột nhiên xuất hiện trong đầu dọa sợ.

Nguyên Tự mới là người bị cô dọa tới nơi, đang ăn ngon lành đột nhiên không động đậy nữa, anh đưa tay đẩy đẩy cô nói: “Làm sao vậy?” Hay là bị mắc xương rồi?

Tạ Manh quay đầu nhìn anh, Nguyên Tự thấy cô thần sắc lạnh nhạt, cẩn thận hỏi: “Bị hóc xương rồi?”

Tạ Manh: “… Tôi ăn cánh gà, anh có thể phân biệt gà với cá không vậy?”

Nguyên Tự gật đầu, thấy còn có thể phản ứng là an tâm rồi, lại nghe Tạ Manh đột nhiên nói với anh: “1.”

Nguyên Tự: “???”

Tạ Manh không để ý đến anh, trong đầu cô vang lên giọng nói sung sướng của 398: “Hoan nghênh ký chủ chính thức liên kết với hệ thống chúng tôi, 398 là nhân viên của bộ phận phản công 3112. 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 chính thức được 398 thuộc bộ phận phản công tiếp nhận, mong ký chủ tích cực phối hợp với hệ thống.”

Tạ Manh ở trong đầu tưởng: Phối hợp với mi? Mi có thể làm được cái gì?

398 bị động tác thuần thục của cô làm cho đứng hình, nhưng vẫn nhanh miệng nói: “Ký chủ yên tâm, tôi là một hệ thống đã từng trải qua kỳ huấn luyện nghiêm khắc. Cô là pháo hôi trong 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》, đã phải chịu những đối xử không công bằng, cho nên hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ thoát khỏi nữ chính, bắt lấy nam chính, đi đến đỉnh cao nhân sinh.”

Tạ Manh một bên gặm cánh gà một bên hỏi: Mắc gì tôi phải bắt lấy nam chính?

398: “???”

Tạ Manh cười nói: Tôi cảm thấy tôi như bây giờ khá tốt, chờ đến lúc tôi và nam chính ly hôn, ôm một đống tiền sống đến hết đời. Cuộc sống như vậy chẳng lẽ không phải là đỉnh cao nhân sinh sao?

398 trầm mặc thật lâu, run rẩy nói: “Tôi nhiều lần trải qua trăm cay ngàn đắng mới có thể gửi dự báo cho cô, cô, cô vậy mà lại nghĩ sẽ rời khỏi nam chính ư?”

Tạ Manh ngẩn ngơ, sau đó cười: Thì ra giấc mơ biết trước tương lai của tôi là do cậu nhắc nhở à? Nếu vậy thì thật sự cảm ơn cậu, nhưng sao cậu không tự mình đến đây nói với tôi?

398 thu lại tâm hồn bị tổn thương, à quên, nó là máy móc không có tâm hồn. Sau khi tự an ủi như vậy, 398 mới tiến vào trạng thái nói: “Việc này phải trách bộ phận sửa lỗi. Vốn bộ phận phản công và bộ phận sửa lỗi nước sông không phạm nước giếng, công việc của bọn họ từ trước đến nay cũng không có xung đột với chúng tôi. Nhưng 《 Cô vợ chạy trốn của tổng tài bá đạo 》 lại là một trường hợp đặc biệt.”

Tạ Manh nghiêng đầu, nhìn có chút đáng yêu, lại hỏi trong đầu: Sao lại là trường hợp đặc biệt?

“Tháng trước, thế giới này đột nhiên xuất hiện một dao động không rõ nguyên nhân, bộ phận phản công chúng tôi chính là bộ phận tiếp nhận đầu tiên. Nhưng bộ phận sửa lỗi lại cảm thấy cái này hẳn là nguyên nhân cốt truyện lệch khỏi quỹ đạo, buộc phải can thiệp. Cho nên hiện tại ở nơi nào đó thế giới còn có một hệ thống của bộ phận sửa lỗi. Để đề phòng bọn họ tiến hành công kích cô, nên tôi đã tới để bảo vệ cô đấy.”

