KẾ HOẠCH LY HÔN ĐÚNG ĐẮN

Tạ Manh nhìn anh đầy khinh miệt, sau đó lắc đầu đi lên núi.

Nguyên Tự thấy bộ dạng của cô như vậy, bất đắc dĩ cười, sau đó vượt lên trước dẫn đường cho cô.

Khu nghĩa trang của Nguyên gia nằm ở lưng chừng núi, không quá cao, cũng không thấp sát mặt đất. Rất nhiều người trong thôn cũng cùng lên núi tảo mộ, thấy một đoàn người Nguyên gia líu ríu bèn tò mò nhìn sang phía bên này.

Nguyên gia phát đạt, người trong thôn không ai không biết. Hơn nữa, ông nội Nguyên trước đây cũng đầu tư làm cho thôn mấy con đường, tu bổ, sửa sang lại nhà thờ tổ, khiến cho làng họ đẹp lên trông thấy. Mọi người trong thôn đều biết là nhà họ Nguyên rất giàu có.

Nhưng dù sao thì Nguyên gia quanh năm suốt tháng không về quê được mấy lần, vì vậy, tết Thanh Minh thấy cả nhà họ trở về, mấy người dân ở đây không tránh khỏi nhìn ngắm mấy cái.

Người nào có quen biết còn chào hỏi họ thêm mấy câu.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên Tạ Manh đến nơi này, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô và Nguyên Tự về quê cùng nhau. Chính vì thế mà mấy ông bà cụ trong thôn đều cười nói: Hai đứa nhanh nhanh đẻ lấy một đứa bé đi.

Nguyên Tự nghe thế thì cười quay sang nhìn Tạ Manh. Không ai nhắc đến chuyện hai người ly hôn, Tạ Manh cũng không ngu mà bô bô đi kể chuyện này ra. Những bà tám này mà biết chuyện họ ly hôn thì không biết sẽ lại nghĩ ra thêm vấn đề gì để hỏi. Huống chi, ly hôn rồi mà cô còn xuất hiện ở đây không phải rất kỳ cục sao?

Mọi người lại tiếp tục đi lên núi, cầu thang để leo núi hơi dốc, Tạ Manh đi một lúc đã thấm mệt, bắt đầu thở hổn hển.

Nguyên Tự đi trước cô hai bậc thang, anh quay đầu lại nhìn Tạ Manh, thấy cô đã bắt đầu mệt mà vẫn yên lặng đi theo phía sau anh, trong lòng Nguyên Tự bỗng cảm thấy ấm áp.

Anh giơ tay hướng về phía Tạ Manh: “Anh kéo em đi.”

Tạ Manh ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt hạnh to tròn của cô mở to vì câu nói này của anh.

Tạ Manh nhìn Nguyên Tự một lát, sau đó đặt tay mình vào lòng bàn tay của anh.

Nguyên Tự cảm thấy tim mình có chút ngứa ngáy. Anh thấy có chút buồn cười, trước kia lúc không thích người ta, dù người ấy có bổ nhào vào lòng anh, anh cũng cảm thấy khó chịu.

Bây giờ, đã biết thích một người là như thế nào rồi, lúc cô nắm chặt tay anh, anh lại thấy có chút ngứa ngáy trong lòng.

Lúc này, thời tiết mùa xuân ấm áp, ánh nắng buổi sớm như sưởi ấm cả trong lòng anh.

Nguyên Tự kéo Tạ Manh đến gần mình, sau đó anh cứ như vậy kéo cô đi về phía trước.

Hôm nay trời quang mây tạnh, hai người cùng đi từng bậc cầu thang nối tiếp nhau không thấy điểm cuối, phảng phất trông như một đôi tình nhân giữa chốn cảnh đẹp ý thơ này vậy.

Tạ Manh không biết lại nghĩ đến cái gì, chua ngoa nói thầm một câu: “Ha, hẳn là kiếp trước anh cũng kéo Giang Nhã Tuyên lên núi như này nhỉ?”

