Trong cửa tiệm áo cưới nhỏ, lúc này đừng nói là Tạ Giai, toàn bộ những người ở đây đều im lặng, bao gồm cả những cô dâu khác.
Mọi người đều yên lặng mà quay đầu nhìn về phía Nguyên Tự.
Nguyên Tự tức giận đứng dậy nhìn Tạ Manh, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cái, đó, không, được, gọi, là, cường, bạo.”
Tạ Manh vẫn ngơ ngác như cũ hỏi lại: “Vậy là anh tự nguyện?”
Nguyên Tự sửng sốt, sau đó giọng nói trầm xuống hai phần, cuối cùng có chút rụt rè đáp: “Nó… Cũng không phải là tự nguyện.”
Tạ Manh gật gật đầu nói: “Cường bạo chính là chỉ những hành vi ra tay mà chưa có sự đồng ý của đối phương hoặc trực tiếp phớt lờ ý kiến của đối phương. Cho nên Nguyên Tự à, anh thật sự bị cường bạo đó.”
Tạ Manh nói xong, còn vô cùng thương cảm mà nhìn anh.
Nguyên Tự xác định, quả nhiên là cô vẫn muốn trả thù anh mà.
“Nhưng mà anh là đàn ông.”
Tạ Manh lập tức nói: “Cường bạo mà cũng phân biệt đàn ông và phụ nữ nữa à?”
Trong tiệm váy cưới, vẫn là một mảnh yên tĩnh như cũ.
Cọ trang điểm trong tay mấy chuyên viên trang điểm vẫn còn giơ giữa không trung, nhóm cô dâu vẫn còn chưa trang điểm hoàn tất.
Tạ Giai rốt cuộc hồi phục lại tinh thần, vấn đề mặt mũi của đàn ông quan trọng đến cỡ nào chứ? Cũng không thua kém gì chuyện bị cắm sừng đâu.
Cho nên rốt cuộc Tạ Giai cũng phải cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha…… trò đùa này thật sự rất buồn cười, hay là tiệc cuối năm của công ty em thêm cái tiết mục này vào đi!”
Nguyên Tự: “…”
Tạ Manh đầy ẩn ý mà liếc mắt nhìn Tạ Giai một cái, sau đó nói theo: “Đúng vậy! Tiết mục này không tồi phải không? Dùng để gây chấn động rất hiệu quả đấy.”
Nguyên Tự lại nhìn về phía Tạ Manh, cuối cùng cúi đầu bật cười, ý của Tạ Manh cũng rất đơn giản. Cô đã hiểu rõ, cũng đã thông suốt, tuy là anh bị oan, nhưng cô cũng oan ức không kém, cô vẫn muốn bù đắp một chút.
Nghĩ đến đây, Nguyên Tự trầm giọng nói: “Nên như vậy.”
Giọng nói của anh không lớn, nhưng lại đủ lọt vào tai của Tạ Manh, cô quay đầu lại nhìn về phía Nguyên Tự, chỉ thấy Nguyên Tự rũ mắt, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu. Người đàn ông này đủ mặn đủ ngọt, lúc anh ôn nhu, thật là làm người ta không đỡ được mà! Quả nhiên quá đê tiện!
Nguyên Tự thấy vẻ mặt rối rắm của Tạ Manh, rốt cuộc cười to ra tiếng, đột nhiên tiến lên đem cô kéo vào lồng ngực, sau đó ôm chặt lấy.
Anh thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Thật sự cảm ơn em, cảm ơn vì đã có em. Hơn nữa, anh yêu em.”
Tạ Manh để tay ở trước ngực anh, cuối cùng cũng không đẩy ra.
Mặt cô dần dần ửng đỏ, sau đó dựa vào vai anh, ủ rũ mà ừ một tiếng.
Nguyên Tự sửng sốt nắm lấy hai tay cô, nhìn cô chăm chú, sau đó có chút không tự tin hỏi: “Em tha thứ cho anh? Em bằng lòng ở bên anh sao?”
Đúng vậy, cả đời này thật ra anh chưa từng làm chuyện gì quá có lỗi với cô. Nhưng bởi vì nhớ rõ những chuyện ở kiếp trước, cho nên anh không thể nào vô tư thoải mái mà lừa cô tiếp, nhất là sau khi mơ hồ cảm thấy cô cũng biết những chuyện đó.
Giữa hai người bị ngăn cách bởi một màn cửa sổ bằng giấy, lý do không thể ở bên nhau không phải ở đời này, phần lớn mọi chuyện đều đến từ kiếp trước.