Tạ Manh nghe xong cảm thấy thế giới này đều bị nó nói đến mức thần kỳ, như thể nếu nam nữ chính không thể sống, toàn nhân loại bọn họ toàn đều phải chôn theo cùng vậy.

“Chuyện đó đương nhiên không cần.” 398 nghe xong vấn đề của Tạ Manh, trực tiếp nói: “Chỉ là nam nữ chính vận khí sẽ tốt hơn một chút mà thôi, không có bọn họ, thế giới vẫn cứ chuyển động như thường.”

Tạ Manh vui mừng nói: Vậy là tốt rồi, tôi đây vẫn nên ly hôn rồi ăn no chờ chết thôi! Như vậy đã là đỉnh cao nhất trong cuộc đời tôi rồi…

398: “… Nữ phụ, cô nghiêm túc sao?”

Tạ Manh: “Cậu nhìn tôi giống nói giỡn không?”

398: “Vô dụng.”

Tạ Manh: “Lặp lại lần nữa!”

398 liền rưng rưng xin lỗi, Tạ Manh lại không muốn giữ chặt nam chính bước lên đỉnh cao nhân sinh, cho nên cô có chút không thích việc có người nhìn lén sinh hoạt của mình. Rất không vui mà hỏi 398: Cậu sẽ luôn đi theo tôi à? Tôi không thích có người đi theo phía sau, hay là cậu trở về đi!

Vừa nghe Tạ Manh muốn đuổi mình đi, 398 nhanh chóng giải thích: “Trừ khi cô gọi tôi, nếu không tôi chỉ xuất hiện lúc cô gặp nguy hiểm hoặc lúc bị hệ thống kia công kích, thời gian còn lại tôi đều trốn trong không gian chờ đợi. Tôi cũng không thể làm giúp cô chuyện gì đâu, bao gồm cả việc giúp cô tắt mở máy tính.”

Tạ Manh yên tâm, nhưng lại suy nghĩ một hệ thống muốn giúp cô bắt lấy nam chính, vậy mà một cái máy tính cũng không mở giúp được, vì thế, cô không chút thương tình nói: Vô dụng, cút đi!

398: “…”

Sau khi 398 lăn đi, Nguyên Tự liền hỏi cô: “Em đang lẩm nhẩm một mình cái gì đó?”

Tạ Manh quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự, người đàn ông này rõ ràng cười lên đẹp như vậy, thế mà lại không thích cười.

Tạ Manh chợt nhớ tới idol nhà mình, cũng là kiểu người chỉ cần mỉm cười sẽ khiến fans thét chói tai, cô nghĩ phải cho Nguyên Tự xem một người để noi gương, cho nên bình tĩnh nói: “Nguyên Tự, tôi cho anh xem idol của tôi này!”

Nguyên Tự thấy Tạ Manh ném xương gà lên bàn, sau đó rút khăn giấy lau tay, rồi lấy di động của cô ra.

Nguyên Tự vốn chỉ là tò mò, bảo anh xem thì anh xem thôi! Sau đó, anh trơ mắt nhìn Tạ Manh mở album ra, bên trong có hơn 800 tấm ảnh chụp những người đàn ông anh không quen biết, chỉ duy nhất không có ảnh của anh.

Nguyên Tự: “…”

Tạ Manh chọn một tấm ảnh rồi phóng to cho anh xem, là một thiếu niên mặc một chiếc áo khoác sáng lấp lánh, nhìn bộ dáng chỉ mới 18, 19 tuổi, cầm microphone nhắm mắt thâm tình hát gì đó. Ảnh chụp tuy đẹp, nhưng Nguyên Tự lại lạnh lùng cười: “Ẻo lả!”

Tạ Manh sửng sốt, khiếp sợ quay đầu nhìn anh, sau đó hít sâu một hơi nói: “Anh có thể mắng tôi, nhưng anh không được mắng nam thần của tôi.”

Nguyên Tự vốn đang khó chịu, Tạ Manh còn đổ thêm dầu vào lửa, nhìn bộ dáng bảo vệ này, Nguyên Tự càng khó chịu, nói: “Cô nhìn có ẻo lả không? Đàn ông con trai nên đường đường chính chính ra ngoài gây dựng sự nghiệp của mình. Õng ẹo tạo dáng như vậy, vừa nhìn là thấy không phải đàn ông tốt.”

