Y Hiên sửa sang lại hai văn kiện cho rõ ràng, nói tiếp với hai người: “Hôm nay đến đây đã, tôi cần phải sửa mấy tài liệu này thêm một chút, hai ngày tới sẽ liên lạc gọi hai người đến Cục Dân Chính.”
Tạ Manh và Nguyên Tự cùng tiễn Y Hiên ra ngoài cổng, trước khi đi, Y Hiên còn quay lại cười hề hề với Tạ Manh: “Căn hộ ở phía bắc thành phố không dễ giao dịch đâu.”
Tạ Manh sửng sốt, chớp chớp mắt, không rõ những lời này mang ý gì.
Nguyên Tự nghe thế trừng mắt với Y Hiên, đúng là nhiều chuyện thật!
Y Hiên đẩy gọng kính lên trên mũi nói: “Đã từ chối cổ phần thì không thể hối hận, tôi đã thông báo với Nguyên Dực rồi, mấy ngày nữa sẽ để hai người gặp nhau hoàn tất thủ tục.”
Nguyên Tự gật đầu, Y Hiên lại tò mò hỏi hắn: “Cậu không hối hận chút nào sao?”
Nguyên Tự lại lắc đầu, thật lâu sau có nói một câu: “Một số chuyện không tránh được.”
Tạ Manh hai người trò chuyện mà cứ như đấu trí, cô nghĩ có thể hai người có gì muốn nói với nhau nên xoay người vào nhà trước.
Chờ Tạ Manh đi rồi, Y Hiên mới giơ tay đẩy Nguyên Tự một cái: “Cậu có phải điên tình rồi hay không? Cổ phần thì thôi đi, lại còn căn nhà ở thành bắc nữa. Thành bắc đấy!! Lần trước tôi gạ, cậu còn mãi không chịu bán cơ mà.”
Nguyên Tự cười nhạo: “Tôi có ngu đâu?”
“Còn không ngu? Với diện tích căn biệt thự đấy, còn cả một ngọn núi ở phía sau nữa mà nói 100 triệu bán là bán? Tôi đồng ý mua lại 200 triệu mà nói gãy lưỡi cũng không thèm bán là sao??”
Nguyên Tự cười cười: “Cô ấy với cậu mà so sánh được với nhau hả?”
Y Hiên cực kỳ đau lòng, thở dài: “Cậu tính toán thế nào?”
“Đóng băng tài sản của cô ấy.” Nguyên Tự cười: “Đối với cô ấy, 100 triệu là cực kỳ lớn. Mua nhà? Kinh doanh? Mấy cái đó cũng ổn, nhưng cũng với ngần này tiền, cô ấy cũng có thể dời khỏi thành phố này, thậm chí di cư ra hẳn nước ngoài.”
Nguyên Tự nhớ lại những chuyện xảy ra ở kiếp trước, không cười nổi nữa: “Mà tôi lại không có tư cách gì để đóng băng tài sản của Tạ Manh, vì vậy chỉ còn cách đổi tiền thành bất động sản, chỉ có cách ấy mới kéo dài thời gian hơn một chút.”
“Haiz, thế cũng không phải là lỗ. Nãy cậu nói căn nhà sẽ tăng giá lên 300 triệu, đến lúc đó sao chỉ có thể là 300 thôi chứ? Thôi dù sao đấy cũng là chuyện của mấy năm nữa.”
Thành bắc đang tiến vào thời kỳ phát triển mạnh mẽ, nếu không, sao bên khu đó lại rục rịch tiến hành phá bỏ và di dời chứ? Tuy chưa có thông tin chính xác nhưng bên đấy đừng nói là mua nhà biệt thự, đến chung cư thôi cũng không có ai bán để mà mua.
Quên đi, tên nhóc này bây giờ mở mồm ra là tràn ngập tự tin, hoàn toàn là thay Tạ Manh tính toán cẩn thận rồi?
“Cổ phần thì sao?” Y Hiên nghĩ khi không lại đau lòng cho miếng đất làm gì, ngược lại, phải hỏi hắn định bán máu mấy năm để lấy lại được chỗ cổ phần chứ.
Đối với Nguyên Tự, cổ phần cũng không chỉ đơn thuần là cổ phần, mà trong đó còn là tấm lòng của anh.
Vấn đề này làm Nguyên Tự ngẫm nghĩ rất lâu, từ bỏ quyền sở hữu cổ phần không phải là một chuyện dễ dàng. Nếu cổ phiếu có liên quan mật thiết đến vị trí tổng giám đốc Bằng Á và số vốn khổng lồ đó thì Nguyên Tự cũng không quan tâm đến.
Anh không thể từ bỏ nó dễ dàng, chủ yếu là do áy náy trong lòng.