Tạ Manh ở trong lồng ngực anh rời mắt sang chỗ khác, cô nhìn một bên chân ghế, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải kết hôn, nếu là yêu thì cứ thử xem có thích hợp hay không, cũng không thiệt thòi gì.”
Biểu tình ngơ ngác của Nguyên Tự dần dần bị sự kinh ngạc vui mừng thay thế, anh đột nhiên ôm cô xoay một vòng, sau đó cười to nói: “Cảm ơn em!”
Trong cửa tiệm áo cưới nhỏ, mọi người vẫn như duy trì động tác cứng đờ giống lúc đầu, nhìn đôi nam nữ ở khu vực nghỉ ngơi đang diễn màn thâm tình quen thuộc nhất trong các bộ phim truyền hình, thậm chí cuối cùng chàng trai còn ôm cô gái xoay vòng vòng y hệt trong phim, chỉ khác ở chỗ hiện tại không có hiệu ứng slow motion.
Chuyên viên trang điểm cho Tạ Giai rốt cuộc cũng mở miệng hỏi: “Bọn họ là ai vậy?”
Tạ Giai: “Em gái và em rể tôi.”
Chuyên viên trang điểm: “… Ồ, đây cũng là một phần trong tiết mục hả? Là loại tiểu phẩm gương vỡ lại lành đúng không?”
Tạ Giai: “… Không biết, hiện tại tôi đang rất đau lòng.”
Hai người các em vẫn muốn ở bên nhau? Vậy trước đó em rể tử bỏ đống tài sản kia để làm gì? Hai đứa bỏ hơn trăm tỷ chỉ để chơi thôi sao? Chơi có vui không? ?
Đợi đến lúc Tạ Giai mặc váy cưới từ cửa tiệm áo cưới bước lên xe, sự nhiệt tình của Nguyên Tự đã hoàn toàn khác hẳn: “Chị, có cần mua thêm gì không?”
Tạ Giai lắc đầu như trống bỏi, Nguyên Tự vẫn đang cực kỳ vui vẻ, lại còn vừa lái xe vừa huýt sáo.
Tạ Manh ngồi ở bên cạnh Tạ Giai, một tay chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, trên mặt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Chỉ có Tạ Giai ㅡ người xem màn kịch lúc sáng sớm từ đầu đến cuối cũng không hiểu gì hết là người duy nhất có vẻ mặt lạnh nhạt đối lập hoàn toàn với hai người kia. Cho đến hiện tại, cô chỉ xem hiểu được một chuyện chính là vốn dĩ trước đó hai người này giận dỗi dẫn đến ly hôn. Hiện tại giận dỗi xong rồi, cho nên bọn họ rất có khả năng sẽ chuẩn bị kết hôn lại.
Về phần tổn thất của màn giận dỗi này, thật ngại quá, bọn họ không quan tâm.
Đương nhiên, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Vừa rồi cô nói đây là một tiểu phẩm hài chẳng qua là vì muốn hòa hoãn không khí.
Chứ thật ra đến bây giờ cô cũng không biết rõ, em rể à, rốt cuộc có phải là em bị cường bạo không vậy? Rốt cuộc là sáng nay hai người các em cãi nhau chuyện gì? Em gái của chị ngoại tình, vậy mắc mớ gì nó lại là người tha thứ cho em?
Hết thảy mọi chuyện, bọn họ đều ồn ào không đầu không đuôi, nhưng mỗi một câu nói ra đều đủ để phá hoại một cuộc hôn nhân.
Chỉ là hiện tại mọi thứ đều đã qua. Nhìn bọn họ giống như đang rất hạnh phúc. Tạ Giai đờ đẫn suy nghĩ, vậy là mớ nghi hoặc trong đầu mình phải bỏ vào quan tài mang chôn 3 mét rồi sao?
Vậy nên lúc Tạ Giai về đến nhà, Lâm Liên xuống lầu đón lại trông thấy con gái lớn vẻ mặt lạnh nhạt, con gái giữa và con rể đi sóng vai nhau, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái sẽ cùng tủm tỉm cười.
Lâm Liên: “…” Bà lại quay đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của con gái lớn, sau đó nắm lấy tay cô nói: “Hôm nay là hôn lễ của con mà lại bày ra cái vẻ mặt gì thế này? Cười lên cho mẹ xem nào, em gái con còn giống cô dâu hơn con đấy.”
Tạ Giai: “… Vâng.”
Cuối cùng, một đám người vô cùng náo nhiệt đi lên lầu, Nguyên Tự đi theo phía sau Tạ Manh, nhỏ giọng cô: “Manh Manh, hình như anh cũng nên tặng cho chị một bao lì xì đúng không?”