Thật ra, Nguyên Tự không có suy nghĩ khinh bỉ bất cứ ngành nghề nào, chính anh trước khi làm việc ở Bằng Á cũng chỉ là một tên nhóc không có công ăn việc làm. Thậm chí, anh còn chuẩn bị tốt tinh thần sống cả đời chỉ dựa vào cổ phần Bằng Á.

Nhưng bởi vì nhìn Tạ Manh cực lực đề cao người đàn ông này, anh không nhịn được muốn công kích mấy câu. Sau khi lời nói đã nói ra khỏi miệng, chính anh cũng cảm thấy hơi quá đáng. Tạ Manh quả nhiên vỗ bàn một cái, chỉ vào Nguyên Tự nói: “Không nghĩ tới anh là loại người ngạo mạn như vậy, nhìn người còn phân ra ba bảy loại, tôi khinh.”

Trong lòng Nguyên Tự thật không xong, lại cảm thấy trong bữa cơm chiều thật sự không nhất thiết phải khắc khẩu với cô như vậy, liền cười bất đắc dĩ: “Được rồi…” Là tôi không đúng, tôi xin lỗi.

Nhưng mà, Nguyên Tự vừa mới mở miệng nói chữ được rồi, Tạ Manh liền ngồi xuống ngay ngắn, dùng bả vai phải đụng anh một cái, nói: “Thật là, tôi tha thứ cho anh. Không nghĩ tới anh cũng biết dùng sắc đẹp để dụ người khác, nào, lại cười với mẹ một cái đi.”

Nguyên lão phu nhân đang ôm tâm can bảo bối Nguyên Tư Lập, Lâm Văn Văn cũng cầm một chén canh sườn, đang đút cho nhóc uống. Đột nhiên nghe phía đối diện “A!” một tiếng, tay Lâm Văn Văn run lên, hai giọt canh gà bắn lên chiếc váy màu tím bà mới mua hôm nay, chiếc váy trị giá 20 vạn cứ thế bị bẩn.

Mọi người trên bàn đều nhìn về phía phát ra tiếng thét chói tai đó, chỉ thấy Tạ Manh đột nhiên chạy ra khỏi chỗ ngồi của mình. Trong miệng Nguyên Trạch Tường còn ngậm một cây bông cải xanh, trơ mắt nhìn cháu dâu chạy quanh cái bàn một vòng sau đó chạy tới sau lưng mình, tay nắm chặt mũ áo mình.

Nguyên Trạch Tường: “…” Tôi đã trêu chọc ai cơ chứ?

Nguyên Tự cũng tức giận đứng dậy, Tạ Manh liền chỉ vào Nguyên Tự nói: “Anh đánh tôi? Anh mà đánh tôi thì tôi sẽ ném chú nhỏ ra ngoài!”

Nguyên Trạch Tường: “???” WTF???

Nguyên Tự: “…”

Tạ Manh cười lạnh: “Không sai, hiện tại chú ấy chính là con tin của tôi, mau ngồi xuống.”

Không nghĩ tới Nguyên Tự chẳng những không ngồi xuống, cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng nở nụ cười, nói: “Muốn ném chú nhỏ của tôi? Cứ tự nhiên.”

Thấy Nguyên Tự cư nhiên thật sự muốn tới đánh mình mình, Tạ Manh lại a a a mà chạy quanh cái bàn một vòng, chạy tới phía sau Nguyên lão phu nhân.

Nguyên Tự dừng bước, có chút gian nan hỏi cô: “Em còn muốn… ném bà nội?”

Tạ Manh lập tức phản đối: “Dĩ nhiên là không rồi, bà nội là tâm can bảo bối của tôi á nha!”

Nguyên lão phu nhân bị chọc cười, những lời này đúng là bà vừa mới nói với Nguyên Tư Lập, thế mà Tạ Manh lại trực tiếp dùng nói về bà, thật là nghịch ngợm.