Dứt lời, Nguyên Tự dừng chân, rồi quay đầu sang nhìn Tạ Manh đầy kinh ngạc.

Tuy Tạ Manh nói thầm, âm thanh cũng không to, thấy Nguyên Tự ngạc nhiên như vậy, cô đã biết câu nói kia bị Nguyên Tự vô tình nghe thấy mất rồi. Vì thế cô chỉ có thể nhìn Nguyên Tự cười gượng, mong có thể lừa anh quên đi câu nói ấy.

Nguyên Tự bình thường trở lại, nhìn cô một cái rồi vu vơ hỏi cô: “Em biết Giang Nhã Tuyên à?”

Tạ Manh cũng nhìn Nguyên Tự rất bình tĩnh, sau đó nở một nụ cười xán lạn trả lời: “Không quen biết.”

Nguyên Tự cũng nở một nụ cười xán lạn đáp: “Tốt, anh cũng không quen.”

Định lừa tau hả!

Hai người trong lòng đều thầm kêu một câu.

Việc này cứ thế mà qua đi. Tạ Manh đi theo mọi người tới khu nghĩa trang, cả nhà mang theo rất nhiều đồ lễ, vàng mã, sau đó dâng hương và tế bái.

Rất nhanh đến lượt Tạ Manh thắp hương, cô cầm một nén nhang, nhìn bia mộ ở trước mặt, rồi cúi rạp người xuống.

Tạ Manh nghĩ thầm: Ông nội, cảm ơn ông nhiều năm qua ông đã che chở cho cháu, cháu chúc ông kiếp sau sẽ luôn khỏe mạnh và bình an.

Cô lạy ông thêm một cái.

Tạ Manh tiếp tục nghĩ: Cháu cảm ơn ông đã tìm bác sĩ cho gia đình cháu, cầu cho ông kiếp sau cuộc sống sung túc, con đàn cháu đống.

Cuối cùng cô lạy một cái nữa.

Tạ Manh nhẩm tiếp: Cháu cảm ơn trời kiếp này đã cho cháu gặp ông, hy vọng kiếp sau cháu sẽ lại tiếp tục được làm cháu của ông,

Vái lạy ba cái, lúc đứng dậy, mắt Tạ Manh đã đỏ hoe, cô cắm nén nhang vào bát hương.

Ngày đã thay đổi vận mệnh của cô cũng là một ngày có thời tiết ấm áp như hôm nay. Hôm ấy, lúc tan tầm, khi cô vừa ra khỏi cổng công ty, cô đã nhìn thấy một ông lão.

Tóc ông lão cũng đã bạc trắng, ông cụ mặc một bộ quần áo đời đường màu đen, chống gậy đi từng bước, từng bước.

Hẳn là ông không có gì đáng quan tâm, Tạ Manh cũng chỉ nhìn ông một cái. Lúc ấy, trong lòng cô còn nghĩ ông cụ này trông nghiêm túc thật, chắc chắn rất khó tính, sẽ không sống chung được.

Ai ngờ vừa quay đầu đi, cô chợt nghe thấy một tiếng phanh gấp. Tạ Manh hốt hoảng, còn tưởng đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Cô nhanh chóng quay đầu lại nhìn thì thấy có một chiếc xe minibus màu trắng vừa dừng gấp ở bên đường.

Tạ Manh nhíu mày, chỗ này có biển cấm dừng xe, con xe kia chắc chắn sẽ bị phạt cho coi!

Còn đang nghĩ ngợi, cửa xe tải đột ngột mở ra, có hai người đàn ông từ trên xe nhảy xuống, bọn họ vội vã chạy đến trước mặt ông lão.

Dường như ông cụ cũng đã phát giác có chuyện không ổn, thấy hai người đàn ông tiến đến thì vội giơ cây gậy trong tay ra đánh họ, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu tôi với! Cứu mạng!”

Tạ Manh võ nghệ cao cường, tự thấy bản thân trong trường hợp này cũng có chút trách nhiệm phải đứng ra bảo vệ công lý.