Nhưng cá và tay gấu không thể có cả hai cái cùng lúc, nói chung cuối cùng anh vẫn phải quyết định chọn một trong hai.
Mà chọn Tạ Manh, là anh tự mình chọn.
Nguyên Tự: “Mọi người phải tự mình chiến đấu, nếu Tư Lập không biết cố gắng, tôi cũng vẫn có thể làm hộ nó cả đời.”
Y Hiên buồn cười lấy ra một tập tài liệu không có giá trị ném vào người Nguyên Tự: “Lần trước lúc cậu ngồi lập di chúc với tôi cũng không nói thế này, cậu nói cậu thiếu nợ anh Nguyên Lập cơ mà. Ông nội để lại cổ phần cho cậu, cậu bảo sau khi Tư Lập lớn lên đều để lại hết cho nó, nếu có chuyện không may gì xảy ra, toàn bộ tài sản cũng để lại cho thằng bé. Giờ thì hay rồi, cổ phần không còn, di chúc này cũng coi như vứt vào sọt rác. Thế cô ấy có biết vụ này không? Cái cậu từ bỏ không chỉ là chỗ cổ phần này?”
Nguyên Tự nhận lại bản di chúc mà anh từng viết lúc trước, di chúc này là anh lập vào hai năm trước.
Lúc ấy, việc Nguyên Lập qua đời đã đả kích anh nhiều đến mức nào?
Nguyên Lập và Nguyên Tự tuổi tác chênh lệch nhau không là bao, từ bé đã chơi đùa lăn lộn với nhau mà lớn. Quan hệ giữa hai người phải nói là cực kỳ thân thiết, Nguyên Tự lúc trước chọn đi du học nước ngoài không phải vì muốn được đào tạo chuyên sâu thêm, mà chủ yếu là do không muốn ở lại tranh giành, tạo hiềm khích với anh trai.
Cứ tự nhiên như thế, Nguyên Lập tiếp nhận Bằng Á từ tay bố mình Nguyên Trạch Vũ, có câu nói gọi là con nối nghiệp cha. Về mặt tình cảm, Nguyên Lập là đứa con đầu lòng của Nguyên Trạch Vũ, ông đặt rất nhiều hy vọng cũng như tình cảm vào đứa bé này. Nguyên Trạch Vũ hy vọng Nguyên Lập có thể kế thừa Bằng Á, quả thật ông đã không bị thất vọng, Nguyên Lập rất có năng lực và cũng là một người rất tranh đua.
Nguyên Tự, hai chữ này đi tìm tòi một chút là biết, ý nghĩa của nó là nghiệp lớn. Nguyên Trạch Vũ gửi gắm niềm hy vọng của mình vào hai chữ này, mong đứa con trai thứ hai của mình có thể tự đứng lên bằng chính sức lực của mình, tự mình xông pha lập nghiệp lớn.
Nguyên Tự biết được ý nghĩa tên của mình từ rất lâu rồi, cũng do mối quan hệ với Nguyên Lập rất tốt, anh không muốn giữa hai người xảy ra chuyện lục đục tranh giành. Vì thế, năm 18 tuổi, Nguyên Tự quyết định lựa chọn ra nước ngoài.
Đối với Nguyên Tự, Nguyên Lập là một người rất quan trọng, vì thế cho nên khi biết được vì cuộc điện thoại của mình mà anh trai gặp sự cố, làm sao anh có thể nào chấp nhận được sự thật này?
Khoảng thời gian đó, Nguyên Tự không còn thiết tha gì nữa, chính Nguyên Tư Lập là động lực để anh trụ vững. Sau khi Nguyên Lập đi, đứa bé trong bụng Đào Nhã Nhân là lí do để anh ở lại tiếp tục điều hành công ty.
Nguyên Tự đầu quân cho Bằng Á, tham gia vào nhóm cổ đông, thay đổi cục diện nghiêng trời lật đất, chính là để có một ngày anh có thể giành lại được công ty trong tay Nguyên Lập, giao lại cho Nguyên Tư Lập.
Dù thế, chuyện này cũng chỉ như lông gà vỏ tỏi mà thôi, không xi nhê gì. Bởi vì trước khi Nguyên lão gia tử qua đời, cổ đông lớn nhất trong công ty vẫn là ông nội, gì mà tổng giám đốc, chung quy cũng chỉ là người đứng phía sau để điều hành mà thôi. Nói cách khác, quyền lực thật sự nằm trong tay ông nội Nguyên, tổng giám đốc cũng chỉ là một người làm thuê. Cũng có thể nói, mấy năm nay, dù là Nguyên Lập hay Nguyên Tự thì cũng là tên lính quèn làm việc thuê cho ông nội Nguyên.