Nguyên Tư Lập nghe Tạ Manh nói xong, sắc mặt đỏ lên, từ trong lòng Nguyên lão phu nhân trượt ra ngoài.

Người một nhà nhìn hai vợ chồng này cãi nhau ồn ào, lão phu nhân lại bị chọc đến thoải mái cười to.

Nguyên Tự lắc đầu, rất muốn mở đầu óc mình ra xem thử tại sao mình lại muốn ngớ ngẩn theo cô. Vì thế, anh trở lại chỗ ngồi của mình.

Tạ Manh chính là người vừa có da mặt dày lại còn không biết xấu hổ, cô thấy Nguyên Tự không đuổi theo mình nữa, lại cười đê tiện trở lại ghế ngồi, lấy điện thoại tìm ảnh của một soái ca khác cho anh xem: “Anh nhìn nè, có phải người này so với người lúc nãy còn soái hơn không?”

Gân xanh trên đầu Nguyên Tự giật mạnh: “Em muốn tôi chết cũng không yên?”

Nguyên lão phu nhân nhìn hai người giống như oan gia, ý cười trên mặt càng sâu. Có lẽ, thứ ông Nguyên muốn thấy trước kia chính là một màn như hiện tại.

Lúc này ở một chỗ khác, 602 hình như có cảm ứng, đột nhiên giọng điệu nghiêm túc: “Không ổn, cảm giác cốt truyện lại lệch khỏi quỹ đạo 180°.”

Khi đó, Giang Nhã Tuyên đột nhiên nhớ tới một câu: Xuất sư chưa tiệp, thân chết trước.(1)

***

Cuối năm rất bận, thật sự rất bận, nhìn Tạ Manh dẫn theo Nguyên Tư Lập bước vào cửa, anh cảm thấy huyệt Thái Dương bắt đầu lại đau.

“Làm sao vậy?” Nguyên Tự thở dài, hai ngày này anh thật giống như bị Tạ Manh lây bệnh ngu ngốc. Giờ Nguyên Tự khéo cũng ngốc nghếch luôn theo rồi, thật là khả năng lây nhiễm đáng sợ.

Vẻ mặt Tạ Manh phẫn nộ, nhưng cô vẫn nhịn xuống, sau đó ra vẻ đứng đắn mà nói: “Tự Tự, là thế này…”

Hoàng Hải Mỵ bưng trà bước vào chợt khựng lại, nhưng cô rất nhanh thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sau đó đi vào đặt hai ly cà phê và một ly sữa bò đặt lên bàn ngay ngắn.

Nguyên Tự vốn muốn nói cô, thấy Hoàng Hải Mỵ đi vào chỉ có thể nhịn xuống. Sau đó dùng con mắt hình viên đạn liếc mắt xẻo Tạ Manh một cái, hỏi: “Chuyện gì?”

Tạ Manh liền chỉ vào Nguyên Tư Lập nói: “Không phải anh bảo là tìm một nhà trẻ tốt cho Tư Lập sao?”

Nguyên Tự gật đầu, nhà trẻ anh chọn chính là nhà trẻ tốt nhất Phụ Thành, nhà trẻ Hồng Tâm, gia đình thu nhập dưới trăm triệu còn ngại gửi trẻ vào học. Giáo viên ở đó đều được huấn luyện rất chuyên nghiệp, những đứa trẻ tốt nghiệp ở đây ra cũng cực kỳ trâu bò. Chuyện này hôm qua sau khi ăn xong mọi người cũng đã ngồi lại nói với nhau, vốn dĩ hôm nay Tạ Manh sẽ dẫn Nguyên Tư Lập đi nhận lớp.

Hiện tại sắp đến giờ nghỉ trưa, hẳn là Tạ Manh đã đi nhận lớp về, xem ra có thể đã xảy ra chuyện gì ở trường học rồi.

Tạ Manh một bên thở dài, một bên lấy điện thoại ra nói: “Anh thật đúng là mù mắt chó.”

Hoàng Hải Mỵ vốn muốn rời đi trong yên lặng, lúc này đang chuẩn bị đóng cửa chợt khựng lại, sau đó nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng kinh ngạc của mình rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mỗi lần Nguyên Tự bị cô chọc tức nhưng không thể phát hỏa đều sẽ nhắm mắt nhẫn nại, tự nhủ với mình: Không cần so đo với cô ấy, chó cắn mình, chẳng lẽ mình còn cắn lại chó?