Cô lập tức ném túi trên tay đi, nhanh chóng chạy lại chỗ ông lão. Câu nói ‘Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm’ cũng không chỉ đơn thuần là một câu thành ngữ, ghép vào ngữ cảnh này thì càng nhấn mạnh độ chênh lệch giữa sức lực nam và nữ.

Con gái trời sinh có chút yếu mềm, bởi vậy nên mới cần một nửa thế giới còn lại che chở cho mình chứ, đúng không?

Cho dù Tạ Manh là người học võ, nhưng đánh tay đôi với hai người đàn ông cũng không phải là chuyện dễ dàng. Lại càng khỏi phải nói, đây còn lại hai tên cao to lực lưỡng nữa chứ. Tất nhiên là bị bọn họ kéo sang một bên xử lý, bị đá bụng, còn ăn một cái bạt tai nữa.

Nhưng cô cũng lợi hại hơn một chút. Bởi vì không đâu lại tự nhiên nhảy ra một Tạ Manh nên tên lái xe cũng đi xuống xem tình hình.

Ngay lập tức, đang từ một đánh hai liền biến thành một đánh ba. Hai bên đấm đã vô cùng kịch liệt, thảm khốc đến mức không có lời nào diễn tả được. Tại sao ông nội Nguyên lại quý mến Tạ Manh đến như vậy? Tất nhiên là vì chính mắt ông đã chứng kiến đứa bé này đã vì ông mà quên mình đến mức nào.

Nếu chỉ đơn giản là giúp đỡ ông một chút, hẳn là ông Nguyên cũng chỉ gửi chút tiền coi như làm quà cảm ơn mà thôi.

Ngày hôm đó, đi vào bệnh viện khám, ngoài ông nội Nguyên còn có cả Tạ Manh.

Hai ông cháu ở trong cùng một phòng bệnh, nằm ở hai giường cạnh nhau. Người nhà hai bên đều chưa đến. Ông nội Nguyên là do tim vốn không tốt, cộng thêm vừa bị một phen hú vía, còn Tạ Manh sau khi đánh nhau, cô bị chấn động não một chút.

Lúc hai người nằm ở trên giường, ông nội Nguyên cười ha ha nói với cô: “Cháu dũng cảm thật đấy! Vừa rồi ông bảo cháu chạy đi, sao cháu không chạy hả?”

Tạ Manh uể oải nói: “Cháu tin là với khả năng của mình thì có thể giữ chân bọn chúng cho đến khi có cảnh sát đến cứu chúng ta.”

Ông nội Nguyên cười to: “Trước khi cảnh sát đến, ông đã thấy cháu đánh ngã mấy gã kia rồi.”

“Hừm, đó là tất nhiên rồi, cháu học võ từ rất lâu rồi đó!”

Ông nội Nguyên nheo mắt hỏi cô: “Cháu đã cứu ông lần này, cháu có muốn cái gì không?”

Tạ Manh thở dài nói: “Ông thanh toán giúp cháu viện phí lần này là được.” Nếu cứu người rồi còn phải trả thêm mớ viện phí này thì cô chắc là người thảm nhất quả đất này mất thôi. Mà không chỉ thế, có lẽ ngày mai Tạ Manh cũng phải xin nghỉ làm một hôm để nghỉ ngơi í chứ! Ngần này tiền cô bù sao nổi? Ặc..

Nguyên lão gia tử nghe thấy, càng hài lòng với cô gái này, ông nhìn Tạ Manh một lát rồi nói: “Cô gái nhỏ, cháu muốn gì thì cứ nói, không phải ngại đâu. Ông có tiền mà, ai lại đi bắt cóc một kẻ nghèo túng đâu chứ.”

Tạ Manh ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía ông cụ. Ông ngồi đó cười tủm tìm, không nghiêm khắc một tí nào, ngược lại, ông lại trông thật hiền từ.

Tạ Manh nghiêng đầu đáng yêu cười nói: “Thế ông tìm giúp cháu người nào giàu có chút để gả đi~! Cháu thiếu tiền lắm!”

Ông nội Nguyên cười to, sau đó chỉ nói một chữ: “Được.”