Haiz, thế mới nói, ai làm CEO mà chả được, khác gì nhau chứ?
Ông nội Nguyên mới là người có quyền lực cao nhất, kể cả một tổng giám đốc không còn nữa, thì chỉ cần đổi một người khác lên thay thôi là được, có đúng không?
Cho nên công ty cũng không thuộc về Nguyên Tư Lập, đây chỉ là cái gông xiềng mà Nguyên Tự tự tạo ra để tròng vào đầu.
Từ bỏ cổ phần thì dễ, nhưng khó là khó ở cái này.
Nhớ đến mấy chuyện trước kia, trong lòng Nguyên Tự không còn nhiều xáo trộn, anh nhẹ giọng nói: “Liên quan gì đến cô ấy? Cần gì phải cho cô ấy biết, đây là do chính tôi lựa chọn.”
Nếu đã chấp nhận từ bỏ, anh sẽ không hề hối hận. Anh, Nguyên Tự, cũng có thể tự mình xông pha lập nghiệp, mà Nguyên Tư Lập cũng nên tự mình tạo ra khoảng trời riêng cho mình. Nguyên Lập có thể cho nó, nhưng nó cũng có thể tự lực vì chính bản thân mình.
Y Hiên lắc đầu thở dài: “Thôi thế cũng tốt, lúc trước cậu cứ bắt tôi làm nên tôi mới giúp cậu lập di chúc này thôi. Anh Nguyên Lập mất cũng vì rất nhiều thứ ngoài ý muốn, ngược lại cậu đấy, cứ luôn nghĩ tất cả là do cho mình. Cậu có thể đối xử tốt với Tư Lập cũng là giúp anh Nguyên Lập một phần rồi. Nhưng lần trước cậu lại quyết định để lại tất cả cho nó, ấy chính là tự mình giam cầm bản thân. Giờ có thể thoát ra ngoài.. Thế cũng tốt.”
Nguyên Tự gật đầu, vứt lại tập tài liệu cho Y Hiên: “Hủy giúp tôi đi. Nếu tôi đã có sự lựa chọn mới, tự tôi sẽ có trách nhiệm mới với nó. Còn Tư Lập chắc chắn tôi sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Y Hiên bất đắc dĩ cười nói: “Ok ok, vậy tôi đi đây, ngày mai sẽ liên lạc lại với cậu.”
Nguyên Tự nhìn bóng anh đi, thở dài.
Haiz, sống chết có số, phú quý tại trời, cứ cố gắng hết sức mình là được.
***
“Anh chị vui lòng điền thông tin vào tờ đơn này, sau đó xác nhận lại rồi điểm chỉ vào ô phía dưới.” Nhân viên công tác quy củ hướng dẫn hai người những việc cần làm.
Tạ Manh và Nguyên Tự rất nghiêm túc ký tên, rồi lăn dấu vân tay, sau đó nhìn nhân viên công tác tiếp nhận xử lí tờ đơn. Chỉ một lát, hai tờ giấy ly hôn màu đỏ chữ bạc1 được đặt trước mặt họ, mỗi người một tờ, thể hiện rằng hai người không còn quan hệ pháp lý nữa.
Tạ Manh cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn, sờ sờ, trong đầu 398 vang lên tiếng nói: “Ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ rời đi.”
Nhìn tờ giấy trong tay, Tạ Manh hỏi nó: “Còn 602?”
398 an ủi cô: “Không cần lo lắng, nó đã đi từ lâu rồi.”
Tạ Manh thấy kỳ lạ, 398 tiếp tục giải thích: “Nam chính đã không còn là tổng giám đốc của Bằng Á, chuyện này không còn phù hợp với mạch truyện tổng tài bá đạo nữa rồi. Nam chính không còn là nam chính, huống chi, anh ấy lại từ bỏ cổ phần vì cô, chắc hẳn sẽ không còn dây mơ rễ má gì với Giang Nhã Tuyên nữa. Nhiệm vụ của bọn họ thất bại rồi, 602 còn ở lại làm gì nữa?”
Tạ Manh gật đầu, bên kia Nguyên Tự đã đứng dậy gọi cô đi. Tạ Manh bỏ giấy ly hôn vào trong bao, vỗ vỗ bao da hai cái rồi mới đứng dậy rời đi cùng Nguyên Tự.
“Chúng ta ly hôn rồi, đi ăn mừng một bữa đi!” Nguyên Tự lái xe ra đón cô, lúc Tạ Manh lên xe, anh mở lời đề nghị.
Tạ Manh cạn lời, hỏi lại: “Không cần, ly hôn thì có gì tốt mà cần chúc mừng?”