Hừ, đương nhiên không có khả năng cắn ngược lại. Anh cmn đánh chết nó!!!

“Em mới mù mắt chó, nói chuyện kiểu gì đó?” Nguyên Tự bị cô làm cho tức chết: “Bà nội nhỏ à, có thể nói chuyện thanh lịch một chút được không?”

Sau khi bị mắng, Tạ Manh chẳng những không tức giận, còn vô cùng vui vẻ nói: “Không cần thiết, tôi đánh nhau lợi hại.”

Nguyên Tự: “…” Cho nên em mới không sợ đắc tội với người khác?

Tạ Manh đưa điện thoại di động vừa mới lấy ra, tiếp tục vẻ mặt vẻ phẫn nộ, Nguyên Tự vừa thấy điện thoại của cô thì đầu càng đau. Điện thoại của Tạ Manh thật ra cũng không phải là lạoi mới nhất, vẫn là kiểu dáng của năm kia, tuy cũng là mẫu đắt tiền của năm đó, nhưng mấy năm nay công nghệ phát triển nhanh, kỳ thật có chút không hợp thời.

Nhưng Tạ Manh cũng không để ý chuyện đó chút nào, cô cũng không dùng điện thoại để kiếm tiền, cơ bản chính là chỉ dùng để xem như TV, cho dù có chậm một chút nhưng cũng không đến mức không thể chịu được. Năm nay lại chuẩn bị ra mẫu điện thoại mới, chờ hai tháng nữa, cô sẽ đổi cái mới.

“Anh nhìn xem, lời giáo viên này nói là tiếng người sao?” Tạ Manh đưa điện thoại di động cho Nguyên Tự xem.

Nguyên Tự nhận lấy điện thoại, bởi vì buổi sáng Tạ Manh đưa Nguyên Tư Lập đến trường học, cho nên nhà trẻ đã thêm WeChat của Tạ Manh.

Trong nhóm chat có hơn 200 người, hẳn đều là phụ huynh trong trường học.

Lúc này, Tạ Manh đưa anh xem tin nhắn của giáo viên mầm non đã gửi một giờ trước.

“@Phụ huynh Tư Lập Cảm ơn chị đã tham gia nhóm, trong nhóm có quy tắc giao lưu, mong chị tuân thủ.”

Mấy lời này cũng bình thường mà, Nguyên Tự ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Manh, vẻ mặt khó hiểu.

Tạ Manh tức giận, chỉ vào di động, dùng sức nhấn mạnh: “Anh xem, đây là nói tiếng người sao? Tôi tốt nghiệp đại học hạng ba liên quan cái rắm gì tới cô ấy, vậy mà lại ở trong nhóm chỉ đích danh tên tôi, bảo tôi tìm người có bằng cấp cao hơn đến đăng ký học cho thằng bé.”

Bởi vì không có nói chuyện này, ngoại trừ cốt truyện, 398 lúc ấy cũng cho cô thấy một chút về cuộc sống cô phải trải qua. Cho nên cô biết kiếp trước là Nguyên Tự đưa Nguyên Tư Lập đến nhà trẻ đăng kí xong rồi lập tức nhập học, không có xảy ra mấy chuyện lằng nhằng đằng sau. Đương nhiên, cho dù có, cô cũng không biết.

Nguyên Tự nghe xong lời Tạ Manh nói, lướt màn hình xuống, thấy tin nhắn nửa tiếng sau của giáo viên kia lại nhắc đến Tạ Manh: “Xin chào @Phụ huynh Tư Lập, vừa rồi phỏng vấn không để ý, chị học trường đại học nào vậy?”

Phụ huynh Tư Lập: “@Cô giáo Vương nhà trẻ Hồng Tâm Là trường học ở phía bắc Phụ Thành.”