Kể từ đó, Tạ Manh đã được bước chân vào một thế giới mà cả đời cô sẽ không thể nào tiếp xúc tới. Cùng với đó, cô có thêm một người ông vô cùng yêu thương mình.

Những tờ tiền vàng cuộn tròn trong khói lửa ấm nóng, mang theo những tấm chân tình sâu nặng của cả gia đình họ Nguyên dành cho ông, mong ở thế giới bên kia, lão nhân gia có thể cảm nhận được.

Trên đường xuống núi, Nguyên Tự nắm lấy tay Tạ Manh dẫn cô đi, phía dưới chân là từng bậc cầu thang, còn ở đằng trước là bóng lưng vững chãi của một người đàn ông.

Tạ Manh mỉm cười..

***

Tạ Manh học lái xe cũng đã được một thời gian, cô dễ dàng qua bài thi đầu tiên¹. 

Cuối cùng cũng đến bài thi số hai, Tạ Manh run rẩy hỏi Nguyên Tự: “Bài này khó… khó lắm đúng không?”

Nguyên Tự nghiêm túc nhìn cô, rồi buông lời vàng ngọc: “Không-khó-!”

Tạ Manh ngay lập tức đập đầu vào ghế sô pha, khóc huhu: “Sao tôi lại đi hỏi anh làm gì cơ chứ?” Bản thân anh ta đã là một tay đua, nếu Nguyên Tự cũng kêu khó thì chắc cô xác định trượt cmnr.

Nguyên Tự: “…”

Ngày làm bài thi càng ngày càng gần, mỗi ngày Tạ Manh đều sống trong sự hoảng loạn, ăn không ngon, ngủ không yên.

Nguyên Tự không thể nào chịu được cảnh cô cứ như cái xác chết trôi thế này, định tìm cách giúp cô thả lỏng tâm lý. Theo anh nghĩ, muốn thả lỏng tâm lý thì chỉ có duy nhất một cách.

Vì thế, trước ngày thi một ngày, Nguyên Tự nói với Tạ Manh: “Thế này đi, để hôm nay anh đưa em đi dạo một vòng nhé!”

Tạ Manh kỳ lạ hỏi lại: “Đi đâu?”

Nguyên Tự cười: “Không phải lần trước em vẫn chưa kịp ngồi lên cái xe của lão giáo viên xấu xí đó sao? Anh muốn đưa em đi đua xe! Dù sao kỹ thuật lái xe của lão ấy chẳng ra gì, lần này để anh cho em thử cảm giác đua xe chuyên nghiệp là như thế nào, nghe ok không?”

Tạ Manh dao động, cảm giác ngồi chơi tàu lượn siêu tốc lần trước thú vị ra phết, giảm bớt bao căng thẳng. Vì thế, cô vui vẻ đồng ý.

Đêm xuống, Nguyên Tự đưa Tạ Manh lên đỉnh núi, sau đó, cô thấy ở đó có một chiếc xe đua với hai người đàn ông đứng bên cạnh.

Nguyên Tự dừng xe bên cạnh hai người họ rồi xuống xe, Tạ Manh cũng lon ton đi theo.

Anh chàng kia mở miệng hỏi Nguyên Tự: “Chú muốn đặt cược cái gì?”

Nguyên Tự nhìn Tạ Manh một cái, cười nói: “Tiền đi, bao nhiêu cho chú chọn.”

Hai anh chàng kia nhìn nhau một cái rồi gật đầu. Sau khi thương lượng, anh ta nói với Nguyên Tự: “Lần này cược không lớn, 50 vạn nhé.” (~1 tỷ 7 VND:)))

Nguyên Tự gật đầu, Tạ Manh nghe xong ngây người… CMN anh cược 50 vạn? Còn dám bảo cược không lớn?

Tuy nhiên, Tạ Manh đã phát hiện ra một điểm còn quan trọng hơn. Nguyên Tự với hai anh chàng kia có vẻ như biết nhau rất rõ, hẳn là chỉ có một nguyên nhân: “Nguyên Tự, mấy năm nay anh cũng cá cược đua xe?”