Tạ Manh quay đầu lại, khinh bỉ nhìn anh: “Em đã chuẩn bị từ lâu rồi.”
Nguyên Tự gật đầu nói: “Em là em gái, nên đi bao lì xì dày một chút.”
Tạ Manh liền nói với anh: “Tự anh cũng chuẩn bị một bao đi!”
Nguyên Tự kinh ngạc: “Cái gì? Chúng ta là vợ chồng, sao lại muốn tách riêng chứ? Không được, anh bỏ chung bao với em.”
Tạ Manh trừng mắt: “Anh thật không biết xấu hổ, chúng ta làm gì có tấm ảnh cưới nào??? Giấy chứng nhận kết hôn chẳng phải cũng đã được nhà nước thu hồi rồi sao?”
Nguyên Tự liền tiến lên một bước đến bên cạnh cô nói: “Chúng ta chỉ là cãi nhau một chút, không phải là thật sự tách ra. Em xem thế này được không, dù sao chị ấy cũng đã mua nhà rồi, nội thất bên trong đều mới nên bọn họ cũng không muốn đổi, đồ đạc trong hôn lễ cũng đã được mua mới, chúng ta không có cách nào trả tiền trang trí đó được, vậy nên chúng ta mua tặng hai người họ một chiếc xe đi?
Tạ Manh híp mắt, lùi về phía sau hai bước nhìn anh, Nguyên Tự vươn tay chặn ở phía sau eo cô, tránh cho cô lăn từ cầu thang xuống.
Tạ Manh cảm thấy có một bàn tay to đang dán sau eo cô, tay của đàn ông không giống với tay của phụ nữ, mạnh mẽ như vậy, cho dù cô có dựa vào nó anh cũng sẽ không để cô ngã xuống.
Tạ Manh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Nguyên Tự, chỉ cảm thấy trên eo một trận tê dại.
Nguyên Tự lại không có cảm giác đó, anh chỉ nhíu mày nói: “Đang đứng trên cầu thang, em muốn chạy đi đâu?”
Đúng lúc này Lâm Liên quay đầu lại nhìn bọn họ, chỉ thấy hai người gắt gao dựa vào đối phương, con rể trước vòng tay ra sau eo con gái, chỉ cần hai đứa nó nhích đến gần một tí xíu nữa thôi là môi sẽ chạm vào nhau!
Nhất thời, trong lòng Lâm Liên liền cảm thấy nghi ngờ.
Chờ bọn họ vào đến nhà, tất cả mọi người đều nói chúc mừng Tạ Giai. Tạ Giai bị đẩy vào phòng của mình, lúc này kia phòng sửa sang lại sạch sẽ, chờ đưa chủ nhân nó đi khỏi nơi này.
Rất mau đã đến giờ lành, nhà trai cũng đã tới dưới lầu.
Lưu Xương Nghĩa dẫn đầu nhóm anh em tốt của mình đi lên, nhóm đầu tiên thủ vệ ở cửa lớn chính là đám người bác cả và cô út của Tạ Giai, Lưu Xương Nghĩa phải đi một thùng thuốc lá mới cho mở cửa.
Tạ Manh nhíu mày nói: “Không phải trước đó đã nói với bọn họ là trong nhà anh rể không có bao nhiêu tiền sao? Một thùng thuốc lá này hẳn là phải để cho anh ấy đủ dùng từ lúc vào đến lúc về. Hiện tại lại muốn lấy hết, nếu lỡ như lát nữa trên đường rước dâu về nhà bị chặn xe thì sẽ không còn thuốc lá để cho.”
Nguyên Tự đối với những chuyện này không rõ lắm, trong hôn lễ của anh và Tạ Manh không ai dám làm xằng bậy như vậy. Càng không cần phải nói lúc trước khi kết hôn, hai người đều là tâm bất cam tình bất nguyện, làm gì còn có ai không sợ chết mà chơi ngu?
Nghĩ đến chuyện kết hôn, Nguyên Tự lại nhìn về phía Tạ Manh, thật ra bọn họ cũng coi như đã ly hôn. Phục hôn… Cũng cần phải kết hôn lại nhỉ?
Một lần nữa cho cô ấy một hôn lễ, long trọng, lộng lẫy, hơn nữa quan trọng nhất chính là —— hạnh phúc.
Lưu Xương Nghĩa cũng không nghĩ tới mới cửa thứ nhất đã bị cướp sạch thuốc lá, anh quay đầu lại nói hai câu với mấy anh em của mình, sau khi mọi người cùng nhau thảo luận thì cùng gật đầu.