Phía bắc Phụ Thành đến nay còn chưa phát triển vẫn còn là một cánh đồng hoang vu. Nghe nói có người định xây tiểu khu ở đó, nhưng phí di dời và tháo dỡ rất cao, mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Ở đó có hai trường đại học, một cái là trường đại học trọng điểm năm ngoái vừa mới mở, rất nổi tiếng ở Phụ Thành, cô giao Vương không thể nào không biết. Thế nhưng Tạ Manh điền không phải ngôi trường kia, chỉ có thể là một trường đại học không tiếng tăm còn lại. Lên mạng tìm một hồi, cũng không có nhiều thông tin, nhưng thật ra có một trang web chính thức, còn có quảng cáo chiêu sinh.

Vừa thấy, chính là một mùi nồng nặc phong cách rừng rú.

Cô giáo Vương lập tức tag tên Tạ Manh trong nhóm, chuyện này quả thực chính là nỗi sỉ nhục đối với trường học của bọn họ.

Cô giáo Vương gửi một icon cười mỉm 【☺】, icon kia muốn bao nhiêu trào phúng có bấy nhiêu trào phúng. Tạ Manh lập tức trả lời ba dấu chấm hỏi, WTF?

Kết quả cô giáo Vương kia không trả lời Tạ Manh, im lặng 10 phút, sau đó gửi một tin nhắn: “@Phụ huynh Tư Lập Buổi phỏng vẫn hôm nay không thành công, xin dẫn bạn nhỏ Tư Lập tới lần khác. Quan trọng: Vui lòng cử một vị phụ huynh khác có bằng cấp cao hơn tới.”

Tạ Manh trả lời lại:???

Cô giáo Vương lại lần nữa nhắn 【☺】.

Tạ Manh cười lạnh nói: “Thấy sao? Mắt chó nhìn người kém, đây là trường học anh chọn?”

Nguyên Tự cảm thấy trường học giỏi, phụ huynh tốt mới có thể dẫn đường chỉ lối cho trẻ đúng đắn. Lời cô giáo nói, tuy thất lễ nhưng bản chất là muốn nuôi dạy ra một đứa trẻ giỏi giang. Anh không thể nói là đồng ý, nhưng cũng hiểu được đạo lý này.

Nhưng… Anh nhìn cái icon cười mỉm này, sao trong lòng cũng cảm thấy khó chịu vậy chứ?

Tạ Manh lại kéo nội dung trò truyện xuống, nếu đổi lại là kiếp trước, chắc chắn cô đang nơm nớp lo sợ mà không dám quá phận. Hiện tại thì khác, bây giờ, cô còn dám hất mũi lên mặt với Nguyên Tự, cô giáo Vương gì đó thì được tính là cọng hành gì chứ?

Chỉ thấy Tạ Manh cũng trả lời lại một icon mặt cười, sau đó nói: “Thu hồi nụ cười xấu xa không biết xấu hổ của cô đi rồi hãy mở miệng nói chuyện tiếp.”

Trong nhóm lúc ấy yên lặng như thể một cây kim rớt xuống cũng sẽ làm đinh tai nhức óc.

Cô giáo Vương bây giờ lập tức trả lời: “Chị đang nói chuyện với tôi?”

Tạ Manh lại gửi thêm một icon cười mỉm: “Mắt chó nhìn không thấy sao? Từ lúc tôi vào nhóm chat đến giờ tôi còn nói chuyện với người nào khác à?” Gia hỏa mắt chó xem thường người khác.

Cô giáo Vương đáp lại một chữ ha hả, sau đó nói: “Chúng tôi là nhà trẻ hàng đầu, giáo dục con trẻ không chỉ là vấn đề của đứa bé, phụ huynh cũng có tầm ảnh hưởng cực kỳ quan trọng.”

“Loại phụ huynh chưa học đến bậc cao đẳng như cô nghĩ thôi cũng biết là sẽ không hiểu được triết lý giảng dạy của chúng tôi.”