Nguyên Tự không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận: “Không tính là cược, nhưng quả thật cũng có đua. Cũng chỉ có mấy lần thôi, rất ít, những lúc nào ngứa tay lắm mới làm tí. Hầu hết anh chỉ lái xe một mình thôi.”

Tạ Manh nghi hoặc nhìn anh, Nguyên Tự không hiểu sao rất thích ánh mắt của cô như vậy, không ngại người ngoài ở đây, rất tự nhiên giơ tay xoa đầu cô.

Tạ Manh gạt phăng tay anh ra, mắng mỏ: “Rốt cuộc là không phải tóc anh nên anh muốn làm gì thì làm đúng không? Đúng không hả???”

Nguyên Tự gật đầu, Tạ Manh tức giận giẫm chân bình bịch đi khỏi. Nguyên Tự nghĩ ngợi chút rồi nói với theo: “50 vạn đấy!”

Giống như phía dưới đường có lửa, Tạ Manh lập tức rút chân về.

Vcl, nếu mà bị thương, 50 vạn đêm nay cũng không cánh mà bay mất. Làm mình sợ muốn chết, anh ta sẽ không bắt mình trả đó chứ?

Tạ Manh cười hề hề nhìn trộm Nguyên Tự, Nguyên Tự thấy cô nhìn như thế thì bật cười, sau đó nói: “Lên xe đi!”

Tạ Manh nhanh chóng lên xe, còn ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

Nguyên Tự khởi động xe, trong lúc điều chỉnh xe, Nguyên Tự vẫn còn có tâm trạng quay sang nhìn Tạ Manh rồi cố ý hỏi cô: “Em chuẩn bị 50 vạn chưa?”

Tạ Manh: “… Nếu mà thua thì chắc chắn là kỹ thuật anh kém.”

Nguyên Tự: “Tốc độ trốn tránh trách nhiệm của em cũng nhanh đấy.”

Tạ Manh: “… No! Kỹ thuật anh mà tốt thì có bị què anh cũng vẫn thắng.”

Nguyên Tự gật đầu nói: “Em nói xem kỹ thuật người què tốt đến mức nào?”

Tạ Manh cười ha hả: “Ha, ngoài trời còn có trời1, người tài còn có người tài hơn. Anh đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng.”

Nguyên Tự: “…” Nói, còn nói được thì em nói tiếp đi.

Chú thích:

(1) Khác với thi lái xe ở Việt Nam chỉ có hai bài thi lý thuyết và thực hành, thi bằng lái xe ô tô ở Trung Quốc phải trải qua 4 bài thi:

Bài thi 1: lý thuyết (100 câu): được 90/100 điểm là qua.

Bài thi 2: thực hành: nói chung là có hầu hết các phần thi như bài thi thực hành trong sân ở VN.

Bài thi 3: thực hành: thi lái xe đường trường, cũng giống VN.

Bài thi 4: lý thuyết (50 câu): được 90/100 điểm là qua.

Thời gian làm các bài thi cách xa nhau (~1 tuần tùy bài) chứ không thi liền một mạch như bên mình. Sau khi thi xong 4 bài thi, có bằng lái xe rồi thì người đó sẽ có 12 điểm (của cái bằng đó) trên hệ thống, nếu đi đường phạm lỗi, vi phạm luật thì sẽ bị trừ dần số điểm, hậu quả là có thể phải thi lại hoặc bị tước bằng lái xe. Một lỗi bên này khi vi phạm thường sẽ bị mất từ 3-6 điểm.

(2) Nguyên văn là “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên” (人外有人天外有天): ứng với một câu thành ngữ “Ngoài trời còn có trời”. Ý chỉ không gian vô cùng, cuộc sống vô tận, ngoài cuộc sống còn có cuộc sống, bất khả tư nghị, chuyện gì cũng có thể xảy ra, không ai mãi mãi sẽ đứng ở đỉnh cao cả.

Bình luận

Truyện đang đọc