Nguyên Tự cười: “Sao không tốt lại không được chúc mừng? Mãi mới quay trở lại kiếp độc thân, phải chúc mừng một chút chứ?”
Vì thế hai người đi vòng vòng tìm tiệm ăn cơm, lúc quay về nhà đương nhiên bị Nguyên lão phu nhân gọi lại giáo dục một trận. Đương nhiên, bà mắng bọn họ vì tâm trạng bà hôm nay không tốt lắm.
Nguyên Tự và Tạ Manh cảm thấy tuổi bà cũng đã cao, có thể sẽ khó chịu với việc bọn họ ly hôn nên mới gọi lại mắng vốn hai ba câu.
Về phía Tạ gia, Tạ Manh cũng chỉ tùy tiện thông báo một câu. Lâm Liên lúc trở về nhà thì biết, quan hệ giữa hai nhà đến đây là chấm dứt.
Lại nói, kết hôn cũng là chuyện của cả hai bên gia đình, quan hệ giữa Tạ gia và Nguyên gia cũng vì thế mới thân quen. Bây giờ quan hệ hai bên không còn, hai gia đình vì thế cũng sẽ chấm dứt.
Mặc dù vậy, Lâm Liên vẫn đồng ý chăm sóc Tư Lập, Nguyên gia rất cảm kích, tỏ ý muốn đưa thù lao, Lâm Liên đương nhiên không chịu. Cũng vì có Nguyên Tư Lập mà gia đình hai bên vẫn dây dưa với nhau.
Tạ Manh sau khi ly hôn cũng không dọn ra ngoài ngay lập tức, cô nghĩ ít nhiều cũng phải cho bà nội một ít thời gian để thích nghi, ở lại thêm hai ngày mới dọn đi.
Để không bị những suy nghĩ tà ác của Nguyên Tự được thực hiện, Tạ Manh kiên quyết không sống chung với anh nữa.
Ban đầu, cô cũng nghĩ chuyển về ở nhà mẹ đẻ.
Nhưng nhà bố mẹ cô vốn không to gì cho cam, không có phương tiện đi lại thì thôi, từ chỗ đó đến trung tâm thành phố cũng khá xa nữa. Mấu chốt là thời gian này Nguyên Tư Lập rất hay mè nheo ngủ lại ở Tạ gia khiến cô không còn chỗ để ngủ.
Nhưng cô cần làm cái gì?
Bản thân cũng có nhà, lại nằm ở phía đông, khu tổ hợp náo nhiệt nhất thành phố. Cô còn muốn chen chúc ở đó làm gì?
Dù sao nhà ở cũng không thể để không thế được.
Đương nhiên cô cũng cân nhắc cả căn biệt thự ở phía bắc nữa. Nhưng có một lần Nguyên Tự đưa cô đến đó xem, ôi thôi đừng nhắc đến nữa, cái khu khỉ ho cò gáy ấy mà…
Xung quanh hoang vu hẻo lánh không nói, đi mãi mới thấy hộ dân, chắc cũng là nhà được xây từ vài chục năm trước rồi. Biệt thự chỗ ấy muốn cái gì là không có cái đấy ? Làm gì có siêu thị, tất cả mọi người đều mua bán ở các tiệm tạp hóa tự phát thôi. Sao ở Phụ Thành vẫn có khu ngoại ô như vậy chứ?
Thật sự không phù hợp để ở, khoảng cách tới trung tâm thì càng không phải nói, tuy không xa bằng từ khu nhà của mẹ cô nhưng quan trọng là ở đấy không có hệ thống giao thông công cộng!
Ở thành phố lớn như Phụ Thành, sao vẫn còn có chỗ lạc hậu đến như này..
Tạ Manh cũng không chịu được cảnh sống một thân một mình trong căn biệt thự to tướng ấy, vậy thuê nhà thì sao? Để thuê được một căn nhà rộng, ở thoải mái thì một tháng tiền nhà lên tới 1 vạn, cô ngu gì? Cô vẫn còn có một căn nữa, sao lại phải ném tiền qua cửa sổ như thế?
Thế mua một căn khác thì thế nào?
Tạ Manh lại khóc ròng, không đủ tiền…. Có tiền mua thì không còn tiền để sửa sang nhà cửa. Mua căn đã trang trí đầy đủ nội thất rồi thì mấy căn hợp giá tiền lại cách khu biệt thự này rất rất xa….
Cho nên, sau khi công bố di chúc, ông nội mỗi tháng cho cô 200 vạn tiền tiêu vặt hóa ra là cũng suy xét điểm này rồi sao?
Hừ, đúng là ông nội và cháu trai đều cùng một giuộc!!!! Lươn lẹo vãi!!!