“Học vấn, kinh nghiệm, thậm chí là mức độ hiểu biết, công việc và lý tưởng của cha mẹ đều có ảnh hưởng lớn tới quá trình trưởng thành và hướng đi tương lai của con cái. Thậm chí có thể nói chính là yếu tố mấu chốt. Chúng tôi cần những bậc cha mẹ có cùng quan điểm, có đủ hiểubiết để trao đổi các vấn đề giáo dục. Hy vọng cô có thể hiểu rằng thói quen của trẻ được tích lũy theo thời gian. Và trường học mà có thể đặt ra cho bé các mục tiêu lớn và có nền tảng tốt mới là tương lai cho bé.”

“Nhưng có lẽ cô cũng không hiểu đâu. Vui lòng bảo cha đứa bé liên hệ với tôi. Nếu hai tiếng sau tôi không nhận được hồi âm, tôi sẽ xóa cô ra khỏi nhóm này.”

Tạ Manh trả lời một icon 【☺】.

Nguyên Tự: “…”

Anh trầm mặc trong chốc lát, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Manh.

Biểu tình mỉm cười trên mặt Tạ Manh giống y đúc gương mặt nhỏ màu vàng kia trong điện thoại, Nguyên Tự nghĩ muốn hòa hoãn không khí một chút, sau đó hỏi: “Mắt chó của tôi so với mắt chó của bọn họ vẫn sáng hơn nhỉ?”

Tạ Manh: “???”

Nguyên Tự: “???”

Nguyên Tư Lập nghiêng đầu, nhìn Nguyên Tự một cách khó hiểu.

Nguyên Tự thở dài, đặt điện thoại di động lên bàn nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nhắn cho bọn họ.”

Tạ Manh không thể tưởng tượng: “Anh vẫn còn muốn cho thằng bé học ở đó?”

Nguyên Tự đương nhiên không thể nói như vậy, anh đáp: “Để tôi xem có trường nào khác không.”

Tạ Manh nửa tin nửa ngờ. Tuy rằng hệ thống đã nói qua, có thể làm cho Nguyên Tư Lập rời khỏi nhà trẻ – nơi đã gặp nữ chính là một vấn đề mấu chốt. Nhưng cô cũng không có ý định tham gia vào cuộc tình vướng víu của nam và nữ chính.

Cho nên việc Nguyên Tư Lập có phải rời khỏi ngôi trường kia hay không cô cũng không quan tâm.

Nhưng sự thật là cô giáo Vương kia đã xúc phạm cô, và ngoài ra, lý do khiến cô muốn đổi trường học cho Nguyên Tư Lập, cũng là vì nghĩ tới kiếp trước.

Nguyên Tư Lập tuy rất cứng đầu, nhưng sau vài ngày tiếp xúc, Tạ Manh phát hiện sự quậy phá của Nguyên Tư Lập hiện giờ không có tuổi để so kiếp trước. Chắc chắn đã có chuyện gì hoặc hoàn cảnh gì đó đã làm ảnh hưởng đến toàn bộ suy nghĩ của thằng nhóc này.

Mặc dù chưa thể chắc chắn được Hồng Tâm liệu có phải là một trong những yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến Nguyên Tự Lập hay không, nhưng điều có thể chắc chắn chính là Hồng Tâm tuyệt đối không phải một lựa chọn tốt, ít nhất đối với Tạ Manh mà nói thì không phải. Nếu là cô thì cô quyết sẽ không đem con của mình gửi vào một trường học như vậy.

Trong lúc Tạ Manh đang vuốt cằm suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể đổi cho Nguyên Tư Lập từ Hồng Tâm sang chỗ khác, Giang Nhã Tuyên lúc này đang ngồi ở bộ phận kế toán của phòng tài vụ đột nhiên nghe được “đinh” một tiếng.

602 nghiêm túc mà nói: “Xin chào ký chủ, kiểm tra đo lường phát hiện phần quan trọng của cốt truyện sắp sửa xảy ra một thay đổi mới. Bộ phận phản công đê tiện kia muốn chuyển trường cho Nguyên Tư Lập, chúng ta cần phải ngăn cản bọn họ.”

Giang Nhã Tuyên đang thống kê sổ sách cuối năm vô cùng đau đầu: “…” Đến cái thang máy chuyên dụng tôi còn không vào được thì bảo tôi ngăn cản kiểu gì?

Bình luận

Truyện đang đọc