Lưu Xương Nghĩa lại cười vui vẻ mà gọi đám người Lâm Liên: “Ba, mẹ.”
Lâm Liên cũng cười theo, một đám người lại cãi cọ ồn ào mà đi tới trước cửa cô dâu. Đây cũng là cửa cuối cùng, tập tục ở quê nhà Tạ gia chính là như thế, sao có thể để cho mấy người rước cô dâu đi một cách nhẹ nhàng được chứ? Không dễ có được thì mới có thể quý trọng.
Lúc này ở nhà mới cũng đều là đám trẻ con của Tạ gia, mọi người đã bắt chuyến xe sớm nhất qua đó. Còn có những người thân chưa kết hôn và bạn bè của Tạ Giai đang canh giữ trong phòng.
Tạ Manh cạn lời: “Nhiều người như vậy, thật là…”
Lưu Xương Nghĩa không thèm để ý, vui tươi hớn hở mà cười ngây ngô, hôm nay anh kết hôn, nên anh cảm thấy rất hạnh phúc.
Người cản ở cửa phòng ngủ chính là Tạ Tử Dương, lúc này đang lớn giọng nói với Lưu Xương Nghĩa đứng ở bên ngoài là muốn bao lì xì 500 tệ và một cây thuốc lá.
Lâm Liên tức đến mức muốn xỉu ngang, đây là hôn lễ của con gái tôi, cô cmn còn muốn nhiều như vậy? Kiểu này làm sao mà vào đây?
Tạ Manh cũng có chút không vui, trong phòng kia trừ cô dâu ra cũng có ít nhất 10 người. Một người 500 tệ thì tổng cộng cũng hơn 6.000, một cây thuốc lá cho dù là loại rẻ tiền cũng phải đến 500 tệ, chỉ một phòng này lại muốn bắt Lưu Xương Nghĩa phun ra hơn 1 vạn? Càng không cần phải nói tới mấy người ở cửa đã đoạt hết một thùng thuốc lá của người ta.
Cô dâu còn chưa có thấy đâu, đã chuẩn bị ăn của Lưu Xương Nghĩa 2 vạn?
Bà nội này còn muốn để Tạ Giai kết hôn không thế?
Tuy là Nguyên Tự không hiểu được nỗi khổ của người nghèo, nhưng anh cũng không phải là người không hiểu nhân tình.
Anh liếc nhìn khung cảnh có chút cứng ngắc này, bèn nói nhỏ vào tai Tạ Manh hai câu. Tạ Manh nhíu mày, không chắc chắn lắm mà nhìn anh.
Nguyên Tự gật đầu, sau đó đi đến trước mặt Lưu Xương Nghĩa, nói: “Từ xưa đến nay đều không có chuyện dễ dàng đón dâu, sao có thể để cho các anh đem chị em đi dễ dàng như vậy? Hay là vậy đi, để em hỏi các anh vài vấn đề, nếu các anh trả lời đúng thì tặng mỗi người trong phòng một bao lì xì 100 tệ và một gói thuốc lá. Còn nếu không trả lời được thì…” Nguyên Tự cười lạnh: “Mỗi người trong phòng được một bao lì xì 1.000 tệ và một cây thuốc lá, thế nào?”
Lưu Xương Nghĩa sửng sốt, nhưng anh ta vẫn tin tưởng tuyệt đối vào Nguyên Tự, Nguyên Tự sẽ không làm hôn lễ hôm nay loạn thêm.
Cho nên anh ta gật đầu nói: “Được.”
Đám anh em của Lưu Xương Nghĩa cũng hô hào đồng ý.
Bà nội Tạ liền thở dài bất mãn, lễ rước dâu thì hỏi về vấn đề gì được chứ? Nhưng dù sao nếu trả lời không được thì mỗi người được một bao lì xì 1.000 tệ, nghe cũng rất hay ho đấy. Thằng cháu rể này vừa nhìn là biết người học cao, rất lợi hại, chắc chắn sẽ không trả lời được. Quả nhiên vẫn là người trong nhà mà!
Nguyên Tự liếc mắt nhìn một người trong số những người đứng sau lưng Lưu Xương Nghĩa một cái, sau đó nói: “Em hỏi về vấn đề hơi xa xôi một tí, chắc chắn mọi người sẽ không trả lời được: Trong vật liệu ô tô, hai phương pháp thí nghiệm thường dùng để kiểm tra độ cứng của vật liệu là gì?”
Mọi người xung quanh đều trở nên yên lặng, bao gồm cả vợ chồng Lâm Liên, đặc biệt là Tạ Manh: “???”